Chương 9

*RATING: 18+ *
*Cô lại thấy cô bé gái kia.*
*Cô bé ấy giống hệt cô bé cô vẫn hay mơ thấy trong mộng, ngồi ở cổng viện, bên cạnh là ít hành lý đơn giản, ôm gối, cắn môi nhìn mọi người qua lại.*


*Qúa xa. Bóng dáng rất mơ hồ. Nhưng mà cô dường như lại có thể thấy rõ ánh mắt sáng ngời của cô bé ấy mỗi khi thấy có xe chạy về phía bệnh viện.*
*Nhưng cô biết ánh sáng ấy luôn không kéo dài, mỗi khi những chiếc xe chạy tới gần cô bé, ánh sáng ấy sẽ vụt tắt.*


*Cô biết mình sẽ nhìn thấy cô bé ấy cứ nhen nhóm hy vọng, để rồi mỗi lần đều thất vọng, nhìn thấy cô bé ấy ngồi đó từ sớm tới tối, một mực chờ đợi, chờ từ khi trời sáng tới lúc trời đầy sao. Từ mất mát đến chờ mong rồi đến thất vọng, cuối cùng trở nên tuyệt vọng.*


*Cô biết, cô luôn biết. Bởi vì giấc mộng từ trước đến nay luôn là như vậy.*
*Nhưng mà lần này, dường như lại có chút gì đó khác biệt.*
*Đáng ra trời phải mưa từ buổi sáng rồi. Tuy rằng trời âm u, giống như lúc nào cũng có thể mưa xuống, nhưng giờ phút này quả thật không có mưa.*


*Vì sao lại như thế? Cô mơ hồ cảm thấy có chút quái lạ.*
*Càng quái lạ chính là, cô nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông.*
*Tóc của anh ta đen bóng mềm mại như sa tanh, quanh người như tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, anh ta đi đến trước mặt cô gái, vươn tay về phía cô.*


*Cô gái ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt dừng lại ở cái tay đang vươn ra, khuôn mặt tràn đầy sự chờ đợi pha với đó là sự sợ hãi sâu sắc.*
*Nắm lấy nha.*
*Cô hét to trong lòng.*
*Tôi không dám.*
*Cô gái ở trong lòng trả lời cô.*
*Nắm lấy nha.*


available on google playdownload on app store


*Cô muốn hét to bảo cô gái ngàn vạn lần đừng từ bỏ, nhưng mà cơ thể bất luận ra sao cũng không chịu động đậy.*
*Cô nóng nảy, cố gắng vùng vẫy đứng lên —*
*Cô mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà.*
*Màu đen. Trên bề mặt có điểm xuyết một hình tròn khác thường hơi trong suốt.*


*Quen thuộc lại xa lạ.*
*Quen thuộc đến mức cô biết hình tròn điểm xuyết này trong bóng tối có thể phát ra ánh sáng mỏng manh, hơn nữa được sắp xếp phân bố có quy luật, là dựa vào bản đồ tinh tú mà sắp xếp.*
*Xa lạ là, cô hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.*


*Trong phòng có mở điều hòa ấm áp.*
*Cô lật chăn nhổm dậy, vừa động đậy đã cảm thấy đầu đau đến mức không chịu nổi, giống như có một đám người đang nhảy múa bên trong.*


*“Ách…….” Cô rên rỉ một tiếng, nâng đầu, tầm mắt rơi ngay vào nét mặt tươi cười nho nhã của người trong khung ảnh trên bàn trà bên giường.*
*Nhà Lôi Húc Minh.*
*Say rượu mà sức phán đoán vẫn như thường không hề mất đi, thật đáng vỗ tay ăn mừng.*


*Cô lê lết bò dậy, ra khỏi phòng ngủ.*


*Phòng khách là sự phối hợp giữu màu trắng và màu lam, đặc thù nhất có lẽ là cái bàn nào cùng có gầm lớn, hơn nữa kết cấu theo mô hình cầu trượt, có nghĩa là, bất luận đặt vật dụng ở đâu, đến cuối cùng đều sẽ tập trung ở một nơi, cứ theo thứ tự trước sau mà sắp đặt, khi cần thì sắp xếp lại.*


*“Dậy rồi?” Lôi Húc Minh ngẩng lên khỏi notebook.*
*Anh ngồi trên thảm trước sôpha, mặc áo lông cao cổ màu đen, quần bò, chân trần, cặp kính lỏng lẻo trên sống mũi, notebook đặt trên bàn thủy tinh trước mặt.*
*Anh như vậy nhìn qua thật giống một đứa nhỏ.*


*Cô ngâm nga: “Uhm……..” Xoa xoa gáy, cái đầu này giống như không phải của mình vậy.*
*“Lại đây ngồi.” Anh vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.*


*“Uhm.” Cô hơi chần chừ, cuối cùng vẫn đi qua, ngồi xuống ngả mạnh đầu vào sôpha phía sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, nhìn xem anh đang làm gì trên notebook, “Anh chơi ‘Giữa các vì sao’?”*


*“Phải.” Anh đáp, cầm một cái túi Nhàn Thú [37] từ bên cạnh lên ném cho cô, “Có đói không?”*
*“Tôi tưởng anh là kẻ cuồng công việc.” Cô cùng cái túi Nhàn Thú kia mắt to trừng mắt nhỏ: “Không nghĩ tới anh cũng chơi mấy thứ này.”*


*“Trước kia tôi làm về trò chơi hư cấu, đến tận lúc ba tôi không còn khỏe mạnh mới quay về tiếp nhận ‘Hoan Trường’.”Anh rất kiên nhẫn trả lời, lưu trữ chiến cuộc lại, vươn tay xoa bóp cổ giúp cô, “Hơn nữa tôi cũng có tuổi thơ.”*


*“Thật làm cho người ta khó mà tin nổi.” Cô cúi đầu thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, “Hôm nay tôi mới biết anh cũng là kẻ lười.”*
*“Kẻ lười?” Anh nhấc một bên mày, nhìn về phía cái tay vất vả làm việc của mình–kẻ lười?*


