Chương 7: Tổ hợp ngốc nghếch
Mạnh Tiểu Manh sau khi nhận được kết quả không tồi từ ban giám khảo, giờ phút này đến gần Lạc Huyền Ca, tiến lên ôm đối phương một cái.
"Huyền Ca, thật tốt, rất nhiều người nghe tôi đàn xong đều khóc." Mạnh Tiểu Manh cực kỳ vui vẻ, hận không thể chạy vài vòng ngay tại chỗ.
Lạc Huyền Ca vẫn một bộ biểu tình nhàn nhạt như cũ, ở kiếp trước từng nghe ma âm của Hữu Hộ Pháp, cho nên giờ phút này cô rất bình tĩnh thản nhiên. Bất quá thấy Mạnh Tiểu Manh chia sẻ niềm vui với mình, Lạc Huyền Ca cũng cười nhẹ, khóe miệng cong lên. Người ngoài nhìn vào thì cảnh này chính là băng sơn đối ngốc manh sủng nịch. Vì thế trên kênh Livestream, có thêm một CP phấn đảng phái.
Mạnh Tiểu Manh hỏi: "Huyền Ca, cô sẽ biểu diễn sở trường đặc biệt gì?"
Lạc Huyền Ca từ ba lô lấy ra cây sáo mà Hứa Tụ mua cho mình sáng nay.
"Nếu dùng nhạc cụ thì tôi sẽ thổi sáo." Lạc Giáo Chủ cảm thấy giờ phút này thật sự rất ủy khuất, nhiều tài năng như vậy, kết quả chỉ có thể thổi sáo. Biểu diễn một đoạn khinh công trên mặt nước cho mọi người xem chẳng phải càng có ý tứ sao? Hoặc dùng ngực làm vỡ tảng đá lớn cũng được? Vừa thấy có một nam nhân kéo hai khối đá phiến đến hậu trường.
Bất luận Lạc Giáo Chủ tiếc hận thế nào, giờ phút này Mạnh Tiểu Manh đã trở thành fan của cô, một tấc cũng không rời đi bên cạnh Lạc Huyền Ca, khen ngợi hết lời.
Lạc Huyền Ca cũng không cảm thấy xấu hổ và biệt nữu, kiếp trước bản thân đã nhận quá nhiều lời tán dương, chỉ là Mạnh Tiểu Manh có vẻ rất chân thành, phát ra từ đáy lòng, cho nên cô nghe xong thật sự cao hứng, liền quyết định nhận Mạnh Tiểu Manh làm tiểu giáo đồ!
"Thật tuyệt, tôi vẫn luôn thích nghe sáo. Còn cả tiêu, đều cảm thấy rất hay. Cầm một thanh kiếm, tiêu tiêu sái sái tung hoành giang hồ trừ gian diệt ác, ngẫm lại thật tốt a." Đôi mắt của tiểu cô nương tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca, tựa như giây tiếp theo Lạc Huyền Ca có thể biến thân thành hiệp khách giang hồ ngay lập tức.
Lạc Huyền Ca nghe đối phương miêu tả, lại nhớ đến quá khứ trước kia, mỗi ngày ngồi trên lưng ngựa, ngồi nhiều đến mức mông cũng phát đau. Do dự một hồi vẫn không muốn nói cho tiểu cô nương biết, trên giang hồ nhạc cụ không chỉ để học đòi văn vẻ, mà nhiều thời điểm một đầu khúc vang lên, rất có khả năng là khúc chung nhân tán mệnh về quê cũ.
"Số 20, Giang Ý Hàm."
Giang Ý Hàm là ai Lạc Huyền Ca không rõ, nhưng Mạnh Tiểu Manh biết.
"Huyền Ca, sở trường của Giang Ý Hàm là thổi sáo đó. Trên kênh .B cô ấy có rất nhiều video, cũng có rất nhiều fan hâm mộ."
