Quyển 1 - Chương 10
Quan Hạo Lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 10
"Ăn cơm cũng không bịt được miệng của cậu nữa." Lôi Thạc Minh trừng mắt liếc anh một cái.
Tiết Giai Ny dừng lại cầm ly trong tay, cúi đầu uống một ngụm, khi ngẩng đầu lên sắc mặt vẫn như cũ: "Cậu toàn nghe tin nhảm mà thôi, thật sự là toàn người đẹp thôi, chứ soái ca thì hơi ít đó."
"Thật vậy không hả? Vậy lúc nào cậu phải giới thiệu với mình một người đó?" Lớp trưởng Thoại Lao phản ứng rất nhanh.
"Được!" Tiết Giai Ny bằng lòng cười.
Nếu là tụ hội, không cần thiết phải vì cô mà làm ầm ĩ khiến mọi người không thoải mái, vả lại cô cũng không nhạy cảm như em bé, dính không được mà chạm cũng không xong.
Có một số việc không sớm thì muộn cũng phải đối mặt, cô không thể nào quản lý được miệng lưỡi của người khác, chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này, học cách quên lãng.
Lôi Thạc Minh nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, phát hiện thần thái của cô rất tự nhiên, trong lòng thở dài một hơi rất nhẹ nhõm, hai tháng không gặp, cô thay đổi rất nhiều, bỗng nhiên anh rất chờ mong Tiết Giai Ny vui vẻ trước kia trở về.
Tất cả mọi người ăn uống rất vui vẻ, khó tránh khỏi uống quá chén, liền làm ầm ĩ đòi đi hát, nói là đã lâu cũng không có mặc sức vui vẻ như vậy, Tiết Giai ny không thể cự tuyệt lời mời đầy thịnh tình của mọi người, đành phải đi cùng họ.
Liền xác định khoản tiền ở quầy ktv, một bọn muốn một phòng bao xa hoa, nói đêm nay phải chơi đùa.
Lớp trưởng Thoại Lao là người đầu tiên phát biểu, yêu cầu mọi người đều phải hát, lần lượt một vòng, sau đó thì tùy ý, tất cả mọi người không có ý kiến, Tiết Giai Ny vừa muốn mở miệng đành nuốt xuống , cô có thể không hát được không ?
Đến khi lần lượt còn cách cô hai người, cô viện cớ đi toilet, lặng lẽ chạy ra ngoài, tuy rằng cô rất muốn dung nhập bầu không khí vui vẻ của mọi người, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hoán toàn buông tay, lại cố tình gặp được Kim Hà vào mấy giờ trước, trong đầu khó tránh hơi rối loạn.
Trong phòng rửa tay, cô rửa sạch mặt bằng nước lạnh, nhìn kiểu tóc mới của mình, thầm nhủ: có lẽ, cô thật sự cần tìm một người bạn trai , Chân Chân và Cát gia luôn nhắc mãi bên tai cô, đến nỗi lỗ tai cũng bị đóng thành kén rồi.
Như vậy đối với ai cũng tốt, tình ý của Lôi Tử , cô không thể nào tiếp nhận được, chỉ có thể mong anh nhanh chóng tìm được một nữa khác của mình.
Lau bàn tay, bước ra ngoài, không muốn đi vào sớm, liền tìm một nơi giống như ban công ngồi đợi một lát, đi qua chỗ rẽ cầu thang, có vẻ như cô nhìn thấy hai bóng người đứng ở đó, liền rối rắm không biết có nên qua hay không.
"Lê, anh không cần em nữa ư?" Giọng nữ đáng thương khiến người ta nghe liền sinh lòng thương tiếc.
"Nói qua bao nhiêu lần , đều là người trưởng thành, trong chuyện tình cảm cô tình tôi nguyện, lúc trước là cô chủ động bám dính lên người của tôi, mà tôi cũng không có ác cảm với cô, vả lại, cô cũng đã đồng ý với tôi, có một ngày chúng ta kết thúc mối quan hệ liền chia tay trong hòa bình, dáng vẻ bây giờ của cô là để làm gì?" Giọng nói người đàn ông không bình tĩnh.
Tiết Giai Ny híp mắt nhìn qua, đáng tiếc gấc cầu thang quá tối, vả lại người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, không thấy rõ mặt, nhưng lộ ra giọng nói quen thuộc không nói nên lời.
"Lê, em yêu anh, em thật sự yêu anh, đừng rời khỏi em có được không?" ô gái lã chã nước mắt lôi kéo tay áo người đàn ông, khóc đến hoa lê mang lệ.
