Chương 39: Trở về

Editor: CHERRY HOUSE
Cao Lãng lập tức bắt máy khi nghe thấy điện thoại vang lên, giọng nói dịu dàng truyền đến ống tai nghe bên kia, anh phát hiện cho dù không nhìn thấy mặt, sự nhớ nhung cũng không thuyên giảm chút nào, ngược lại sẽ in sâu ở trong đầu.


Lúc này cô chắc chắn  đang lười biếng ôm gối đầu nằm lỳ ở trên giường, đôi mắt híp lại như hình trăng lưỡi liềm mà cười nhẹ, chỉ cần gọi lên tên của một mình anh, thì lòng lại mềm xuống thành một vũng nước.


“Anh Lãng, muộn vậy rồi mà anh còn chưa đi ngủ sao? Lần sau nếu quá giờ còn chưa nhận được điện thoại, anh cứ về phòng ngủ trước đi, biết không? Đừng có ngốc mà đợi ở đó.”


Ứng Uyển Dung đau lòng vì bản tính của Cao Lãng quá cứng cỏi, lần này vì đi ra ngoài ăn cơm nên có thể trở về sớm một chút, lần sau nếu phải bận quay phim đêm, không có thời gian gọi điện thoại, có phải anh còn đứng ở đó đợi đến sáng không?


“Anh đợi một lát, nếu em không gọi điện lại, thì sáng mai anh lại qua đây.” Giọng của Cao Lãng rất thấp, không thể nhận ra cảm xúc cụ thể.


Nhưng thật ra, Ứng Uyển Dung nghe thấy đầu bên kia vang dội tiếng la hét, Cao Lãng không thèm để ý mấy tên vô lại kia nói với Ứng Uyển Dung: “Bọn họ đều đang rảnh rỗi, sau cơm chiều biết anh muốn qua đây gọi điện thoại thì vẫn luôn ở cạnh xem náo nhiệt.”


available on google playdownload on app store


Sau cơm chiều? Ứng Uyển Dung biết bọn họ ăn cơm sớm, bây giờ trên điện thoại hiển thị đã hơn 10 giờ rưỡi, thời tiết này mà đợi ở ngoài lâu như vậy……


“…… Nói hay lắm, quá  thời gian hẹn nửa tiếng, anh phải trở về ký túc xá, nếu để em phát hiện anh lén đợi em, ta sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho anh nữa.” Ứng Uyển Dung nghiêm túc nói.
Cao Lãng ngẩn ra, không hiểu sao vợ lại tức giận, là giận anh không về sớm chút sao?


Không nhịn được khẽ giọng giải thích ở cạnh tai nghe, nói: “Anh vừa rồi đã muốn về, sau đó tiện thể vận động một chút ở ngoài sân, mới bị muộn, em đừng giận……”


Ứng Uyển Dung bất lực nói: “Em không giận việc này, em giận anh không quý trọng sức khỏe của mình, khi tuổi còn trẻ không chú ý chăm sóc, đến lúc già cả người đau ốm, xem anh làm sao bây giờ?”


Lời này lập tức làm tâm trạng thoải mái của Cao Lãng hơi sốt ruột, thì ra vợ đang đau lòng vì mình…… Vợ thật tốt quá, rất muốn gặp cô mỗi ngày, mỗi ngày được ôm ấp dỗ dành, tiếc là……


“Được, anh nghe theo em hết.” Cao Lãng nói câu này mà hai bên tai đỏ bừng, nhóm Trương Diệu ở bên cạnh là ồn ào lớn tiếng nhất.
Nếu phải có một câu chính xác để hình dung tâm trạng của bọn họ mà nói, đó là cho bọn họ ăn thức ăn cho chó đến mức no căng bụng!


Cao Lãng mới không để ý bọn họ nói gì đâu, nói chuyện với Ứng Uyển Dung một lúc lâu, biết đêm nay đi ra ngoài ăn cơm chung với đạo diễn Nhạc nên mới về trễ, dặn dò vài câu rồi mới cúp máy.


Vừa mới cúp điện thoại, Cao Lãng bỏ tay vào túi quần, nhìn điện thoại thở ra một hơi, vừa mới xoay đầu đã thấy một gương mặt phóng to in trên buồng điện thoại, hơi có hiệu ứng của phim kinh dị.


Cao Lãng lạnh mặt đi ra, không để ý nhóm người Trương Diệu đang dán sát đến, đi về, tiếng ma sát của đế giày trên nền tuyết cực kỳ vang dội.


“Này, Cao Lãng, tại sao anh không nói cho vợ anh là anh phải đi ra làm nhiệm vụ chung với chúng tôi rồi?” Nhóm người Trương Diệu nhỏ giọng hỏi ở phía sau, đám bạn cùng phòng cũng đi đến từ đằng trước, đều bị lạnh cóng chạy chậm về.