*“Đúng vậy.” Cô kéo ra một nụ cười, nhắm vào gian phòng, “Anh chọn ‘Ngày đêm’, đây là thiết kế dành cho người lười. Cần dùng đến cái gì liền nhớ ngay nó ở chỗ nào, dù sao trăm sông đổ về một biển, cuối cùng cứ đến một chỗ tìm là được. Phòng ngủ cũng được thiết kế như vậy, ga giường có thể dùng nhiều hơn người ta vài tháng mới phải giặt, ha ha ha, lựa chọn tốt nhất của người lười.” Vốn bình thường nhìn anh làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, cứ nghĩ anh là người ưa sạch sẽ chứ.*


*Anh vỗ vỗ trán: “Suýt chút nữa quên cô làm thiết kế nội thất.”*
*“Biết rõ sự chuyên nghiệp của tôi chưa.” Cô đắc ý cười, “Mỗi một tấc của ‘Ngày đêm’ là hình dạng gì tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”*


*Anh nhạy bén phát giác ra cái gì đó, chần chừ mở miệng: “Bởi vì đây là do cô thiết kế?”*
*Cô đang ngậm một cái bánh quy, có chút không kịp phản ứng.*


*“Bạn thân trước kia mà cô nói đến chính là Tina?” Anh giật mình, cái người được truyền thông điên cuồng tôn sùng là nhà thiết kế nội thất đại tài kia cư nhiên lại là ăn cắp thành quả của cô, “Cô có biết mình vốn có thể rất nổi danh không?” Báo chí, tạp chí đều nói Tina là thiên tài trăm năm khó gặp.*


*Cô cố gắng nuốt nốt cái bánh quy trong miệng: “Hoàn hảo. Tôi không có hứng thú với việc nổi danh. Tôi chỉ muốn cầm tiền thiết kế của mình mà thôi, về những cái thu vào khác, người khác kiên quyết muốn tặng cho cô ấy, tôi cũng không có ý kiến. Anh không được nói với người khác đâu đấy.” Cô còn thật sự nghiêm túc, mắt hạnh nhân vốn đã trợn tròn lại càng tròn hơn.*


*Anh nhìn cô, biết rằng cô thật sự không thèm để ý chuyện này. Anh thật sự nghĩ không ra, ngay cả bị bạn thân phản bội cũng thấy không sao cả, ngay cả danh lợi lớn như thế cô cũng không để ở trong lòng, đến tột cùng cô đã gặp phải chuyện bi thương gì khiến cô không dám thẳng thắn đón nhận tình cảm.*


*Cô nuốt nuốt nước miếng, vẫn cảm thấy miệng dính dấp, liền đẩy đẩy anh: “Làm phiền rót cho tôi chén nước.”*
*Anh không đi: “Dựa vào cái gì a? Rót nước cho cô tôi được lợi lộc gì?”*
*Cô sặc miếng bánh quy ở cổ họng, ho kịch liệt, bắn ánh mắt chỉ trích về phía anh.*


*Anh giống như hồn nhiên vô tội, vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, còn dí sát mặt tới: “Nếu không cô hôn tôi là được?”*
*Mưu sát a! Cô ho khan càng thêm kịch liệt, con ngươi trợn tròn đến mức sắp nhảy ra khỏi hốc mắt.*
*Anh trái lại lùi lại, đứng dậy đi rót chén nước cho cô.*


*Cô vất vả nuốt miếng bánh quy xuống, đưa tay kéo kéo mặt anh: “Ngươi rốt cuộc là ai?”*
*Anh cười ra tiếng, nâng tay nắm lấy tay cô: “Hôm qua bị cô cự tuyệt, tôi mất tim phát điên rồi.”*
*Không khí vốn hòa hợp liền trở nên hơi căng thẳng.*


*Lục Phồn Tinh lúng túng cúi đầu, muốn rút tay lại, nhưng lại không được như ý: “Chúng ta quên chuyện ngày hôm qua đi được không?”*
*“Không được.” Anh học tính trẻ con của cô lắc lắc đầu, “Chuyện chạng vạng ngày hôm qua còn chưa tính, đêm qua……….” Anh cố ý ngừng lại.*


*Một hồi lâu, cô rốt cuộc không nhịn nổi tò mò ngẩng đầu: “Đêm qua làm sao?”*
*“Đêm qua cô đối với tôi bội tình bạc nghĩa tính thế nào?”*
*Cô suýt nữa sặc nước miếng của chính mình: “Cái gì cái gì a?”*


*“Bằng không cô nghĩ cô và tôi đêm qua ngủ như thế nào?”  Anh vô tôi liếc nhìn cô một cái, “Ngày hôm qua có người uống rượu, vừa vào phòng đã đối với tôi như vậy lại như vậy, tôi cố gắng phản kháng, nhưng mà rốt cuộc hai tay khó địch bốn móng vuốt, đã bị …… Ai………”*


*“Nói bậy nói bậy. Anh nói bậy!” Lòng đầy căm phẫn a, đậu hũ cũng chưa được ăn, lại còn bị con vịt quang quác kêu oan uổng, “Hôm qua tôi rõ ràng say bất tỉnh nhân sự, lúc ở dưới gara còn hơi tỉnh một chút…………”*


*ch.ết rồi………Vốn muốn giả bộ lại quên mất………Thật muốn quên hết những gì mình đã nói……….*


*“Dưới gara làm sao?” Ánh mắt anh sẫm lại, vẻ mặt khôn khéo, bên miệng thấp thoáng nụ cười như có như không quen thuộc, nhìn dáng vẻ cúi đầu trốn tránh của cô, bỗng nhiên đổi đề tài, “Có muốn nếm thử chút tay nghề của tôi không?”*


