Chương 50: Giáo Chủ hôn mê
Thời điểm ý thức của An Nhược Thủy còn rất mơ hồ, liền ngửi được mùi vị nhè nhẹ của nước sát trùng. Qua vài phút tỉnh táo, nàng mở mắt liền thấy mình đang ở trong bệnh viện, có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Lý Điềm ngồi một bên, nhìn thấy An Nhược Thủy đã tỉnh, nàng liền vỗ vỗ An Tuấn Phong dậy.
“Giám đốc, nàng tỉnh rồi.”
An Tuấn Phong nghe được tin muội muội đã tỉnh, trên mặt còn vương giọt lệ lập tức cười tươi, đi đến gần giường bệnh, ngữ khí tràn ngập lo lắng: “Em gái? Thấy thế nào? Khá hơn chút nào không?”
“Ừm.” Thanh âm của An Nhược Thủy vẫn khàn khàn, sau khi mở miệng liền không nói gì nữa.
Bất quá không lâu, nàng lại nghĩ tới Lạc Huyền Ca, giãy giụa từ trên giường ngồi dậy.
“Tiểu Lạc đâu?” An Nhược Thủy hỏi.
Lý Điềm cúi đầu nhìn nhìn tay mình, còn An Tuấn Phong tràn ngập ngượng nghịu nhìn ra cửa sổ.
An Tuấn Phong âm thầm nhéo Lý Điềm một cái, ý bảo Lý Điềm mau giải thích cho em mình. Lý Điềm đau đến mức suýt rơi nước mắt, nhưng cũng chỉ có thể nhịn đau, cẩn trọng nói với An Nhược Thủy: “Sau khi Tiểu Lạc cứu cô ra khỏi hồ, cô ấy, cô ấy vốn đang khỏe mạnh…… Không biết như thế nào lại…… Lại ngất xỉu.”
“Sau đó thì sao?” An Nhược Thủy vội vàng hỏi.
Lý Điềm càng thêm ấp úng. An Nhược Thủy thấy vậy, lo âu sốt ruột trong lòng càng lớn, An Tuấn Phong nhịn không được liền trả lời: “Tiểu Lạc hôn mê bất tỉnh, bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân. Thân thể mọi mặt đều rất bình thường, nhưng không có ý thức tự chủ. Khả năng…… Khả năng khó mà tỉnh lại.”
“Anh.” Ngữ khí An Nhược Thủy run rẩy: “Anh, đùa giỡn như vậy không buồn cười chút nào. Anh muốn tặng em ngày cá tháng tư trước sao?”
Lý Điềm không đành lòng nhìn dáng vẻ An Nhược Thủy bi thống lại không chịu tiếp nhận sự thật, nàng liền hạ quyết tâm: “Lời mà giám đốc nói, đều là thật!”
“Sao có thể?!” An Nhược Thủy không tin, mấy câu này của bọn họ, một chút đáng tin đều không có, Lạc Huyền Ca chỉ là nhảy xuống nước cứu nàng, vì cái gì…… rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại?
“Từ từ thôi!” An Tuấn Phong thấy muội muội bò dậy khỏi giường đi ra ngoài phòng bệnh, hắn lập tức đem giày tới: “Đừng vội, nên chăm sóc bản thân trước đã, bị cảm lạnh thì sao. Đi giày vào đi.”
An Nhược Thủy cũng không biết mình vào phòng bệnh của Lạc Huyền Ca thế nào, nhìn người ở trên giường không có một chút tri giác, nàng lập tức ngăn không nổi nước mắt trào ra.
An Tuấn Phong theo sau, nhìn thấy muội muội rơi lệ, đau lòng vô cùng, lại cũng không dám tự tiện mở miệng bảo nàng đừng khóc.
“Anh, em ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày một đêm.” An Tuấn Phong cũng rất nghi hoặc, bác sĩ nói lúc muội muội được đưa tới đây, cơ thể rất khỏe mạnh, chỉ là thời gian ngủ hơi dài mà thôi.