Bước chân của Cao Lãng ổn định, trầm giọng nói: “Gần đây, cô ấy đóng phim rất bận, nếu nói ra sẽ làm cô ấy lo lắng.”
Anh chỉ đợi điện thoại ở bên ngoài một lát, vợ đã vô cùng lo lắng, nếu nói, chắc sẽ không ngủ được.


“Vậy cuối tuần anh không qua, chẳng phải cô ấy sẽ biết sao? Tôi nói cho anh biết, lòng dạ phụ nữ vô cùng hẹp hòi, nếu anh gạt cô ấy, sau này cô ấy mà biết được, chắc chắn sẽ cho anh ăn xương sườn!” Từ khi độc thân đến nay nhóm người Trương Diệu đã truyền đạt kinh nghiệm của mình với anh ta, người chững chạc mà không biết còn tưởng như anh ta đã từng trải qua không biết bao nhiêu người bạn gái.


Cao Lãng nhướng mày nhìn lại, “Xương sườn ăn khá ngon, tôi cảm thấy không tệ.” Rõ ràng không để trong lòng.
“Đến lúc đó anh có thể nói với cô ấy, chúng ta đi nước ngoài huấn luyện, mấy tháng sau mới trở về.” Cao Lãng tính toán thời gian ở trong lòng, mấy tháng, chắc không sai biệt lắm nhỉ.


Nhóm người Trương Diệu còn mang theo nhiệt huyết của chúng thiếu niên, vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề, nhìn anh em tôi đi! Bảo đảm chị dâu sẽ không nghi ngờ!”
Cao Lãng lo lắng hơn, đến lúc đó nhóm Trương Diệu đừng để lộ ra sơ hở nha……
……


Những ngày đóng phim đều chỉ  lặp đi lặp lại, mỗi ngày trời chưa sáng sẽ thức dậy đi đến phòng trang điểm của đoàn phim ăn sáng, trang điểm xong sẽ đi đóng phim, lúc đầu các diễn viên đều sẽ có xích mích, gian đoạn sau  tình trạng dần dần tốt hơn cũng cho thấy nhiệm vụ quay phim nặng nề.


Bắt đầu còn có người nói thầm Ứng Uyển Dung may mắn, một tháng sau đã không còn ai nhắc đến chuyện vụn vặt này, không có thực lực mà chỉ có may mắn sẽ không đi đến giờ.


Hơn nữa, đã trải qua nhiều ngày đóng phim chung như vậy, kỹ thuật diễn của Ứng Uyển Dung gần như có thể đối chọi với Ngô Minh, Nhạc Tu Minh không ngừng khích lệ Ứng Uyển Dung ở trước mặt mọi người, đụng độ mạnh mẽ cùng với hai gã diễn viên chính cỡ đó, quẹt ra vô số tia lửa.


Nhạc Tu Minh gọi Ứng Uyển Dung đang muốn tháo trang sức trở về nghỉ ngơi lại, người xung quanh đã sớm thấy nhiều nên không thấy có gì kỳ lạ, cho dù mỗi lần Ứng Uyển Dung quay đều khiến cho người xem bọn họ bị cuốn vào trong phim, nhưng đạo diễn Nhạc thế nào cũng phải nhặt chút xương từ trong trứng gà, cho nên rối rít nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình.


Ứng Uyển Dung đã sớm khoác một chiếc áo lông vũ đi đến, đừng thấy làn váy trông có vẻ tự nhiên, nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhạc Tu Minh, cô còn cẩn thận suy nghĩ xem vừa rồi cô quay có chỗ nào không đạt hay không.


“Uyển Dung……” Nhạc Tu Minh la lên.
Ứng Uyển Dung nâng thẳng cánh tay lên, lộ ra một cổ tay trắng nõn cho Nhạc Tu Minh thấy, “Đạo diễn Nhạc, ngài có việc gì muốn nói, hét gọi tôi như vậy, tôi nhát gan, sợ lắm.”


Nhạc Tu Minh trừng mắt liếc cô một cái, ho nhẹ một tiếng nói: “Sắp đến cuối năm rồi, cô coi xem sao Cao Lãng nhà cô còn chưa đến gặp cô?”


Ứng Uyển Dung đóng phim cũng đã quên qua đúng một tuần nữa sẽ bước sang năm mới, thời gian trôi qua quả thật rất nhanh, trong chớp mắt cô từ người vừa đến thế giới này đến khi quen thuộc phim trường, giống như là mơ vậy.


Ứng Uyển Dung chỉ ngây người có một lát rồi buông tay, ôm túi phích nước nóng trong tay cúi đầu nói: “Ừ, anh ấy đi huấn luyện ở nước ngoài, nói là phải mấy tháng sau mới có thể trở về. Suất diễn ở đây của anh ấy không phải đóng máy rồi sao? Còn muốn quay thêm gì nữa sao?”


