Quyển 2 - Chương 2: Phải nhìn
Cô cắn rất dùng sức, hình như dốc vào tâm tình của mình.
Từ khi cô hiểu chuyện, thì biết rõ mẹ định cho cô là cô dâu nhỏ, tất cả mọi người đều nói, khi còn bé, cô cũng rất dính anh Nghiêu, chỉ cần anh ôm một cái, mình cũng không khóc, hai người giống như trời định một đôi.
Trai tài gái sắc, cái gì cũng tốt.
Chỉ tiếc... Cuối cùng không bù được thực tế.
Tối nay, xem như một lần chìm đắm đi, cô muốn quên anh, hoàn toàn quên anh.
Mạc Đông Lăng bị cô cắn cả người bốc hỏa, người phụ nữ đáng ch.ết này! Cô ta thật sự cầm tinh con chó, đôi môi sắp bị cô ta cắn nát.
Thư Mật Nhi lớn lên ở Luân Đôn từ nhỏ, trong xương sẵn có sự dè dặt của người phương đông, lại có hào phóng của người châu Âu, hơn nữa dưới thúc đẩy của rượu cồn, khó tránh khỏi sẽ phóng đại tình cảm trong đáy lòng lên.
Nhìn lại Mạc Đông Lăng, bởi vì anh bị trúng thuốc mê tình, sâu trong lòng, đã sớm dấy lên một ngọn lửa mạnh hừng hực rồi, nhưng không lập tức nhào tới Thư Mật Nhi, bởi vì anh có tự chủ siêu mạnh, muốn hiểu rõ tất cả là chuyện gì xảy ra.
Nhưng hiện giờ, người ta chủ động ra đòn.
Nếu anh còn nhịn được, vậy thật sự có thể vung kiếm tự thiến.
“Cô em, đây chính do bản thân cô tìm!”
Mạc Đông Lăng khàn giọng nói, đột nhiên đè Thư Mật Nhi xuống dưới, như sói như hổ gặm cắn môi đỏ mỏng của cô, tay cũng không nhàn rỗi, luồn vào trong quần áo cô.
Quả nhiên rất có hàng có họ!
Vóc người không phải nóng bỏng bình thường!
Cái này giống như một cuộc chiến tranh, ai cũng không chịu thua ai, ai cũng muốn chiếm vị trí chủ đạo, kể từ đó, hai người trên giường, rất kịch liệt!
Mạc Đông Lăng thô lỗ xé rách quần áo trên người Thư Mật Nhi, “Roẹt” một tiếng, vải vóc rách nát, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp của cô, tỏa ra mùi hương thiếu nữ.
“KAO! Sẽ không phải còn chưa có kinh nghiệm chứ?”
Anh thầm nghĩ trong lòng, ngay sau đó bị chính ý tưởng của mình làm sợ hết hồn, sao có thể?
Nhìn dáng vẻ hào phóng của cô, cũng biết sớm có kinh nghiệm hương thơm mật ngọt rồi, thông thạo gỡ móc cài áo ngực của cô, hai khối trắng nõn đẫy đà theo đó nhảy ra, đàn hồi và sáng bóng như vậy.
Thư Mật Nhi cũng không yếu thế giật quần áo anh, đôi môi hôn, gặm lung tung trên người anh, không có trình tự gì, nhưng lại chọc cho Mạc Đông Lăng lửa dục đánh vào tim.
“Cô em, cô em đã nhiệt tình để cho anh không chịu nổi.” Mạc Đông Lăng cười xấu xa.
Há mồm cắn lấy mềm mại đẫy đà của cô, hung hăng ʍút̼ lấy, hút, lúc lại tròn, lúc thì dẹp, mặc cho anh loay hoay, hai trái anh đào đỏ thắm cũng biến thành tươi đẹp đứng thẳng.
“Ừ...” Thư Mật Nhi khó nhịn hừ hai tiếng.
Cô mới nếm thử tình ái, trong đầu hoàn toàn u mê, chỉ cảm thấy nóng, lỗ chân lông cả người cũng giống như nổ tung, nóng đến cô không biết làm sao mới phải.
Trước ngực bị anh cắn đến vừa căng vừa đau, đôi tay bất lực cào lưng Mạc Đông Lăng, trong cổ họng không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ uyển chuyển quyến rũ.
Cô không biết mình thế nào? Thật sự rất muốn... Muốn nhiều hơn.
