Chương 46
Chạy qua vạch giảm tốc, xe hơi lắc lư một chút, cô nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, mưa càng lúc càng lớn, cũng có xu thế giống như phủ kín cả đất trời vậy. Những giọt mưa đập vào cửa kính xe không ngừng, tiếng động có thể nghe rất rõ ràng.
Bởi vì tốc độ xe rất nhanh, những giọt mưa rơi trên cửa kính xe rất nhanh đã chảy thành từng dòng nhỏ trên kính xe rồi rơi xuống.
Thành phố S mưa rất nhiều, mỗi lần Tần Noãn Dương đến đây công tác, Mễ Nhã đều sẽ chuẩn bị một chiếc dù nhỏ cho cô lúc nào cũng mang theo bên người bởi vì mười lần đến đây thì đã có bảy, tám lần gặp phải những cơn mưa nhỏ triền miên.
Những chiếc xe bên cạnh phóng như bay vượt qua, cô chỉ nhìn được loáng thoáng cảnh vật bên đường nhưng luôn cảm thấy giống như cảnh vật so với trong trí nhớ của mình có chút khác biệt. Chẳng qua là ngại vì bản thân hiểu biết quá ít về thành phố này vì vậy không dám nói ra nghi ngờ trong lòng.
Qua không bao lâu, tốc độ xe dần dần chậm lại.
Tần Noãn Dương nhìn qua cửa sổ xe, thấy từng dãy biệt thự được quy hoạch một cách tề chỉnh ở phía trước không xa, lòng có chút nghi hoặc, "Đây là đâu vậy?"
Đường Trạch Thần từ lúc cô chủ động dâng lên nụ hôn bất ngờ kia, khóe môi vẫn một mực giương lên, ý cười chưa từng tản ra, lúc này ngón tay luồn qua những sợi tóc đen bóng của cô, thần sắc càng nhiều hơn một tia ôn nhu.
"Nơi dừng chân của anh ở thành phố S." Nói rồi, chừng như nghĩ ra điều gì, lại bồi thêm một câu, "Phòng khách có nhiều lắm, không cần thiết bắt em chen chúc với anh trên một chiếc giường đâu."
Tần Noãn Dương trầm mặc nghiêng đầu qua, vẻ mặt dù bình thản tự nhiên nhưng ngón tay lại vô thức dùng sức xoắn góc áo.
Ai mà thèm cùng anh chen chúc trên một chiếc giường chứ?
Chiếc xe thương vụ sang trọng dùng tốc độ chậm như rùa chạy qua mấy giao lộ, mấy ngã rẽ, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ ba tầng.
Tần Noãn Dương theo chân Đường Trạch Thần xuống xe, lúc này mới nhìn rõ hoàn cảnh cực rộng rãi của khu đất xây căn biệt thự này.
Căn biệt thự của Đường Trạch Thần được xây ở gần nước, cách không xa là một dòng suối nhỏ nước trong ngăn ngắt, nước chảy rất chậm.
Việc phủ xanh cây cỏ ở đây được làm rất tốt, khắp nơi đều là một màu xanh mát mắt, qua cơn mưa lớn vừa rồi khiến cây cỏ ở đây càng thêm mướt mát.
Căn biệt thự nhỏ ba tầng sơn trắng nằm giữa màu xanh um của cây cỏ khiến nó thoạt nhìn bắt mắt cực kỳ.
Trợ lý Lý Mục dừng xe xong, đem hành lý của cô từ cốp xe hạ xuống, nhấc thẳng vào trong đại sảnh, xong xuôi mới chào hai người rồi rời đi.
Tần Noãn Dương cởi giày, lúc mở tủ giày tìm một đôi dép mang trong nhà thì nhìn thấy một đôi dép lê kiểu nữ mới tinh còn chưa được bóc ra nằm ngay ngắn bên trong.
Đường Trạch Thần thấy cô ngây người, thuận tay giúp cô cầm ra, "Sau khi biết em sắp đến, anh bảo trợ lý chuẩn bị cho em đó."
Nơi cửa ánh sáng hơi tối, anh đưa tay mở đèn trên tường, nhìn cô, "Nếu em cảm thấy không quen anh có thể đặt phòng khách sạn cho em ngủ lại còn chiều nay thì ở đây với anh, được không?"
Là giọng trưng cầu ý kiến.
Tần Noãn Dương nhìn người đàn ông đối diện, cười đến ánh mắt cong cong, lời nói thật lòng, "Em không mấy thích dép kiểu kẹp ngón thế này..."