Nhạc Tu Minh chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Cô á, tôi thấy cô rất khôn khéo, sao người lại ngốc thế.”
Ứng Uyển Dung khó hiểu ngẩng đầu nhìn Nhạc Tu Minh hỏi: “Đạo diễn Nhạc, câu này tôi không đồng ý, buổi sáng hôm nay anh còn khen tôi quay rất có hồn là một hạt giống tốt mà.”


Nhạc Tu Minh sờ sờ cằm, vẻ mặt không thể tưởng tượng, “Không thể nào, tôi có nói vậy sao?” Suy nghĩ một lát cảm thấy lạc đề hơi nhỏ giọng nói thầm: “Cái cô bé này, Cao Lãng thật sự nói là đi nước ngoài sao?”


“Đúng vậy.” Ứng Uyển Dung tỏ vẻ đương nhiên, nhìn Nhạc Tu Minh như nhìn một kẻ ngốc, hỏi đi hỏi lại có một câu hoài, phải nói bao nhiêu lần nữa đây?


Nhạc Tu Minh nói thẳng: “Tôi có một người quen, nhìn thấy Cao Lãng đang ở trong nước, hai ngày trước khi gọi điện thoại nói chuyện với tôi. Cô nói anh ấy…… sẽ không có ý nghĩ lệch lạc gì chứ?”


Ứng Uyển Dung nghe vậy sắc mặt cũng lạnh xuống, thản nhiên nhìn lướt qua Nhạc Tu Minh, nói thẳng: “Anh muốn nói anh ấy ngoại tình sao?”
Nhạc Tu Minh vội vàng khoát tay, cô bé này lộ ra ánh mắt lạnh lẽo như vậy, thật sự hơi có bảy phần công lực của Nữ Đế, sợ đến mức tâm can anh ta phát run.


“Không không không, tôi cũng không có nói thế, tôi nói là, có lẽ anh ta nhìn lầm rồi.”
Ứng Uyển Dung cúi đầu suy tư một lát nói: “Là ngài Khổng nhìn thấy hả? Biết Cao Lãng là chồng của tôi, hơn nữa còn quen anh, đếm tới đếm lui, người trong phạm vi đó cũng khá ít.”


Trên mặt Nhạc Tu Minh xấu hổ, vẫn cảm thấy mình hại Khổng Phồn Thịnh biến thành một người phát tán tin đồn, vô cùng ngượng ngùng, nhưng nếu phủ nhận…… Lại hơi có vẻ như bịt tai mà đi trộm chuông.
“Khụ khụ, chuyện này không quan trọng.” Nhạc Tu Minh xấu hổ phủi sạch hết trách nhiệm, nói.


Ứng Uyển Dung ồ một tiếng, ngay cả nét mặt cũng không chút thay đổi, Nhạc Tu Minh hết sức tò mò, “Cô không muốn nói chuyện gì? Nói không chừng Cao Lãng đã lừa cô.”


Ứng Uyển Dung nhìn Nhạc Tu Minh bằng ánh mắt nhàm chán, ngồi ở trên ghế dựa sát vào quạt sưởi ấm chuyên dụng của đạo diễn, hài lòng nói: “Ngài đã quên tính đặc thù của công việc anh ấy…… Tuy rằng anh ấy giấu giếm tôi, tôi rất không vui, nhưng anh ấy có thể yên ổn đứng trước mặt tôi, vậy thì tôi mới có tâm trạng so đo.”


Nói cách khác, bây giờ cô cũng không tìm thấy người, tức giận cho ai coi? Phí công khiến cho mình như một người đàn bà đanh đá, có ý nghĩa sao?
Nhạc Tu Minh cứng họng không lên tiếng, lối suy nghĩ của phụ nữ bạn thật sự đừng nghĩ sẽ đoán được.


“Hơn nữa đạo diễn Nhạc, ngài không phải nói sẽ nhanh bước sang năm mới sao, có phải muốn nghỉ hay không?” Ứng Uyển Dung híp mắt, vốn định khi qua năm có thể mang trưởng bối hai nhà đều đến đây dạo chơi chung một lượt, giờ ngẫm lại, tốt hơn vẫn nên trở về với bọn họ.


Nhạc Tu Minh xem như hiểu rõ cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, kỳ nghỉ? Kỳ nghỉ gì? Không biết anh ta mới mượn người của Conde làm chung trong ba tháng sao?
Cứ coi như Ứng Uyển Dung có mười phần diễn cảm, quay thuận lợi, tiết kiệm không ít thời gian hợp tác, nhưng chuyện nghỉ đó là gì? Đó cũng là tiền!