*“Cái gì?” Lòng vốn có chút căng thẳng thoáng cái lại thả lỏng, người đàn ông này, giở trò đùa giỡn cô sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt, bằng không cô thật sự không biết nên làm thế nào.*
*“Ông chủ Hoan Trường tự mình xuống bếp, cho cô đủ mặt mũi đi?”*
*Một lát sau.*


*“Ách……. cái anh gọi là xuống bếp là nấu mì ăn liền?” Lục Phồn Tinh nhìn bát mì nóng hôi hổi trước mặt há hốc mồm.*
*“Muốn nấu mì ăn liền thật tốt cũng cần để ý độ lửa.” Anh đưa một cái trứng trần nước sôi tới trước mặt cô.*


*“Cũng đúng.” Cô ngẫm lại cũng có đạo lý, ngoan ngoãn bắt đầu ăn mì.*
*Anh lẳng lặng nhìn cô, nhìn khuôn mặt chìm trong hơi nóng, trên trán hơi toát mồ hôi của cô.*


*Cô sợ nhất là nói toạc ra. Tốt nhất là ít nói, cứ làm như bạn bè bình thường. Không nói lại không được, cô sẽ trốn càng sâu trong mai rùa. Cho nên đành phải chậm rãi quấy nhiễu mỗi lúc một ít.*


*Phồn Tinh là người phụ nữ giống như gợn sóng. Rõ ràng đã dâng tới trước mặt ngươi, chạm vào ngươi, cô liền lùi xa. Cho nên chỉ có thể từ từ thăm dò, chậm rãi chậm rãi, đem cả hồ này dâng lên, cô mới không có chỗ để chạy xa.*


*“Anh không ăn?” Cô ngẩng đầu kỳ quái hỏi, chỉ chỉ bát mì của anh.*
*Anh thở dài, cầm đũa lên: “Không ăn nổi a……..hôm qua bị người ta khinh bỉ.”*
*“Khinh bỉ?”*


*“Anh trai nói tôi quá kém tắm, lần đầu tiên thổ lộ người ta nghe hoàn toàn không hiểu gì, lần thứ hai thổ lộ dọa người ta chạy mất.”*


*“Hắc hắc.” Cô cắn mì cười gượng, bỏ qua lần thứ hai,  “Nói nói nói, chia sẻ xem lần đầu thi trượt thế nào, tôi trả lại lẽ phải cho anh, thử xem rốt cuộc kém như thế nào.”*
*Con ngươi Lôi Húc Minh sáng ngời khóa chặt lấy cô: “Cô muốn biết?”*
*Cô thật ra cũng không muốn biết lắm.*


*Do một câu nói sai, mà sau đó bị người nào đó ép buộc đến Thiệu Hưng, cô nghĩ thấy có chút bất đắc dĩ.*
*“Vì thổ lộ mà anh chạy từ Hàng Châu đến Thiệu Hưng?” Cô chép miệng.*
*Anh cười với cô: “Có phải đột nhiên phát hiện tôi là người đàn ông thật lãng mạn không?”*


*“Đúng là người đàn ông thật lãng mạn, xăng rất đắt tiền.” Cô biết không nên so đo, nhưng mà trong lòng không khống chế được mà suy nghĩ, lần đầu tiên anh đặt nhiều tâm tư như vậy, mà cô thì chỉ tùy tiện nói ở ven đường.*


*“Là bị cô kích thích.” Anh gõ gõ cái trán của cô, “Nếu không phải hôm qua cô nói những lời đó, tôi cũng sẽ cho cô một kỉ niệm đặc biệt đáng nhớ.”*


*Do bị nhìn thấu, mặt cô thoáng cái đỏ lên, lấy tay xoa xoa chỗ bị anh gõ, rõ ràng chỉ là đụng chạm nhỏ như vậy, cô sao lại thấy căng thẳng? Cô vội vàng chuyển đề tài: “Sau đó thì sao? Cứ như thế thổ lộ sao?”*
*“Không vội.” Anh cười rạng rỡ.*


*Anh đúng là không vội, không vội suốt một ngày, đưa cô đi thăm thú khắp các phong cảnh của Thiệu Hưng.*
*Thiệu Hưng là mảnh đất rất kỳ lạ.*


*Bình thường, ở những nơi khác, có một danh nhân cũng đã đủ để người ta hãnh diện một phen. Nhưng mà ở Thiệu Hưng, qua các thời kỳ, danh nhân lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đến nơi này dạo chơi có quá nhiều danh nhân vĩ đại, nhưng lại không hề có khí thế áp bức người khác, tất cả đều khinh miêu đạm tả, tất cả sự huy hoàng đều được tóm lược.*


*Nó không phải là thứ có thể liếc mắt là nhìn thấu–nó rất kín đáo, kín đáo đến mức gần như không có gì.*
*Cổ nhân cũng đã suýt chút nữa vùi lấp thành phố này.*
*Nó xứng với tên gọi thành phố ký ức.*
*Anh lại chậm chạp không kể cô nghe chuyện xưa của mình.*


*Khi gần tới hoàng hôn, anh đưa cô đến nhà cũ của Chu Ân.*
*Ngày đó khi gặp người kia, là ở trong lòng cáo biệt với cô ấy; đưa Phồn Tinh tới đây, là để cáo biệt ký ức của chính mình.*


*Anh không phải là kẻ khốn nạn như vậy, yêu một người, sẽ coi mọi tình cảm đã qua chỉ là hiểu lầm, nào là anh em a, người thân a, nào là lấy cớ từ trên người kia thấy bóng dáng của cô linh tinh. Yêu chính là yêu, dù cho sau này mình bỏ qua những tình cảm lúc ấy, trạng thái ngay lúc ấy cũng không hề thay đổi.*


*Rất khó nói hai đoạn tình cảm này bên nào nặng bên nào nhẹ, chỉ có thể nói đoạn tình cảm phía trước kia, vì anh biết cô ấy có đối tượng lưỡng tình tương duyệt cho nên đã không còn thực sự quyết tâm.*