Lạc Huyền Ca bình tĩnh nhìn cô gái đang đứng trên sân khấu, trong tay nàng là loại nhạc cụ đắt tiền liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra. Lạc Huyền Ca nhìn lại cây sáo của mình, hẳn là Hứa Tụ đã tùy tay mua ở quán vỉa hè nào đó trên phố.
"Huyền Ca, Giang Ý Hàm số 20, của cô 21. Hai người đều dùng sáo diễn tấu, chênh lệch giữa cả hai rất rõ ràng, làm sao bây giờ?"
Suy nghĩ đầu tiên của Mạnh Tiểu Manh đó là cảm thấy Lạc Huyền Ca sẽ thua, còn thi ngay sau Giang Ý Hàm lại càng thảm bại, vì thế trong lời nói đều có ý an ủi đối phương.
"Bất quá không sao đâu, vẫn còn vòng sau. Huyền Ca cô vẫn là có cơ hội."
[Kênh Livestream]
Võng hữu 1: Huhu, Tiểu Manh ngốc của tôi lại có thêm địch nhân. Mau nhìn xem Lạc phúc hắc có tức giận hay không?
Võng hữu 2: Lạc phúc hắc có thể mượn kỹ năng của Tiểu Manh ngốc, thổi một khúc làm cho người ta rơi lệ.
Võng hữu 3: Aish, dám dùng cây sáo để so tài với Ý Hàm của chúng ta, sớm bỏ cuộc đi.
Võng hữu 4: Thím lầu trên nói quá rồi, thật sự cho rằng Giang Ý Hàm của các người là thiên hạ vô địch sao. Chưa so tài, thím lấy đâu ra dũng khí chê Lạc phúc hắc?
Võng hữu 5: Lương đại đại đã online, can đảm tiếp chuyện với lầu ba.
......
Hiện giờ Lạc Giáo Chủ đang phát sầu nhìn cây sáo trong tay, vốn dĩ muốn rằng sở trường của mình là độc nhất vô nhị, vậy mà lại đụng hàng.
Mạnh Tiểu Manh nhìn xung quanh một lượt, đến khi chắc chắn bốn phía không có ai, nàng lôi kéo Lạc Huyền Ca đi tới một góc nhỏ. Tuy không nhiều người chú ý tới nhưng đó lại là địa điểm có góc quay tốt nhất, khán giả trên kênh Livestream giờ phút này có thể nhìn rất rõ ràng.
Mạnh Tiểu Manh nhỏ giọng nói: "Chi bằng cô đổi cây sáo đi, dùng một nhạc cụ khác để biểu diễn. Như vậy sẽ không trùng với Giang Ý Hàm."
"Ừm...... Chủ ý này không tồi." Lạc đại Giáo Chủ cũng nhanh nhẹn theo Mạnh Tiểu Manh làm như ăn trộm, nhìn khắp mọi nơi thấy không ai chú ý tới các nàng, liền chọn ra địa điểm mà cả hai tự cho là an toàn nhất, sau đó thật cẩn thận giấu cây sáo vào.
Trên kênh Livestream, người xem nhìn một màn này xong, tức khắc nghẹn cười đến mức sắp nội thương.
Võng hữu 1: Cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy 【 mặt cười 】
Võng hữu 2: Mẹ tôi hỏi, cây sáo đó có gì đẹp chứ, tôi trả lời, kia không phải cây sáo, mà là một cây trúc.
Võng hữu 3: Đột nhiên bị rơi vào vòng tay của Lạc phúc hắc.
Hệ thống: Nhân sinh gian khổ, có một số việc đừng nên vạch trần.
Võng hữu 4: Lầu trên, nói bừa cái gì vậy. Thật hốt~
Võng hữu 5: Hai người này có thể tạo thành một nhóm, tên nhóm tôi cũng đã hỗ trợ nghĩ kỹ rồi, là "vợ chồng ngốc manh".
Sau khi cùng nhau giấu cây sáo xong, Lạc Huyền Ca có chút không yên tâm, vì thế lôi kéo người kia thề hứa.
