Quyển 1 - Chương 50

Y tá nhỏ vừa nghe, lập tức hiểu, công tử có tiền làm chuyện đó ở trong phòng bệnh cũng phải chuyện hiếm có gì, rất nhiều chị em cũng không cẩn thận bắt gặp, đây cũng là lý do vì sao định ra “Gõ cửa”.


Nghe được tiếng bước chân dần đi ca, Tiết Giai Ny cầm khăn tắm bên cạnh vứt lên người Quan Hạo Lê, ý đồ che kín thứ gì đó khiến cho mặt cô đỏ tới mang tai, “Đều tại anh! Lần này nhất định y tá sẽ hiểu lầm!”


“Ngoan, hiểu lầm cũng không có việc gì, đây là nhu cầu bình thường của chúng ta.” Quan Hạo Lê mặt dày nói.
“Nhu cầu cái đầu anh!” Tiết Giai Ny tức giận mắng.
“Ny Ny, em xem...” Quan Hạo Lê lấy khăn tắm cô ném qua ra, chỉ vào một vật vẫn ngẩng.
“Tự mình giải quyết!”


“Không giải quyết được, nó cần nhất là em.”
Tiết Giai Ny tức giận nhìn anh chằm chằm, sao người này có thể vô liêm sỉ đến mức này? Nói cái gì cũng dám nói, hoàn toàn không hề kiêng dè.
“Vậy thì lạnh nhạt thờ ơ thôi.”


Dứt lời, cô đứng dậy đi ra ngoài, mặc quần áo chuẩn bị đi, đàn ông thúi! Bà cô không cần hầu hạ!


Quan Hạo Lê thấy cô thật sự phải đi, vội vàng đứng lên định kéo cô, chỉ tiếc đi đứng bất tiện, lòng anh sinh một kế, cố ý té ngã trên đất, tiếng kêu cực kỳ bi thảm, đoán chừng người bên ngoài cũng có thể nghe được.


available on google playdownload on app store


Tiết Giai Ny có một cảm giác ngổn ngang trong gió, rốt cuộc là cô điên khùng rồi? Sao lại coi trọng tên “Du côn lưu manh” lại thêm “Vô lại” này cơ chứ?
Rõ ràng không phải món ăn của cô, vận mệnh lại cố tình cột chặt hai người vào một chỗ, thật sự không giải thích được!


“Ôi! Đau... Đau ch.ết mất!” Quan Hạo Lê nằm trên mặt đất làm cho thê thảm.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì! Em còn tưởng thịt anh làm từ gỗ, không biết đau!” Tiết Giai Ny vừa nóng vừa giận, không biết nói anh như thế nào mới được.


Tràn đầy oán khí chứng kiến thấy dáng vẻ tội nghiệp của anh thì lập tức tan thành mây khói, thật ứng với câu kia: Một vật khắc một vật.
Hết cách rồi, cô chỉ có thể ngồi xổm xuống kiểm tr.a vết thương của anh, “Đau lắm hả? Em đi gọi bác sỹ tới.”


Quan Hạo Lê kéo cô, “Dáng vẻ này của anh có thể đi ra ngoài gặp người sao?”
Anh nói có hàm ý kéo ánh mắt cô về phía vật nào đó giữa hai chân anh, mặc dù vấp ngã, nhưng không hề làm trở ngại đến nó, vẫn ngẩng đầu như cũ.


“Anh... Không nghiêm chỉnh! Trong đầu có thể nghĩ bình thường một chút không!” Tiết Giai Ny nhéo mạnh anh một cái.
“Anh là đàn ông bình thường.”
Lời ngầm chính là: anh có nhu cầu bình thường, đây là phản ứng rất bình thường, tư tưởng rất bình thường.


“Chân cũng sắp gãy, anh còn có tinh lực suy nghĩ những thứ kia? Chẳng lẽ...” Tiết Giai Ny hơi híp mắt nhìn về phía anh, trong đầu tìm kiếm điểm hoài nghi.
Trong lòng Quan Hạo Lê biết Giai Ny rất thông minh, hơi không cẩn thận sẽ lộ ra sơ hở, ôi... Khổ nhục kế cũng không được.


