Chương 97-1: Giáo Chủ đào hố tặng anh trai

Cuối tuần, Lạc Huyền Ca rốt cuộc có một ngày nghỉ, lại trùng hợp là sinh nhật An Tuấn Phong.


Tối thứ bảy, Lạc Giáo Chủ ở trong nhà trầm tư suy nghĩ, An đại ca ăn sinh nhật nên tặng cái gì bây giờ. Quá bình thường khẳng định không được, quá quý giá sợ An Tuấn Phong cũng không thèm để ý, vốn định thăm dò An Nhược Thủy một chút, không ngờ nàng so với mình còn khẩn trương hơn.


"Đại ca có đặc biệt yêu thích thứ gì không?" Lạc Giáo Chủ ngồi xếp bằng đả tọa trên đất, An Nhược Thủy thì ngồi trên sô pha đọc tạp chí thời trang.
Nghe được giọng Lạc Huyền Ca, nàng khẽ ngẩng đầu nói: "Chị, và cả tiền."
"......"


Mặc dù An Nhược Thủy nói chính là sự thật, nhưng đáp án này so với chưa nói cũng không khác biệt gì nhiều.
Lạc Huyền Ca phun ra một ngụm trọc khí: "Ngày mai chính là sinh nhật đại ca, chúng ta chuẩn bị quà gì mới tốt?"


"A? Năm ngoái tặng đại ca một khu nhà, anh ấy lại nói muội muội đưa không nỡ ở, vẫn luôn để không. Năm nay cũng chưa nghĩ được cái gì ngày thường có thể sử dụng, dù sao anh ấy cũng sẽ không dùng. Cho nên chị liền chuẩn bị chút đồ vật đặc thù." An Nhược Thủy mỉm cười thần bí, Lạc Giáo Chủ nhìn mà kinh hồn táng đảm.


Nuốt một ngụm nước miếng, dò hỏi nàng: "Cái gì đặc thù? Chị không phải sẽ trực tiếp đưa tiền chứ?"
"Dĩ nhiên là không, đại ca đâu có thiếu tiền." An Nhược Thủy trả lời.


available on google playdownload on app store


Lạc Giáo Chủ nhớ đến tin tức mấy ngày hôm trước, lại lần nữa hỏi: "Vậy chẳng lẽ chị muốn tự bọc mình vào trong rương lớn, gửi qua?"
"......" An Nhược Thủy nhìn Lạc Giáo Chủ, trầm mặc sau đó cười cười, vẫy vẫy tay: "Tới, lại đây."


Lạc Giáo Chủ lấy can đảm xông đến, bỗng liền bị nhéo tai. Thời điểm đang chuẩn bị phát huy diễn xuất vừa kêu đau vừa tranh thủ đồng cảm, An Nhược Thủy đột nhiên buông tay, thuận tiện giúp đối phương xoa xoa lỗ tai phiếm hồng.
"Về sau bớt xem TV, bớt xem mấy thứ quái dị kia một chút. Nhớ kỹ chưa?"


Ngẫm lại, lúc trước hài tử này ngoan biết bao nhiêu, ngay cả di động hết pin tự động tắt máy, sau đó cần chủ động mở máy cũng không biết, bây giờ đã lại biết học theo tiết mục trên TV, còn đem người chứa vào rương. Nếu bọc mình vào trong rương đưa qua, xác định lão ca sẽ không lầm tưởng có người bắt cóc tống tiền?


"Vậy làm sao bây giờ, đại ca cái gì cũng không thiếu, chúng ta cũng không biết anh ấy thích gì. Chẳng lẽ đi đến tay không, nói một câu sinh nhật vui vẻ?" Lạc Huyền Ca giơ tay xoa tai mình, tuy rằng không đau bất quá bị An Nhược Thủy xoa tới xoa lui, lại có điểm ngứa ngáy.


Kỳ thật An Nhược Thủy cũng rất bực bội, dù gì mỗi năm ăn sinh nhật, đại ca đều sẽ tặng nàng rất nhiều lễ vật kinh hỉ bất ngờ, mà nàng hồi báo đại ca lại rất ít.


"Chị nghĩ đại ca thiếu một người bầu bạn, anh ấy vẫn luôn chỉ có một mình, chị lại không thường xuyên trở về nhà cũ. Anh ấy mỗi ngày ngoại trừ công việc chính là ở trên mạng xem tin tức bát quái liên quan tới muội muội này, chị cảm thấy đại ca quá cô đơn." Thanh âm An Nhược Thủy có chút bất đắc dĩ, người muốn gả cho anh nàng đếm đều không hết, nhưng mà chân mệnh thiên nữ trong cuộc đời đại ca đến nay còn chưa xuất hiện.


Đôi lúc An Nhược Thủy thầm nghĩ, cho dù đại ca đưa một nam nhân trở về, nàng cũng sẽ kêu quản gia bày tiệc lớn chúc mừng ba đêm.


Nhưng mà anh nàng chỉ thường xuyên mang ít mèo con chó con lưu lạc về nhà, ngay cả ba thư ký bên cạnh, vị lớn đã là mẹ trẻ, vị thứ hai là đại thúc bụng phệ ngoài bốn mươi, vị thứ ba là nam nhân trung niên đã hai lần cưới hỏi có ba đứa bé.


