Chương 93-2

An Nhược Thủy cường thế làm Hàn Dục mơ hồ có lửa giận nhưng hắn lại không dám phát tác, người này là An Nhược Thủy, là người mà toàn bộ giới giải trí đều vui tươi hớn hở chào đón, đương nhiên hắn không dám trở thành người đặc biệt.


"Vậy, tôi đi bắt tiểu tử kia về, để nó nói xin lỗi." Hàn Dục vừa nói vừa ở đáy lòng lau mồ hôi.
Có lẽ cổ đông kia sẽ không làm gì hắn, dù sao cũng là muội muội mà An Tuấn Phong nâng niu trên đầu quả tim muốn đòi một cách giải quyết, hắn ôm tâm tình may mắn đi tìm Nam Nam.


Chờ bắt được gia hỏa kia, Tiểu Bàn Đôn nằm trên đất tay đấm chân đá vừa khóc vừa mắng, Hàn Dục cũng không biết làm sao, sợ hãi nhìn về phía An Nhược Thủy không nói một lời.


An Nhược Thủy cảm thấy càng ngày càng nóng, cũng không muốn tiếp tục cùng Tiểu Hi xem Hàn Dục diễn trò nữa, nàng dắt Tiểu Hi đi tới bên cạnh Nam Nam: "Nói xin lỗi Tiểu Hi nhà chúng tôi, nếu không, đợi lát nữa liền để người bay đến tìm cậu."


Tiểu gia hỏa "soạt" một cái từ dưới đất bò lên, hoảng loạn đem gấu con bị hắn làm bẩn nhét vào trong tay Tiểu Hi, lại vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi biết lỗi rồi."
Liền lập tức kéo Hàn Dục đòi về nhà.
Hàn Dục không xem phát trực tiếp, hiển nhiên không biết chuyện giữa Lạc Huyền Ca và Tiểu Bàn Đôn.


Thấy Nam Nam vẫn luôn túm tay mình muốn rời đi, Hàn Dục đành nhìn về phía An Nhược Thủy nói xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi a, làm tiểu nha đầu hoảng sợ rồi. Tôi sẽ lập tức mang tiểu tử này trở về."


available on google playdownload on app store


"Ừm." An Nhược Thủy ở trước mặt Hàn Dục đem hình tượng thanh lãnh cao ngạo biểu hiện mười phần, cũng làm khán giả trên kênh livestream không ngừng hô lớn nữ thần đã trở lại lần nữa.


Tại sao lại là lần nữa trở lại? Bởi vì mấy ngày nay, nữ thần của bọn họ ở trước mặt Lạc Huyền Ca đã làm hình tượng tan nát đến không còn một mảnh.


An Nhược Thủy biết thời điểm mình cùng Lạc Huyền Ca sống chung với nhau đã hủy mất hình tượng năm năm duy trì, bất quá có thể đổi lấy Lạc Giáo Chủ vui vẻ, nàng cảm thấy hủy đi cũng xứng đáng, về phần ở thời điểm khác có thể giữ gìn vẫn là nên giữ gìn một chút. Dù sao hủy quá mức e rằng fan hâm mộ không tiếp thu nổi, mà bản thân cũng rất khó gỡ xuống mặt nạ thiết lập năm năm.


Về đến nhà, Tiểu Hi kinh hỉ phát hiện Lạc Huyền Ca thật sự đã làm xong bữa sáng, hơn nữa đặt trên bàn cơm đều là đồ mình thích nhất.


"Tiểu Hi, thích ăn mấy món này sao?" An Nhược Thủy không chắc chắn hỏi lại, bởi vì nàng thấy tiểu gia hỏa nhìn đồ ăn xong liền cúi đầu, An Nhược Thủy không cách nào biết được phản ứng của bé gái, chỉ có thể dò hỏi một chút.


