Chương 57: Gặp nạn

Vì tỉnh X là khu vực có khí hậu á nhiệt đới, quanh năm ấm áp ẩm thấp, nhiệt độ cả năm chỉ ở từ 16 đến 18 độ, đông ấm hạ mát.


Nơi ở tạm thời của đoàn phim đã sớm liên hệ sắp xếp xong, cùng với vài chỗ quay ngoại cảnh cũng đã được an bài rất tốt, cảnh sắc chung quanh đương nhiên phải là danh lam thắng cảnh của quốc gia.


Nếu không phải là do Kante sắp xếp lịch quay phim quá mức dày đặc thì chắc chắn các diễn viên trẻ tuổi trong đoàn phim đã tập thể ra ngoài du ngoạn rồi, đâu có như bây giờ, mọi người còn chưa kịp thích ứng thời tiết ẩm ướt ở nơi này mà đạo diễn đã bắt đầu chuẩn bị bối cảnh diễn xuất rồi.


Ứng Uyển Dung mỗi ngày đều đi theo đoàn phim hối hả ngược xuôi, còn mang theo một balo nhỏ chứa các loại thuốc thường dùng, băng gạc, thuốc dán, các loại thuốc viên, bất luận bị cảm nắng hay đau bụng, đều có thể lấy thuốc thích hợp ra để sử dụng.


Ngày đầu tiên đến đây, mấy người Cố Tinh Tinh vì không kịp thích ứng với khí hậu mà đồng loạt ngã bệnh, Kante chỉ cho họ thời gian hai ngày để nghỉ ngơi, ngày thứ ba lập tức bắt đầu hóa trang để đóng phim.


Cố Tinh Tinh nằm liệt trên giường nhìn Ứng Uyển Dung tinh thần sáng láng ở bên cạnh, tức không chịu được nói: “Uyển Dung, cậu xem thân mình cậu còn mảnh mai hơn so với chúng tớ, thật không ngờ được người ngã bệnh trước lại là chúng ta……”


available on google playdownload on app store


“Uyển Dung, cái túi này của cậu thuốc gì cũng có, có phải cậu có cái túi giống như Doremon trong truyện tranh hay không? Trong túi cái gì cũng có?” Lục Manh tính tình hoạt bát hiếu động, bình thường thích xem nhất là sách giải trí cho trẻ nhỏ, trong đầu chứa đầy truyện tranh trẻ nhỏ, bây giờ cả người giống như một quả cà héo mang theo một tia ảo tưởng.


Triệu Dao Cẩm cũng phát sốt nhẹ, nằm trên giường không nhúc nhích, thở một hơi cũng thấy đau cả đầu, cũng không biết ngày sau phải đóng phim như thế nào mới tốt.


“Nghỉ ngơi cho tốt đi, tớ đi lấy cơm cho các cậu, cơm nước xong liền đem thuốc ra uống, ngày mai chắc chắn sẽ khỏe lên thôi.” Các cô ấy chỉ là nhất thời không kịp thích ứng với khí hậu ở đây thôi, cũng không biết cách điều chỉnh trạng thái cơ thể, vấn đề này cũng không có gì lớn, vượt qua là được.


“Mình cũng nói rõ với các cậu rồi, đến nơi này khoan hãy ăn những món ăn đặc sản địa phương, các cậu còn ăn đến vui vẻ, ngăn cũng không ngăn được, lần sau phải nhớ rõ đấy.”


Ứng Uyển Dung nói xong, mấy người Cố Tinh Tinh ho khụ khụ, ngượng ngùng xoay đầu đi, Ứng Uyển Dung cười lắc đầu, ra ngoài lấy cơm cho các cô ấy.


Trên đường đi cô gặp Kante, vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà ăn, các nam diễn viên tương đối tốt, cơ bản là không có ai gặp phải vấn đề gì về khí hậu, Tạ Thiên Thành thấy hai người đến chỗ này, còn vẫy tay bảo họ lại đó, ý bảo có thể ngồi ở ghế đối diện anh.


Ứng Uyển Dung lấy cơm xong, cầm hộp cơm của mình đi qua, ngồi cùng một chỗ với Tạ Thiên Thành đều là các nam diễn viên đóng vai quan trọng trong phim. Bây giờ họ đang tươi cười sảng khoái, mặt mày hơn hở, sau hai ngày đóng phim vừa rồi, giờ tất cả bọn họ đều mang bộ dáng muốn đánh lộn, vô cùng thú vị.


“Chúng tôi còn đang nói đến cô, cô đã đến đây rồi.” Tạ Thiên Thành đã ăn xong, chỉ đang đợi đồng bạn, Ứng Uyển Dung vừa mới ngồi xuống, anh ta liền cười nói.