"Anh cũng không biết tại sao mình cũng không mấy thích kiểu dép này, lần nào cũng bị đau chân..." Đường Trạch Thần nói rồi cực kỳ quyết đoán rút điện thoại gọi cho trợ lý vừa mới rời đi không lâu của mình, "Mua một đôi dép lê khác, không phải kiểu dép kẹp."
Lý Mục vừa nãy còn chìm đắm trong nỗi vui sướng được nghỉ phép nửa ngày hiếm có của mình, nghe vậy giống như bị một bồn nước lạnh dội thẳng lên đầu, haizz, nửa ngày nghỉ thế là mất toi một tiếng đồng hồ rồi...
Tạm thời không có dép lê mang, Đường Trạch Thần liền nhường đôi dép lê của mình cho cô, chân cô nhỏ, lại rất trắng, xỏ vào trong đôi dép lê kiểu nam quá lớn so với chân mình thế này càng khiến chân cô trông xinh xắn đáng yêu.
Đường Trạch Thần đột nhiên có thể hiểu được vì sao có người mắc bệnh yêu đầu ngón chân...
"Thực ra anh hôm nay mới quay về chỗ này, mấy ngày trước vẫn luôn bận đến mức chân không chạm đất, toàn là ngủ luôn ở công ty thôi." Anh đứng dậy vừa nhấc hành lý của cô đi lên cầu thang vừa nói.
Mới bước lên mấy bậc thang lầu, đột nhiên bước chân người đàn ông chững lại, nhìn xuống Tần Noãn Dương vẫn còn đứng ngay cầu thang ngước mặt lên nhìn mình, "Tầng trệt cũng có phòng dành cho khách, anh thì ở lầu một, Lý Mục có cho người dọn dẹp sẵn phòng dành cho khách ở bên cạnh phòng của anh."
Tần Noãn Dương hơi ngẩn người, lúc nói chuyện giọng có chút yếu xìu, "Nếu như đã dọn dẹp phòng sẵn rồi vậy... đi lầu một cũng được."
Cô bước theo anh lêu cầu thang nhưng bởi vì dép lê hơi lớn so với chân cô, đi trên đất bằng tuy rằng không thuận tiện cho lắm nhưng tốt xấu gì cũng không đến mức bị vấp té nhưng bước lên cầu thang với một đôi dép lớn như vậy thực sự có hơi phí sức.
Ánh mắt Đường Trạch Thần lần nữa rơi trên chân cô, bước trở lại nắm lấy tay cô, "Chậm một chút không sao cả, anh đợi em."
Tần Noãn Dương trái lại không hiểu sao lại buồn cười, cuối cùng thực sự không nhịn được bật cười lên, đôi mắt long lanh một cách dị thường, "Trước đây em thật sự chưa từng nghĩ qua, yêu đương với anh sẽ là thế này..."
Cô chừng như nghiền ngẫm một chút để chọn từ thích hợp, một lúc sau mới nhẹ bật ra một câu, "... hoàn toàn không giống như những gì em tưởng tượng."
Đường Trạch Thần đột nhiên giống như rất có hứng thú, ánh mắt thêm một phần sâu lắng, cứ như vậy nhìn cô, vừa đỡ cô lên cầu thang vừa hỏi, "Vậy trong tưởng tượng của em là như thế nào."
"Người trong trí tưởng tượng của em chắc chắn là cực kỳ nhàn chán, sẽ không vì bạn gái mà cho đi càng nhiều hơn, có lẽ là hẹn hò cũng cứng nhắc giống như đi làm vậy, cần trợ lý sắp xếp trước lịch trình, lúc nào cũng bình tĩnh tự giữ, tỉnh táo tự phụ."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến tầng một nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô của anh lại không hề có ý muốn thả ra, "Đây là một trong những nguyên nhân mà em vẫn luôn không muốn yêu đương với anh sao?"
Tần Noãn Dương nhìn anh một cái, mím môi gật đầu, "Ừm, bản thân em đã là một người rất bận rộn. Tính chất công việc lại không giống với anh, nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm, thời gian đi công tác còn nhiều hơn anh. Nếu như anh là người giống như trong tưởng tượng của em thì đoạn tình cảm này cho dù anh và em có nghiêm túc hơn nữa chắc là cũng không thể duy trì được bao lâu. Đây là một trong những nguyên nhân mà em do dự."
Đường Trạch Thần như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, nhẹ giọng hỏi, "Vậy « trước đây » mà em nói... là bao lâu trước đây?"
Tần Noãn Dương nhìn cô, nhất thời ngớ người.