“Không được, không được, cô còn muốn nghỉ tết mấy ngày hả? Cô phải nhớ kỹ, cô là một diễn viên! Đóng phim thật tốt đều quan trọng hơn bất cứ điều gì.” Nhạc Tu Minh tận tình khuyên bảo nói.


“Tết này, anh Ngô cũng đóng phim?” Ứng Uyển Dung nhướng mày hỏi, tiền lương của anh ta đã thấp còn muốn người ta mỗi ngày tăng ca đóng phim cho anh ta nữa à? Anh không biết xấu hổ sao anh.


Nhạc Tu Minh hình như cũng nghĩ đến vụ này, sờ mũi, trời và người giao chiến một lát, mới không cam tâm tình nguyện nói: “Tối đa là một tuần, hơn nữa mấy ngày nay mỗi ngày các người phải đến để bắt kịp tiến độ cho tôi.”


Xoay đầu lại lẩm bẩm nói: “Ăn tết ăn tết, tôi còn chưa nghĩ đến sẽ ăn tết, vậy mà các người lại nghĩ đến.”


Ứng Uyển Dung nghe xong mới nghĩ đến việc đã nghe được không ít tin đồn về đạo diễn Nhạc từ đoàn phim, cũng không ngoại lệ đều nói đạo diễn Nhạc bị đuổi ra khỏi nhà nên không có nhà để về. Tuy rằng tính chân thật của việc đạo diễn Nhạc lớn tuổi vậy rồi còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà còn phải đợi khảo chứng, nhưng anh ấy lẻ loi một mình ở trong nước cũng là sự thật.


“Đạo diễn Nhạc, về nhà ăn tết chung với tôi đi? Gạo và rau dưa tự nhiên nguyên chất không bị nhiễm khuẩn, nguyên nước nguyên vị, bảo đảm ngài ăn xong tuyệt đối sẽ không hối hận về chuyến đi lần này.”


Nhạc Tu Minh quả thật ý tưởng xúm lại ăn Tết ở phòng khách rồi ngủ lại một tuần, hay là tìm bạn bè ra ngoài leo núi, chưa đến một tuần cũng đã xong rồi, bây giờ nghe Ứng Uyển Dung nói vậy, lại hơi động lòng.
“Này…… Không tốt lắm đâu? Cao Lãng lại không ở nhà, tôi chạy đến có phiền không?”


Ứng Uyển Dung cười nói: “Không có việc gì, trong nhà cũng có phòng trống, hơn nữa, anh cũng nói Cao Lãng không trở về, tôi đi dọc đường không có ai bảo vệ, ngài không lo lắng cho sự an toàn của tôi à?”
Nhạc Tu Minh làm bộ làm tịch tự hỏi một lát nói: “Vậy à, vậy được rồi!”


Sau đó mấy người còn lại trong đoàn phim đã biết được tin tức tốt còn có thể nghỉ một tuần để ăn Tết, được gọi là một tin mừng, đều như được tiêm chung máu gà mà dồn hết sức lực để đóng phim.


Biết đạo diễn Nhạc vậy mà muốn về quê của Ứng Uyển Dung chơi, Ngô Minh cũng giơ tay nói muốn đi chung, theo như anh ta nói thì, “Người nhà tôi đều ở nước ngoài, không định trở về ăn Tết, dù sao cũng rảnh rỗi, không bằng đi chung với mấy người chút xem.”


Vạn Dạng Dạng cũng tham gia náo nhiệt nói: “Tôi còn chưa biết quê của Uyển Dung ở đâu nữa, chắc chắn là một nơi rất đẹp, mới có thể nuôi dưỡng ra một người phụ nữ xinh đẹp như Uyển Dung vậy.”


Khóe môi Ứng Uyển Dung hơi nhếch lên, cười nói: “Là một nơi ở nông thôn, thật sư không phải nơi đẹp lắm.”
Tuy câu này là từ chối, nhưng người ta hạ quyết tâm muốn đi chung, những người khác phải về ăn tết với người nhà, cho nên mấy người bọn họ đã muốn về chung một chuyến với Ứng Uyển Dung.


Thật ra theo dự tính, bọn họ ngồi xe lửa cũng phải một ngày rưỡi, vừa đi vừa về đã mất sáu ngày, ngay cả chỉ còn dư một ngày để ăn cơm tất niên, chuyện chạy tới chạy lui này thật sự rất bất tiện.


Lúc này chỗ cường hào Nhạc Tu Minh đã thể hiện, anh ta trực tiếp hào phóng mua bốn vé máy bay đi tới đi lui, cực kỳ tiết kiệm thời gian ngồi xe ở trên đường.


Đợi nhà Ứng và nhà Cao biết được tin tức Ứng Uyển Dung hợp tác với đạo diễn đoàn phim và diễn viên chính về ăn tết chung, lập tức luống cuống tay chân lên.






Truyện liên quan