"Thề đi, cô tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho người thứ ba biết. Nếu không......"
Mạnh Tiểu Manh nghe vậy liền nóng nảy, tôi là bạn cô, cô lại hoài nghi tôi không chân thành?!
Vì thế Mạnh Tiểu Manh không chờ đối phương nói xong, nàng vội vàng giơ tay lên: "Mạnh Tiểu Manh tôi đây thề trước ống kính camera, nếu để chuyện này cho người thứ ba biết, thì tôi ế cả đời, mỗi ngày còn phải ăn đồ ăn cho cún của nhà người khác!"
Nói xong, Mạnh Tiểu Manh cảm giác lời mình nói có gì đó không đúng lắm, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được là gì, vì thế nàng lựa chọn bỏ qua.
Camera: Cô cho rằng tôi không tồn tại sao?
"Ừm." Lạc Giáo Chủ gật gật đầu chấp thuận, nhìn bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy của Mạnh Tiểu Manh.
Cô không muốn người ngoài biết chuyện này, không phải vì sợ thua tài mà là không muốn cùng người khác thi cùng một sở trường, cho nên mới đem cây sáo giấu đi.
Mạnh Tiểu Manh thấy Lạc Huyền Ca tán thành, ngay lập tức bật cười. Nhưng thời điểm hậu tri hậu giác nhìn thấy camera, vẻ mặt nàng ngây ngốc ở trước màn hình, sau đó khóc nức nở.
"Huyền Ca a, chúng ta...... Chúng ta đây là đang được phát sóng trực tiếp a."
"Số 21, Lạc Huyền Ca."
Mạnh Tiểu Manh còn chưa kịp thay đổi lời thề, Lạc Huyền Ca đã bước lên phía trước. Mạnh Tiểu Manh lệ rơi đầy mặt, đối với mấy cái máy quay kia đã không còn luyến tiếc gì nữa.
[Kênh Livestream]
Võng hữu 1: Nghẹn cười!
Võng hữu 2: Nghẹn!
Võng hữu 3: Không nhịn được!!!
Võng hữu 4: Khổ cho Tiểu manh, cứ cười đi, dù sao tôi cũng không nhịn được 23333
Võng hữu 5: Làm sao đây, tuy rằng biết hai người kia lén làm chuyện xấu, nhưng tôi lại không đành lòng chê bai.
Võng hữu 6: Lầu trên không cô đơn đâu! Tiểu Manh ngốc đừng khóc, chúng tôi cái gì cũng không biết.
Võng hữu N: Chúng tôi cái gì cũng không biết +N+1
......
An Nhược Thủy quay phim xong, đang chờ trợ lý mang cơm đến, kết quả đợi một hồi liền phát hiện Lý Điềm ngồi im một chỗ chơi di động. An Nhược Thủy đang thầm nghĩ sẽ trừ lương thì đột nhiên nghe được tiếng cười như ma làm của Lý Điềm vọng lại.
An Nhược Thủy tò mò đi đến gần: "Xem gì vậy?"
"A ha ha, quá thể đáng. Tiểu Manh cô thật sự quá ngốc, ha ha ha ha."
"Khụ khụ!" An Nhược Thủy trừng mắt: "Lý Điềm!"
Lý Điềm ngay tức khắc lấy lại tinh thần, nhìn An Nhược Thủy mặt đen đang đứng trước mình, sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại.
Mà An Nhược Thủy giờ phút này nhìn đến cảnh đang phát sóng trực tiếp, Lạc Huyền Ca lôi kéo Mạnh Tiểu Manh đi giấu cây sáo, đừng nói Lý Điềm mà cả nàng cũng không nhịn được cười ngặt nghẽo.
Một lát sau lại nhìn đến hai người kia ở trước camera chú tâm thề thốt, nhất quyết không để cho người thứ ba biết.
An Nhược Thủy tức khắc đỡ trán: Anh trai à, thời điểm lần đó tìm người kết hôn cho em, có kiểm tr.a qua trí thông minh không vậy?