Chương 132: Say Lòng Người 2

Editor: Mẹ Bầu
     Liễu Tiểu Tiểu ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan giữa lý tưởng và tình yêu.
Không phải là Diêm Xương không phát hiện ra dấu vết để lại, thế nhưng mà hắn lần lượt buông tha cho Liễu Tiểu Tiểu.


Cho đến cuối cùng, khi Diêm Xương thất trận, bị bao vây, Liễu Tiểu Tiểu đã chủ động đón nhận viên đạn, hương tan ngọc nát.
Những việc bí mật còn chưa được nói ra kia cũng trôi đi theo những giọt lệ nơi khóe mắt, tan mất.


     Nhưng giờ khắc này, bọn họ vẫn là còn chưa quen biết nhau, không ngờ tới, về sau lại sẽ dây dưa với nhau.


     Vị Thiếu soái khôi ngô tuấn tú, @MeBau*[email protected]@ mặt mày trầm tĩnh nhìn cô gái nhỏ đang múa hát ở trên đài, cúi đầu khép hờ đôi mắt, cho thấy hắn dễ dàng rơi vào trong sự dịu dàng.
     "Dừng lại!"
     Một tiếng hô chói tai vang lên.


Đoàn người trợn mắt nhìn nhau! Cảnh này mọi người còn xem chưa đủ đã mắt đâu, làm sao mà đã lại kêu dừng lại rồi? Rốt cuộc, bất kể là ai vừa mới xem một màn vừa rồi, đều á khẩu không có ai trả lời được.


     Lý Hữu Đạo cầm loa lộ ra một nụ cười tươi tắn hiếm khi có được, "Diễn xuất không tệ, xuống đây đi."
     Mới vừa rồi là vì nhập tâm diễn xuất, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nên Ứng Uyển Dung đã hết sức chăm chú cho vai diễn.


available on google playdownload on app store


Hiện tại khi đạo diễn Lý vừa hô một câu ngừng lại, cô mới cảm nhận thấy bộ trang phục mỏng manh này cũng không che chắn được cơn gió lạnh lẽo đang thổi ảo ào.
Tống Tiểu Nha đã cầm áo khoác đang chạy tới về phía hướng đình đằng này.


     Ứng Uyển Dung đi xuống bậc thang của sân khấu, đã nhìn thấy Đinh Văn Ngạn đưa cho cô chiếc áo choàng màu đen, ý bảo cô mặc vào người.
Ứng Uyển Dung môi vẫn đỏ tươi như trước, sắc mặt được lớp trang điểm che đi, cũng không thể nhìn ra là cô có lạnh hay không.


     "Xin cám ơn anh! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Bất quá trợ lý của em cũng đã mang quần áo đã tới rồi ạ! Chiếc áo này anh vẫn nên mặc cho bản thân mình thôi ạ!" Không trách Ứng Uyển Dung làm cái gì cũng đều dè dặt cẩn trọng phân rõ giới hạn.


     Không nhìn xem hiện trường có bao nhiêu truyền thông phóng viên.
Bọn họ cũng không biết Đinh Văn Ngạn đã kết hôn.
Ở trong mắt bọn họ đây là nam chưa cưới nữ chưa gả.


Ứng Uyển Dung mặc áo của Đinh Văn Ngạn, Đinh Văn Ngạn yên lặng ngắm Ứng Uyển Dung như thế, không có việc gì cũng khiến cho người ta phải liên tưởng đến chuyện đứa nhỏ sắp xuất hiện rồi.
     Đinh Văn Ngạn chỉ là thuận tay mà thôi.


diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Nhưng thấy Ứng Uyển Dung từ chối, liền tiếp nhận lại áo choàng, lập tức đi tìm đạo diễn rồi.
Tống Tiểu Nha cũng đã chạy tới nơi, mang theo chiếc áo khoác nóng hổi đưa cho Ứng Uyển Dung khoác lên người.


     Nhìn thấy Tống Tiểu Nha mặc chiếc áo khoác gần như có thể gọi là mỏng manh, Ứng Uyển Dung liền lập tức hỏi: "Thế nào mà em lại không mặc nhiều thêm vài chiếc áo nữa.
Hôm nay trời rất lạnh.


Mà chiếc áo khoác này thế nào mà vẫn còn có hơi ấm như vậy? Cái này có phải là vừa mới rồi là em đang mặc, tạm thời cởi ra đưa cho chị hay không?"


     "Em là trợ lý của chị, nhưng mà cũng phải chú ý kỹ lưỡng đến thân thể của chính mình, lần sau em không được như vậy nữa, biết không?"


     Tống Tiểu Nha nghe Ứng Uyển Dung nói phỏng đoán tít tắp đến nơi nào rồi, vội vàng xua tay nói: "Không phải không phải vậy đâu! Là em đã dùng túi nước chườm nóng thôi! Em đặt túi nước chườm nóng vào trong chiếc áo rồi bọc lại.


Ở trong đoàn làm phim có rất nhiều túi chườm nóng như vậy.
Còn thân thể của em thì to khỏe, cường tráng như thế này, em mặc chỉ cần như vậy là vừa vặn rồi, sẽ không bị lạnh đâu."
     Ứng Uyển Dung nghi hoặc nhìn khuôn mặt hồng nhuận của Tống Tiểu Nha.


Lại nghĩ đến thân thủ mạnh mẽ Tống Tiểu Nha, ngược lại liền có chút tin tưởng.
Về mùa đông Cao Lãng hình như cũng mặc ít như vậy.
Thật cũng không biết, Vưu Lương Tài đã tìm được một người như thế này từ chỗ nào nữa, thân thủ lại còn tốt như vậy.


