Quyển 1 - Chương 55
“Nếu như, gặp được người phù hợp, vậy thì...”
Quan Hạo Lê cũng không biết có phải gân nào của mình không đúng không, đột nhiên nói ra những lời này, thật ra thì đây vốn không phải ý của anh, một chút xíu anh cũng không muốn Giai Ny và người đàn ông khác tốt, nhưng vừa nghĩ tới mình ngày về không xác định, hiện tại Giai Ny lại hận mình như vậy, giữa bọn họ, còn có kết quả sao?
Thật ra thì, vừa nói ra khỏi miệng, anh đã hối hận, anh muốn nói là để cho cô chờ anh, nhưng đợi bao lâu đây?
Còn chưa nói xong, đã bị Tiết Giai Ny quát lên, “Khốn kiếp! Anh cút cho tôi!”
Cô đã hoàn toàn đau lòng, những lời này đã hoàn toàn bộc lộ ra ý tưởng trong lòng anh, lời ngon tiếng ngọt của đàn ông không thể tin! Lừa gạt ch.ết người không đền mạng!
Quan Hạo Lê cũng biết mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nói sai, ảo não cào tóc, bây giờ anh nói gì đều là một chữ sai, giữa bọn họ cần bình tĩnh rồi lại nói chuyện.
Nhưng mà, anh phải lập tức rời đi.
“Cút! Bây giờ nhìn thấy anh tôi lại ghê tởm!” Tiết Giai Ny thuận tay cầm ly trà trên bàn ném tới.
Quan Hạo Lê cũng không né tránh, anh biết mình nói sai, là mình có lỗi với cô trước, để cho cô làm chỗ trút giận cũng không có gì.
Ly trà “Choang” một cái nện trên đầu anh, vật nặng đập lên để cho anh không nhịn được lui về sau một bước, bị đau khẽ xoa trán.
Tiết Giai Ny cuồng loạn để đuổi anh đi, trong lòng cực kỳ đau lòng.
Cô dựa lưng vào cửa, cắn chặt môi để không cho mình khóc ra thành tiếng, nước mắt giống như chuỗi trân châu, chảy xuống không dứt.
Ông chơi thật sự chơi đùa cô, coi cô như con rối mà đùa bỡn!
Quan Hạo Lê đứng ngoài cửa thật lâu chưa rời đi, lòng rối bời, một cuộc từ biệt thật tốt bị anh làm cho rối tinh rối mù!
Bây giờ, cái gì anh cũng không làm được, lập tức sinh ra một cảm giác vô lực mờ mịt.
Buổi trưa, máy bay riêng nhà họ Quan phái tới đã đến thành phố C, chỉ cần anh lên máy bay, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, anh rất tức giận, tức giận người nhà ép buộc từng bước, nhưng trừ hờn dỗi, anh không làm được cái gì!
Làm người kế thừa tương lai của công ty Quan thị, từ lúc vừa ra đời, đã bị trách nhiệm và nghĩa vụ, thân phận die nda nle equ ydo n của anh vốn không tự do, dùng lời a Tư nói, chơi ít năm như vậy, là anh buôn bán lời.
Dưới tình huống giữa tình thân và tình yêu đều khó cả đôi đường, nhưng anh lại chỉ có thể lựa chọn một, vả lại phải lựa chọn tình thân, anh cảm thấy rất đau xót.
Trước khi đi, anh chỉ có thể nhờ bạn tốt chăm sóc Giai Ny giúp anh, nhất là nếu bên cạnh cô xuất hiện người khác phái ưu tú nhất định phải báo cho anh biết.
Đằng Cận Tư nói rõ: Tôi có thể giúp chăm sóc một tay, nhưng chuyện tình cảm còn phải do chính cậu sắp xếp, nếu chọc người ta nhất định phải phụ trách người ta đến cùng, nếu không tôi cũng không bỏ qua cho cậu!
Tôi biết rõ, nhưng trước mắt tôi có lòng mà không có sức. Quan Hạo Lê than thở.
Vậy cậu làm tốt từng việc, tất cả lấy cớ đều không phải lý do!
Đằng Cận Tư nói rất quả quyết, nhưng cũng là sự thật, Quan Hạo Lê thừa nhận, trong lòng quyết định muốn nắm giữ quá trình và nghiệp vụ của công ty trong thời gian ngắn nhất, chân chính trở thành người thừa kế công ty Quan thị.