"Được rồi, không nghĩ nữa." An Nhược Thủy buông tạp chí thời trang, đứng dậy lấy áo khoác nói: "Chúng ta ra ngoài dạo một chút. Chuyển nhà lâu như vậy, còn chưa có đi xung quanh."
Lạc Giáo Chủ không muốn ra ngoài lắm, nhưng lại không ngăn được phu nhân túm mình xuống khỏi sô pha.


"Đã sắp 10 giờ rưỡi, ra ngoài dạo cái gì a?" Lạc Giáo Chủ bày tỏ, hiện tại đi ngủ một giấc không tốt sao?
An Nhược Thủy vừa đổi giày vừa hồi đáp: "Cuộc sống ban đêm của người trẻ tuổi chỉ vừa mới bắt đầu."


"......" Lạc Giáo Chủ bày tỏ mình là cổ nhân 800 năm trước, không lý giải được đám trẻ kia: "Nghỉ ngơi quá muộn ngày mai sẽ không có tinh thần."
"Ngày mai em được nghỉ, chị cũng không cần làm việc, mau lên một chút!" An Nhược Thủy nhìn đối phương bộ dáng rề rà, không nhịn được thúc giục.


Lạc Giáo Chủ cũng không phải không muốn bồi phu nhân đi dạo, mà là mỗi lần mình lén đi ra ngoài đều sẽ bị một đám người cản trên đường, phố lớn ngõ nhỏ bất cứ nơi đâu đều có thể bị bọn họ đòi chữ ký.


"Mau đổi quần áo đi." An Nhược Thủy ném y phục tới, Lạc Huyền Ca nhíu nhíu mày: "Rất phiền toái a."
"Đổi hay không?" Nhướng mày hỏi một câu mang theo uy hϊế͙p͙, Lạc Giáo Chủ liên tục gật đầu, nhanh chóng cầm quần áo đổi ngay lập tức.


Tâm tình An Nhược Thủy rất tốt đứng ở cửa nhìn nhìn, chờ Lạc Huyền Ca đổi xong, nàng tiến lên giúp người kia sửa lại cổ áo.
Nhìn Lạc Huyền Ca lộ vẻ ngờ nghệch, nàng chơi ác giơ tay nhéo má một cái, sau đó cho Lạc Huyền Ca mang thêm mũ với khẩu trang.


Lạc Huyền Ca mặc một thân trung tính, tuy rằng dáng người cùng dung mạo đều thật yêu nghiệt, nhưng đổi trang phục trung tính lại nhìn ra được mấy phần soái khí chỉ thuộc về nữ nhân.
"Đi thôi." An Nhược Thủy cũng nhanh chóng đội mũ cùng khẩu trang, duỗi tay nắm lấy tay người bên cạnh, cùng sóng vai rời nhà.


Trên đường, Lạc Huyền Ca có chút không quen kéo kéo khẩu trang, lại hỏi An Nhược Thủy: "Tại sao phải ra ngoài trễ như vậy chứ?" Trước kia An Nhược Thủy không có thói quen này.
An Nhược Thủy cười khẽ, nắm tay Lạc Huyền Ca đi trên đường nhỏ.


"Bởi vì muốn cùng em đi dạo một chút, đây vẫn là lần đầu tiên mà." Ngữ khí An Nhược Thủy tràn ngập mong đợi, sau đó thấy Lạc Huyền Ca đang kéo khẩu trang, nàng liền ngăn cản: "Đừng động, đeo vào, lát nữa phóng viên sẽ tới chụp lén."


"Hả?" Nội tâm Lạc Giáo Chủ viết dấu hỏi to đùng, An Nhược Thủy đã biết trước sẽ có phóng viên tới chụp trộm, vì cái gì vẫn muốn ra ngoài lượn tới lượn lui?


"Lát nữa nhớ biểu hiện tốt một chút." An Nhược Thủy nghịch ngợm cười, chọc đến Lạc Huyền Ca không rõ nguyên do chớp chớp mắt: "Cần biểu hiện cái gì a?"


"Biểu hiện ra chúng ta thực ân ái." An Nhược Thủy cười khẽ, fan hâm mộ không thể nào trong nháy mắt tiếp nhận hai người không có quan hệ gì đột nhiên yêu nhau, nàng cần phải chậm rãi biến đổi, âm thầm tiết lộ tin tức cho công chúng. Hiện giờ khí thế Lạc Huyền Ca đang thịnh, lại không có bất kỳ vết nhơ nào, mà nàng từ khi vào giới đến nay vẫn luôn bảo trì độc thân, fan hai nhà đối với CP các nàng sẽ không quá kháng cự, chờ fan hâm mộ quen thuộc, sẽ chậm rãi công bố.


Lạc Giáo Chủ vẫn chưa hiểu An Nhược Thủy an bài, bất quá lại biết rõ, phu nhân nói cái gì chỉ cần làm theo là được.
"Phóng viên tới rồi, ở sau chúng ta mười lăm mét." Lạc Huyền Ca nắm tay An Nhược Thủy, ở bên tai nàng hạ giọng.


