Chương 10
Đi khỏi tửu lâu, Sở Ngạo Thiên vẫn rầu rĩ không vui, cảm giác như có cái gì chặn ở yết hầu, nuốt xuống không được nhổ ra cũng không xong, tư vị chỉ bản thân mới cảm nhận được. Lâm Thục Nhân không nói một tiếng nào theo sát phía sau, nhìn Sở Ngạo Thiên một thân đỏ rực, nhanh chóng hướng phía ngoài thôn trấn mà đi, giống như một con dã cẩu đang chạy trốn, thỉnh thoảng còn đạp chân vào cỏ dại hai bên đường.
Bộ dáng không vui này cũng thật đáng yêu, Lâm Thục Nhân nhịn không được mỉm cười, cũng may chung quanh không người, y thật không muốn cùng kẻ khác thưởng thức bộ dáng đó.
“Sở huynh, nơi này cách thành trấn không xa, không bằng ngươi cùng ta đi đến đó đi.” Lâm Thục Nhân hớn ha hớn hở rủ rê.
Sở Ngạo Thiên nhìn y, ánh mắt hung hăng dịu đi một chút, vươn tay nói:
“Lâm anh hùng, đưa bội kiếm cho ta.” Lâm Thục Nhân giật mình, rồi sau đó đưa cho hắn Lãnh Tuyền kiếm, Sở Ngạo Thiên một tay cầm lấy kiếm, một rút vỏ ra, lấy vỏ kiếm chĩa vào Lâm Thục Nhân, nói:
“Ngươi cùng ta luận võ đi.”
Lâm Thục Nhân liên tục lắc đầu cự tuyệt:
“Không được, ta công lực không ra sao, chỉ sợ làm Sở huynh chê cười.”
“Đến giới hạn ta khắc ngừng.” Sở Ngạo Thiên vẫn tiếp tục chĩa vỏ kiếm vào y, cố ý khoa tay múa chân.
“Vậy…Thỉnh chỉ giáo.”
Lâm Thục Nhân đành cầm kiếm.
Sở Ngạo Thiên lập tức huy kiếm tấn công, tốc độ cực nhanh, nhất thời kích khởi một trận phong ba cuồng mãnh cửu cấp. Lâm Thục Nhân cuống quít dùng kiếm đỡ, chỉ nghe tiếng thanh thúy va chạm vang lên, tàn đốm tung tóe (Đông Huyền: Như hàn kim loại không bằng =.=).
Lâm Thục Nhân bị đánh lui vài bước, cánh tay run lên, Sở Ngạo Thiên một chưởng này không giống bình thường, tốc độ cùng lực đạo đều thuộc hàng đệ nhất cao thủ.
Sở Ngạo Thiên miệt miệt cười, nói: “Tiếp tục”.
Lãnh Tuyền quả nhiên là kiếm tốt, nếu đổi lại la thứ binh khí bình thường khác, dùng tám phần công lực hắn nhất định đã vỡ tan thành từng mảnh.
Lời còn chưa nghe hết, Sở Ngạo Thiên đã lại tấn công tới tấp, chiêu thức quỷ dị, có thể nói không hề có kết cấu, rồi lại như hành văn liền mạch lưu loát, vân phiêu thủy lượn lưu loát sinh động. Đường kiếm hắn rõ ràng là tấn công xuống phía dưới, đột nhiên quanh co, chỉ thẳng vào mặt. Hắn đánh cho Lâm Thục Nhân trở tay không kịp, chỉ cảm thấy chính mình đang cùng tà thần tỷ thí, hoàn toàn nhìn không ra loại võ công nào.
Lâm Thục Nhân cả người đều sơ hở, mỗi điểm đều là trí mạng. Thân kinh bách chiến như Sở Ngạo Thiên đương nhiên không bỏ qua một cơ hội nào, hắn phi thân, nhẹ nhàng như lông vũ. Chỉ thấy hắn nhằm nơi yếu hại của đối phương tấn công, chiêu thức đẹp vô cùng, phong ba cửu cấp lại như mưa to điên cuồng gào thét, khi gió khi mưa, thay đổi liên tục.