Đầu lưỡi Mạc Đông Lăng giống như mang theo ma lực, đến mức gợi lên lửa cháy lan ra đồng cỏ, anh vốn là cao thủ tình trường, trẻ trung như Thư Mật Nhi đâu phải là đối thủ của anh, khi anh tiến công nhiệt liệt, đã sớm mềm thành một vũng nước rồi.
Trò chơi trên giường giữa hai người, dĩ nhiên Mạc Đông Lăng chiếm ưu thế.
Thứ nào đó phía dưới của anh, đã sớm vận sức chờ tấn công rồi, gióng như lưỡi dao sắc bén, đột nhiên đâm vào trong cơ thể cô.
Mặc dù dạo đầu đã đầy đủ, trong cánh hoa cũng chảy đầy mật ngọt, nhưng dù sao Thư Mật Nhi cũng chưa từng die nda nle equ ydo n trải việc đời, màng mỏng kia vẫn còn, thế nào cũng sẽ đau.
“A!” Cô đau đến kêu thành tiếng, móng tay bấm chặt lưng Mạc Đông Lăng, kéo thành vết dài đỏ.
“Đáng ch.ết! Thật sự là con chim non!”
Động tác tiến vào của Mạc Đông Lăng dừng lại, nằm mơ anh cũng không nghĩ đến người phụ nữ nhiệt tình phóng đãng là xử nữ, quả thực... Không thể tưởng tượng nổi!
“Đi ra ngoài... Đau...” Thư Mật Nhi đau đến nước mắt cũng chảy ra.
Tình huống đặc biệt như thế, sao Mạc Đông Lăng lại ngoan ngoãn lui ra, cái gì gọi là tên đã lắp vào cung, không bắn không được, nói chính là đạo lý này!
Đi ra ngoài cái lông! Là cô quyến rũ ông đây trước! Có gan chọc giận, phải có gan gánh chịu hậu quả! Mạc Đông Lăng giận dữ thầm nghĩ trong lòng.
Anh thử vuốt ve cái mông co dãn mềm mại của cô, muốn cô buông lỏng một chút, nếu không ai cũng không dễ chịu hơn.
“Buông lỏng một chút!” Anh cố gắng chậm tiết tấu lại, cô thật chặt, vô cùng mất hồn, lui ra bên ngoài một chút như vậy.
“Đi ra ngoài!” Thư Mật Nhi không tuân theo đấm anh.
“Cô cho rằng đây là trò chơi con nít sao? Nói ra thì ra, nói vào thì vào?” Mạc Đông Lăng không vui nói.
Anh quên mất người phụ nữ phía dưới uống say, giảng đạo lý với cô không thể nghi ngờ là đàn gảy tai trâu, có thời gian nói chuyện này, còn không bằng trực tiếp hành động.
Thư Mật Nhi cho rằng anh đi ra ngoài, nhưng không ngờ anh tiến vào càng sâu, cảm giác giống như bị chém ra quá mạnh mẽ rồi, trực giác của cô muốn chống lại, nhưng Mạc Đông Lăng hoàn toàn không cho cô có cơ hội chống lại.
Từng chút, từng chút một, có lực đụng chạm.
Từ đau đớn khó nhịn ban đầu, dần biến thành vui sướng, cô cảm thấy khó mà lý giải, tại sao lại như vậy?
“Ừ...”
Khi một tiếng rên nũng nịu phát ra thì trong miệng Thư Mật Nhi thì chính cô cũng cảm thấy khó có thể tin, ngay sau đó, cả người rơi vào trong vui bùn vui sướng và đau không thể tự thoát ra được.
Cô mệt mỏi thừa nhận, hơi hé mắt nhìn người đàn ông đang lên xuống trên người cô, ngón tay không kìm nén được sờ lên, anh Nghiêu, anh Nghiêu...
Cho dù từ nay về sau chúng ta không thể ở bên nhau, vậy xin cho phép em... Muốn anh một lần cuối cùng.
Cô cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, trước mắt xuất hiện ảo giác kỳ lạ, xem ra, Caroline nói đúng, thỉnh thoảng phóng túng có thể khiến người ta quên đi khổ sở.
Trong phòng lớn như thế, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông và tiếng rên nhẹ quyến rũ của người phụ nữ, trộn lẫn mùi hương thảo mê muội, kiều diễm lại mê hoặc lòng người.