Sau đó, anh có thể yên tâm không ngại đoạt Giai Ny về.
Tiết Giai Ny không ngờ Quan Hạo Lê thật sự biến mất như vậy, giống như đại học năm ba đó, như biến mất khỏi thế gian rồi, cô không khỏi cười khổ: Rốt cuộc mình yêu mẫu người đàn ông như thế nào?
Chỉ hiểu rõ trong giới hạn cá nhân anh, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả.
Người đàn ông như vậy cũng đáng giá để mình bỏ ra thật lòng sao?
Cô thật sự quá khờ!
Chiều ngày kế, cô ngồi trên ghế sa lon ngẩn người, đột nhiên chuông cửa reo lên.
Có một chớp mắt như vậy, cô hy vọng nhường nào người ngoài cửa là Quan Hạo Lê, nhưng cuối cùng không phải.
Nam Cung Thần đứng ngoài cửa, cầm trong tay một hộp vuông, “Đây là Lê để cho tôi chuyển cho cô.”
“Mang đi đi! Tôi không cần!” Tiết Giai Ny lạnh lùng từ chối.
“Em gái Tiết, thật ra em hiểu lầm, con người của tôi chỉ thích nói cho sướng miệng một chút, trắng cũng có thể nói thành đen, nhưng bản chất lại không phải ý như vậy, ngày đó tôi chỉ cố tình nói phóng đại, muốn cay độc Lê mà thôi...”
Nam Cung Thần thấy dáng vẻ die enda anle equu ydonn của cô, lập tức biết cơn giận còn chưa tan, trong lòng ít nhiều vẫn còn có áy náy, vội vàng giải thích.
“Đủ rồi! Là anh ta cho anh đi đến giải thích sao?” Tiết Giai Ny cắt đứt lời anh.
“Không phải, là lương tâm của tôi áy náy, nói sự thật trong lòng ra mới có thể tốt hơn chút.” Nam Cung Thần cười nói.
“Không phải anh ta đã đi rồi sao? Anh còn chạy tới đây nói thế làm gì? Có cần thiết không?”
“Đương nhiên là cần thiết! Anh ấy rời đi chỉ là tạm thời, sau này vẫn sẽ trở lại.”
Khóe môi Tiết Giai Ny nhếch lên nụ cười lạnh, “Chuyện anh ta có trở về hay không liên quan gì tới tôi!”
Nói xong, cô chuẩn bị đóng cửa, Nam Cung Thần vội vàng đưa tay ngăn lại, kín đáo đưa cái hộp trong tay cho cô, cô dĩ nhiên không muốn, hai người giằng co, cái hộp “Bộp” cái rơi xuống đất.
Bên trong là nhật ký có vẻ hơi cũ kỹ, bởi vì rơi dưới đất, hình kẹp bên trong cũng bay ra.
Hai người đều ngẩn ra, nhất là Tiết Giai Ny, đó là hình lúc cô học cấp ba, khuôn mặt trẻ trung, nụ cười ngọt ngào, là hình chụp ngày sinh nhật mười bảy tuổi của cô.
Nam Cung Thần vội vàng khom lưng nhặt lên, thừa dịp cô mê man, nhét mạnh vào tay cô, sau đó xoay người rời đi.
Tiết Giai Ny kinh ngạc nhìn nhật ký và hình trong tay, tay run run mở ra tờ đầu tiên, rõ ràng là chữ bút máy thanh tú đẹp đẽ sâu sắc của a Duyệt.
Trong từng câu từng chữ đều lộ ra tình ý với cô, anh là một nam sinh dịu dàng như vậy, chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài, đại khái lật nhìn một lần, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc phức tạp.
Đột nhiên, cô phát hiện hai ngày nay mình nghĩ đến nhiều nhất là... Quan Hạo Lê, còn a Duyệt, giống như tình yêu có lẽ đã tuột mất, chỉ còn lại tiếc hận và đau lòng.
Vừa so sánh như thế, người yêu trong lòng rốt cuộc là ai, đã rõ rành rành.
Gập nhật ký lại, cũng kẹp tấm hình vào bên trong, cô không biết Quan Hạo Lê để Nam Cung Thần đưa nhật ký của a Duyệt tới đây là có ý gì, nhưng cô đã rất rõ ràng: Cô phải hoàn toàn kết thúc quá khứ, bao gồm tình yêu vừa ch.ết đi.