*Nhưng là cũng bởi vì cả hai đều rất nặng, cho nên anh nắm lấy một người, tất sẽ phải buông tay một người.*
*Anh là một người thật hết hy vọng. Đã nhận định rồi, sẽ rất khó thay đổi.*


*“Chính là chỗ này.” Anh quay người tựa vào lan can nói, híp mắt nhìn trời chiều, “Lúc ấy tôi thổ lộ với cô ấy, chính là tại đây.”*


*Những ký ức về người kia, đã sớm bị ký ức về Phồn Tinh bao trùm, nơi này là điểm cuối cùng, từ nay về sau, bất cứ nơi nào cũng tràn ngập ký ức về Phồn Tinh, không có không gian cho người khác.*
*“Chậc chậc, chạy đến Chu gia để thổ lộ, anh có thể coi như kẻ thiên hạ đệ nhất.”*


*Anh hạ lông mi cười cười.*
*“Thổ lộ như thế nào?” Cô làm ra vẻ rất ngạc nhiên hỏi.*
*“Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện cũ của Chu Ân và Đặng Dĩnh Siêu.” Anh thoáng nâng tay.*
*“Nói thử xem.” Tuy rằng ngực cảm thấy hơi khó chịu, cô vẫn cười cười.*


*“Thật ra Đặng Dĩnh Siêu không phải bạn gái đầu tiên của Chu Ân, khi Chu Ân ở nước ngoài có một người bạn gái tài mạo song toàn, nhưng mà sau này vì rất nhiều nguyên nhân mà chia tay. Sau khi Chu Ân và Đặng Dĩnh Siêu ở bên cạnh nhau, rất nhiều người cho rằng, Chu Ân không bỏ rơi Đặng Dĩnh Siêu là do nhân cách của ông ta quá tốt đẹp, người bạn gái họ Trương ở nước ngoài mới là người ông ta yêu nhất, nhưng mà tôi lại cảm thấy…….”*


*Từ từ. “Ngày trước anh cũng nói với cô ấy như này sao?” Cô hoài nghi, cực kỳ hoài nghi. Nếu thổ lộ như thế này, bị bỏ mặc là xứng đáng. Nhưng mà sự khó chịu trong ngực không biết đã biến mất từ khi nào. Cô hiểu được ý tứ của anh, người đàn ông này nha……….*


*Anh nghịch ngợm nở nụ cười: “Đương nhiên không phải.”*
*Cô lườm anh một cái, biết ngay mà.*


*“Nói đúng chuyện cũ là, vào lúc diễn ra hội nghị Switzerland, ông ấy xuất ngoại, đúng vào mùa hoa hải đường nở, bà ấy ép hoa gửi cho ông, dù bận trăm công nghìn việc, ông ấy cũng ép hoa Tulip gửi về……”*
*Cô đã nghe qua đoạn chuyện cũ này. Nhưng mà nghe anh rủ rỉ kể lại, vẫn thấy hấp dẫn.*


*Anh nói, trong mắt anh chỉ có cô.*
*Rất ít người có thể chỉ một lần yêu đã chọn đúng người, những người không thất bại trong mối tình đầu là những người hạnh phúc. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là những người thất tình đều sẽ chìm trong đau khổ.*


*Không khí không có gì đáng giá, đến tận khi ta mất đi không khí.*
*Chỉ có từng mất đi tình yêu, mới càng hiểu được tình yêu đáng quý nhường nào.*


*Thất tình, là khi tiếng súng xuất phát bắt đầu vang lên, có thể làm người ta cảm thấy đinh tai nhức óc, thậm chí bắn vào trong lòng tạo thành vết thương máu chảy đầm đìa, nhưng thật ra cũng chỉ là một cái tín hiệu xuất phát để người ta bắt đầu hành trình chạy đi tìm tình yêu đích thực mà thôi.*


*Chỉ là ngay lúc đó anh không hiểu được, thật ra mà nói, rất nhiều người vào lúc ấy cũng sẽ không thể nào hiểu được.*
*Chính là vì từng nếm trải thất bại, anh mới biết được mình đã sai ở đâu, lại càng biết phải làm như thế nào để nắm thật chắc đoạn tình cảm này.*


*“……..Thủ tướng cũng không phải một lần đã yêu đúng người, ông ấy đối với lần thứ hai mình yêu, lúc muốn bày tỏ cõi lòng đã viết một câu……….”*


*Cô đã từng nghe, cô quay đầu nhìn thật sâu thật sâu vào trong mắt anh: “Tôi hướng về ánh mặt trời, hướng về tình yêu, tiến tới.” giọng nói du dương của cô hòa cùng tiếng nói trầm ấm của anh.*
*Ánh mặt trời như tỏa ra từ trên người anh.*


*Cô nhìn anh, mang một chút nóng lòng cùng buồn rầu. Rõ ràng ánh mặt trời ở ngay trước mặt, liệu mình có thể dũng cảm mà đi tới đón nhận?*
*Lúc ban đầu thích anh, chính là thích một người đàn ông chung tình.*


*Qua những ngày tuổi trẻ thật nhốn nháo, cô nghĩ mình đã nhìn rõ tất cả đàn ông trên thế gian này đều là những kẻ xấu xa, vì vậy mà hiểu được khi nào nên chơi đùa thì chơi đùa, hiểu được nên chơi đùa như thế nào.*


*Cũng đã sớm bắt mình chấp nhận sự thật đó, không hề tin trên đời này có người đàn ông một lòng một dạ.*
*Chính là thật không ngờ sẽ có ngày có gặp một người như vậy.*
*Phá vỡ tất cả những suy nghĩ của cô, tách rời khung trời mờ mịt kia, làm lộ ra một tia sáng xa xôi.*


*Cô cứ như vậy tham lam yêu thích tia sáng kia, nhưng mà lại tự nói với mình, chỉ cần nhìn thôi đã thỏa mãn rồi, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày ánh sáng chiếu rọi vào mình.*
*Đã quen sống trong bóng tối, làm cho cô đối với ánh sáng kia vừa khao khát lại vừa sợ hãi.*