Hai người đang đứng ngay đầu cầu thang, trước cửa một căn thư phòng lớn, giá sách bên trong lớn cực kỳ, chỉ đứng nơi cửa cũng có thể loáng thoáng ngửi được mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt trong không khí.
Tâm trí cô có chút bay bổng, cứ vậy ngây ngốc một lúc sau mới trả lời, "Quên rồi..."
Đường Trạch Thần cong môi cười lên, cũng không truy vấn thêm nữa.
Câu trả lời thực ra là rất lâu trước đây rồi, khi lần đầu tiên Tần Noãn Dương nhìn thấy Đường Trạch Thần, bất luận là thần thái hay cử chỉ, hành vi đều toát ra vẻ lạnh mạc xa cách, trong ấn tượng của cô, giống như Đường Trạch Thần như vậy mới là Đường Trạch Thần.
Lúc đó cô từng nghĩ, nếu như yêu đương với người như vậy, cả sức lực lẫn tâm lực phải bỏ ra chắc chắn sẽ lớn hơn tình yêu gấp trăm ngàn lần.
"Phòng của em ở đây." Anh thả tay cô ra, tay kia mang hành lý vào phòng, đặt xuống đất gần tủ đầu giường, "Vừa nãy là thư phòng của anh."
Dưới lầu vọng lên tiếng lạch cạch, sau đó là tiếng chuông rất có quy luật.
"Em thu dọn một chút đi, anh xuống dưới xem thử." Nói rồi, liền nhanh chóng đi xuống lầu.
Chắc là trợ lý mua dép lê cho cô về đây mà. Tần Noãn Dương nghiêng tai lắng nghe nhưng chỉ nghe được tiếng đóng cửa rất rõ ràng sau đó cả căn nhà đều an tĩnh trở lại.
Hành lý của cô chẳng qua chỉ có quần áo, cũng không cần lấy ra treo vì vậy cũng không có gì để thu dọn.
Vì vậy dứt khoát quyết định đến thư phòng, xem trong phòng anh tồn trữ sách gì.
Sách được phân loại rất rõ ràng dễ hiểu, trong đó có một giá sách nhỏ còn hơn một nửa bỏ không, phần còn lại của giá sách nhỏ đó đặt từng chồng các loại tạp chí giải trí hoặc tập san thời trang.
Đường Trạch Thần chắc chắn không phải người sẽ đọc những tạp chí này, những thứ này xuất hiện ở đây, đoán chừng nguyên nhân duy nhất chính là chuẩn bị sẵn cho cô giết thời gian.
Ngón tay cô chậm rãi trượt trên những bìa tạp chí, rút ra vài quyển mới nhất, còn có mấy tạp chí giải trí có hình cô ở trang bìa.
Sau khi bộ phim Thịnh Thế Kinh Hoa kết thúc việc quay chụp, Lý Ngạo liền bắt đầu tuyên truyền một cách rộng khắp, bộ phim này tiểu thuyết gốc vốn đã thu hút được sự chú ý của rất đông người xem, càng đừng nói trong quá trình quay chụp liên tục có những tin tức nóng hổi chiếm vị trí vững chắc trên bảng hot search, khó tránh mỗi một tạp chí giải trí đều nhắc đến vài câu.
Trên sàn nhà trải một lớp thảm nhung rất dày, đạp lên rất êm ái, ấm áp, dễ chịuc, cô dứt khoát cởi ra đôi dép lê cực kỳ không thích hợp kiểu nam kia, đạp chân trần đi trên thảm, đến chiếc xích đu bằng mây treo bên cạnh cửa sổ sát đất ngồi xuống, bắt đầu chăm chú đọc tạp chí, ngay cả Đường Trạch Thần lúc nào vào cô cũng chẳng để ý.
Anh cũng không quấy rầy cô, yên lặng đứng trước quầy sách, nửa thân trên hơi nghiêng, tựa vào giá sách cứ vậy nhìn cô, ánh mắt nhu hòa cực kỳ, nhìn một lúc lâu vậy mà cô vẫn chưa phát giác.
Đợi khi cô phát hiện ra sự có mặt của người đàn ông thì anh đã đi đến trước mặt cô, đặt đôi dép lê xuống bên cạnh chân cô, cùng ngồi xuống chiếc xích đu với cô.
****
Suốt cả một buổi chiều, thời gian cứ trôi qua trong sự tĩnh lặng mà cực độ hài hòa này.
Mãi đến khi sắc trời dần dần tối lại, Đường Trạch Thần mới lên tiếng nhắc cô nên đi ăn cơm.
