Chương 42: Lễ vật
Sau khi Lý Hương Hoa thấy Ứng Uyển Dung cùng mọi người trở về, liền vẫy tay kêu cô lại đây, Nhạc Tu Minh bọn họ gật đầu chào đôi vợ chồng kia một cái rồi từng người trở lại phòng để nghỉ ngơi.
Thực rõ ràng là nhà bọn họ đang tiếp đón thân thích, bọn họ lưu lại cũng không có đề tài gì để nói cũng không tiện, không cẩn thận còn gây ra chuyện xấu hổ.
Tuy Nhạc Tu Minh nói bọn họ đến đây ăn tết cùng Ứng Uyển Dung, nhưng trên thực tế ông vẫn sẽ đi tham quan khắp nơi một chút, vừa vặn cũng gặp gỡ Lý Hữu Đạo, một đám người cùng ra ngoài du ngoạn càng thú vị hơn.
Lý Hương Hoa kéo Ứng Uyển Dung đến đứng bên người bà, giới thiệu nói: “Đây là ba mẹ chị Tiểu Ngưng của con, đây là con gái của tôi Uyển Dung, trước kia làm việc ở thủ đô hôm nay mới trở về được, vẫn chưa có gặp qua hai người đâu.”
Ứng Uyển Dung cười nói: “Chào chú, chào dì.” Trên mặt lộ ra một tia cười nhạt, ẩn hiện một chút khí chất dịu dàng.
Cha Hạ, mẹ Hạ vội vàng tán thưởng nói: “Ai nha, tôi đã sớm nghe nói, Uyển Dung nhà chị là đứa có tiền đồ. Hôm nay biết tin cháu mới trở về từ chỗ Tiểu Ngưng, chúng ta liền đến đây gặp cháu, miễn cho người khác nói người một nhà chúng ta không quen biết.”
Ứng Uyển Dung chỉ cười không nói gì thêm, ánh mắt đảo qua quần áo vợ chồng họ đang mặc trên người. Tuy rằng bọn họ tận lực mặc cho có thể diện một chút, nhưng quần áo giặt nhiều cũng đã có chút phai màu, còn có đôi giày cũ nát đang đi đều chứng minh được gia đình bọn họ kỳ thật rất quẫn bách.
So sánh với cha mẹ Hạ gia, Hạ Tiểu Ngưng lớn lên tiểu gia bích ngọc, thanh tú động lòng người, quần áo mặc trên người tuy không phải là thời thượng nhất, nhưng đó cũng là một thân quần áo mới, trong lòng Ứng Uyển Dung âm thầm nhíu nhíu mày.
“Hai người đều là trưởng bối của Uyển Dung, sao lại để hai người đến đây gặp con bé được, tôi còn đang định ngày mai mang nó qua nhận cửa thân tích này, tất cả đều định xuống rồi, đều là người một nhà làm sao lại nói là hai nhà được?” Giọng Lý Hương Hoa có chút lớn, mặt đầy tươi cười nhìn Hạ Tiểu Ngưng, càng nhìn càng vừa lòng.
Cha Hạ mẹ Hạ nghe được lời này hai mắt nhìn nhau, mẹ Hạ mẫu lôi kéo tay Hạ Tiểu Ngưng ngượng ngùng nói: “Vốn dĩ việc này không nên tìm mọi người để nói, nhưng là……”
Lông mày Lý Hương Hoa run lên, khó hiểu nhìn bọn họ, Ứng Đại Hùng cũng không tiếp tục hút thuốc, trực tiếp nhìn bọn họ xem họ muốn nói gì.
“Việc là thế này, tôi vốn dĩ chỉ muốn nói với Văn Triết một chút là được, nhưng lại sợ không nói với mọi người, mọi người sẽ có ý kiến với chúng tôi.” Mẹ Hạ nói: “Lúc trước bởi vì mọi người nói muốn lập tức định hôn sự xuống, vì vậy có chút gấp gáp tuy nhà bên cũng đã đưa trước một cái nhẫn vàng, sau đó lại đưa hai trăm, nói là để chúng tôi mua đồ cưới, nhưng ai biết hiện tại đồ cưới lại đắt như vậy, chỉ đặt mua quần áo cho Tiểu Ngưng cũng đã tốn không ít, chăn màn gì đó còn chưa mua được, tiền này có chút không đủ.”
Lý Hương Hoa xem như nghe ra được ý bọn họ muốn nói, đây là ngại bọn họ đưa tiền không đủ để mua đồ cưới. Mặt bà lập tức trầm xuống, nghẹn một hơi ở ngực không xả ra được, lập tức muốn lý luận rõ ràng với hai người họ một chút.