*Chẳng phải sợ bị bỏng, mà là sợ hãi rồi sẽ có một ngày, ông trời lại lấy mất ánh sáng kia đi, đã quen với ánh sáng, cô làm sao lại có thể một lần nữa sống trong tối tăm?*
*~~~~*


*“Nghĩ cái gì thế?” Anh cong cong ngón tay thon dài khẽ búng vào ấn đường của cô. Suốt từ lúc ban nãy mua thuốc đến giờ cô đều thất thần, cúi đầu che giấu vẻ mặt xen lẫn giữa buồn rầu, khao khát và yếu đuối.*
*“Buồn phiền nghĩ cơm tối nên ăn gì.” Cô mếu máo, dáng vẻ thật buồn rầu.*


*“Uống thuốc.” Anh nâng tay đưa cho cô túi nhựa có in dòng chữ “Hiệu thuốc XX”. Ngày đó khi cô say rượu chưa tỉnh táo hẳn có lẽ không nên đưa cô đến Thiệu Hưng, đang nhiên lại làm cô bị cảm.*


*“Thật ra bị cảm cũng rất tốt.” Cô nhìn thấy sự xót xa ân hận chợt lóe trong mắt anh, “Nghe nói kẻ ngu ngốc mới không bị cảm, bị cảm chứng tỏ tôi không phải, khụ khụ, ngu ngốc, khụ khụ, oa ha ha ha ha.” Cô vừa đi vừa ngửa đầu chống nạnh kiêu ngạo cười lớn.*


*“Dùng loại phương pháp này chứng minh mình có phải kẻ ngu ngốc hay không chính là kẻ ngu ngốc nhất.”*


*Hừ, người đàn ông này làm sao thế? Cô làm như vậy là vì không muốn anh áy náy, anh cư nhiên không cho cô chút mặt mũi nào, còn nói cô cay độc như vậy. “Vậy phải làm như thế nào để chứng minh, khụ khụ, mình không phải kẻ ngu ngốc a?”*


*“Trong lịch sử Trung Quốc, nhân vật nào thiếu biển nhất? Lục tiểu thư xin nhanh chóng trả lời, một, hai, ba, đã hết giờ.” Anh ra vẻ thật đáng tiếc liếc nhìn cô một cái, “Em là kẻ ngu ngốc.”*
*“A?” Làm gì có chuyện như vậy, cô đến cái đề cũng chưa nghe rõ nữa.*


*“Đáp án là Biển Thước.” [38] Anh nhìn về phía ngã tư đường ngựa xe như nước, thở dài tiếc hận, thiên tài thật sự là rất tịch mịch.*
*Qụa đen kêu oa oa bay đầy đầu cô. Nếu là tranh châm biến, trên mặt cô hẳn phải xuất hiện một giọt mồ hôi to khủng bố.*


*“Kiểu cười lạnh này chẳng buồn cười chút nào.” Cô xem thường anh.*
*“Tôi vốn không hề nói đùa.” Anh đẩy đẩy kính, tặng cô một ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu, “Chỉ làm một cái trắc nghiệm nhỏ chỉ số thông minh của cô mà thôi.”*


*“Tôi………….” Cô thở không ra hơi, cực kỳ tức giận nắm tay đấm anh.*
*Anh cười cười giữ tay cô lại, thuận thế xoay tay, nắm tay cô, cùng để vào túi áo khoác ngoài ấm áp của mình.*
*Gió lạnh thấu xương, không khí cũng rất lạnh, nhưng mà hai bàn tay nắm chặt trong túi áo anh lại đầy mồ hôi.*


*“Như thế này rất quái lạ a.” Cô nhìn nhìn cái tay ở trong túi, lại nhìn mắt anh.*
*“Tôi không thấy vậy.” Anh nói hùng hồn đến gần như vô lại.*


*Cô cảm thấy mình thật quá mức ti tiện. Rõ ràng tham lam lưu luyến sự ấm áp của anh, lại chậm chạp không cho anh sự đáp lại, rõ ràng không muốn kéo dài như thế này, lại luôn không chịu đẩy anh ra, cứ như vậy ích kỷ ti tiện hấp thu tình cảm trong suốt như thủy tinh mà anh mang lại.*


*“A, đằng trước có chuyện gì vậy?” Đám người chen lấn chật chội trước tòa nhà cho cô một cái cớ, cô đi nhanh vài bước, tách rời khỏi nắm tay của anh.*
*Đứa nhỏ không thành thật. Anh thở dài trong lòng, theo cô đi tới.*


*Đám người càng ngày càng đông,vô cùng kinh hãi chỉ trỏ phía trên tòa nhà.*


*Cô ngẩng đầu lên, ánh mặt trời ấm áp ngày đông đâm vào mắt, hơi ngứa hơi mỏi, cô nhắm mắt, lại mở ra he hé, bớt được rất nhiều ánh sáng, vì thế cảnh tượng phía trên tòa nhà liền được cô thu hết vào trong mắt.*
*Một cô gái bước ra khỏi lan can sắt, ngồi ở rìa của mái nhà.*


*Mái tóc dài của cô gái bị gió thổi tung, bay bay ở phía sau tạo thành một cảnh tượng thật đẹp đẽ.*
*Miệng của cô gái nhẹ nhàng đóng mở, hình như đang hát cái gì đó.*
*Cô nhìn không thấy ánh mắt của cô ấy, nhưng có thể cảm nhận được.*
*Nó trống rỗng.*


*Không phải chán đời, mà là không còn chú ý.*
*Không còn thứ gì có ý nghĩa nữa, không còn thứ gì có thể lọt vào trong mắt nữa, ch.ết cũng là một loại hạnh phúc.*
*Cái ch.ết đẹp đẽ như thế.*