An Nhược Thủy rất kinh ngạc nhìn về phía đối phương, dù gì Lạc Huyền Ca còn chưa quay đầu, đã trực tiếp nói ra vị trí những người kia chính xác như vậy.
"Ừm, bây giờ chúng ta làm giống tản bộ bình thường là được." An Nhược Thủy khoác tay Lạc Huyền Ca, như chim nhỏ nép vào bên cạnh.


Mấy phóng viên kia cũng không phải nàng thông báo tới, mà là để Lý Điềm giả trang người biết nội tình, thông báo trước cho bọn họ đến đây.


Bất quá có người nghe tên Lạc Huyền Ca liền uyển chuyển cự tuyệt, dù sao vì một tin bát quái không xác định đã chạy đến chỗ Giáo Chủ, thật sự là không nhiều lợi ích.
Huống chi, vị nữ chính khác còn là An Nhược Thủy, trận nước đục này quả thực không ai muốn tranh giành.


Bất quá cuối cùng có một tạp chí mới lập, bên trong đều là một đám người trẻ tuổi lòng đầy hoài bão muốn thi triển quyền cước, quyết định tới thăm dò tình huống.


Kỳ thật lúc nhìn thấy An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca, bọn họ không dám tin nổi, ngẩn người một cái. Mặc dù hai nữ minh tinh đều che kín mặt nhưng ngoại hình cả hai rất dễ phân biệt, hơn nữa khẩu trang Lạc Huyền Ca dùng chính là kiểu tình nhân An Nhược Thủy tự mình chọn lựa, không chỉ có vậy, Lý Điềm lúc trước từng post một bức ảnh cuộc sống thường ngày, trong lúc lơ đãng liền thấy An Nhược Thủy đeo chiếc khẩu trang kia.


"Bọn họ đi rồi sao?" An Nhược Thủy thật tò mò, dù sao các nàng đã tản bộ được gần mười phút.


Lạc Giáo Chủ cười khẽ: "Loại bát quái kính bạo kia, bọn họ ngồi chờ mấy ngày mấy đêm sợ đều không thành vấn đề. Hơn nữa trễ như vậy còn ở ngoài bắt được chúng ta, kiên trì chút nữa khả năng có thể biết buổi tối chúng ta ngủ lại ở đâu, so sánh với tin tức này, bọn họ nhất định sẽ không tùy tiện rời khỏi."


"Vậy, chúng ta đợi thêm lát nữa, tìm một cơ hội bỏ rơi bọn họ." Năng lực cắt đuôi phóng viên theo dõi của An Nhược Thủy rất mạnh, huống chi hiện tại còn mang theo một Giáo Chủ Ma Giáo, không muốn rời đi cũng khó.


"Được, chúng ta đi lên trước nhìn một chút." Lạc Giáo Chủ rất hứng thú với công viên trước mặt, mua nhà lâu như vậy, còn chưa xem kỹ khu vực xung quanh.


An Nhược Thủy dõi theo tầm mắt người cạnh mình, hiện tại đã khuya, nơi đó cũng không còn ai cả, hơn nữa tiểu khu này nghệ sĩ ở tương đối đông đúc, càng là rất ít người buổi tối sẽ ở công viên loạn dạo.
Lạc Huyền Ca vừa đi vừa trầm tư nghĩ ngợi, ngày mai nên tặng An Tuấn Phong lễ vật thế nào.


"Suy nghĩ gì vậy?"
"Vẫn nghĩ chuyện ngày mai đại ca sinh nhật, rốt cuộc tặng quà gì mới xem như kinh hỉ? Mới có thể làm đại ca cảm động?" Lạc Huyền Ca thực không hiểu, nếu là kiếp trước thì tốt rồi, mình sẽ trực tiếp giết kẻ thù của người tổ chức sinh thần, mừng thọ bằng đầu của hắn, coi như kinh hỉ đi.


Nhưng hiện tại, nếu đưa cho An Tuấn Phong một cái thủ cấp, e rằng hắn sẽ sợ tới mức té xỉu, tỉnh lại phỏng chừng không phải ở bệnh viện mà là ở cục cảnh sát.


"Chuyện này không phải chốc lát là có thể nghĩ được, bây giờ chưa nghĩ ra liền tạm thời gác xuống, có lẽ tình cờ linh cảm xuất hiện, sẽ có niềm vui ngoài ý muốn. "An Nhược Thủy trấn an, bất quá đáy lòng lại vì Lạc Huyền Ca để ý sinh nhật đại ca nhà mình như vậy mà cảm động.


"Vậy được rồi." Lạc Huyền Ca cũng tạm thời yên tâm từ bỏ lo lắng.
An Nhược Thủy đi hơi mệt, tuy nói nàng không phải đại tiểu thư thân kiều thể nhược, nhưng trường kỳ chỉ lo công việc không tiến hành rèn luyện, thân thể nàng vừa đi đoạn đường này đã mệt đến bắt đầu hơi hơi thở dốc.






Truyện liên quan