“Nói lung tung gì về tôi vậy?” Ứng Uyển Dung cười nói, con ngươi mang theo ánh sáng, cho dù cô không trang điểm cũng là một mỹ nhân đẹp tự nhiên.


Nam diễn viên đóng vai Giả Liễn cười nói với cô: “Cô có biết ngày mai chúng ta đi đâu đóng ngoại cảnh không? Bên cạnh chỗ đó có một thác nước, Khang đạo diễn nói quay xong chúng ta sẽ đến đó lấy cảnh, chắc cô còn có cơ hội chơi thuyền trên hồ, ngắm nhìn phía xa thác nước đó.”


“Chỉ cần chúng ta nói là sau khi quay xong cùng mọi người đến đó ngắm cảnh, Khang đạo diễn chắc chắn sẽ đồng ý, nếu có thể nhanh chóng hoàn thành cảnh quay thì sẽ có nửa ngày rảnh rỗi đi ngắm cảnh một chút, càng nhiều người càng thêm náo nhiệt.” Tạ Thiên Thành cũng lên tiếng giải thích.


Ứng Uyển Dung gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì thêm, nhóm diễn viên nữ chung quanh nghe thấy vậy, lập tức sôi nổi thuyết phục cô.


“Uyển Dung, cùng đi chơi đi, cô cứ ngồi yên trong ký túc xá như vậy là không được, tuổi trẻ phải hoạt bát một chút, chúng ta có thể cùng nhau chụp ảnh lưu niệm, lần sau muốn đến chỗ này cũng không biết là khi nào.”


Thật ra họ muốn lôi kéo Ứng Uyển Dung đi cùng là để làm bảo đảm, cả đoàn phim ai mà không biết, diễn viên Khang đạo diễn thích nhất chính là Ứng Uyển Dung, tính cách Ứng Uyển Dung ngoan ngoãn, trừ bỏ những lúc phải đóng phim xem kịch bản thì cô chỉ ở trong phòng đọc sách làm phong phú kiến thức.


Chỉ cần Ứng Uyển Dung đồng ý cùng họ ra ngoài du ngoạn, như vậy cho dù về muộn một chút cũng chẳng có chuyện gì phải ngại, Khang đạo diễn chắc chắn sẽ không có ý kiến gì.
Lâm Tuyết ngồi ở một bên âm thầm trợn mắt, chỗ nào cũng cần Ứng Uyển Dung, cho dù muốn ra ngoài giải sầu cũng cần cô ta.


Vương Phương cười tủm tỉm, nhìn mọi người nói chuyện, không lên tiếng tham gia thảo luận, chờ đến khi bọn họ nói không sai biệt lắm, mới lên tiếng: “Tôi cũng nghe nói cảnh sắc nơi đó rất tốt, có rất nhiều đoàn phim đến đó quay ngoại cảnh, còn có lời đồn, đáy hồ ở đó rất sạch sẽ, nếu có thể nhặt được một hòn đá ở giữa hồ đưa tặng người yêu, thì hai người sẽ ở bên nhau thiên trường địa cửu.”


Chân mày Ứng Uyển Dung động đậy một cái, nghĩ đến lúc Cao Lãng thu được phần lễ vật này, nhất định mỗi ngày sẽ cất ở trong ngực. Bởi vì thân phận của anh cũng có tính đặc thù, cũng đại biểu cho việc có rất nhiều đồ vật anh không thể mang theo trên người, như vậy thì một hòn đá giữa hồ thật sự cũng là một sự lựa chọn không tồi.


Người khác không nhìn ra được Ứng Uyển Dung đã động lòng, nhưng Vương Phương từ nhỏ đã học được cách xem mặt đoán ý người khác thì đã hiểu, ý cười nở rộ bên môi, gương mặt thanh tú nhiễm một tia hy vọng mỏng manh. Nam diễn viên ngồi ở bên cạnh dùng ánh mắt yêu say đắm nhìn cô ta, gắp những món đồ ăn mà cô ta yêu thích nhất đưa đến trước mặt cô ta, Vương Phương rũ mắt nhàn nhạt nhìn xuống, sau đó lại ngước mặt lên nở nụ cười có má lúm đồng tiền để nói chuyện với hắn.


Kante sau khi tuyển chọn kỹ càng, đã chọn Đại Quan Viên* là nơi quay ngoại cảnh, hai ngày sau lập tức thúc dục người trong đoàn phim bắt đầu quay. Chung quanh là bối cảnh đình đài lầu các, vừa mới đến gần cửa đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vô cùng sinh động, tiếng này đến từ núi giả hoàng thạch rất lớn ở bên trái đường đi vào đại môn, nước từ trên núi giả chảy xuống hình thành thành thác nước, khiến cho xung quanh dậy lên một cỗ hương vị của núi rừng và muôn thú.