*Lục Phồn Tinh cảm thấy giống như có một bộ phận nào đó của thân thể chậm rãi bay về hướng đó, bay theo làn gió, gần hơn gần hơn với cô gái trên mái nhà kia, thân thể cũng bất giác hướng về phía tòa nhà.*
*Trước mắt bỗng nhiên tối sầm.*
*Lưng dựa vào một thân thể thật ấm áp.*


*Có người che mắt của cô, có người ôm chặt cô từ phía sau, có người ở bên tai cô, dùng giọng nói trầm ấm như nhạc khí thời xa xưa nói với cô: “Đó là cuộc đời của cô ấy, không có quan hệ gì đến em.”*
*Anh ôm cô thật chặt: “Em không cần nhìn con đường ấy, còn có anh.”*


*Từng bước chậm rãi đi vào sinh mệnh của người khác, đi vào câu chuyện cũ của chính mình.*
*Cô không nhìn thấy gì, chỉ thấy một khe hở nhỏ lộ ra, cô đi về phía đó, thấy tinh tế mượt mà ấm áp, là ánh sáng.*
*~~~~*


*Đường nét hàm dưới của anh vô cùng hoàn mỹ, kiên nghị mà không khắc nghiệt, trong ôn nhu lại có sự dẻo dai.*
*Lục Phồn Tinh tựa vào đàn dương cầm, một tay nâng gò má, nhìn Lôi Húc Minh ở bên cạnh.*
*“Muốn nghe cái gì?” Anh mở đàn, hỏi.*
*“Khụ, tùy tiện.” Cô không để ý lắm trả lời.*


*Một lúc sau liền thấy anh ở trên phím đàn đàn lộn xộn, không hề có kết cấu, gây nên âm thanh hỗn độn.*
*“Cái gì đây?” Cô há hốc mồm.*
*“Tùy tiện.” Anh rất nghiêm túc trả lời.*
*Cô phốc một tiếng bật cười.*


*Anh cũng nở nụ cười nhợt nhạt, ngón tay thuần thục di chuyển trên phím đàn, là ‘OUT OF THE DARKNESS INTO THE LIGHT’.*
*Trong không gian ấm áp, có hoa nở rộ vào ngày đông.*
*Người đàn ông như vậy nha.*


*Một người đàn ông như vậy, có sự chín chắn của đàn ông, có sự ngây thơ của trẻ nhỏ, giống hệt như trong giấc mộng của cô, cô làm sao có thể cự tuyệt nổi?*
*Vào cái ngày khi anh mở cửa sổ gác mái, đưa cô đi ngắm sao ấy, cô nắm tay anh, đã thấy luyến tiếc không muốn buông ra.*


*Khi Peter Pan gõ mở cửa sổ phòng Wendy, Wendy xúc động nắm tay cậu ấy, sau đó liền trải qua quãng thời gian thật tươi đẹp.*
*Là xúc động sao, có lẽ là vậy.*
*Sự xúc động trong lòng mạnh mẽ lay tỉnh Lục Phồn Tinh.*
*ch.ết thì ch.ết, liền đánh cuộc một phen, dù sao cô cũng không phải chưa từng ch.ết.*


*“Đêm nay em ở lại đây được không?”*
*Giọng nói của cô yên lặng cắt ngang âm nhạc.*
*Âm nhạc đột nhiên ngừng lại.*
*Anh ngừng tay, hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô thật sâu, thật sâu.*
*Không khí tưởng như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ ra.*
*Anh nở nụ cười.*


*Gió thổi qua hồ nước trong tâm hồn cô, sóng lăn tăn gợn.*
*Anh đẩy đẩy kính, rũ mắt, lại nhanh chóng nhìn chằm chằm cô, ở chỗ sâu nhất trong con ngươi tóe ánh lửa: “Em đã chuẩn bị tâm lý để chịu trách nhiệm với sự trong sạch của anh chưa?”*


*“Em đã chuẩn bị tâm lý để chịu  trách nhiệm với sự trong sạch của anh chưa?”*
*Ánh mắt anh không kiêng nể gì, ngữ khí anh biếng nhác, anh xoay người đậy đàn, quay đầu lại, rủ mắt quan sát, giống như không chút để ý vỗ về cây đàn bên cạnh, thong thả mà gợi cảm.*


*Anh không chơi trò chơi tình cảm, anh rất cố chấp, trái tim và thân thể anh là một chỉnh thể, nếu cô đã bắt đầu, bằng lòng chính là lời hứa cả đời.*
*Cô biết, cô đều biết, cho nên tiếng “Vâng” này, cô không dễ dàng nói ra. Nói, đó chính là quyết tâm nắm tay đến hết đời.*


*“Em………” giọng nói của cô không biết vì sao trở nên khô nóng, là áy náy, hay vẫn là căng thẳng, có chút khàn khàn, “Em không phải lần đầu tiên……”*
*Cô biết rõ, anh đối với sex rất sạch sẽ, khi nói ra trong lòng vẫn lo sợ.*


*Vài năm sống cuộc sống chờ đợi ngày tận thế, cô đã sớm coi việc theo đuổi vui thú là mục đích sinh tồn duy nhất, tâm lý cũng vậy, thân thể cũng vậy. Vẫn luôn nghĩ rằng nam nữ trên thế gian này đều như thế, trầm luân suy đồi, không nghĩ rằng có một ngày sẽ gặp một người như vậy, làm cho thời khắc này cô cảm thấy mình thật ti tiện dơ bẩn.*


*Anh ấy sẽ không cần cô, anh ấy sẽ không cần cô…………*
*Trong lòng có giọng nói thất tha thất thểu. Nói ra những câu này xong, cô căng thẳng đến gần như hít thở không thông.*


*Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời mang theo sự xâm lược, kéo tay cô lại, nhẹ nhàng cắn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô: “Thật tốt quá. Ít nhất trong hai chúng ta cũng có người biết quy trình kỹ thuật chính xác.”*