Nghênh đón một luồng sát khí đánh tới, Lâm Thục Nhân nghĩ muốn dùng kiếm chặn lại, bất đắc dĩ tu vi không đủ lại muốn tránh, nhưng đã quá muộn. Trong nháy mắt, vỏ kiếm kề lên cổ họng Lâm Thục Nhân, nếu đó là lưỡi kiếm, sớm đã máu phun ào ào. Sở Ngạo Thiên ánh mắt lãnh đạm, nhìn thẳng vào Lâm Thục Nhân.
Lâm Thục Nhân vẫn tâm bình khí hòa nói: “Sở huynh võ nghệ thực cao cường.”
Sở Ngạo Thiên nắm chặt vỏ kiếm, chỉ cần dùng ít sức, tuy là vỏ kiếm, cũng đủ khiến Lâm Thục Nhân lập tức đầu lìa khỏi cổ.
“Lâm anh hùng, đa tạ.”
Hắn lập tức thu tay lại, đem vỏ kiếm trả Lâm Thục Nhân. Mặc dù là giao chiến, đối mặt sinh tử, cũng không thấy cỗlực kì quái kia trong người Lâm Thục Nhân đâu, chiêu thức cũng là bình thản vô kì, không có đột phát, tuyệt không thể thắng, chẳng lẽ thần lực đêm qua thật sự là trùng hợp ? Sở Ngạo Thiên nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, mặt lại càng bí xị.
“Sở huynh, thôn trấn gần đây có nên đi ? Hai ngày nay có hội chùa, hay là tới xem một chút.”
Lâm Thục Nhân cắt phăng suy tư của Sở Ngạo Thiên.
“A…? Đi, đi chứ!”
Sở Ngạo Thiên căn bản cũng không muốn nghĩ nhiều, lắc đầu nói bừa.
Lâm Thục Nhân thấy Sở Ngạo Thiên trên mặt toát mồ hôi, biểu tình mơ màng, nhịn không đượcsờ sờ đầu hắn, tóc xoã tung mềm mại, bị mặt trời chiếu làm nóng hừng hực, giờ phút này thời tiết nóng bức, hơn nữa một phen vận động vừa rồi kia, thực sự giống bánh bao mới ra lò (Đông Huyền: So sánh chi kì vậy, tóc đen áo đỏ mà giống bánh bao ). Lâm Thục Nhân cười sủng nịch, gỡ ngọc bội trên kiếm, đeo lên cổ Sở Ngạo Thiên.
“Di? Đây là…?”
Sở Ngạo Thiên phục hồi tinh thần, ngớ người ra, nghi hoặc nhìn khối ngọc bội xa xỉ kia lên, thấy băng giá lạnh lẽo, làm nhiệt độ khô nóng trong thân thể lập tức hạ xuống.(Đông Huyền: Đáng tiếc là “khối ngọc bội xa xỉ” đó sau này bị các anh dùng vào việc … rợn =.=)
“Cho ngươi, hội chùa nhiều người, ngươi nếu đi lạc, ta còn tìm được.” Lâm Thục Nhân nói, lấy cái cớ ngớ ngẩn như thế mà Sở Ngạo Thiên cũng tin được, một người lớn thế này so với ngọc bội bé tẹo không phải dễ tìm hơn sao ?
Lâm Thục Nhân tâm tư tinh tế cũng không nói gì về việc ngọc này được xưng là Băng Phách, cùng Lãnh Tuyền chính là tuyệt phối, nếu mang trên người, có công hiệu hàng hỏa, càng không nói gi về ngọc bội này chính là bảo vật của Lâm gia, mang nó chẳng khác nào là người của Lâm gia.(Đông Huyền:anh đã chính thức thành con dâu nhà họ Lâm)
Bấy giờ Sở Ngạo Thiên mới lại cao hứng đến mụ mị, lập tức hướng Lâm Thục Nhân vẫy đuôi liên tục, khiến Lâm Thục Nhân không khỏi lộ vẻ hài lòng mỉm cười bắt con cún nhỏ đi.
Xa xa, lẩn trong bóng cây, một cái Hắc y nhân gian ác đầu bị mặt trời nướng đến nửa ngày, điên tiếtnhìn theo bóng Lâm Sở đi xa.