(Đại Quan Viên được xây dựng từ năm 1984-1989, ở Tây Thành, quận Tuyên Vũ, Bắc Kinh, Trung Quốc. Mô phỏng theo khu vườn trong cuốn tiểu thuyết cổ điển Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần và là phim trường cho bộ phim cùng tên. Đại Quan Viên là nơi vui chơi của 12 tiểu thư của phủ Vinh, phủ Ninh và thiếu gia Giả Bảo Ngọc. Viện Di Hồng của Giả Bảo Ngọc, Tiêu Tương Quán của Lâm Đại Ngọc và các căn gác đình trong vườn đều được thiết kế kiểu cổ, nổi bật lên sự xa hoa, giàu có thuở xưa.)


Đây cũng không phải là thác nước mà mọi người trong đoàn phim muốn đi tham quan, chỉ là một ngoại cảnh để đóng phim mà thôi.


Phần diễn của Ứng Uyển Dung ở chỗ này tương đối ít, chỉ có cảnh cô cùng với Tạ Thiên Thành tản bộ trong hành lang, còn những diễn viên phụ khác cũng đã bắt đầu chuẩn bị quay cảnh Tư Kỳ a hoàn của Nghênh Xuân đại náo phòng bếp Đại Quan Viên.


Mấy người Cố Tinh Tinh thân thể đã tốt hơn rất nhiều, sau đó lập tức đuổi theo tiến độ của cả đoàn phim, so với cảnh quay của Ứng Uyển Dung, không cần phải tiêu phí quá nhiều thời gian quay phim, có nhiều thời gian nghỉ ngơi, các cô thì ngược lại rất bận rộn nên ai cũng cực kỳ hy vọng nhanh chóng đến lúc được nghỉ ngơi.


Đặc biệt sau khi Ứng Uyển Dung nói muốn cùng mọi người đến thác nước chơi, các cô cũng la hét bảo thân thể đã khỏe mạnh, muốn đi cùng.
Ứng Uyển Dung cũng không nói gì, chỉ cần các cô quay xong phân cảnh của mình là được, đến lúc đó tất cả mọi người cùng đi.


Quay liên tục hơn nửa tháng, sau khi mọi người trong đoàn phim bị Kante lột mất một tầng da, rốt cuộc ông cũng hào phóng nói: “Tôi biết mọi người muốn nghỉ ngơi, ngày mai thả lỏng một ngày, người chưa quay xong ở lại quay, những người còn lại có thể ra ngoài nghỉ ngơi một chút, nhớ rõ là buổi tối phải trở về đúng giờ.”


Thấy vẻ mặt như đưa đám của những người phải ở lại, Kante thật sự cũng không nghĩ ra được cái gì để nói, chỉ có thể an ủi: “Mấy người cứ diễn đi, diễn tốt mấy ngày sau tôi cũng cho mấy người nghỉ ngơi một chút, nhớ là diễn tốt, nếu giở thủ đoạn gian dối thì tôi sẽ không cho nghỉ.”


Mọi người lập tức vực dậy tinh thần chuẩn bị tiếp tục diễn, còn ước định tốt với những người ra ngoài du ngoạn, nhớ rõ phải mang một chút đặc sản trở về, mấy người các cô ăn thức ăn ở căn tin đến mức chán rồi.


“Uyển Dung, Uyển Dung, nhanh lên, cậu lại đeo theo cái túi của cậu đi cùng làm gì?” Lục Manh mặc một thân váy dài, trang điểm xinh đẹp, mang theo mũ che nắng, muốn chút nữa phải chụp được mấy bức ảnh thật đẹp.


Ứng Uyển Dung mặc một thân quần jean, áo sơ mi đơn giản, trên lưng còn mang một chiếc túi có hai quai đeo, trong tay cầm một cái máy ảnh, nhìn cô như vậy một chút cũng không giống như đang đi du ngoạn.


“Mình mang theo tất cả đồ phòng thân, vạn nhất thân thể các cậu không thoải mái còn có thể uống thuốc kịp thời, bằng không chúng ta ở trong núi muốn tìm bác sĩ chắc là nửa ngày cũng không tìm được, vậy phải làm sao bây giờ?”


Trong túi của Ứng Uyển Dung trừ bỏ thuốc thường dùng, còn có một ít công cụ sinh hoạt nơi dã ngoại, ai biết được các cô có thể bị lạc đường trong núi hay không? Chuẩn bị kỹ một chút khẳng định sẽ yên tâm hơn.