*Hơi nóng từ tay cô truyền đi khắp toàn thân, sự ấm áp làm cô cứng người lại, làm mặt cô đỏ lên, thả lỏng hơi thở cô đang kìm nén.*
*Cô biết mình đã thực sự bị anh thuần dưỡng.*


*Anh tinh tế hôn tay cô, ʍút̼ đầu ngón tay cô, ánh mắt màu hổ phách càn rỡ tuần tr.a tới lui ở trên người cô, giống như dùng ánh mắt yêu toàn thân cô.*
*Lưng của cô trở lên tê dại, cô xoay xoay tay kéo ra: “Đủ rồi nha.” Có quá đáng không vậy, anh như là gặm xương cốt của cô nha.*


*Anh đứng lên, phả hơi nóng tới gần cô, kéo cô đi theo một phương hướng.*
*“Làm gì vậy?” Cô hoài nghi nhìn cái phương hướng mình đang đi tới, lại nhìn trời ngoài cửa sổ, còn sáng a. Cái phương hướng kia hình như là phòng ngủ của anh a.*


*Anh quay đầu lại, bước chân cũng không dừng, con ngươi mang theo sự khiêu khích: “Cho em nhúng chàm anh a.”*
*“Em nói là đêm nay a………..” Mặt trời còn chưa xuống núi, cơm chiều cũng chưa được ăn, cái no cái ấm đều chưa được giải quyết, người này đã có tư tưởng ɖâʍ dục.*


*Anh nắm tay cô càng chặt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Anh chờ không nổi.”*


*“Biết đem một viên đường đặt trước mặt một người đã nhịn đói nhiều ngày có bao nhiêu nguy hiểm không?” Anh đặt cô trên cửa phòng ngủ, thở hổn hển nóng bỏng, sáp gần mặt cô, mỗi chữ nói ra đều ngậm nhẹ môi dưới của cô, “Huống chi em còn nói với hắn ta là có thể ăn……..”*


*“Có bao nhiêu nguy hiểm?” Cô làm như ngây ngốc cười với anh, mang theo mị hoặc, hai môi trên dưới hợp lại, cắn môi trên của anh.*
*Giống như cái chốt xúc động bị bật mở, sâu trong cổ họng anh phát ra một tiếng rên rỉ, gần như điên cuồng hôn cô.*


*“Em đang ốm………” Cô đẩy anh ra,đến lúc này cô mới nhớ mình đang bị cảm không nên lây cho anh.*
*“Chúng ta cùng nhau đánh trận tình yêu này xong là hết bệnh ngay.” Anh cười, kéo tay cô đặt vào sau gáy mình, lại tiếp tục mạnh mẽ hôn cô.*


*“Buổi tối hôm trước ngủ bên cạnh em, anh vẫn thầm nghĩ muốn làm một chuyện.” Anh cúi đầu thở gấp, bàn tay đi vào trong vạt áo lông của cô, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi trên lưng cô.*


*Anh muốn đè cô xuống, hung hăng tiến vào cô, ở trên người cô vẽ lên ấn ký của chính mình. Anh cũng là đàn ông, có thể kiểm soát được sự xúc động của mình, nhưng mà không kiểm soát nổi t*ng trùng quấy phá đến hủ bại đầu óc, như thế nào xâm nhập cô, như thế nào chìm vào sự mềm mại của cô, như thế nào dùng các phương thức mà truyền thông vẫn lưu truyền yêu khắp toàn thân cô.*


*Lưng của cô dâng lên một chuỗi run rẩy hưng phấn hưởng ứng sự âu yếm của anh, lại còn cố dùng giọng nói chênh vênh đáp lại anh: “Ách…….Chuyện gì? Nói nghe thử xem?” Sợi tóc mềm mại của anh phất qua mặt cô, làm cho lòng cô nổi lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu.*


*Anh ồn ào dạy dỗ cô không cần phân tâm, bắt cô đáp lại nụ hôn của anh, tay đặt bên hông cô bò dần lên: “Không bằng để anh làm cho em xem.”*


*Khi bàn tay to lớn ấm áp của anh xâm nhập vào nội y của cô, bao trùm cái mượt mà của cô, cô xúc động rên rỉ một tiếng: “Ách……Thật ra không cần phiền phức như vậy…….”*
*Anh nhìn cô tràn đầy mê hoặc: “Anh rất kiên trì.”*


*Cô để mặc anh cởi bỏ tầng tầng quần áo của mình, hô hấp hỗn loạn: “Quy trình kỹ thuật bình thường, quy trình kỹ thuật bình thường chúng ta không nên ở đây……..”*


*Anh dường như vừa mới phát hiện mình và cô vẫn còn đang ở cửa phòng ngủ, môi đang càng ngày càng hôn xuống dừng lại, níu lấy chút đầu óc trước nay luôn tỉnh táo, thấp rủa một tiếng.*
*“Ha ha ha.” Cô cư nhiên lại cười ha hả, “Bây giờ em mới biết anh cũng biết nói tục.”*


*Anh lại rủa một tiếng, ôm cô ném lên trên giường, tao nhã cởi bỏ quần áo.*
*Cô nhìn anh chậm rãi bỏ kính, chậm rãi cởi bỏ áo lông cổ chữ V, cởi bỏ thắt lưng, rút ra tùy tiện ném xuống đất, rút áo sơmi khỏi thắt lưng quần, thong thả cởi bỏ từng cúc từng cúc.*


*Ánh mắt anh không hề rời khỏi cô, khi anh cởi từng cúc từng cúc áo cũng vậy, động tác dịu dàng mà cẩn thận như vậy, cái anh muốn chạm vào hẳn không phải là cúc áo.*
*Miệng lưỡi cô trở nên khô khốc.*


*Cô nhìn anh mở toang áo sơmi để lộ dáng người tráng kiện, mếu máo kháng nghị: “Anh cướp đoạt lạc thú của em.”*
*“Lần tới cho em làm.” Anh ngồi bên cạnh cô, nghiêng người hôn mắt cô: “Anh nên bắt em nhắm mắt lại.”*
*“Vì sao?” Cô vui vẻ nhìn anh.*