Trải qua một đêm nghiêm túc suy nghĩ, cô quyết định rời khỏi thành phố C, đi Italy tiếp tục học đào tạo chuyên sâu.
Trước đó, cô còn có hai việc phải làm, đi đến đài truyền thanh từ chức, đi xem a Duyệt, nói lời từ biệt với anh.
Cô từ chức khiến chủ nhiệm luôn luôn thưởng thức cô rất khó lý giải, “Có chỗ đi mới?”
“Không có.” Cô lắc đầu.
Chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, cho là cô không hài lòng về tiền lương, “Những vấn đề khác có thể thương lượng lại, cô bây giờ là biên tập viên nổi tiếng thành phố chúng ta, đi tới bước này không dễ dàng!”
“Cám ơn chủ nhiệm vẫn cất nhắc, tôi cũng rất thích công việc này, từ chức bởi vì lý do cá nhân của tôi, không liên quan dieendaanleequuydonn gì đến đài.” Tiết Giai Ny thành khẩn nói cám ơn.
“Chuyện này...” Chủ nhiệm như có điều suy nghĩ nhìn cô.
“Hy vọng ngài phê chuẩn.” Thái độ Tiết Giai Ny rất kiên quyết. Chủ nhiệm thấy dáng vẻ của cô, chỉ có thể thở dài, “Được rồi.”
Người trẻ tuổi bây giờ! Thật là mỗi ngày một ý nghĩ, hoàn toàn không thể hiểu rõ ý tưởng chân chính của bọn họ, làm đến vị trí này còn có thể xem nhẹ bỏ qua, ôi...
Sau khi từ chức, Tiết Giai Ny hỏi số điện thoại của Kim Hà từ chỗ tiểu Lôi, cô nghĩ, cô ấy phải là người biết rõ tình hình nhất.
【Alo, xin chào ngài.
Giọng Kim Hà vui vẻ, tính chất công việc của cô khiến mỗi ngày cô sẽ nhận rất nhiều cú điện thoại xa lạ, sớm đã thành thói quen.
“Kim Hà, tôi là Giai Ny, có thể ra ngoài hàn huyên một chút không?”
Kim Hà ở đầu bên kia sửng sốt mấy giây, cô nằm mơ cũng không nghĩ đến Tiết Giai Ny sẽ gọi điện thoại cho cô, do dự nửa phút.
【Được, năm giờ tôi tan việc.
“Còn nhớ rõ tiệm nước giải khát chúng ta thường đi lúc học cấp ba không? Hẹn ở đó đi.”
【Ừ. Kim Hà hơi không đoán ra ý tưởng của cô, cảm giác cô ấy có gì không đúng, nhưng cụ thể lại không nói ra được.
Khi hai người lần nữa ngồi đối mặt trong tiệm nước giải khát gần trường cấp ba Dục Lâm, cảm giác quen thuộc đó đột nhiên tới, giống như thời gian lùi lại.
“Tôi đã biết cả rồi.” Tiết Giai Ny cúi đầu uống một ngụm đồ uống lạnh, giọng rất bình thản.
Kim Hà kinh hãi, tay cầm ống hút hơi run, “Cậu biết cái gì chứ?”
Tiết Giai Ny ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Cậu còn muốn tiếp tục lừa gạt tôi sao? Chuyện a Duyệt, tôi biết cả rồi.”
Mặc dù trong lòng đoán được, nhưng khi chân chính nghe cô ấy nói ra, Kim Hà vẫn cảm thấy rất khiếp sợ, “Cậu biết khi nào? Chuyện a Duyệt, người biết rất ít...”
Ý ở ngoài lời chính là, làm sao cậu biết?
“Vào mấy ngày trước, là... Anh họ a Duyệt chính miệng nói, bị tôi nghe thấy.” Tiết Giai Ny đã bình tĩnh rất nhiều.
“Anh họ a Duyệt?” Kim Hà kinh ngạc hỏi, dù thế nào cô cũng không ngờ tới, còn ngoài ý muốn như vậy.
“Kim Hà, tôi muốn đi thăm a Duyệt.”
“Giai Ny, a Duyệt anh ấy đã mất, anh ấy hy vọng cậu có thể hạnh phúc.” Kim Hà cho rằng cô vẫn không cách nào quên quá khứ.
“Tôi biết rõ, tôi chỉ muốn đi nói từ biệt với anh ấy.”