Chương 11

*“Phồn Tinh?”*
*“A?” Cô lấy lại tinh thần, “Đây…..” Cô chỉ chỉ vào cái tên ở trên danh sách làm cho cô thất thần kia, “Là cô dâu có phải không?”*


*Lôi Húc Minh cười yếu ớt, lấy chiếc đũa gõ gõ trán cô: “Chẳng nhẽ em cho rằng chú rể mặt đen thui kia thích hợp với chữ ‘Hoan’ này hơn sao?”*


*Nhớ tới chú rể ban nãy vừa thấy Lôi Húc Minh vươn tay bày tỏ sự chúc mừng vẻ mặt liền như gặp phải đại địch, hành động khẩn trương giành bắt tay trước, Phồn Tinh ôm trán bật cười: “Đúng là không thể thích hợp.”*


*Tay cô lại hướng về cái tên kia di nhẹ, thì thào: “Tên này không gặp nhiều lắm nha…..”*
*Phải là cùng một người đi, cái tên giống nhau, giọng nói cũng giống với giọng nói của mình.*
*Thế giới này thật sự rất nhỏ.*


*Thật ra cô từng nghĩ rằng thế giới này thật lớn. Năm năm trước cô lục lọi hết cả danh bạ trong cái di động anh ấy để lại cũng không thể tìm được cái tên kia, là bởi vì rất quen thuộc với dãy số của người kia cho nên không lưu lại sao?*
*Tìm kiếm như vậy quả thực là khảo nghiệm vận số của người ta.*


*Cô ở Hàng Châu tìm loạn năm năm, chưa một lần nào từng gặp người có tên giống như vậy, cô thậm chí còn hoài nghi, cái đêm trong trí nhớ kia có phải hay không là biến chứng của chứng bệnh uất ức, chỉ có nắm chặt cái di động cũ nát mới nhắc nhở cô, đây là sự thật.*


available on google playdownload on app store


*“Làm sao vậy?” Cứ cảm thấy sự im lặng của cô có chút kỳ lạ, Lôi Húc Minh lên tiếng hỏi.*
*“Không có gì.” Cô bỏ tấm danh sách xuống, ngồi thẳng lưng, làm cái mặt quỷ, “Chỉ là thấy có người tên dễ nghe hơn em nên không phục.”*
*Anh nhìn cô chăm chú, đang chuẩn bị mở miệng…….*


*“Tinh Tinh!” Tô Bảo Ý kéo tay Lôi Húc Dương đi tới, còn chưa đi tới bàn, ở xa xa đã lớn tiếng chào hỏi, “Tiểu Lôi nhà chúng ta rốt cuộc mang em ra ngoài gặp người.”*
*Lôi Húc Minh bất đắc dĩ cười cười: “Chị dâu…..”*


*“Chị nói oan cho mày sao?” Tô Bảo Ý ngồi xuống bên cạnh Lục Phồn Tinh, lôi kéo tay cô, cười tươi rói liếc mắt nhìn Lôi Húc Minh, “Lần trước mang về nhà còn nói chỉ là bạn bè, mẹ suýt chút nữa đã bị mày lừa.”*


*“Lừa? Lừa ai? Lừa như thế nào?” Một cô gái diễm lệ cùng một người đàn ông nhìn qua vô cùng ngông cuồng đi tới, “Lão nương sao lại không phát hiện? Mau mau mau, lùi lại một chút, yêu cầu phát lại.”*


*“Trên tay ngươi là cái gì đấy?” Lôi Húc Dương chỉ chỉ vào thứ tạp nham gì đó trên tay người đàn ông kia.*


*“Ha hả, không biết chứ gì, đúng là thất học. Công cụ chuẩn bị để nháo cô dâu chú rể! Lão nương tùy tiện lấy một cái ra giải thích với ngươi.” Cô lấy từ tay người đàn ông kia một cái nồi và một cái thìa, “Cái này là cột vào bên hông hai người, chiêu này tên khoa học gọi là khua chiêng gõ trống.”*