*“Anh không muốn em nhìn thấy người khác.” Anh đã bỏ kính, không hy vọng cô thông qua mặt anh nhìn thấy một người khác. Trước kia không thèm để ý, một khi đã yêu sẽ để ý.*


*Người đàn ông này nha…….Cô nở nụ cười, đưa tay làm động tác kéo khóa qua miệng: “Vậy em có phải không thể phát ra âm thanh hay không?”*
*“Anh chỉ nghe thấy em kêu.” Anh hôn xuống môi cô. Không dung nạp những người khác.*
*“Em cũng vậy.” Cô kéo anh xuống.*


*Thân thể cứng rắn của anh bao phủ người cô, mỗi tấc mỗi tấc đều kề sát, ánh mắt anh cũng khác biệt so với ngày thường, trở lên nóng rực và quả quyết. Cô có thể cảm nhận được cái cực nóng của anh dán ở đùi cô, hơi hơi rung động. Ách, khá là khả quan.*


*Bàn tay ấm áp và đôi môi mềm mại của anh một tấc lại một tấc uốn lượn đi xuống, trán, mũi, môi, cổ, ngực, rốn,…….*
*Cả người cô chấn động, dật ra một tiếng ngâm khẽ: “Cho xin, anh căn bản không giống lần đầu tiên.”*


*Anh ngẩng đầu cười gợi cảm: “Chỉ có thể nói anh có thiên phú tự học vô cùng cao.”*
*Ảo não chính mình lại bị anh thao túng như thế, cô xoay người một cái, cưỡi lên hông anh: “Không bằng không cần chờ tới lần tới?” Anh còn có quần để cô muốn làm gì thì làm.*


*Không đợi anh trả lời cô đã bắt đầu phản công rồi.*
*Cô nhất nhất trả lại anh tất cả những gì anh vừa mới làm, tinh tế tuần tr.a từng tấc từng tấc của anh, kích động làm thân mình vốn đã bừng cháy của anh đốt lên ánh lửa rực rỡ.*
*Anh sắp nổ tung.*


*Toàn thân anh căng thẳng, cánh mũi phập phồng, trán giàn dụa mồ hôi.*
*Anh rên rỉ gợi cảm như thế, cuối cùng không biết rốt cuộc là ai đang quyến rũ ai.*
*Anh cảm thấy tay cô nhẹ nhàng lướt đến kéo khóa quần của anh xuống, theo đường khóa kéo trượt ra lướt tay đi vào……*


*Anh hít mạnh một hơi, xoay người ngăn cản cô.*
*“Em còn chưa chơi đủ.” Hai gò má cô đỏ lên.*
*“Lần tới.” Anh vội vàng trả lời, quanh người đầy một tầng mồ hôi.*


*Anh tinh tế khiêu khích dục vọng của cô, thăm dò nơi mềm mại ướt át của cô, gấp gáp muốn đem cái cứng rắn của mình chìm vào nơi mềm mại nhất của cô.*


*Cô cũng thật gấp gáp, cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy mình đói khát như thế, trống rỗng chờ đợi anh lấp đầy, anh tùy tiện đụng chạm một cái cũng khiến cho cô phấn khích không thôi.*


*Tại thời khắc này anh đột nhiên dừng lại, dùng hai tay chống đỡ thân thể của mình: “Không được…….Anh bây giờ quá lớn, quá bị kích thích, sẽ làm tổn thương em…….”*


*Người đàn ông này nha, mặc dù trên trán đã vì khắc chế mà mướt mải mồ hôi, hơi thở đã sớm thô nhám vô cùng, vậy mà vẫn còn nghĩ tới cô.*
*Bảo cô làm sao có thể buông anh ra? Bảo cô làm sao có thể thả tay rời đi?*


*Hốc mắt của cô đầy nước, ngửa đầu khẽ cắn yết hầu anh, hạ thân ưỡn lên hướng về phía anh.*
*Cô định làm anh phát điên sao?*
*Một người đàn ông cũng chỉ có thể chịu đựng đến như vậy mà thôi.*


*Dục vọng đã bị đè nén rất lâu đột nhiên được phóng thích, liền rất khó khống chế.*
*Anh ở trong cơ thể cô ngông cuồng bừa bãi, không chút nào lưu tình, cũng không có cách nào lưu tình, anh đã sớm không thể khống chế nổi.*
*Cô là của anh.*


*Lòng tràn đầy thỏa mãn, trong đầu óc anh chỉ xuất hiện ý niệm làm cho anh hạnh phúc khôn tả này, trên thân thể chính là sự sung sướng vô tận.*
*Anh đã không thể dừng lại được, thầm nghĩ cho, cho, cho, mang tất cả đến cho cô.*
*Cô không có cảm giác an toàn, anh cho, cô không có người thân, anh cho.*


*Tiết tấu của anh điên cuồng như thế, ở trong chỗ sâu nhất chặt chẽ nhất của cô xâm phạm mãnh liệt.*
*Cô là của anh.*


*Rốt cuộc có một người lấy được lòng trung thành của cô, thân thể của cô trong lúc bị anh thao túng tuyên cáo sự mừng rỡ khôn tả, cô vòng tay ôm chặt tấm lưng đầy mồ hôi của anh, vui sướng tiếp nhận những gì anh mang lại. Anh là mạnh mẽ như thế.*


*Thân thể nhanh đến cực hạn, trong đầu óc hỗn loạn hiện lên ý niệm cuối cùng là–ngàn vạn lần đừng xem nhẹ hơn ba mươi năm dục vọng chất chứa……..*
*=======*
*[37] Nhàn Thú: tên một loại bánh bích quy (bạn bất lực trong việc dịch ra tên khác T_T)*


*[38] Từ Thước trong tên Biển Thước và từ thiếu có âm đọc giống nhau, anh HM dựa vào đó để đánh đố.*






Truyện liên quan