Nếu không phải suy xét đến việc chút nữa xảy ra tranh luận, sẽ làm Uyển Dung bị đồng nghiệp chế giễu, bà ta nghĩ mình còn có thể yên ổn ngồi ở đây sao?
“Thông gia, lời này của bà khiến tôi không biết nói như thế nào mới tốt, lúc trước Uyển Dung kết hôn, tiền sính lễ cũng chỉ có hai trăm, chỉ nói để người đi qua là được, những đồ vật khác để nhà chồng mua.” Lý Hương Hoa nhàn nhạt nói.
Ứng Uyển Dung ngồi bên cạnh Ứng Đại Hùng, cũng muốn nghe xem nhà chị dâu tương lai có ý tứ gì, Ứng Đại Hùng rầu rĩ hút mấy hơi thuốc lá, lại cảm thấy khó thở, ném điếu thuốc sang một bên, ông muốn nghe một chút xem bọn họ muốn nói gì.
Nếu không phải Ứng Văn Triết cảm thấy Tết nhất lợi nhuận từ việc bán tạp hóa không thể dừng lại, mang theo Ứng Thừa Văn đi cùng mở cửa hàng, nói không chừng hiện tại sẽ càng náo nhiệt hơn.
“Chuyện này có thể giống nhau sao?” Mẹ Hạ nhướng mày nói, bộ dáng tương tự bảy phần với Hạ Tiểu Ngưng, dáng người cũng là nhỏ xinh: “Hai người là gả con gái nhận được những hai trăm, chúng tôi gả con gái còn không muốn cho tiền sính lễ, giống nhau ở chỗ nào?”
Lời này làm cho Lý Hương Hoa tức đến bật cười nói: “Chúng tôi cũng không chiếm chút tiện nghi này, tiền đều trở thành của hồi môn cho con gái mang đi, chúng tôi đến một phân tiền cũng không lấy.”
Hạ Tiểu Ngưng lôi kéo mẹ Hạ, mặt có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ba, mẹ, mẹ con không phải có ý như vậy……”
Lý Hương Hoa thở dài, Hạ Tiểu Ngưng cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình mềm mại, lỗ tai cũng mềm, cha Hạ mẹ Hạ tuy rằng không phải là dạng người tốt đẹp gì để dây dưa, nhưng con trai thật sự thích con bé, liếc mắt một cái liền nhìn trúng.
“Như vậy đi, những thứ khác mọi người không muốn mua thì không cần mua, đồ vật chúng tôi mua, đến lúc Tiểu Ngưng 16 tuổi* gả lại đây là được.” Lý Hương Hoa thở dài trong lòng vẫn là thỏa hiệp.
(* Những năm 80 ở một số vùng nông thôn của Trung Quốc vẫn còn nạn tảo hôn, con gái nhà nông nghèo dù mới 15, 16 tuổi vẫn có thể kết hôn mà không cần đăng ký giấy tờ)
Hôm nay là ngày 30, cách ngày kết hôn chỉ còn nửa tháng, bạn bè thân thích đã thông báo xong, nếu lúc này nháo ra chuyện gì làm chậm trễ hôn sự, trong thôn đồn đãi vớ vẩn thì tuyệt đối có thể khiến chuyện nghị thân* ngừng lại đến một hai năm.
(* Một lễ trong Tam môi lục sính trong nghi lễ cưới hỏi cổ xưa của Trung Quốc)
Mẹ Hạ tựa hồ như là đã sớm đoán được, một lần nữa nở nụ cười thật tươi nói: “Ai u, đều là người một nhà không phải ai xa lạ? Chính là làm phiền thông gia rồi.”
“Không phiền toái.” Ý cười của Lý Hương Hoa có chút nhạt đi, nhưng vẫn tiếp tục rót trà tiếp đón bọn họ.
Cha mẹ Hạ gia ngồi ở chỗ này nói chuyện một giờ liền, ăn một đĩa hạt dưa, đậu phộng, uống một chum trà, mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi Ứng gia.
Ứng Uyển Dung chờ bọn họ đi rồi mới hỏi mẹ: “Mẹ, bọn họ như vậy, mẹ……” Sao lại không cự tuyệt chứ?
Lý Hương Hoa giơ tay sờ tóc trên đầu Ứng Uyển Dung, nở nụ cười mang theo nếp nhăn trên mặt nói: “Người nhà chị dâu con có chút tật xấu, nhưng nhà ai mà không có vài người tính tình cực phẩm như vậy đây? Tâm tư chị dâu con vẫn còn được xem là tốt, nếu bởi vì những việc này mà nháo lên, đến lúc đó người khác thấy nhà ta thế nào?”
Ứng Uyển Dung tuy không tán thành, nhưng cũng biết Ứng gia sống ở trong thôn, hương thân quê nhà, tự nhiên sẽ phá lệ chú ý ở phương diện này.