*“Gõ như thế nào?” Lôi Húc Dương hơi híp mắt.*
*“Ngươi nói thử xem?” Cô gái quăng tới một ánh mắt quyến rũ.*
*“Hắc hắc hắc hắc.” Lôi Húc Dương cũng xấu xa bật cười, thấy bà xã đang nhìn mình, vội nghiêm mặt quát, “Hạ lưu.”*


*“Vớ vẩn, đây là nghệ thuật, đây là nghệ thuật của lão nương!”*


*Bọn họ chắc là rất thân thuộc đi, nhìn dáng vẻ đùa giỡn thấy được tình cảm rất tốt. Lục Phồn Tinh nghĩ, miệng cười thưởng thức đoạn phim chiếu ảnh cưới đang không ngừng thay đổi trên mặt tường, lại quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, thầm than môi trường của Đại Hoa quả thực rất tốt, ngoài cửa sổ là Tây Hồ, nhìn qua khung cửa sổ thủy tinh dài sát đất sẽ thấy non sông tươi đẹp trải dài trước mắt, đúng là một loại hưởng thụ.*


*Nhưng mà sự nhàn nhã của cô cũng không kéo dài được lâu, bởi vì thời gian mở tiệc đã tới rất gần, khách khứa gần như đều đã tới đông đủ, bàn này của bọn họ mọi người đều đã tới, ánh mắt chăm chú mang theo ý tốt cùng sự trêu trọc đồng loạt quét tới tập trung trên người cô.*


*Cô gái diễm lệ đã bắt đầu ồn ào: “Đây là do ai mang tới, cũng không giới thiệu một chút?”*


*Nhưng mà sau khi giới thiệu rồi tình hình cũng chẳng trở lên tốt đẹp hơn, vẫn y nguyên như cũ, trừ phi cô nhìn trần nhà, bằng không nhìn đi đâu cũng sẽ đối diện với tầm mắt của người khác, đến tận khi hành khúc kết hôn vang lên, lực chú ý của bọn họ rốt cuộc mới chuyển tới trên người cô dâu chú rể.*


*Cô vỗ tay theo bọn họ, thở phào một hơi.*
*“Không phải từ trước đến nay em đều không sợ người ta nhìn sao?” Lôi Húc Minh vừa vỗ tay vừa nhẹ giọng nói với cô.*


*“Đó là bởi vì em có thể làm như không nhìn thấy.” Cô duy trì nụ cười, rít qua kẽ răng, “Với tình hình vừa rồi, trừ phi nói với bọn họ em bị mù em mới có thể giả vờ như không nhìn thấy?”*


*Anh cười khẽ, hơi thở ấm áp phả trên vành tai mẫn cảm của cô: “Anh còn tưởng rằng em không sợ trời không sợ đất chứ.”*


*“Ha, ha.” Cô cười gượng hai tiếng, “Đại vương ngài quá đề cao tôi rồi. Ngài thử tưởng tượng một chút cái cảm giác khi bị ma quỷ nhìn đến mức không thể động đậy, sẽ lĩnh hội được cảm giác vừa rồi của tôi ngay mà.”*
*Anh không tiếng động phá lên cười.*


*Cô dâu chú rể nắm tay nhau đi tới vị trí đứng đầu, người dẫn chương trình đầu bóng láng do khách sạn sắp xếp nước bọt bay tứ tung: “Phía đông đỏ rực là thái dương, phía tây đỏ rực …… vẫn là thái dương, bên trái đỏ rực là cô dâu, bên phải đỏ rực …. không phải hỉ đản [38] mà là chú rể!”*


*Từ ngữ thật ngốc a, khách khứa bên dưới cười vang lên.*


*Tiếp đó mọi thứ được khách sạn sắp xếp giống như biết bao hôn lễ trước đó, lại là người chứng hôn đọc thơ dài dòng, cắt bánh ngọt, mở champagne linh tinh, khách khứa đa số đều là người trẻ tuổi, đều ở dưới ầm ầm ồn ào làm loạn. Đặc biệt là sau khi tam bái [39], bên dưới đã có người thể hiện bản chất lang sói gào to: “Yêu cầu động phòng ngay tại chỗ!”*