Tần Noãn Dương theo chân anh xuống lầu, đảo mắt nhìn một vòng gian bếp được trang bị hết sức đầy đủ trước mặt, lại nhìn một vòng những nồi niêu xoong chảo sạch bóng chưa từng được sử dụng kia, nhất thời không có gì để nói, "... ra ngoài ăn sao?"
"Có muốn thưởng thức thử tay nghề của anh không?" Nhìn thấu tâm tư của cô, anh đưa tay cốc nhẹ lên trán cô một cái, "Muốn ăn gì?"
Vừa nói vừa đi thẳng đến trước tủ lạnh, mở ra bắt đầu xem xét một lượt những nguyên liệu nấu ăn được trợ lý chuẩn bị sẵn bên trong.
Tần Noãn Dương lúc này mới nhận ra anh nói nghiêm túc, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên cực kỳ, "Anh biết làm sao?"
Đường Trạch Thần nhìn cô, khóe môi không khỏi câu lên, "Ừ, biết nấu ăn khiến em ngạc nhiên vậy sao? Không phải em cũng biết sao?"
Tần Noãn Dương vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng, với cô mà nói, một người như Đường Trạch Thần nhìn thế nào cũng không giống một người biết xuống bếp nha...
Anh thuận tay cầm mấy quả trứng ra, lại cầm thêm một ít cải xanh tươi mới hái ra, lúc này mới quay đầu nhìn cô, "Ăn mì được không?"
Giờ phút này, Tần Noãn Dương vẫn còn đắm chìm trong sự chấn động mà « đầu bếp Đường » mang lại, ăn cái gì lúc này cũng chẳng sao cả, lập tức gật đầu, "Được, được."
Sau đó cô thấy Đường Trạch Thần thủ pháp thuần thục xử lý một mớ nguyên liệu nấu ăn, lại rửa thớt, lấy thịt ra cắt, những ngón tay thon dài giữ lấy miếng thịt, tay kia cầm chắc cán dao, thủ pháp vừa điêu luyện vừa đẹp mắt, nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui.
Cô bước đến lấy mớ rau cải vừa mới được anh rửa sạch rũ nước cho ráo rồi đặt ngay tay anh.
"Hay là em ra ngoài đợi đi, lát nữa khói dầu nhiều lắm." Anh thái thịt xong, rửa tay dùng khăn khô lau lại rồi quay người nhìn cô.
"Không sao đâu."
Cô muốn lưu lại xem tay nghề của anh đến cùng là thế nào. Đường Trạch Thần cũng không nói nhiều, lúc đổ dầu vào chảo, thân hình hơi nghiêng về trước một chút để phòng dầu mỡ có bắn lên cũng không trúng cô.
"Anh nghe Chiêu Dương nói nếu có đi qua Mỹ đều ăn cơm em nấu?" Anh đột nhiên hỏi.
Tần Noãn Dương gật gật đầu, "Phải đó."
Đường Trạch Thần trầm mặc một thoáng, nhẹ giọng nói, "Sau này bảo cậu ấy tự đi mà làm."
Tần Noãn Dương: "..."
Không biết anh trai yêu dấu của cô nghe câu nói này sẽ có cảm nghĩ thế nào nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, anh thuần thục đập vỏ trứng, tráng hai trứng ốp la. Độ lửa được người đàn ông khống chế thật tốt, hai trứng ốp la vừa mới ra lò kia được rán vàng vừa phải, giống như được phủ một lớp kim quang màu vàng óng vậy, ở giữa màu trắng của lòng trắng vừa chín tới là lòng đỏ trứng được chiên chín một nửa trông thật bắt mắt.
Tiếp theo đó mọi chuyện diễn ra càng nhanh hơn, anh trút thịt vừa được thái sẵn để trong đĩa vào xoong, đảo chín xong thì thêm nước, đợi nước vừa sủi tăm thì cho rau cải xanh vào, chờ nước sủi trở lại thì bắt đầu xé một túi mì cho vào.
Đậy nắp lại, vặn lửa lại ở mức vừa phải xong, anh dịch qua một bên, mở vòi nước rửa tay, "Ở đây nóng lắm, em ra ngoài đợi anh đi, mì cũng sắp chín rồi."
"Dạ được." Cô đáp một tiếng, thấy anh đang tìm khăn khô, tiện tay đưa chiếc khăn bên cạnh mình qua, lúc anh đưa tay cầm nó, không biết là vô tình hay cố ý, đầu ngón tay đụng vào mu bàn tay cô một chút, rất nhanh rồi lại dời đi.
