Chương 2
Trán…như có gì đó ấm nóng chạm qua, cảm giác mềm nhẹ này là…
Anh hôn tôi!?
Sáu tháng quen biết nhau, anh luôn nghịch tóc tôi như thế, nhẹ nhàng cầm lên một lọn tóc, quấn nhẹ qua đầu ngón trỏ, rồi rút nhẹ cho tóc trượt trên đầu ngón tay. Ánh mắt, đúng vậy, ánh mắt anh, lưu luyến và mất mát khi những sợi tóc cuối cùng trượt khỏi tay. Rồi, anh vuốt tóc tôi, thật chậm, rất chậm, như thể chỉ cần anh vội vã một chút thôi, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cảm giác thỏa mãn này, mãi mãi. Anh thích tóc tôi, có lẽ. Phải chăng, chính tôi cũng đã trầm mê trong sự ảo tưởng ấy rất lâu, rất…lâu rồi.
Ánh đèn vàng thong thả, tự do len lỏi khắp con hẻm nhỏ. Lần nào cũng vậy, anh luôn rời đi khi những bóng đèn chưa vội tắt, bình minh chưa kịp hé cửa chào mời những tia nắng đầu ngày. Toàn không gian là một màu nâu vàng vắng lặng. Dựa vào bao lơn nơi cửa sổ, ngón tay tôi mân mê lại dư âm ngọt ngào ban nãy. Nóng, ẩm, và tê dại, cảm giác mất mát vì không được anh vuốt tóc như mọi khi bỗng chốc được lấp đầy bởi dư vị bất ngờ của nụ hôn ấy.
Hahaha… buồn cười qá, hahaha…sao tôi cứ hay phát rồ bất chợt thế này. Tôi hạnh phúc sao? Vui vẻ đến như vậy sao?!
Anh yêu tôi sao?! Nếu là…yêu, thế tại sao chưa bao giờ tôi cảm nhận được… cảm nhận được.. vị ngọt… từ đôi môi anh…
.
Kéo chiếc chăn mỏng quấn quanh cơ thể dưới làn áo ngủ trong suốt, nhiệt độ phòng vẫn đang ở 16 độ, tôi hít lấy một hơi khí lạnh thật sâu, rồi từ từ thở nhẹ. Cảm giác cơ mặt lạnh cứng dần lên rồi ngay sau đó được một làn hơi nóng ấm lướt qua, làm tiêu tan đi phần nào cơn buốt giá. Tôi thích để phòng lạnh thật lạnh, cho hơi lạnh phả lên mặt, lên cơ thể rồi nằm yên cảm nhận từng tế bào lạnh cứng dần cùng thích thú. Quả thật, tôi cũng chẳng hiểu vì đâu tôi lại cảm thấy nặng nề trong nhiều ngày nay. Cảm xúc dày vò, thôi thúc kia cũng ko thấy quay trở lại. Như thường lệ, anh ko đến. Cuộc sống của tôi vẫn cứ thế tiếp diễn, tôi vẫn tươi cười, vẫn hát ca và vẫn làm việc chăm chỉ. Nhưng. Tim… tim tôi bỗng đập nhanh và mạnh hơn, co thắt từng cơn, tai như ù đi, cổ tắt ứ nghẹn, và, sống mũi đột nhiên bị những cơn cay xè ập đến. Trán tôi ướt đẫm mồ hôi trong căn phòng lạnh 16 độ… bộp… bộp… phòng bị dột nước sao? Ngoài trời ko có mưa! Nhưng, sao, sao mũi cay quá, ngực, ngực này đau quá, người nóng quá, tôi bị sao vậy…
Ra là nước mắt, haha, ướt gối rồi, tôi chưa từng nghĩ bản thân lại có khả năng khóc ra nhiều nước mắt đến vậy, ướt xuống tận chăn. Gạt đi chỗ nước đang đua nhau lăn xuống trên má, tôi ngồi dậy. Nước mắt vẫn không ngừng chảy, sống mũi cay xè bắt đầu xuất hiện nước nhầy theo niêm mạc mũi chảy xuống, nhớp nháp… Tôi nghe rõ từng tiếng nấc lên của mình, bây giờ, tôi vẫn không thể tin được là bản thân đang khóc đến tâm can phế phổi rối tung lên. Tôi có thể cảm thấy trán mình đang hằn lên những vệt gân ngang dọc. Mặt nóng đỏ trước những cơn kìm nén quá sức. Và, hình ảnh của anh liên tục ùa về trong tâm trí. Tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, giờ chỉ còn thấy bóng dáng anh đứng trước giường, nhìn tôi đau đáu. Miệng anh mỉm cười nhẹ, tay vươn ra như mời gọi, tôi vụt lao vào lòng anh như đứa trẻ nhào vào lòng mẹ, vòng ôm của anh mạnh mẽ và quyết liệt bao lấy cơ thể tôi đang run lên vì xúc động. Tôi nhớ anh! Nhớ nhung một người là thế này đây. Cảm nhận được cơ thể mình run lên liên hồi, nhưng tôi căn bản lại không thể làm gì được. Cơn đau, lại đến rồi… đau quá, ngực đau quá, tim, tim sao lại đau quá vậy…