An Nhược Thủy tiến lên nắm đôi tay lạnh băng của người trước mặt, rõ ràng lúc trước Lạc Huyền Ca luôn rất ấm áp, giờ phút này lại lạnh đến mức khiến nàng sợ hãi.
“Tiểu Lạc. Đừng ngủ nữa được không? Cô dậy đi, tôi còn chưa kịp dạy cô diễn xuất. Cô……”
Thanh âm run rẩy còn có chút lộn xộn, An Nhược Thủy cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Lạc Huyền Ca. Cho dù An Tuấn Phong ở phía sau lo lắng nàng bệnh nặng mới khỏi, An Nhược Thủy vẫn bỏ mặc mọi thứ xung quanh như cũ.
“Em à, trước tiên……”
“Anh ra ngoài trước đi. Em muốn trò chuyện cùng Tiểu Lạc.” An Nhược Thủy có rất nhiều rất nhiều lời muốn cùng người kia tâm sự, nhưng nàng không biết giờ phút này Lạc Huyền Ca có thể nghe thấy hay không.
Cửa phòng bệnh đóng lại, An Nhược Thủy nắm rất chặt bàn tay của Lạc Huyền Ca, nhưng đôi tay kia vẫn lạnh băng như cũ. Nàng liền không ngừng xoa bóp giúp Lạc Huyền Ca, hy vọng cô ấm hơn một chút, cho dù một chút thôi cũng tốt rồi. Chỉ là Lạc Huyền Ca vẫn lạnh buốt như cũ, nếu không phải tim mạch hết thảy đều đập bình thường, sợ là không ai chịu tin tưởng cô còn sống.
“Chừng nào thì cô mới tỉnh lại? Chờ cô tỉnh lại……”
Lạc Huyền Ca vẫn không chút phản ứng, trong căn phòng rộng lớn như vậy chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của An Nhược Thủy.
……
Lý Điềm ở ngoài, cầm di động xem tin tức trên mạng, càng xem sắc mặt càng không tốt. An Tuấn Phong đứng một bên rốt cuộc cũng phát hiện trạng thái khác lạ của nàng.
“Sao thế?”
“Trên mạng xuất hiện rất nhiều anti-fan, chuyện Tiểu Lạc hai ngày này không thể tới quay đã bị phóng đại thành diễn viên mới thích ra oai, không diễn xuất còn thiếu kiên nhẫn, ở đoàn phim không cầu tiến, cũng tùy hứng nhiều lần.”
Thời điểm Lý Điềm nói mấy lời này, thật ra vô cùng bình tĩnh, 5 năm trước nàng đã tiếp xúc quá nhiều chuyện như vậy. Hiện giờ những kẻ muốn bôi nhọ Lạc Huyền Ca còn chưa xuất hiện đông đủ, đại khái vẫn đang quan sát thế cục trên Internet.
Nếu chờ thêm chút thời gian mà vẫn không có người nào ra mặt giúp Lạc Huyền Ca tẩy trắng, cho dù mấy tin tức đó là giả cũng sẽ bị định nghĩa thành thật.
“Nói hươu nói vượn!” An Tuấn Phong nổi nóng, Tiểu Lạc bởi vì cứu em gái hắn cho nên mới hôn mê nằm viện, đám rảnh rỗi trên mạng kia vì chút tiền mà nói lung tung sao? Không sợ phần mộ tổ tiên nhà bọn họ bị người ta đào sao?
Lý Điềm bị dọa liền giật mình thon thót, rất ít khi nàng thấy giám đốc giận đến như vậy.
“Lập tức thông báo tới công ty làm quan hệ công chúng, Tiểu Lạc……”
“Chờ đã!” Lý Điềm kịp thời ngăn cản, đáy mắt cũng lộ ra vẻ giảo hoạt cùng cơ trí của thương nhân: “An tổng, chúng ta là công ty giải trí An Thị, không phải nơi mà Tiểu Lạc ký hợp đồng. Hiện giờ chúng ta ra mặt trước, không chỉ làm rối loạn kế hoạch đã định của công ty bọn họ, còn khiến cho người ngoài suy đoán một số phương diện khác nữa.”
