Chương 20
Ba người đang hòa thuận ăn cơm,ở chung mấy ngày nay, Lâm Hiền Nhân đối với hành vi sủng thê quá trớn của lão nhị cũng quen dần. Mới đầu, hắn còn hoài nghi cái loại săn sóc sến sụa đến sởn gai óc này có thật là củađệ đệ nhà hắn khống, phải nói là với người nhà ôn hòa hết cỡ nói, còn đối ngoại nhân thì lạnh lẽothấu gan thấu tủy, không có chỗ nào giống tiểu tử kia !
Sở Ngạo Thiên vùi đầu ăn cơm, đồ ăn cũng không cần gắp, Lâm Thục Nhân dưng lại ôm trách nhiệm phục vụ đến tận miệng. Lâm Hiền Nhân đột nhiên thấy ủy khuất, hai huynh đệ cùng nhau sống hơn hai mươi năm, ngày thường hỏi han ân cần đều rất ít, cái loại chuyện này càng xin miễn bàn, hiện giờ lão Nhị bất ngờ thay đổi một-trăm-tám-mươi-độ, cái loại dịu dàng ân cần này như thể chỉ dành cho em dâu.Thật là thấy sắc quên huynh đệ, chắc chắn là quên luôn còn có đại ca y trong này !
Lòng không cam nuốt (đồ ăn) không trôi, Lâm Hiền Nhân nghĩ ít nhất cũng đem mớ đồ ăn này nhét vào bụng.
Đúng lúc ấy, một đám người vội vã tiến vào khách ***, thét to muốn ở trọ. Phát giác thanh âm có vài phần quen thuộc, ba người cùng liếc mắt qua. Ba ánh mắt ba biểu tình.
Tới là một đám đạo nhân phong trần mệt mỏi, hùng hùng hổ hổ, thập phần đường hoàng. Lâm Hiền Nhân mắt sáng ngời kêu lớn:
“Chu đạo trưởng !!!”
“Yêu, Lâm thiếu hiệp, đã lâu đã lâu!”
Người đi đầu thấy Lâm Hiền Nhân như thấy vàng nhào ngay tới.
“Lần trước từ biệt, đã hai năm không gặp, Lâm thiếu hiệp ngày càng đẹp trai khí phách ngời ngờinha!”
Chu Khi Đông của Thuần Dương phái, cùng Lâm Hiền Nhân gặp gỡ mấy lần.
“Chu đạo trưởng khách khí quá.” Lâm Hiền Nhân đối phương trên mặt có vết thương, bất động thanh sắc:
“Đạo trưởng lần này cũng tham gia Trừ Ma đại hội?”
“Đúng vậy.”
Chú ý tới ánh mắt đối phương, Chu Khi Đông ngượng ngùng xoa xoa mặt, nói:
“Ma giáo cậy thế làm nhiều việc ác, hiện giờ chính đạo phải đoàn kết dẹp loạn, nhất trí vì võ lâm trừ hại !”
Lâm Hiền Nhân không ý kiến, cười cười cho qua:
“Lời đạo trưởng nói không phải không có lý.”
“Lâm thiếu hiệp một mình đi sao ?”
“Không, đi theo còn có xá đệ…..”
Quay người lại, không thấy thân ảnh Lâm Thục Nhân, ngay cả Sở Ngạo Thiên cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Lâm Hiền Nhân không khỏi buồn bực, lão Nhị và em dâu như thế nào lại chuồn nhanh như thế ? Đành phải cười bồi nói:
“Hiện giờ bọn họ không ở đây, ngày khác giới thiệu lại với Chu đạo trưởng.”
“Hảo, đại hội lần này Lâm thiếu hiệp nếu có việc cần hỗ trợ, cứ nói một tiếng.”
“Chu đạo trưởng khách khí rồi.”
Lâm Hiền Nhân nhìn họ Chubỏ lên lầu, trong lòng buồn bực không hiểu việc quái gì Lâm Sở kia phải trốn.
Sở Ngạo Thiên cùng Lâm Thục Nhân trở về phòng.Hắn nha, cư nhiên lại bị lôi đi !
Kỳ thật hắn cũng không sợ Chu Khi Đông, loại sắt rỉ này không cần động hai tay cũng đánh cho tơi bời khói lửa được, nhưng thấy Lâm Thục Nhân có ý lảng tránh mới phải chuồng theo. Nói gì thì nói, ba-mươi-sáu-kế-chuồn-là-thượng-sách !
Thật ra, hắn cũng hơi sợ Lâm đại ca hoài nghi thân phận hắn. Lâm đại ca nếu đã hoài nghi, Thục Nhân hẳn cũng phải hoài nghi, có còn mặt mũi nào mà gặp nhau được nữa.Muốn làm người tốt lúc ấy cũng không thể được.
(Đông Huyền: Thật ra, chỉ có anh là nơron-thần-kinh-tiêu-biến thôi, Lâm Đại Lâm Nhị không nghi ngờ thì cũng biết từ thời nảo thời nào rồi, đần độn ạ ~)
Chuồn được ra ngoài là Sở Ngạo Thiên vội tìm ngay Giang Tuyền Phi, đem khúc mắc giải tỏa với hắn. Giang Tuyền Phi cố ý chọn lầu một(= tầng 2) của khách *** làm chỗ nghỉ chân, cách phòng giáo chủ nhà hắn không xa, cũng không gần Lâm Thục Nhân, vẹn toàn đôi bên. Hắn ngó trái ngó phải mất nửa ngày, xác định không có gì nguy hại mới nói:
“Giáo chủ, có nên hạ độc bịt mồm mấy tên đạo sĩ kia không ?”