“Vậy cậu có mang đồ ăn theo không? Mình mang theo một ít trái cây!” Lục Manh chỉ vào túi của mình nói.
Ứng Uyển Dung lắc đầu nói: “Cái đó để cậu mang giữ đi, đi nhanh đi, tất cả mọi người đã ngồi trên xe rồi, cậu còn ở đây thảo luận về món ăn.”


Ứng Uyển Dung nhìn trái nhìn phải cũng không hiểu được Ngô Minh coi trọng Lục Manh ở chỗ nào, không phải là Lục Manh không tốt, tương phản, tính tình Lục Manh hoạt bát đáng yêu, nhưng đối lập ở chỗ Ngô Minh là một tên bụng đen, nhìn thế nào cũng không thấy hai người sẽ ở bên nhau được.


Có hai mươi mấy người cùng nhau ra ngoài du ngoạn, trong đó có bốn người trong một phòng các cô, còn lại là mấy người Tạ Thiên Thành, bao gồm trong đó là Lâm Tuyết và Vương Phương cũng đi theo đám người này.


Ứng Uyển Dung hạ mi liếc mắt một cái, nhìn thật sâu vào Lâm Tuyết, nhướng mày, thật sự cảm giác được có người này đi theo phía sau hoàn toàn không thể yên tâm được, chút nữa vẫn phải kéo dãn khoảng cách giữa hai người mới được.


Mọi người ngồi xe hơn một giờ mới tới đích đến, bởi vì là bất đồng cảnh sắc, đoàn người chia ra hai hướng đi vào bên trong, Ứng Uyển Dung cùng mấy người Cố Tinh Tinh thuận lợi đến chỗ đậu thuyền, chuẩn bị ngồi thuyền ra giữa hồ chơi.


Vốn dĩ Tạ Thiên Thành muốn đi xem thác nước trước, nhưng nhìn thấy nhóm người Ứng Uyển Dung đều là nữ cho nên xung phong đảm nhận vai trò hộ hoa sứ giả.


Một đường đi đến đây, cỏ cây tươi tốt, không khí trong lành, mát mẻ, đáy hồ thanh triệt ánh lên ảnh ngược của cây cối hay bên bờ, bên hồ tất nhiên sẽ có người chèo thuyền cho khách du ngoạn, mấy người bọn họ chia ra hai thuyền cùng chèo về hướng trung tâm hồ, Ứng Uyển Dung cầm máy ảnh, chụp được không ít cảnh đẹp.


Cô đắm chìm trong ánh sáng tươi đẹp của hồ nước, nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần, bổng nhiên nghe thấy Cố Tinh Tinh kêu lên: “Uyển Dung, đây không phải là đá giữa hồ mà cậu nói sao? Thật xinh đẹp.”


Ứng Uyển Dung rũ mắt xuống, lập tức nhìn thấy đáy nước trong suốt qua mặt hồ, đá nhỏ nằm thành một dải giữa đáy hồ, màu sắc oánh nhuận giống như một viên ngọc thạch mỹ lệ, tạo thành hình giọt nước, khó trách có nhiều người như tre già măng mọc đến đây nhặt đi.


Người chèo tuyền đã nhìn thấy nhiều du khách như vậy rồi cũng không có gì lạ, cười ha ha nói: “Mỗi một vị khách đều có thể lấy một viên đá giữa hồ mang đi, chút nữa tôi vớt cho mọi người mấy viên.”


Lúc Manh cực kỳ vui mừng, nói: “Cảm ơn chú! Lát nữa chú phải chọn cho cháu một viên thật xinh đẹp nhé.”
Người chèo thuyền cũng hớn hở vui mừng đáp ứng, lấy công cụ cho các cô vớt đá, mỗi người một vớt được một viên, lần du hồ này mới được coi là đã xong.


Tạ Thiên Thành cũng vớt được một viên bỏ vào trong túi tiền, sau khi tất cả mọi người lên bờ, trở về chỗ hẹn tụ họp của hai nhóm, anh ta mới nghi hoặc nhìn về mấy người Ứng Uyển Dung hỏi: “Kỳ quái, bọn họ đi sang hướng khác rồi sao? Làm sao lại không thấy có người nào?”


Triệu Dao Cẩm lắc đầu nói: “Chắc là bọn họ xem thác nước ở bên kia sơn đạo xong liền trực tiếp xuống núi rồi đi?”
“Chúng ta có cần phải đi tìm họ không?” Lục Manh có chút không hiểu hỏi, đã giao hẹn tốt là sẽ hội ngộ ở chỗ này, kết quả thiếu mất một nửa số người.