Dưới tác dụng của thuốc, Mạc Đông Lăng hóa thân thành một đầu thú hoang dũng mãnh, tận tình dong duổi trên người Thư Mật Nhi, không thương hương tiếc ngọc chút nào, ngược lại càng chiến đấu càng dũng cảm.
Tối nay anh thật may mắn, lại có thể đụng phải một con chim non mất hồn tới cực hạn.
Cuối cùng, Thư Mật Nhi không chịu nổi ngất đi, Mạc Đông Lăng vẫn chưa thỏa mãn ôm cô ngủ thật say.
--- ------------------------------- -----
Khi Mạc Đông Lăng đang tiêu sái cả đêm, cùng lúc đó Đằng Cận Tư phái người tìm anh chung quanh cả đêm, Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cẩn chột dạ trốn mất.
Bởi vì mã số của Mạc Đông Lăng bị lộn với người khác, thêm nữa, Thư Mật Nhi dùng tên giả, hoàn toàn không tr.a ra được, một chút xíu đầu mối cũng không có.
Đằng Cận Tư rất tức giận, dù tứ đệ làm ầm ĩ như thế nào cũng là anh em trong nhà, lúc này nhị đệ và tam đệ đúng là chơi rất lớn rồi!
Anh chỉ có thể dùng mạng lưới của mình liên lạc đi tìm, trong bán đấu giá chợ đêm luôn luôn tồn tại sau màn tối, một khi tứ đệ rơi vào tay kẻ xấu, vậy thì dữ nhiều lành ít.
Anh tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, lập tức gọi điện thoại cho đàn anh học đại học Thư Nhĩ Hách, nhờ anh ấy giúp một tay.
Thư Nhĩ Hách xuất thân từ nhà họ Thư Hongkong, đây chính là đại gia tộc trà trộn hai nhà hắc bạch, em gái cậu ấy Thư Cách Gia lại gả cho lão đại xã hội đen châu Âu, thật sự có thể nói là mạnh mẽ liên thủ mạnh mẽ, vô cùng lợi hại!
Dưới mạng lưới liên lạc khổng lồ như vậy, anh cảm thấy tìm một người quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng sự thật lại không ngờ, chút tin tức cũng không có.
Anh em Thư Nhĩ Hách và Thư Cách Gia nằm mộng cũng không ngờ người mua thần bí bọn họ muốn tìm lại giấu dưới mí mắt bọn họ, là em họ thân nhất của bọn họ - Mật Mật.
Tại như vậy bàng đại mạng lưới liên lạc dưới, hắn cảm thấy tìm một người quả thực là dễ như trở bàn tay, nhưng sự thật lại không ngờ, nửa điểm tin tức cũng không có.
Điều này thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi, cũng đưa đến trường hợp trì trệ không tiến.
Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu vào, ấm áp xuyên qua kính cửa sổ rải vào trong phòng, dừng trên giường xốc xếch.
Một đôi nam nữ “Ngọt ngào” ôm nhau một chỗ, da thịt lộ ra bên ngoài chăn màn được to điểm từng mảng “Dâu tây” màu đỏ, có thể thấy được, tối hôm qua kịch liệt đến cỡ nào.
Thư Mật Nhi dụi dụi cặp mắt nhập nhèm của mình, lật người, ngủ tiếp.
Ngẫm nghĩ lại, cô cảm thấy hình như có gì không đúng, hai chân... Đau quá, hơn nữa, hình như trên giường không chỉ có mình cô, cô đột nhiên mở mắt.
Trước mắt xuất hiện một người đàn ông xa lạ, còn không một mảnh vải nữa chứ!
“Anh là ai?” Cô hoảng hốt, trong đầu thoáng chập mạch.
Mạc Đông Lăng bị âm thanh decibel cao của cô đánh thức, không kiên nhẫn mở mắt, “Sáng sớm rầm rĩ cái gì? Vấn đề này cô đã hỏi tôi hai lần rồi, tôi còn muốn hỏi cô là ai đấy?”
Thư Mật Nhi nghiêm nghị quan sát anh, dung mạo không tồi, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, mắt thâm thúy mê người, dáng môi cũng rất đẹp mắt, vóc người thì sao...
Dường như rất có hàng họ.
Nhưng! Rốt cuộc anh là ai?
Tại sao ở trên giường của mình?
Đột nhiên cô nhớ đến tối hôm qua bị chị họ Thư Tinh Sở kích thích, sau đó hẹn bạn tốt Caroline cùng nhau đi bar uống rượu, sau hai người lại đến phòng đấu giá ở chợ đêm.