Tiểu Hi bỗng nhiên buông gấu nhỏ trong ngực, bổ nhào vào người An Nhược Thủy, lẳng lặng ôm lấy chân nàng.
An Nhược Thủy không rõ tình huống, nhìn cục bột nhỏ bên chân, lại nhìn về phía Lạc Huyền Ca xin giúp đỡ.
Lạc Huyền Ca cởi tạp dề trên người, tiến đến gần Tiểu Hi ngồi xổm xuống: "Sao vậy?"


"Cháu đói." Tiểu Hi cũng không biết vì cái gì mình lại đột nhiên ôm lấy An Nhược Thủy, chờ về sau trưởng thành mới hiểu được, tâm tình khác lạ trong khoảnh khắc đó, tên là —— cảm động.


An Nhược Thủy đột nhiên cười khẽ ra tiếng, xoa xoa tóc tiểu nha đầu: "Là dì không tốt, không nên sáng sớm đã mang cháu ra ngoài tản bộ. Đã quên cháu vẫn là trẻ nhỏ mà thôi."


An Nhược Thủy đích xác đã quên mất điểm này, không chỉ vì Tiểu Hi ngoan ngoãn như đứa bé đã lớn, càng bởi vì nàng chưa từng tiếp xúc qua mấy đứa trẻ như vậy, nên cũng không biết làm thế nào chăm sóc bọn chúng.


"Được rồi, nhanh một chút tới rửa tay ăn cơm." Lạc Huyền Ca thấy Tiểu Hi không sao, liền bắt đầu thúc giục.


Vẫn là tách riêng đồ ăn của Tiểu Hi như cũ, tuy rằng trên kênh trực tiếp có rất nhiều khán giả bày tỏ không hiểu, nhưng cũng có người qua đường hỗ trợ giải thích, nói cho mọi người Lạc Huyền Ca đây là vì chăm sóc đứa trẻ nên phối hợp thêm bữa sáng dinh dưỡng.


Chờ giải thích rõ, tiếng nghi ngờ Lạc Huyền Ca trên kênh trực tiếp liền ít đi rất nhiều.
Ba người cũng không có thói quen tám chuyện trong thời gian dùng cơm nên bữa cơm này ăn rất trầm mặc, bất quá khán giả kênh livestream lại xem đến đói bụng. Đủ các loại nghi vấn Lạc Huyền Ca có thể mở nhà hàng hay không.


Thậm chí không ít người còn chạy tới Weibo của Hứa Tụ đánh tiếng, khiến cho Hứa Tụ vừa dậy đã vẻ mặt ngây ngẩn.
Dùng bữa sáng xong, An Nhược Thủy một lần nữa giành việc rửa chén, Lạc Huyền Ca lại trước sau như một tranh luận với nàng.


Bất quá hôm nay quả thực An Nhược Thủy chiến thắng, bởi vì Tiểu Hi chạy tới hỏi An Nhược Thủy: "Dì cũng không biết rửa chén sao? Để Tiểu Hi dạy dì được không?"


Cuối cùng Lạc Huyền Ca đành thỏa hiệp rời khỏi phòng bếp, chuẩn bị thu dọn đồ dùng, buổi sáng tiếp tục ra ngoài khắc hoa quả, kiếm lấy lượng lớn tiền vàng, như vậy về sau ở trong tiết mục sẽ không cần lo lắng nữa.


Nhưng lúc Lạc Giáo Chủ đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe được phòng bếp truyền tới một tiếng rơi vỡ thanh thúy. Không khỏi cong cong khóe môi, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục thu dọn đồ dùng.
Bởi vì cô sợ hiện tại chạy tới, An Nhược Thủy sẽ càng thêm xấu hổ.


Chờ An Nhược Thủy cùng Tiểu Hi từ phòng bếp ra ngoài, Lạc Huyền Ca đeo túi lên lưng: "Em tới quầy hoa quả. Hai người ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều không quá nắng thì mới ra ngoài dạo. Giữa trưa, có thể em sẽ trở lại, nếu em không về, hai người ra bên ngoài ăn chút đi." Lạc Huyền Ca giao phó xong liền chuẩn bị rời khỏi.