"Đủ rồi! Cô phải biết là tôi ghét nhất những người phụ nữ vô cớ gây rối!" Giọng điệu người đàn ông không tốt chút nào, không lưu tình kéo cánh tay cô gái ra.
Trong lòng Tiết Giai Ny thật xem thường người đàn ông kia, chậc chậc chậc. . . . . .Đùng là nếp sống của xã hội bây giờ mà! Đến chỗ nào cũng có thể nhìn thấy quan hệ nam nữ mập mờ như vậy mà, may mắn cô không có trực tiếp gặp được ở hiện trường, nếu không, khụ. . . . . .
Cô không nhịn được bĩu môi , kết quả phát ra âm thanh rất nhỏ.
"Ai?"Người đàn ông hỏi to, ai không có việc gì chạy tới vách tường nghe lén anh vậy?
" Chỉ là tôi đi ngang qua, cái gì cũng không có nghe được, hai người tiếp tục, tiếp tục." Tiết Giai Ny đành lên tiếng, nhìn không chớp mắt, đi thẳng về phía trước, không nhìn tới một nam một nữ kia.
Quan Hạo Lê thật bất ngờ có thể gặp được Tiết Giai Ny ở đây, khóe môi gợi lên dáng tươi cười gian ác, cất bước lớn tiến lên, ôm bả vai của cô: "Ny Ny, lúc nãy em cũng nghe rồi đó, là cô ấy quấn quít lấy anh không buông, bây giờ trong lòng anh chỉ có em thôi."
Tiết Giai Ny còn không có hiểu tại sao lại vậy, đã bị anh cưỡng chế ôm lấy, lại bị thổi vào những lời không ra làm sao vào tai, cô tức giận gạt tay anh ra: "Đồ vô lại! Ai cho phép anh gọi tôi như vậy! Còn nữa, đều bỏ tay của anh ra !"
"Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, anh cam đoan sẽ không có lần sau nữa." Quan Hạo Lê không tức giận chút nào, vẫn an ủi thiện ý như cũ.
Người đẹp nũng nịu ở bên cạnh nhìn thấy anh dịu dàng như thế với người phụ nữ khác tức giận giẫm chân, vọt tới trước mặt Tiết Giai Ny: "Cô đừng đắc ý quá sớm, phụ nữ bên người Lê đều bảo đảm chất lượng , cô cũng không thoát khỏi đâu!"
Nói xong, cô ta liền thở hồng hộc mang giày cao gót rời khỏi.
"Anh có bệnh hả! Kéo tôi chịu tội thay không nói còn làm hại tôi bị bạn gái trước của anh mắng?"G iọng điệu Tiết Giai Ny không tốt, tên đàn ông ch.ết tiệt này, khó trách lúc nãy lại thấy giọng nói quen, thì ra là anh ta!
Quan Hạo Lê cũng không tiếp tục diễn kịch, ho nhẹ một tiếng: "Là tại em trốn ngay góc cầu thang nghe lén trước , anh cảm thấy rất kỳ lạ là em lại xuất hiện đúng lúc như vậy ."
"Góc tường của anh tôi mới không thèm nghe nha, tôi nói là tôi chỉ vừa vặn đi ngang qua mà thôi! Ai như anh ở nơi công cộng giải quyết việc riêng hả! Tôi còn không trách anh làm ô nhiễm lỗ tai của tôi nữa đó!" Tiết Giai Ny không chịu yếu thế phản kích nói.
"Em gái Giai Ny, anh phát hiện mỗi lần em gặp anh đều rất nóng tính? Chẳng lẽ là dáng vẻ của anh khiến người ta nhìn thấy liền bực tức sao?" Quan Hạo Lê sờ sờ cái mũi.
"Đâu chỉ là bực tức không thôi! Thật sự là anh làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố, phá hỏng hứng thú của người khác mà!" Tiết Giai Ny tức giận qua đi.
"Phốc! Em gái Giai Ny, em nói như vậy cũng không đúng nha, không thể chỉ trích thân thể đâu nha."
"Tôi không quen anh, đừng kêu thân thiết như vậy!"
Tiết Giai Ny trừng mắt liếc anh một cái, nhấc chân chạy bộ, không muốn để ý tới anh.
"Ôi! Em đi đâu vậy? Đi cùng với bạn hả?" Quan Hạo Lê đuổi theo hỏi.
"Xin hỏi,có quan hệ gì với anh hả?" Tiết Giai Ny nghiêm mặt lạnh lùng hỏi lại.