Con ngươi Ứng Uyển Dung chuyển động nói: “Chúng ta đi xem thác nước trước đi, có lẽ bọn họ đang nghỉ ngơi ở chân núi đấy, lúc trở về chắc chắn sẽ gặp nhau.”


Có thể không tập hợp với nhau cũng là chuyện tốt, bằng không Ứng Uyển Dung sẽ cảm thấy lưng mình như bị kim chích, lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm tư đề phòng người khác.


“Nghe Uyển Dung đi, khó có được một lần đi ra ngoài, vạn nhất bọn họ đã chơi tốt rồi, bây giờ đang chờ chúng ta, mà chúng ta lại ngây ngốc đi tìm họ, thiếu thời gian du ngoạn thì làm sao bây giờ?” Lục Mang nói đặc biệt chân thành.


Tạ Thiên Thành ngẫm lại cũng cảm thấy lý do này rất đúng, lập tức cùng mấy người các cô đi về hướng thác nước.


Mà ở thủ đô sau khi mọi người trong đoàn phim Hồng Lâu lên đường đi khắp cả nước để quay ngoại cảnh, Ứng Văn Triết mới chạy tới tìm Uyển Dung nên hoàn toàn bị bỏ lỡ, lúc này anh ta ăn mặc như người thành phố, một thân tây trang, áo sơ mi trắng, vuốt ngược tóc ra sau đầu, thấy cửa lớn không có một bóng người, giận sôi máu.


“Văn Triết…. Bằng không chúng ta trở về trước đã.” Hạ Tiểu Ngưng nhỏ giọng khuyên nhủ, không nghĩ tới những lời này lại khiến Ứng Văn Triết trở nên nóng tính hơn.


“Về, về, về, anh làm sao có thể về? Anh trai em nói, tiền mượn hắn nếu còn không trả, tháng sau sẽ tăng gấp đôi, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Ứng Văn Triết nắm tóc, bực bội nói.


“Văn Triết…. Thôi bỏ đi, chúng ta trở về mở cửa hàng tạp hóa cũng tốt mà, không phải sao?” Hạ Tiểu Ngưng khóc lóc nức nở nói.


Đã nhìn thấy những phồn hoa nơi thành phố lớn, Ứng Văn Triết làm sao còn có thể nguyện ý trở về? Lúc trước hắn cảm thấy mình sống rất tốt, xác thật không có gì không tốt cả, nhà họ không có tiền, nhưng người trong thôn nhà ai mà không có tiền.


Khi nào thì khác đi như vậy? Là khi Hạ đại ra tay rộng rãi mang theo một bang người thổi phồng bên tai hắn nói bên ngoài thôn cái gì cũng lớn hơn nơi này nhiều, còn nói:


“Cậu thật đúng là ếch ngồi đáy giếng, biết mấy kẻ có tiền kiếm tiền như thế nào không? Bọn họ đầu tư cổ phiếu, chỉ trong một đêm tiền có thể tăng thêm mấy vạn đồng đấy.”


Lời khiến cho Ứng Văn Triết hoàn toàn động tâm, hắn bắt đầu chú ý tin tin trên TV, biết thành phố S có thị trường giao dịch chứng khoán chính quy, hắn muốn đến đó, nhưng hắn không có tiền.


Cho nên lúc Hạ đại tìm người đến gây sự, cảm thấy mình có cơ hội, linh cơ vừa động, nhân cơ hội đó lấy hết tiền mặt trong nhà mang đi, khi đó trong đầu hắn tràn ngập giấc mộng phát tài, làm sao có thể nghĩ đến ba mình đang cần số tiền này để chữa trị.


Hắn nghĩ chờ một chút, chờ một chút, chờ đến khi hắn kiếm được nhiều tiền hơn thì cái gì cũng sẽ có.


Nhưng hắn đem tiền bồi vào rồi, vậy mà cái gì cũng không có, lúc mà phim của Uyển Dung nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, hắn lại đem tâm tư của mình tính toán lên người em gái. Hắn thật sự rất thương em gái, nhưng hắn cũng muốn người nhà mình trải qua những ngày có tiền đầy đủ, áo cơm không lo, muốn kiếm tiền thì đầu tiên phải có tiền vốn.


Sau khi Ứng Văn Triết bị mẹ Ứng cự tuyệt, hắn sợ Ứng Uyển Dung cũng không tin mình, vì vậy hắn không muốn mượn em gái mà cắn răng tự quyết định, trực tiếp hướng về người đứng sau Hạ đại mượn một số tiền, toàn bộ tiền hắn mang đi đầu nhập vào thị trường chứng khoán.