“Đau, thật sự rất đau, vết thương sẽ không rạn nứt ra chứ?” Anh chỉ có thể nhịn dụng vọng ầm ĩ của mình, để nó ẩn núp đi trước, chờ đợi thời cơ.


Có lẽ cảm nhận được ý tưởng trong lòng anh, hoặc khổ nhục kế biến thành thật, động vào vết thương chỗ nào đó, đau đớn đè lại dục vọng, khiến nó tạm thời ngừng công kích.


Tiết Giai Ny dùng hết sức mạnh nâng anh dậy đi tới bên giường, sau đó tìm quần áo sạch sẽ trong tủ giúp anh mặc vào, sau khi làm xong những việc này, cô mệt mỏi thở hồng hộc, tê liệt ngồi trên ghế.
Quan Hạo Lê đưa tay ấn cái nút đầu giường, dịu dàng nói: “Bảo bối, cực khổ.”


“Ít buồn nôn đi!” Tiết Giai Ny lạnh đến buồn nôn hung dữ nói, từ “Bảo bối” này, cô không nghe quen, cả người đều nổi da gà.
“Vậy... Gọi bà xã?” Quan Hạo Lê lại gần, cười đến rất xao xuyến.
“Không được gọi!” Tiết Giai Ny tức giận quát.


Đang lúc này, y tá nhỏ tiến vào, đột nhiên nghe tiếng quát của cô còn bị dọa nhảy một phát, làm cho Tiết Giai Ny rất, ngón tay lặng lẽ đưa vào trong chăn, bấm mạnh người nào đó.
Bởi vì có người khác ở đây, người nào đó có khổ không thể nói, nhịn rất vất vả.


“Quan tiên sinh, đau lắm hả?” Y tá thấy trên trán anh cũng toát mồ hôi, không khỏi nũng nịu hỏi, trong ánh mắt tràn đầy ân cần.


Y tá nhỏ sao! Nhìn thấy con nhà giàu đẹp trai khó tránh khỏi trong lòng nghĩ gì đó, cho dù bên cạnh người ta đã có người đẹp, nhưng chuyện trên đời nào có hoàn toàn tuyệt đối.
Giờ phút này ân ái, nói không chừng một giây kế tiếp đã bye bye.
Đại gia đều có thể...


“Đau.” Quan Hạo Lê hít vào một hơi, không phải đau chân, mà là bị nhéo đau.
Y tá nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh die enda anle equu ydonn không giống đang nói đùa, cô có thể thay thuốc, nhưng cô không biết xem bệnh, cho nên, vẫn phải đi mời bác sỹ đến đây.


“Anh nhịn một lúc nữa, tôi sẽ đi mời bác sỹ tới đây.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Quan Hạo Lê nhe răng toét miệng nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Mưu sát chồng.”
“Hừ! Ít chụp mũ lung tung cho mình!” Tiết Giai Ny hất đầu không để ý đến anh.


“Ôi... Chừng nào thì em có thể dịu dàng như y tá nhỏ với anh thì tốt.” Quan Hạo Lê chợt sinh lòng cảm khái.


“Vậy anh đi tìm y tá nhỏ là được!” Tiết Giai Ny “Vụt” một cái đứng lên, vừa rồi cảnh tượng anh và y tá nhỏ mắt đi mày lại khiến cho trong lòng cô rất không thoải mái, giờ lại còn lôi y tá nhỏ ra nói chuyện!
Quan Hạo Lê thấy cô tức giận, vội vàng kéo cô, “Ghen?”


“Buông tay!” Tiết Giai Ny không thèm nhìn anh một cái.
“Anh rất vui mừng khi em ghen, nhưng anh không thích kiểu y tá nhỏ này, anh thích bạn gái kiểu dã man.” Quan Hạo Lê kéo tay cô, lấy lòng cô.
“Em không ghen!” Tiết Giai Ny cãi lại, cãi lại xong mới phản ứng được anh nói mình là bạn gái dã man.


“Ngoan, đừng nóng giận, anh bảo đảm lúc nữa sẽ không nhìn y tá nhỏ một cái được không?” Quan Hạo Lê mềm giọng dỗ dành.


Tiết Giai Ny gạt tay của anh ra, không thoát được, đành thôi, nơi nào đó trong lòng cũng ấm áp, phụ nữ mà! Có lúc khó tránh khỏi sẽ ăn ở hai lòng, đều vì thích một người đàn ông.