"Là anh quan tâm em thôi, một cô gái, nửa đêm còn ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm! Lỡ như gặp phải người xấu thì phải làm sao hả?"
"Người xấu?ói mình đó hả?"
Sắc mặt Quan Hạo Lê đen lại, thật đúng là không thể khinh thường cô gái nhò trước mắt mà, mở miệng ra là không buông tha cho ai, muốn thu phục cô, chỉ sợ tiêu phí không ít tâm tư.
Đứng ở trên ban công, Tiết Giai Ny tùy ý để gió đêm nhẹ nhàng lướt qua hai gò má của mình, cô phát hiện chỉ cần gặp được Quan Hạo Lê, mình sẽ bị kích động hơn so với bình thường, thực dễ dàng tức giận, này thật sự không phải là một dấu hiệu tốt.
Cô hít một hơi thật sâu, muốn bình phục tâm tình một chút, hôm nay coi như đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Mười phút sau, cô mới trở lại phòng, tất cả mọi người hỏi cô đi đâu vậy? Lôi Thạc Minh lại ân cần hỏi có phải là cô không thoải mái hay không? Muốn đưa cô về trước hay không?
"Không có việc gì, mới vừa nãy em gặp được. . . . . . Người quen ở bên ngoài, liền tán gẫu một lát." Cô không biết làm sao đành lấy Quan Hạo Lê làm cớ, nhưng trong lòng vô cùng xem thường chính mình.
"Oh, không có việc gì là tốt rồi."
"Vừa rồi có phải có người không hát hay không vậy? Cho đến bây giờ mới quay lại, có phải nên phạt hay không?" Lớp trưởng Thoại Lao lớn giọng hô.
"Phạt! Phải phạt!" Có nam sinh làm ầm ĩ .
Tiết Giai Ny đành nâng trán, trí nhớ những người này có cần phải tốt như vậy không chứ? Đều uống say như thế rồi mà còn nhớ rõ cô chưa hát?
"Được rối! Mọi người đừng làm ầm ĩ quá trớn nữa." Lôi Thạc Minh nói chuyện giúp cô.
"Lôi Tử, cậu cũng không thể bao che khuyết điểm, đêm nay tất cả mọi người ở đây đều ít nhất phải hát một bài."
"Đúng vậy! Nếu không hai người cùng hát một bài tình ca cũng được." Bên trong ghế lô, vài nam sinh nhanh chóng làm ầm ĩ.
"Vậy mình sẽ hát bài của Trương Huệ《 giải thoát 》." Tiết Giai ny biết những người này chính là cố ý , liền chủ động mở miệng.
Tổn thương
Nếu làm cho người ta trưởng thành
Em vì sao sợ chia tay sẽ tổn thương
Giải thoát là bằng lòng thừa nhận đó là một sai lầm
Em không nên còn không buông tay
Anh có tự do, em cũng có được sự tự do tốt đẹp
Sau khi giải thoát là biết lau khô nước mắt.
Tìm phương hướng mới tiến về phía trước
Thế giới này rộng lớn lắm
Cuối cùng em cũng sẽ thực hiện một giấc mơ
. . . . . .
Đó là lời bài hát nói, anh có tự do, em cũng có được sự tự do tốt đẹp, cuộc sống chủ yếu là phải nhìn về trước, khát vọng còn ở phía trước.
Tiết Giai Ny hát rất nghiêm túc, đây là bài hát mà cô rất thích, lời bài hát đúng lúc viết ra được tiếng lòng của cô, hôm nay, hát ra trước mặt mọi người, cũng là chứng tỏ quyết tâm muốn quên đi của mình.
Lớp trưởng Thoại Lao lấy khửyu tay đụng vào Lôi Thạc Minh, dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói: Lôi Tử, mùa xuân của cậu sắp đến rồi.
Lôi Thạc Minh trừng mắt liếc anh ta một cái, ý bảo anh coi chừng miệng lưỡi của mình đừng nói lung tung.
Hát xong bài hát, mọi người đồng loạt vỗ tay thét to: "Nghe quá hay! Lại hát bài nữa nào!"
"Mọi người đừng có được voi đòi tiên chứ! Một bài như vậy là được rối." Tiết Giai Ny cũng không muốn bị đong đưa như vậy, kiên quyết buông miro không hát.
"Mình nói là một người it nhất hát một bài, cậu nghe kỹ đó ."
"Cậu nói đúng rồi! Ít nhất một bài mà, mình cũng muốn phù hợp với quy tắc đêm nay." Tiết Giai ny giang