Nếu không phải bây giờ có chuyện vạn bất đắc dĩ, cần gấp một số tiền lớn, hắn cũng sẽ không đến đây tìm Uyển Dung.
“Anh đi tìm nó, bằng không lợi tức tháng sau của anh cũng chẳng còn, em hoặc là đi cùng anh, hoặc là về nhà trước đi.” Ứng Văn Triết nói.


Hạ Tiểu Ngưng nào dám trở về, không nói đến tình huống trong nhà, chỉ nói đến chuyện cha mẹ chồng bây giờ phỏng chừng cũng hận ch.ết cô.


Lúc Ứng Văn Triết quyết định đi tìm Ứng Uyển Dung, không nghĩ đến việc những người mai phục bọn họ ở đây đã lâu vừa vặn bắt được họ, Hạ Tiểu Ngưng còn chưa kịp phát ra tiếng thét đã bị mấy người đàn ông kia ngăn lại.


“Đừng kêu, kêu lên tao trực tiếp đem hắn đến đồn cảnh sát, có người quan trọng muốn gặp mày, đi cùng bọn tao một chuyến.” Hai người đàn ông dáng người cường tráng hữu lực, nhưng bộ dạng lại không hề có một chút hung thân ác sát nào, vặn cánh tay Ứng Văn Triết ra sau lưng, nói.


Thân thể Ứng Văn Triết run lên, đánh bạo hỏi: “Xin hỏi, là ai muốn gặp tôi?”
“Mày đến đó sẽ biết.”
Hai người trực tiếp kéo Ứng Văn Triết lên xe mang đi, Hạ Tiểu Ngưng ở chỗ đó khóc lóc nửa ngày không làm gì được, chỉ có thể quay lại nhà khách chờ Ứng Văn Triết trở về.


Ứng Căn Triết bị người bắt đi, xe chạy một đường rất lâu, mới đến một nơi dân cư thưa thớt, chỉ có một tòa tứ hợp viện cũ nát, tường gạch bên ngoài cơ hồ đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ dẫm một cái cũng sẽ sụp.


Hắn bị hai người bắt cóc mình đưa vào trong một căn phòng, trong phòng có một người đàn ông mang bộ dạng hung thần ác sát đang ngồi, thân thể tràn đầy cơ bắp, đầu trọc sáng đến mức có thể soi rõ bóng người, một thân quần áo sơ mi bó sát, nhìn thấy màu sắc và hoa văn trên áo liền biết đây không phải dạng người tốt lành gì!


“Anh, các người là ai? Tôi không quen biết các người!” Ứng Văn Triết có chút chột dạ, thấp giọng nói, suy đoán rằng đây chẳng lẽ là bọn người của Hạ đại truy nợ? Bằng không thì căn bản hắn chưa từng đắc tội với bất cứ ai.


“Bọn tao là ai mày không cần phải biết, mày thành thật một chút cho tao! Nếu không thì mày đừng nghĩ đến việc ra khỏi chỗ này!” Gã đàn ông kia chỉ chuyên tâm thưởng thức chủy thủ trong tay.


Tay Ứng Văn Triết bị trói ra sau ghế dựa, bả vai và hai tay bị trói chặt, khóc không ra nước mắt, hắn căn bản không rõ bọn họ muốn biết cái gì.


Một kẻ khác trong bọn bắt cóc nhìn thấy tình huống đã ở trong phạm vi khống chế của họ, lập tức lái xe đi trước, một đường đi thẳng tới chỗ khác, bảo vệ chào người đó bằng quân lễ qua cửa sổ chốt.


Một đường đến quân doanh, những người quen thuộc với người đó còn chào hỏi anh ta, người đàn ông chạy chậm đến văn phòng, kêu to báo cáo, giọng đàn ông trầm thấp từ bên trong vọng ra nói: “Vào đi.”


“Liên trưởng, tôi đã bắt được người, anh xem tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?” Người đàn ông chào người kia bằng quân lễ, rồi hỏi.


Cao Lãng ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững, tiếng nói vững vàng, nói: “tr.a hỏi rõ ràng, lôi những cái đuôi sau lưng hắn ra bắt hết. Người trước tiên cứ giam lại đã, cậu thay tôi gửi lời cảm ơn đến đội trưởng Ngô, việc này đành phải làm phiền cậu ta rồi.”


“Rõ!” người đàn ông kia làm quân lễ xong quay người rời khỏi văn phòng.


Cao Lãng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cầm điện thoại bàn đánh một dãy số quen thuộc, điện thoại kết nối xong, anh nói: “Vâng, mẹ, người tìm được rồi, trước tiên không cần mang anh rể trở về vội… Con có chừng mực… Tốt, gặp lại mẹ sau.”