“Không được!”
Sở Ngạo Thiên phản đối gay gắt:
“Thà đánh một trận còn sướng hơn !”
“Giáo chủ không cần phải nhân đạo thế !”
“Không ổn không ổn !”
Sở Ngạo Thiên rung đùi đắc ý:
“Chúng ta tự xưng là anh hùng, thế mà dùng ám chiêu với chính đạo, có khác gì bồi thêm chuyện cho lũ nhàn thoại !”
Giang Tuyền Phi không thuyết phục nổi đành mặc kệ. Nhớ chuyệnlần trước, vừa lúc Sở Ngạo Thiênđang ở đây, hắn buồn rầu hỏi:
“Giáo chủ, thuộc hạ có một chuyện khó hiểu.”
“Chuyện gì?”
“Lâm nhị công tử đến tột cùng thân phận ra sao ?”
Hỏi đến vấn đề này Sở Ngạo Thiên không khỏi giật mình:
“Chẳng phải là Nhị công tử Danh Kiếm môn sao ? Ngươi biết rồi còn hỏi lại làm gì ?”
“Chỉ có như vậy?”
“Còn có thể như thế nào nữa ?”
Sở Ngạo Thiên hoang mang hỏi ngược lại.
“Danh Kiếm môn vốn là đương kim võ lâm đệ nhất chính phái, sao có thể am hiểu về võ công ma giáo chúng ta như vậy?”
Giang Tuyền Phi thần hồn nát thần tính nghĩ tưởng Lâm Thục Nhân đang đứng phía sau không khỏi run như cầy sấy:
“Chỉ sợ giáo chủ không biết, Lâm nhị công tử đã luyện Điêu Tâm Ưng Trảo đến lão luyện rồi.”
“A?”
Sở Ngạo Thiên kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy Thục Nhân ra tay, duy nhất một lần luận võ cũng không thấy.
“Điêu Tâm Ưng Trảo cũng không phải võ công siêu đẳng gì, ta từng dùng nhiều lần trước mặt hắn, hắn luyện được cũng không ngạc nhiên gì.”
Đúng, nếu chỉ là sơ luyện được ngạc nhiên làm gì cho tốn cảm xúc. Nhưng mà Lâm Thục Nhân kia đâu chỉ là biết-sơ-sơ, chỉ sợ đã lên hàng xuất quỷ nhập thần !
Giang Tuyền Phi vội la lên:
“Điêu Tâm Ưng Trảo mặc dù không tính là thượng thừa, nhưng cũng là một môn tuyệt học của ma giáo chúng ta, cho dù hắn nhìn qua giáo chủ sử dụng cũng không thể thành thục đến thế !”
“Ai, ngươi lo nhiều làm chi.”
Sở Ngạo Thiên khoát taykhông muốn tiếp tục vấn đề này, vốn định tìm Giang Tuyền Phi thương lượng chuyện Thuần Dương phái, thế nào lại lảng sang cả chuyện Lâm Thục Nhân.
“Giáo chủ, ta cũng gặp ngươi dùng qua nhiều lần, dám chắc là nhiều hơn hắn, nhưng không thể nắm hết tinh túy. Lâm nhị công tử chẳng lẽ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã nhuần nhuyễn rồi ?”
“Kia…Kia chứng tỏ ngươi tư chất không đủ, không thích hợp luyện chiêu này.”
Giang Tuyền Phi bị cãi đến tắc họng, thực muốn gọi Phạm tả sử đến đập đầu vị giáo chủ đần-đến-không-thể-đần-hơn này vào tường vào cái cho tỉnh người !
Thôi, nếu giáo chủ không chịu nhận ra nguy cơ thì hắn đi điều tr.a thân phận Lâm nhị công tử, đến khi chứng cớ rành rành giáo chủ hết bênh y !
Không giải quyết được vấn để Thuần Dương phái, Sở Ngạo Thiên ủ rũ trở về. Không nghĩ tới Sở Ngạo Thiên vừa đi vài bước, Giang Tuyền Phi liền thấy Lâm Thục Nhân đứng ở cửa, sợ tới mức hồn phi phách tán.
Quỷ mới biết người nọ là đến đây lúc nào, vô thanh vô tức không tiếng động. Không !Đến quỷ còn không làm tốt được như thế ! Hắn không khỏi chột dạ, nếu Lâm Thục Nhân đến được một lúc, những cáo trạng hắn với giáo chủ y đều nghe được sao ?
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu.”
Lâm Thục Nhân cũng không thèm nhìn mặt đối phương, nhưng điều không nên nghe hắn cũng nghe rồi, Sở Ngạo Thiên cùng Giang Tuyền Phi quan hệ gì đã là rõ như lòng bàn tay.
“Bất quá ta không thích các ngươi thân thiết như vậy.”
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào chứ ?”
Giang Tuyền Phi hận ch.ết loại người gây cho người ta cảm giác như con mồi đang bị rình rập. Lâm Thục Nhân chính là loại người này !
Lâm Thục Nhân cũng không trả lời, xoay người bỏ đi, thân thủ như chớp nhoáng, quỷ dịbước qua không gian. Giang Tuyền Phi càng kinh ngạc.Đây chắc chắn một-trăm-phần-trăm là khinh công của Ma giáo —— Quỷ Cước Âm U. Lâm Thục Nhân này cùng Anh Hùng giáo chắc chắn có quan hệ cực kì sâu sắc !