An Nhược Thủy đột nhiên ngăn lại: "Chị......"
"Hả?" Lạc Huyền Ca khó hiểu nhìn nàng.
An Nhược Thủy hơi hơi hé miệng lại trước sau không nói thành lời, cuối cùng mới lên tiếng: "Đừng để quá mệt, thời tiết quá nóng liền về nhà đi. Tiền vàng không cần quá nhiều, thật sự không cần quá nhiều."


Tuy An Nhược Thủy không có năng lực ăn trộm tiền vàng người khác như Cố Tầm Tuyết, nhưng nàng có thể trực tiếp dùng vô hạn thọ mệnh trao đổi với hệ thống, bất quá như vậy khả năng bại lộ cũng sẽ rất cao.
Phỏng chừng không có tâm ma nào lựa chọn con đường này.


Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu: "Yên tâm đi, thể chất của em rất tốt, chịu được phơi nắng."
Có nội lực hộ thể đúng là không sợ đông lạnh hè nóng, nhưng những việc này cô đều không nói cho An Nhược Thủy. Bởi vì nói hay không thì An Nhược Thủy đều lo lắng.


Chờ Lạc Huyền Ca rời khỏi, An Nhược Thủy vừa quay đầu lại liền thấy được hoang mang trong mắt Tiểu Hi.
"Tiểu Hi, làm sao vậy?" An Nhược Thủy hỏi khẽ.
Tiểu Hi nghĩ một chút rồi nói: "Dì cũng sợ hãi sao?"
"Hả?" An Nhược Thủy so với Tiểu Hi càng là không hiểu gì, nàng lắc lắc đầu: "Không sợ."


An Nhược Thủy hy vọng mình trả lời như vậy có thể khiến Tiểu Hi vui vẻ hơn một chút, không ngờ hoang mang trong mắt cô bé lại càng đậm.


Giữa trưa Lạc Huyền Ca đích xác không trở về, An Nhược Thủy vốn chuẩn bị chiếu theo hệ thống nhắc nhở làm cho Tiểu Hi một bữa ăn trưa, kết quả ngắm nhìn dầu muối tương giấm sửng sốt mấy giây đồng hồ, sau đó nắm tay Tiểu Hi nói: "Đi, chúng ta tới chỗ dì Từ Gia ăn chùa một bữa."


Toàn bộ kênh trực tiếp lần thứ hai nổ tung, sôi nổi nhắn lại hỏi nữ thần có phải thật sự nghiêm túc. Nhìn nữ thần đúng lý hợp tình sang nhà bạn thân ăn chùa như vậy, bọn họ nhao nhao bày tỏ cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không biết.


Từ Gia cùng Giang Ý Hàm "tái hợp" một cách thiếu tự nhiên, bởi vậy liền có một số lớn tiền vàng.
Nghe tiếng chuông cửa, Giang Ý Hàm tựa như được cứu rỗi, chạy như bay tiến đến mở cửa.


Lúc nhìn thấy An Nhược Thủy cùng Tiểu Hi đứng bên ngoài, nàng không khỏi ngẩn người, tiếp đó cười hỏi: "An tỷ, các cô như thế nào lại tới?"
"Ừm...... Chúng tôi đến chơi, thuận tiện ăn cơm một bữa!" An Nhược Thủy thành công mượn dùng kỹ năng ngay thẳng của Lạc Giáo Chủ.


Giang Ý Hàm tức khắc có chút dở khóc dở cười, ăn cơm chùa thật là trắng trợn a.


"Hoan nghênh! Vô cùng hoan nghênh, mau tiến vào. Đây là Tiểu Hi đúng không, tới dì ôm một cái~" Giang Ý Hàm vừa nói vừa cúi người, thật bất ngờ chính là Tiểu Hi cũng không hề cự tuyệt, ngược lại giơ hai tay ra đón Giang Ý Hàm.


An Nhược Thủy cũng vui mừng với biến hóa của Tiểu Hi, ít nhất trước ngoại nhân không phải tràn đầy sợ hãi nữa.
Tiểu Hi bị Giang Ý Hàm ôm vào trong ngực, đột nhiên ôm lấy nàng mà khóc.