Cao Lãng ngắt điện thoại, ngồi đó nhíu mày suy nghĩ xem nên xử lý Ứng Văn Triết như thế nào, để bỏ được cái tính cách sai lệch này khiến anh ta trở về như trước kia, việc này anh giấu không cho vợ biết vì không muốn trong thời điểm cô đang đóng phim mà còn vì chuyện này làm cho sốt ruột, phiền não, chỉ sợ anh rể trở nên quá sa đọa, không cải tạo lại cho tốt được.


Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, bỗng nhiên bàn làm việc nhẹ nhàng lay động, tủ sắt dựa tường cũng phanh phanh phanh va chạm với mặt tường, Cao Lãng nhanh chóng trực tiếp chạy ra ngoài, chạy đến hành lang cũng gặp không ít người vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, tất cả mọi người đều chạy thẳng xuống dưới lầu.


Bởi vì thủ đô không phải là vùng đất nằm trên dải địa chấn, cho nên cơ hồ không có kinh nghiệm đối phó với động đất, tuy mọi người có chút kinh hoảng nhưng vẫn giữ trật tự mà chạy xuống dưới lầu, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất nên chỉ trong thời gian một phút đồng hồ cũng đủ để chạy xuống lầu một


Lúc chạy trên cầu thang, chấn động lại càng mãnh liệt hơn, đèn đóm rơi xuống nằm la liệt trên hành lang, chỗ hàng hiên xuất hiện mấy vết nứt, tốc độ lan rộng của vết nứt mắt thường có thể nhìn thấy được.


Sau khi Cao Lãng chạy xuống lầu thì phát ngốc đứng ở trên bãi đất trống cùng những người khác, tim nhảy bang bang cuối cùng cũng bình ổn lại không ít. Rất nhanh tiếng báo động liền vang lên.


“Mọi người đừng nóng vội, chắc là một chút nữa còn có thể xảy ra dư chấn, trước tiên đừng lên lầu, vì phong ngừa dư chấn có thể xảy ra, đêm nay tất cả mọi người đều ở dưới lầu một. Còn chưa nhận được tin tức chuẩn xác những nơi xảy ra động đất, tất cả mọi người chuẩn bị tốt khả năng bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức đi cứu viện.”


Lời này không cần phải nói ra, tất cả mọi người ở thủ đô đều có thể cảm nhận được cơn địa chấn mãnh liệt là như thế nào, càng miễn bàn là những người vốn đang đứng giữa trung tâm của trận động đất, trước không nói bây giờ vẫn còn là ban ngày, những người bị ảnh hưởng và có phản ứng với động đất không phải là số ít, nhưng phản ứng nhanh là một chuyện, có thể chạy ra khỏi chỗ nguy hiểm hay không lại là chuyện khác.


Cao Lãng cũng không lo cho người nhà ở quê lắm, vị trí của huyện Du rất đặc thù, được núi non liên miên, phập phòng vây quanh, đã từng xảy ra động đất một lần vào mười mấy năm trước, nhưng đó chỉ là một trận động đất nhỏ, không có ảnh hưởng gì lớn. Ngược lại anh lại có một dự cảm xấu, lo lắng cho Uyển Dung đang ở bên ngoài đóng phim gặp động đất có bị dọa hay không…


Cao Lãng cùng các chiến hữu khác vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, cũng không biết đã trôi qua thời gian bao lâu, chờ khi tiếng báo động vang lên lần nữa nói rõ tin tức thu được, tất cả mọi người mọi biết được những địa điểm gặp phải tai họa.


“Lần xảy ra động đất này, địa điểm gặp tai họa lớn nhất cũng là nơi nằm trong vùng tâm chấn là thành phố A, tỉnh X…”


Hoắc mắt một cái, tất cả mọi người nhìn thấy biểu tình tràn đầy khiếp sợ trên mặt Cao Lãng, người mà bình thường luôn một bộ mặt không đổi sắc, cả người căng cứng, hai tay nắm chặt đứng nguyên tại chỗ, tựa như một chút nữa thôi anh sẽ lập tức thẳng lao ra ngoài.


“Cao Lãng? Cậu làm sao vậy? Có phải cậu có người quen đang ở vùng tâm chấn sao?”
Người này còn chưa nói xong đã bị một quyền của Cao Lãng đánh lên mặt, nếu không phải anh ta phản ứng nhanh, chắc chắc đã bị cú đấm của Cao Lãng đánh cho ngã xuống đất.


“Cao Lãng có phải anh bị điên rồi không?! Anh…” Người kia nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Cao Lãng bị dọa sợ đến mức phải lui về phía sau một bước, không biết phải nói gì nữa.