“Ý cô là, trước hết cứ để đám rảnh rỗi trên mạng kia nhảy nhót, chờ thời cơ thích hợp, công ty của Tiểu Lạc sẽ xử lý. Cho dù khi đó công ty của Tiểu Lạc không động thủ, thời điểm Tiểu Lạc bị bôi đen danh dự đến mức không cách nào xoay xở, chúng ta mới xuất hiện, như vậy sẽ biểu hiện quan hệ giữa Tiểu Lạc cùng với chúng ta không quá nhiều, cũng có thể làm ngoại giới biết, thân là quán quân An Thị, không phải để cho người khác tùy tiện bôi đen.”
Lý Điềm gật gật đầu: “Chính là như vậy, nhưng không chỉ có thế…… Những chuyện bôi đen Tiểu Lạc trên mạng đều là giả, đến lúc đó chúng ta tung sự thật lên, không chỉ có thể làm Tiểu Lạc thêm nổi tiếng, còn có thể lấy được lòng thương cảm của dân mạng với cô ấy nữa.”
Tuy rằng An Tuấn Phong không phải người trong giới giải trí này nhưng thân là một giám đốc lâu năm, hắn vẫn biết một số phương pháp thích hợp để tối đa hóa lợi ích.
Cùng lúc đó, Hứa Tụ cũng lập tức liên hệ tới công ty, làm quan hệ công chúng.
Hứa Tụ ngồi trong văn phòng, đầu đau nhức, nhìn Giang Ý Hàm.
Bảy năm, nàng thật vất vả dẫn dắt một tiểu tân nhân có kỹ thuật diễn, có nhan sắc, còn có thực lực, làm sao đã lăn đến bệnh viện rồi? Thậm chí còn hôn mê bất tỉnh……
Cả Mạnh Tiểu Manh, thời điểm ký hợp đồng, nàng liếc mắt một cái là có thể phát hiện trên người Mạnh Tiểu Manh có khí chất tương tự Hứa Thiến, thậm chí diện mạo cũng rất giống Hứa Như. Nàng vốn dĩ định lăng-xê Mạnh Tiểu Manh, cuối cùng cuộc thi còn chưa kết thúc, Mạnh Tiểu Manh đã tiến vào bệnh viện!
Hứa Tụ vỗ ót cảm thán: “Tôi đây là tạo nghiệt gì a.”
Giang Ý Hàm chớp chớp mắt nhìn Hứa Tụ đang vô cùng thống khổ: “Hứa tỷ, có phải tình trạng của Tiểu Lạc rất nghiêm trọng hay không?”
“Vụ trên mạng không đáng ngại, chỉ cần đến lúc đó PR kịp thời, không chỉ có thể chuyển bại thành thắng, còn có thể đưa mức độ nổi tiếng của cô ấy nâng cao một bậc. Bất quá chuyện tôi lo chính là tình hình sức khỏe của Tiểu Lạc.” Hứa Tụ thật sự rất quan tâm nghệ sĩ nhà mình, như hiện tại, nàng vẫn thường xuyên dành thời gian đến thăm Mạnh Tiểu Manh.
Giang Ý Hàm nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Chiều nay vừa lúc tôi rảnh, có thể đi gặp Tiểu Lạc không?”
“Được, hôm nay tôi không có thời gian qua đó, cô đến chăm sóc, có chuyện gì cần thì lập tức nói cho tôi.” Hứa Tụ phân phó thêm: “Đúng rồi, dù sao cũng vì cứu An Nhược Thủy mới trở nên như vậy, đến lúc đó hẳn là sẽ gặp mấy người An Thị, cô chú ý thái độ một chút.”
“Ừm……” Giang Ý Hàm đoán rằng, có lẽ Hứa Tụ đang thầm nghĩ về sự kiện đổi giường giữa mình và Lạc Huyền Ca. Suy cho cùng, mặc kệ hai người kia vặn vẹo sự thật thế nào đi nữa, Hứa Tụ ít nhiều vẫn sẽ đoán được một chút. Có lẽ đến bây giờ, Hứa Tụ vẫn chưa yên tâm lắm về tính cách của mình.