Sau khi bác sỹ đi vào kểm tr.a toàn bộ vết thương trên người anh một lần, thay thuốc lần nữa, băng bó, cũng dặn dò Tiết Giai Ny một số việc cần chú ý, xong việc, do dự hồi lâu.
“Ờ... Hai ngày nay cố gắng không vận động dữ dội, tránh động đến vết thương.”


Lời này vừa nói ra, mặt Tiết Giai Ny nháy mắt đỏ như quả táo lớn, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
“Biết, anh đi ra ngoài đi.” Quan Hạo Lê ho một tiếng, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn bác sỹ, giống như đang trách anh ta lắm mồm.


“Thật ra thì, có một tư thế, cũng có thể.” Bác sỹ rất buồn rầu, anh đầy lòng tốt bụng nhắc nhở, lại nhận được uy hϊế͙p͙, chỉ có thể bổ sung thêm một câu.


Tiết Giai Ny đỏ mặt đến sắp chảy nước rồi, quả đấm bóp thật chặt, rất muốn đấm mãnh liệt người đàn ông trên giường bệnh cho hả giận.
“Đi ra ngoài!” Quan Hạo Lê đã không vui.
Thấy thế, bác sỹ và y tá liên tục không ngừng tránh ra.


“Tối nay em về nhà ở.” Tiết Giai Ny đỏ mặt đi lấy túi xách, cô thật sự một giây cũng không ở lại nổi nữa.
“Ny Ny, em cũng xách anh theo đi.” Quan Hạo Lê như đưa đám nói.
“Sáng sớm mai em trở lại thăm anh.”
Tiết Giai Ny vốn không để ý đến anh, không quay đầu lại đi ra ngoài.


Quan Hạo Lê nằm trên giường nhìn trần nhà than thở, đêm dài đằng đẵng, chỉ cso thể một mình cô đơn vượt qua, thật thê lương!
Vài ngày sau, Quan Hạo Lê thuận lợi xuất viện, Tiết Giai Ny cũng cuối cùng trở về đài phát thanh đi làm.


Cuộc sống vẫn như trước, đã hình thành thì không thay đổi, các đồng nghiệp cũng không vì cô trở lại mà nhiệt liệt vui mừng, biểu hiện đều rất bình thản, giống như có cô hay không có cô đều không quan trọng.


Thật ra thì cô đã sớm hiểu đạo lý này, thiếu ai, trái đất vẫn quay như thường, nhất là thân ở xã hội muôn  màu, tình nghĩa chân chính thật sự quá ít.
Sau khi hết bận, cô cầm điện thoại di động lên ấn qua ấn lại, ngẫm nghĩ.


Kể từ khuya ngày hôm trước ở trong bệnh viện nói tới một vấn đề, Quan Hạo Lê dừng lại và không xác định khiến trong lòng Tiết Giai Ny dâng lên lạnh lẽo, rốt cuộc anh đối với mình là tình cảm như thế nào? Luôn miệng nói yêu cô, nhưng lại không thể khẳng định cho mình một tương lai.


Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, gỡ bỏ vẻ kiên cường, trong lòng vẫn yếu ớt, cô hy vọng mình có thể gặp được một người chồng tốt, sống đến già.
Tình yêu, là con dao hai lưỡi.


Có mặt ngọt ngào tốt đẹp, cũng có mặt u ám đáng sợ, nó sẽ làm cho người ta trở nên vô cùng quan tâm, có mất một chút cũng tính toán chi li, trở nên không giống bản thân.
“Chị Tiết, nghĩ gì thế! Tan việc!”


Tiểu Hạ cùng tổ thực tập cười híp mắt đi tới, cô ấy là một cô gái phương bắc tính tình sáng sủa, tùy tiện, rất dễ thân cận.
“Ừ, em đi trước đi, chị còn chút việc chưa xong.”


Tiết Giai Ny phục hồi lại tinh thần, cười với cô ấy xong, ra tay sửa sang lại tài liệu trên bàn, tám giờ tối mai, là tiết mục của cô, mấy ngày nay đang trong quá trình sửa đổi hoàn toàn mới, cô cần làm quen một chút.
“Được rồi! Chị cũng đừng loay hoay quá muộn đó!”