“Không, không có khả năng! Nhất định là nhầm lẫn ở chỗ nào đó….” Cao Lãng chạy nhanh như một cơn gió, anh chưa từng cảm thấy mình có thể chạy nhanh như vậy, trước mắt anh chỉ có trạm liên lạc thông tin của quân doanh, hai tai anh ù đi, cái gì cũng không thể nghe thấy.


Thành phố A tỉnh S, Uyển Dung đang ở chỗ đó, cô đang ở chỗ đó! Nếu… Lắc lắc đầu, nghiến chặt hàm răng, Cao Lãng chạy tới trạm thông tin, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh chắc chắn sẽ không tin!


Người đang ngồi trong trạm thông tin chính là Trương Quang Diệu và thủ trưởng Hàn của trường quân đội, nhìn thấy Cao Lãng bước vào còn có chút buồn bực, nói: “Cao Lãng, sao cậu lại vào đây? Xuống dưới chờ phân công nhiệm vụ đi, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ tùy thời có thể di chuyển đến khu chịu thiên tai để hỗ trợ cứu người.”


Cứu người? Khu chịu thiên tai? Ngài đang nói đến thành phố A sao? Có phải vậy không?


Cao Lãng chỉ có thể nhìn thấy miệng của thủ trưởng Hàn nhấp máy đang nói gì đó chứ không hề nghe thấy ông nói gì, đôi mắt anh ánh lên một mảnh đỏ đậm, anh thậm chí cũng quên mất mình làm sao mà làm quân lễ báo cáo xong, cho đến khi lấy lại tinh thần anh mới nhận ra mình đã đứng trước mặt thủ trưởng Hàn, cúi chào nói: “Thủ trưởng, tôi muốn đến khu chịu thiên tai!”


“Tôi biết cậu muốn đi, nhưng phải đợi lệnh phân công nhiệm vụ, việc chuẩn phị phi cơ không phải chỉ bằng một câu nói của cậu là được, cậu có tâm, bất quá…” Lời của Thủ trưởng Hàn còn chưa nói xong đã bị Cao Lang đánh gãy.


“Bây giờ tôi phải lập tức đến khu chịu thiên tai, vợ của tôi…. Cô ấy đang chờ tôi ở đó.” Thanh âm Cao Lãng như đang nuốt đầy máu, tròng mắt cơ hồ một mảnh đỏ rực, thân thể rẽ run, nhưng lại không có một giọt nước mắt nào chảy ra từ hốc mắt.


Anh không cần chảy nước mắt, anh biết Uyển Dung còn đang chờ anh, anh không có thời gian để khóc, anh chỉ nghĩ mình cần phải nhanh lên, nhanh đến khu thiên tai!


Thủ trưởng Hàn cũng không ngờ tới vì lý do này mà Cao Lãng muốn đến khu thiên tai, ông có thể lý giải được tâm tình của anh, cũng không có biện pháp khuyên nhủ anh chờ tình huống ở đó ổn định rồi hãy đi.


Cũng không phải mỗi lần dư chấn xảy ra sau động đất sẽ càng ngày càng nhỏ, có đôi khi sóng dư chấn lần thứ hai ngược lại còn mãnh liệt hơn lần động đất đầu tiên, ông sẽ không để các binh lính không có chút chuẩn bị nào đến đó, muốn cứu người không phải chỉ cần công cụ, còn cần có kế hoạch nữa.


“Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ để cậu có thể đến đó, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Thủ trưởng Hàn vỗ vai anh nói.
……


Ứng Uyển Dung cảm thấy cả người đau nhức, trước mắt một mảnh tối đen, họ nhẹ vài tiếng lại cảm giác được cổ họng vọt ra một mùi máu tươi sộc lên não, cuối cùng vẫn khụ khụ mấy tiếng đem máu phun ra miệng, sắc trời tối đen, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không nhớ rõ lắm tại sao cô lại đến chỗ này.


Lúc các cô cùng Tạ Thiên Thành đến chỗ thác nước kia để du ngoạn, chụp ảnh xong, lúc chuẩn bị xuống núi liền gặp phải động đất, mấy người nắm tay nhau chạy xuống theo đường nhỏ, lúc đang di chuyển ở đường dốc, bổng dưng bị người đẩy xuống từ sau lưng, cô lăn xuống dốc trong tiếng thét chói tai của mấy người Cố Tinh Tinh


Cũng không biết là cô lăn đến nơi nào rồi rớt xuống một cái hố trong động, cả người đụng phải rất nhiều đá, cây cối, một mảnh nóng rát, chân bị thương, che eo lại, dãy dụa một chút ngồi dựa vào tường, không nhìn thấy rõ ràng mọi thứ ngược lại cũng là một chuyện tốt…






Truyện liên quan