“Chuyện con trở về có nói gì với mẹ chồng con không?” Lý Hương Hoa hỏi sang chuyện khác.
“Có, con chuẩn bị trong chốc lát sẽ qua đó một chút, Cao Lãng không ở nhà, con chắc chắn phải qua đó thăm bọn họ.” Ứng Uyển Dung giải thích, sợ cha mẹ cô lại đa tâm.
Ứng Đại Hùng cũng trực tiếp gật đầu nói: “Đúng cái này có lý, Cao Lãng không ở nhà, con phải đi thăm bọn họ nhiều một chút, bằng không người khác sẽ nói con không đúng, biết không?”
Ứng Uyển Dung mỉm cười gật đầu, nhìn Lý Hương Hoa nghẹn khí phỏng chừng là chờ cô ra ngoài mới cùng Ứng Đại Hùng nhắc đến chuyện này, liền đem quà đã chuẩn bị sẵn cho hai người là một đôi vòng tay đưa cho Lý Hương Hoa, một bộ là vàng, một bộ là bạc.
Sợ Lý Hương Hoa tiếc tiền, Ứng Uyển Dung giải thích : “Đây là đồ trang sức con đến cửa hàng bán sỉ để mua, không quá quý, còn nữa, mua chút vàng, về sau cũng có thể bảo đảm giá trị tiền gửi, không bị thiệt.”
“Mẹ lấy vòng bạc là được, vòng vàng con giữ lại đi.”
Lý Hương Hoa vẫn nói mãi về việc dùng hết bao nhiêu tiền a, vẫn có chút đau lòng, nhưng con gái nói cũng có đạo lý, vàng bảo đảm giá trị tiền gửi. Vòng tay hơi mỏng rất nhẹ nhàng, màu sắc tươi sáng, giữ lại về sau còn có thể dùng làm vật gia truyền.
“Vậy con có mua cho mẹ chồng con không?” Lý Hương Hoa vội vàng hỏi.
“Mua, đều mua, mẹ cứ yên tâm đi. Con đi trước đây, tối nay con về.”
“Ai, đi sớm một chút đi, nhớ nói chuyện tốt một chút.”
Ứng Uyển Dung xách theo bao da nhỏ đi về hướng Cao gia thôn, may mắn vì để tiện đi đường, giày cô đi chính là giày thể thao, bằng không trong thôn có đoạn đường đã san bằng, có đoạn không có, đi đường miễn nói đến có bao nhiêu xóc nảy.
Người trong thôn Cao gia biết Ứng Uyển Dung cũng không ít, phần lớn chỉ là gật đầu chào cô, cũng không có ai ngăn cô lại để nói chuyện, Ứng Uyển Dung cũng muốn như vậy,đi vài bước đã tới Cao gia.
Cao Nhu đang ở trong nhà rửa rau, tay áo vén lên để lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh, bàn tay bị ngâm trong nước lạnh có chút hồng, Ứng Uyển Dung đi vào cô mới phát hiện chị dâu cô đã trở lại.
Nhìn thấy Ứng Uyển Dung bước vào cô liền đứng lên, gương mặt cũng có chút khó nói, Ứng Uyển Dung kỳ quái nhìn cô một cái, từ trong bao lấy ra một lọ kem dưỡng da tay đưa cho cô.
“Mỗi ngày giặt đồ xong thì xoa cái này vào tay, em xem tay em đã bị lạnh đỏ rồi kìa, nếu để lâu sẽ dễ dàng bị nứt da. Thời điểm tuổi trẻ thời điểm không biết yêu quý mình, chờ sau này em sẽ biết lợi hại của nó.”
Lúc trước Cao Nhu có chút ý kiến với Ứng Uyển Dung, hiện tại cô cũng không nói rõ mình nghĩ thế nào, nghe được lời này vẫn là vẫn theo bản năng mà phản bác nói: “Tôi không phải là người có mệnh tiểu thư, chị có anh trai tôi chiếu cố tự nhiên không cần làm gì cả, tôi sống trong nhà không làm việc này, vậy trong nhà còn có để ai làm? Chị sao?”
Cao Nhu nói xong cũng có chút hối hận vì đã quá trắng trợn, âm thầm có chút ảo não, sợ tính tình Ứng Uyển Dung lại bạo phát, quay đầu chạy lấy người thì làm sao bây giờ?
Ai biết Ứng Uyển Dung chỉ khẽ cười một tiếng, thanh âm dễ nghe làm lỗ tai Cao Nhu cũng ngây người một chốc, sau đó mới phát hiện có một đôi tay nhẹ nhàng sờ soạng đỉnh đầu cô, là tay chị dâu cô?