Tiểu Hạ vẫy vẫy tay với cô, rồi giày cao gót “Cộc cộc cộc” bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cô ấy dần đi xa, Tiết Giai Ny xoa trán, rõ ràng chỉ hơn kém nhau một tuổi, sao cô cảm giác tim mình già đi không ít. 


Bất tri bất giác, đã bảy giờ, cô chống đầu ngẩn người, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
Cầm di động lên nhìn: Lưu manh thúi.
Đáy lòng cô chờ đợi anh gọi điện thoại dieendaanleequuydonn tới, nhưng nhận lại hơi chần chừ.


Quan Hạo Lê vốn tưởng rằng cô sẽ không nhận điện thoại của mình, một giây sau cùng, thông.
【Ny Ny, ăn cơm chưa?
“Chưa.” Cô bận đến bây giờ, vốn không có thời gian ăn cơm.
【Anh đi đón em.


Trong giọng điệu của anh có khẳng định không cho từ chối, hai ngày không thấy, nhớ cô muốn ch.ết rồi! Ngày đó anh không trực tiếp trả lời, cũng không phải không yêu cô, mà cô hỏi quá đột ngột, anh ngây người mà thôi.


Anh đã từng là người phong lưu nổi danh, thậm chí từng phát ngôn: Cả đời không nhảy vào phần mộ hôn nhân.


Nhưng anh biết, Tiết Giai Ny là người phụ nữ duy nhất anh muốn nghiêm túc đối đãi, chơi nhiều năm như vậy, đột nhiên không có điểm báo trước, yêu một phụ nữ, khi anh còn chưa kịp hiểu rõ ràng, đã bị câu  hỏi của Tiết Giai Ny làm cho bối rối.


Anh cũng từng nghĩ tới tương lai, nhưng chưa cẩn thận hoạch định, cảm giác quá mức xa xôi, hơn nữa chuyện gia đình còn rất nhiều phiền toái, ngay lập tức anh chưa nghĩ đến kết hôn hoặc quyết định tính toán, cho nên, không dám tùy tiện đưa ra cam kết cả đời.


Nhưng sau khi trải qua hai ngày suy tính kỹ, anh cảm thấy cần thiết phải nói chuyện với cô.
“Ừ.”
Để điện thoại xuống, Tiết Giai Ny thu dọn tài liệu trên bàn gặp mặt cũng tốt, nói rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, cùng lắm thì gặp gỡ được cũng chia tay được!


Cô không phải cô gái mười bảy mười tám tuổi, không chơi nổi trò chơi tình yêu.
Mười phút sau, xe Lamborghini của Quan Hạo Lê dừng ở lầu dưới, anh tựa trên cửa xe, đốt một điếu thuốc, chậm rãi hít một hơi.
Tiết Giai Ny mặc bộ công sở màu đen, tóc cột sau gáy, có vẻ rất giàu kinh nghiệm.


Quan Hạo Lê mắt không chớp nhìn cô chằm chằm, chốc lát cũng không dời đi.
Thử hỏi, nào có người nào chịu được bị người khác nhìn chằm chằm mà đi? Còn là ánh mắt nóng bỏng đó, giống như muốn thiêu đốt cô.
Cô cúi đầu đi qua bên cạnh anh, mở cửa sau xe ra.
“Giai Ny.” Anh kéo cánh tay cô.


“Buông ra!” Cô vẫn cúi đầu.
“Còn cúi đầu, anh sẽ hôn em.” Quan Hạo Lê lưu manh nói.
“Anh... Anh dám!” Tiết Giai Ny ngẩng đầu nhìn anh, hai gò má ửng đỏ.
“Nếu không thử một chút?” Quan Hạo Lê khiêu khích nhếch môi.


Tiết Giai Ny tức giận nhìn anh chằm chằm, cô biết đương nhiên anh dám, anh chính là tên lưu manh! Có cái gì anh không làm được sao?
“Em đói rồi.” Cô chủ động chịu thua.
“Muốn đi đâu ăn cơm?” Giọng của anh cũng mềm nhũn theo, mở cửa xe ghế bên cạnh tài xế cho cô.


Từ đó, Tiết Giai Ny chỉ đành bất đắc dĩ ngồi phía trước, người đàn ông thúi bá đạo lại lưu manh! Cô mắng trong lòng.






Truyện liên quan