Đường Trạch Thần vừa muốn nói gì đó thì chuông điện thoại chợt vang lên, anh hơi chau mày, nhấc điện thoại lên xem, vừa thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, đôi mày kiếm khẽ nhướn lên, đẩy điện thoại đến trước mặt cô để cô nhìn thấy màn hình.
Là người mới vừa nãy được nhắc đến, Tần Chiêu Dương.
Anh ấn phím nhận cuộc gọi, để ở bên tai, tay còn lại dùng miếng lót nhấc nắp nồi lên, cầm đũa khuấy một vòng, trong làn hơi nước mờ mờ bốc lên từ trong xoong, vẻ mặt anh cũng trở nên có chút mơ hồ.
Tần Noãn Dương chỉ nhìn thấy rõ đôi mắt anh, đôi mắt ấy vẫn một mực nhìn xuống chiếc xoong đang bốc hơi sùng sục trên bếp, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
Cô nghe anh « ừ, ân » mấy tiếng sau đó quay đầu lại nhìn mình, "Điện thoại của em hết pin à?"
Tần Noãn Dương thoáng sửng sốt sau đó mới phản ứng lại, lục tìm điện thoại trong túi áo, cầm lên mới phát hiện thật không biết hết pin từ lúc nào nên đã tự động tắt máy mất rồi.
Đường Trạch Thần nhìn cô, đem điện thoại đưa qua, "Cậu ấy muốn nói chuyện với em."
Tần Noãn Dương cầm lấy điện thoại, trong lòng không tự chủ được có chút thắc thỏm lẫn chột dạ... dù sao thì là cô trốn việc chạy đến thành phố S, trước đó còn không nói một tiếng nào với anh hai.
Tần Chiêu Dương ở đầu bên kia quả nhiên đang giận sôi lên, "Tần Noãn Dương, em giỏi lắm rồi ha, cứ vậy không nói không rằng chạy đến thành phố S, em có biết anh sẽ lo lắng không?"
Tần Noãn Dương rũ mắt nghe anh trai mắng, không đáp một lời.
Đường Trạch Thần nhìn cô, động tác trên tay có một khoảnh khắc chững lại. Đầu bên kia không biết đang nói gì đó, cô từ đầu đến cuối chỉ im lặng nghe, ngẫu nhiên « ừ, dạ » một tiếng, trong giọng nói còn mang theo một chút ủy khuất.
Chẳng qua là trong những lúc thế này, anh không thích hợp xen vào.
Đường Trạch Thần nhìn xoong mì đã nấu xong, đậy nắp lại, tiện tay tắt lửa, đi đến trước mặt cô, lúc này mới phát hiện đáy mắt cô đã có một tầng sương mù.
Anh chau mày, hai tay chống ở chiếc bàn bếp sau lưng cô, đem cô vây ở trong ngực mình sau đó cúi đầu nhìn kỹ hơn, vành mắt ai kia đã đỏ rồi.
Đôi mày anh chau càng chặt, không nói một lời mà cúi xuống hôn cô, cũng mặc kệ đầu bên kia Tần Chiêu Dương đã ngắt máy hay chưa, cứ vậy dịu dàng, triền miên mà phóng túng hôn cô.
Thấy cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn mình, nụ hôn trở nên càng thêm dùng sức, cứ vậy cọ, nghiền, nhấm nháp đôi môi cô, từng chút từng chút dùng môi mình khắc họa hình dạng môi cô.
Phòng bếp lãng đãng một mùi thơm dễ chịu của thức ăn, đèn tường chiếu ra những tia sáng dịu dàng, Tần Noãn Dương bởi vì nụ hôn nóng bỏng quá mức vừa nãy mà thân thể hơi ưỡn thẳng, một cách vô thức ngước đầu lên phối hợp với anh.
Đường Trạch Thần lúc này mới nghe thấy tiếng của Tần Chiêu Dương từ đầu bên kia truyền qua, đang luôn miệng dặn dò cô đừng để bị anh mê hoặc, càng đừng nên làm ra chuyện dại dột gì.
Nghe một hồi, anh cuối cùng không nhịn được bật cười lên, lúc này mới chịu buông cô ra, cầm lấy cả tay cô lẫn điện thoại đưa đến bên tai mình, từng câu từng chữ nói đặc biệt nghiêm túc, giống như đang hứa hẹn, "Cậu yên tâm, tôi không chỉ tôn trọng cậu, tôn trọng nhà họ Tần mà càng tôn trọng cô ấy hơn."
Vì tôn trọng cô ấy, nên dĩ nhiên sẽ không làm chuyện xằng bậy.