     Còn chưa đi đến gần, Ứng Uyển Dung liền phát hiện Lý Hữu Đạo gần như là bị các phóng viên vây quanh rồi.
Mọi người cầm sổ sách đang hỏi đạo diễn Lý cái gì đó.


Được biết lần này đoàn làm phim không nghi thức có khởi động máy, mọi người liền nắm chặt thời gian để phỏng vấn đạo diễn Lý.
     "Đạo diễn Lý, nghe nói lúc trước Ứng Uyển Dung và Tô Man Man cùng nhau đến thử vai để quay phim.


Ngài liếc mắt liền nhìn trúng Ứng Uyển Dung vào vai nữ chính! Không biết khi đó Ứng Uyển Dung vẫn còn là người mới, chưa có tiếng tăm gì! Tại sao Ứng Uyển Dung lại có thể làm cho ngài tuyển chọn cô ấy như vậy?"
     Ứng Uyển Dung nhìn thấy cái vị phóng viên kia liếc nhìn cô một cái.


Cô lập tức chau mi lại, nhìn chằm chằm vào người này.
Câu hỏi này của người phóng viên kia, giống như là đang hỏi cô đi bằng cửa sau như thế nào vậy.
     Lý Hữu Đạo cũng không ngẩng đầu cao hơn.
Mái tóc của ông đã đầy tóc bạc, nhưng mà khí thế vẫn còn mạnh mẽ lắm.


Nghe thấy vị phóng viên kia không chút khách khí nêu câu hỏi như vậy, trực tiếp chậm rì rì nhìn quanh một vòng.
     "Tôi cho rằng, lần này quay thử hôm nay, các vị đã sớm nên hiểu rõ vì sao Ứng Uyển Dung lại trở thành nữ chính rồi mới đúng."


     Xem ra cái tên phóng viên kia thật giống như là nhìn thấy một gốc cây gỗ mục.
Ánh mắt của các phóng viên khác không giống như của người này.


Các ánh mắt khác đều như muốn nói, người không mù đều có thể nhìn ra được, lần này đạo diễn Lý đã tuyển chọn đúng người rồi.
     Hơn nữa Ứng Uyển Dung không chỉ có đã có một bộ phim thành nổi tiếng.
Cô còn vừa mới hợp xướng với Dịch Bắc một ca khúc.


Nghe nói là Ứng Uyển Dung đã được đề cử giải người mới xuất sắc nhất vào cuối năm nay.
Có thể được xưng tụng là một ngôi sao sáng như vậy.
Đây rốt cuộc là phải như thế nào mới có thể có đủ một phen dũng khí để “chỉ lộc vi mã” (*) như vậy!


(*) Chỉ lộc vi mã: Dịch nghĩa: chỉ hươu bảo ngựa.
Nghĩa bóng để chỉ một sự việc bị đổi trắng thay đen.
     Tên phóng viên kia hơi có chút xấu hổ, nghĩ muốn định nói thêm câu gì nữa, nhưng đã bị người ta đẩy đi ra ngoài.


Người khác sợ người này không có mắt dẫn tới làm cho đạo diễn Lý sinh lòng tức giận không bao giờ nữa để lộ một chút tiếng gió ra ngoài nữa, thì phải làm sao bây giờ? Lại nói, trước đây không phải là đã từng có tiền lệ như vậy rồi hay sao.


     Tên phóng viên đứng ở vòng ngoài dậm chân.
Cuối cùng cũng chỉ có thể không cam lòng ròi đi.


Khi đi đến bên ngoài liền nói với một gã trợ lý vẻ đầy oán giận: "Đều là các người ra chủ ý mù quáng kia! Đạo diễn Lý còn thiếu nước chỉ vào cái mũi của tôi mà nói tôi cút ra bên ngoài nữa thôi! Đến lúc đó tòa soạn báo giao cho tôi viết đưa tin, tôi làm sao có thể thực thi được nhiệm vụ kia chứ! Tôi như vậy bị tổn thất lớn rồi!"


     "Được rồi được rồi! Cần bao nhiêu thì cứ nói ra bấy nhiêu đi! Phải nhớ là giữ cho cái miệng nghiêm túc một chút.
Bằng không, nếu đắc tội người nọ, anh cũng đừng có mớ được lăn lộn ở tòa soạn báo nữa."


     Người đàn ông kia hùng hùng hổ hổ nói nhỏ vài câu, cuối cùng vẫn là cầm tiền rồi bỏ đi.
     Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ xen vào.
Những người phóng viên còn lại, làm gì có người nào có cái kiểu ăn nói lỗ mãng như vậy.


Các câu hỏi kỹ xảo thành thạo hơn rất nhiều.
Những vấn đề hỏi gần như đều trúng vào những điểm mấu chốt.
Ứng Uyển Dung cũng đáp lại vài câu về kế hoạch năm sau, Lý Hữu Đạo mới đuổi hết người đi rồi.


     Tào Tinh đợi đến lúc đám người đều tan tác hết cả, mới bắt được Ứng Uyển Dung chạy đến phòng thay quần áo, thúc giục cô mau chóng thay quần áo để đi ra ngoài ăn cơm.


     Tô Mạn Mạn mặc dù không phải quay thử lần này, nhưng cũng vẫn ở lại cùng với đoàn làm phim, chờ đạo diễn Lý tùy thời an bày nhiệm vụ.
Ở trước mặt đạo diễn Lý, cô ta luôn luôn giữ thái độ đúng mực, không có dáng vẻ kiêu ngạo, tư thái luôn ở mức độ rất thấp.






Truyện liên quan