……
Ở cổng bệnh viện, Giang Ý Hàm thành công đụng phải một muội tử, khói lửa tung tóe.
Từ Gia ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang cản đường mình, hai ngày qua nàng chờ đợi ở công ty, thật vất vả mới thoát ra được, lại nghe nói Lạc Huyền Ca hôn mê nằm viện.
Nghĩ đến Lạc Huyền Ca tính tình cực kỳ cổ quái kia, Từ Gia không rét mà run lập cập, nhưng dù gì cũng coi như ‘bằng hữu’ một hồi, Từ Gia vẫn dự định tới bệnh viện thăm hỏi một chút.
Kết quả không nghĩ lại bị người ta đụng phải ở cổng bệnh viện, Từ Gia không có ý xin lỗi —— Dù sao thì mấy quà tặng nàng mua cũng bị người ta đụng cho rơi đầy đất rồi.
Giang Ý Hàm cũng không dự định xin lỗi, ngực đau đến mức sắp rơi lệ, nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm cô gái trước mắt: Nha đầu này ăn cái gì lớn lên thế? Sao không đi làm đô vật luôn đi?!
“Này?!” Giang Ý Hàm mở miệng gọi Từ Gia lại.
Từ Gia tự mình nhặt đồ, xách đi được vài bước, giờ phút này quay đầu lại lẳng lặng nhìn Giang Ý Hàm: Oh, đây là dự định nói xin lỗi với bổn tiểu thư sao?
Nhưng thật không ngờ Giang Ý Hàm kêu lên: “Cô đụng vào người khác mà cứ như vậy liền rời đi?”
“Tôi đụng vào người khác?! “Từ Gia tức giận, lại lếch thếch chạy đến trước mặt Giang Ý Hàm, vươn tay chỉ thẳng vào mũi đối phương: “Có lầm hay không a?! Là cô xông tới, đụng vào tôi! Còn khiến tôi làm rơi đồ đầy đất, tôi tốt bụng không so đo, cô còn trả đũa nữa?”
Giang Ý Hàm nghẹn một bụng khí, chỉ là ngực đau đến mức không hét nổi lửa giận, hơi hé miệng mà nói không nên lời.
Từ Gia trừng mắt liếc nàng: “Hiện tại không còn gì để nói nữa chứ, tôi cũng chẳng cần cô xin lỗi. Hôm nay tôi còn có việc gấp, nếu lần sau gặp lại, chúng ta phải tính món nợ này cho rõ ràng!”
“Đây cũng thế!”
Nhìn Giang Ý Hàm đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, tâm trạng Từ Gia rất tốt. Tới An Gia đã nhiều ngày, nàng vẫn luôn ăn mệt, hôm nay rốt cuộc cũng có người khác phải ăn đau!
Đến khi Từ Gia vui vẻ chạy vào bệnh viện liền thấy Lý Điềm và An Tuấn Phong đang lau nước mắt, xúc cảm bi thương trong lòng nàng cũng lập tức dâng lên, không đến mức rơi lệ nhưng vẫn vô cùng lo lắng khổ sở. Dù sao thì Lạc Huyền Ca chỉ là thoạt nhìn cổ quái một chút, kỳ thật làm người vẫn thực không tồi.
Thời điểm Từ Gia ôm đồ vào phòng bệnh, An Tuấn Phong và Lý Điềm cũng đi theo.
Trong phòng, An Nhược Thủy không biết đã giữ tư thế kia bao lâu, tóm lại nàng vẫn luôn nắm chặt bàn tay của Lạc Huyền Ca. Nhưng bất luận lâu đến thế nào thì bàn tay đó vẫn lạnh băng như cũ.
Giờ phút này, An Nhược Thủy thật sự sợ hãi, bởi vì tình trạng của Lạc Huyền Ca, ở trong lịch sử y học không ghi chép bất cứ ca bệnh nào. Tương lai của Lạc Huyền Ca, ngay cả bác sĩ cũng không dám bảo đảm!