“Cô gái ngốc…… Chị dâu em là người lười nhác, không thể so sánh cùng cô gái cần mẫn như em được, nhưng lời chị là thật, yêu quý thân thể của mình nhiều một chút, sau này tranh thủ kiếm thêm nhiều tiền, để bản thân trải qua mỗi ngày một tốt hơn.”
Nụ cười của Ứng Uyển Dung lộng lẫy, chân thành lại tha thiết, sáng ngời gieo xuống một hạt giống dịu dàng nơi đáy lòng Cao Nhu, dần dần nẩy mầm lớn lên, chỉ đợi chui lên từ dưới đất.
Trương Kim Hoa nghe thấy bên ngoài có âm thanh nói chuyện, liền đi ra, thấy Ứng Uyển Dung cũng có chút kinh ngạc, “mẹ còn nghĩ con hai ngày nữa mới trở về, sao hôm qua mới gọi điện thoại hôm nay đã về rồi?”
“Ông chủ hào phóng mời chúng con ngồi máy bay trở về, qua 6 ngày nữa phải trở về rồi.”
Trương Kim Hoa hiểu rõ gật đầu, kêu Ứng Uyển Dung vào nhà nói chuyện, cô mới vào phòng liền phát hiện ra trên bàn bày không ít đồ vật, đồ nhiều đến mức che kín cả mặt bàn.
“Con đấy con có hiếu tâm là chuyện tốt, con xem con mua nhiều đồ như vậy xài hết bao nhiêu tiền a?” Trương Kim Hoa lải nhải nói.
Ứng Uyển Dung có chút sửng sốt, nhíu mày nhìn đồ vật đầy bàn, xác định tuyệt đối không phải đồ mình mua, nhưng đồ này lại là đúng gửi cho Cao gia, là ai gửi còn cần phải nói ra sao?
“Không phải vừa vặn sao? Ngày hôm qua nhận được đồ, hôm nay con đã đến, bên trong còn có một phong thư, nói là chia đều cho hai nhà, mẹ đang thu thập một chút tính lát nữa đưa qua nhà thì con đã tới rồi.”
Trương Kim Hoa nhanh chóng phân chia đồ đạc, cũng phân loại rất tốt, mỗi thứ chia làm hai phần là được, mấy thứ còn thừa, bà có chút đắn đo không kịp chú ý, thoáng nhìn qua đồ này giống như không phải gửi cho họ.
Ứng Uyển Dung liếc mắt một cái liền thấy trên bàn là một hộp trang sức tinh xảo, bên trong để một chiếc lược gỗ, nhìn có chút đơn giản hệt như là tự tay mài giũa, trong hộp còn để một chiếc điếu trụy* nhỏ bằng một cái đồng hồ quả quýt, mở ra thì thấy bên trong là ảnh chụp chung của Ứng Uyển Dung cùng Cao Lãng.
(* Điếu trụy hay còn gọi là Ngọc trụy là trang sức treo rủ xuống bên trên quần áo, cũng có thể coi như ngọc sức đeo một cách riêng lẻ mà các danh môn, quý nữ, thi nhân thời xưa hay đeo)
Đây là bức ảnh được chụp vào ngày cuối tuần lúc anh và cô ra ngoài đi dạo, Cao Lãng đề nghị vào quán chụp ảnh để chụp chung một bức ảnh, Cao Lãng dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn lãng nhìn máy ảnh, Ứng Uyển Dung khóe miệng nở nụ cười duyên dáng đứng ở bên người anh, trông cực kỳ hài hòa và tràn đầy mỹ cảm.
“Đây là của con.” Ứng Uyển Dung nói, đột nhiên có chút nhớ tới người đàn ông biến mất không chút tin tức nào kia.
Trương Kim Hoa không nói gì thêm, bà đoán chừng là vì có quá nhiều đồ nên cái hộp này bị trộn lẫn vào đó là rất bình thường, nhìn qua cũng không phải đồ vật quý giá gì, không ném đi là được.
“A Lãng đã nói cho chúng ta biết tin, nghĩ con cũng chưa kịp về ăn tết nên mua mấy thứ này gửi về trước, nó cũng không có thời gian về nhà, hazzz, con trở về là tốt rồi, người một nhà ở cùng nhau mới có chút không khí của năm mới……” Trương Kim Hoa nhỏ giọng nói, đem đồ vật trong tay sắp xếp thật tốt.
Ứng Uyển Dung vuốt cây lược gỗ trên tay , cô có thể tưởng tượng được bóng hình người đàn ông ấy chuyên tâm mài giũa chiếc lược trong tay, bàn tay to dịu dàng, thận trọng bỏ lược vào hộp trang sức, chờ mong khi cô trở về nhìn thấy nó rồi nở ra nụ cười tươi tắn.
Cao Lãng……