"Này. Đừng khóc a,... đừng. Dì, dì..." Giang Ý Hàm cũng là ngây ngẩn, đang yên lành làm sao lại khóc chứ? Một chút nguyên do cũng không có a.


An Nhược Thủy cũng thực hoảng sợ, muốn từ trên người Giang Ý Hàm tiếp nhận Tiểu Hi, lại không ngờ Tiểu Hi gắt gao bám lấy quần áo Giang Ý Hàm, còn bắt đầu khóc lóc gọi mẹ.
Giang Ý Hàm dở cười dở khóc: "Tôi, tôi......"


Từ Gia ở trong nghe được động tĩnh liền bước đến, thấy đứa nhỏ nép vào ngực Giang Ý Hàm khóc đến thương tâm gọi mẹ, nàng cũng không khỏi ngẩn người: Nàng có hài tử?!
"Thất thần làm gì a, mau lấy ít khăn giấy đến. Không thấy đứa nhỏ khóc sao?" Giang Ý Hàm mở miệng.


Từ Gia hốt hoảng cầm tới đưa cho người kia, Giang Ý Hàm than nhẹ một cái, giúp Tiểu Hi lau sạch nước mắt nước mũi.
"Đừng khóc, đừng khóc. Có phải cháu nhớ mẹ? An tỷ, có thể để đứa bé gặp mặt cha mẹ hay không? Khóc thật thương tâm." Giang Ý Hàm hỏi.


An Nhược Thủy đang ngẫm nghĩ làm sao liên hệ với đại ca, bỗng nghe được Tiểu Hi nói: "Tiểu Hi rất ngoan ngoãn, Tiểu Hi không khóc, mẹ đừng đi."
Giang Ý Hàm giờ phút mặt đầy xấu hổ, độc thân hơn hai mươi năm, bỗng nhiên chui ra một tiểu nha đầu gọi mình là mẹ, nàng bày tỏ áp lực cao như núi.


Lại nhìn trong phòng, An Nhược Thủy ngồi trên sô pha tựa hồ trầm tư gì đó, Từ Gia thì vừa cầm dao gọt hoa quả cắt hoa quả, đôi lúc còn liếc mình một cái.
Giang Ý Hàm đều sắp lầm tưởng trái cây trong tay kia chính là đầu mình.


Giang Ý Hàm đặt Tiểu Hi tới trên sô pha, lại mang một ít đồ uống tới trước mặt hài tử. Tiểu Hi nhìn mấy đồ uống, cầm một loại mình thích nhất uống hai ngụm, sau đó đưa cho Giang Ý Hàm: "Rất ngọt, mẹ uống đi."
"Dì thật sự không phải......"
"Hu hu~"


"Được rồi được rồi!" Giang Ý Hàm vô cùng bất lực tiếp nhận đồ uống, nhấp một ngụm rồi đưa cho tiểu nha đầu: "Này, An tỷ...... Tình huống hiện tại là sao a? Cô thật sự chỉ tới ăn chùa, à không...... Tới chơi, thuận tiện ăn một bữa cơm sao?"


An Nhược Thủy bị điểm danh, đột nhiên ngẩng đầu thập phần nghiêm túc: "Ừm, Tiểu Lạc nói bên ngoài quá nóng, kêu chúng tôi chờ ở nhà. Hiện tại đã tới giờ cơm trưa, chúng tôi lại không biết nấu nướng. Liền đến chỗ cô chơi, thuận tiện ăn một bữa cơm."


"Ha ha, vậy cô khẳng định sẽ không trả tiền đúng không." Giang Ý Hàm đối với đoạn thoại này bày tỏ dở cười dở khóc, đều do nàng và Mạnh Tiểu Manh đến chỗ Lạc Huyền Ca ăn chùa quá nhiều, hiện tại nhân quả báo ứng tới rồi a.


An Nhược Thủy không chỉ đi một mình, còn mang theo một đứa bé. Còn là một đứa bé vô duyên vô cớ đột nhiên khóc lớn.






Truyện liên quan