*Người điều khiển chương trình đầu bóng láng cười hắc hắc: “Ha hả, chuyện này do chủ nghĩa xã hội khoa học tinh thần văn minh ngăn trở, chúng ta vẫn là không thể làm được. Sau đây xin mời chú rể phát biểu cảm nghĩ, ví dụ như anh làm thế nào để lừa được cô dâu xinh đẹp thế này, mọi người hoan nghênh!”*


*Chú rể đi tới trước microphone, quay đầu lại dịu dàng thoáng nhìn qua cô dâu: “Tôi không có gì hay để nói. Thầm nghĩ lại cảm ơn ba và mẹ, bởi vì bọn họ sinh Hoan, cuộc đời tôi mới không có gì để tiếc nuối.”*
*Toàn trường trở nên yên lặng.*


*Một bàn tay cô dâu che miệng, vẫn cười như cũ, trong mắt có ánh nước sóng sánh.*


*Người điều khiển chương trình đầu bóng láng vờ lau lau khóe mắt: ” Rất cảm động, từ sau khi tôi rụng hết tóc đến giờ, tôi lần đầu tiên gặp được chuyện còn đáng khóc hơn cả bị rụng hết tóc. Bởi vì cô dâu chú rể của chúng ta là người nơi khác, cha mẹ bọn họ không có tới đây, cho nên xin mời chị gái của chú rể đại diện cha mẹ phát biểu.”*


*Cô gái diễm lệ khí thế vạn quân đứng dậy đi lên trên bục, tiếng nói hướng vào microphone: “Lão nương bức thiết muốn biết, bao giờ mới được ăn cơm!”*
*Bên dưới bỗng chốc cũng nhau đập nồi, cười đắc chí cười, gõ đũa gõ đũa, đập bàn đập bàn.*


*Người dẫn chương trình đầu bóng láng cũng không tiếp tục đánh rắm lung tung, một hồi tiệc cưới cứ như vậy chính thức bắt đầu.*
*Rượu quá tam tuần, cô dâu thay một bộ quần áo thời Đường nhẹ nhàng màu đỏ đi tới, nghi thức kính rượu bắt đầu.*


*Trẻ con trên bàn cô dâu đã sớm ngồi không yên, đều lấy thức ăn mình thích rồi chạy tới chạy lui đuổi đánh, trong đó có một đứa nhỏ không cẩn thận liền va vào người cô dâu, bánh ngọt trên tay cũng rơi xuống bộ trang phục thời Đường của cô ấy.*


*Cha mẹ đứa nhỏ vội vã chạy tới: “Thằng bé này, sao lại không chú ý như vậy, đã bảo con không được chạy linh tinh rồi cơ mà!”*
*“Không sao không sao.” Cô dâu hào phóng cười, “Chị Liễu, điềm báo tốt đẹp a, bây giờ mới đúng là chạm vào ngọt ngào.”*


*Cha mẹ cực kỳ xấu hổ liền nói vài câu rất xin lỗi, dắt tay đứa nhỏ gây rắc rối về bàn.*


*“Mọi người cứ tự nhiên dùng trước, tôi đi thay bộ y phục sẽ quay lại ngay. Bác Lưu, bác cũng vậy, đừng có thừa dịp cháu đi mà bỏ chạy a!” Cô dâu cười kính người trên bàn một ly, vỗ vỗ người bên cạnh xem như dặn dò, sau đó liền đi về phía toilet.*


*“Em đi toilet.” Lục Phồn Tinh nhẹ nhàng nói một tiếng với Lôi Húc Minh liền đứng dậy.*
*Khi cô tới gần toilet, không ngoài dự đoán thấy cô dâu đang cúi đầu xử lý vết bẩn trên quần áo.*
*Chính là người này.*


*Người làm cho chủ nhân cái di động kia nhớ mãi không quên  luôn muốn biết cô ấy có hạnh phúc hay không.*


*Khuôn mặt cô  ấy trang điểm lên rất đẹp, tẩy trang không biết sẽ ra sao. Cô nhớ rõ ánh mắt của cô ấy, trong veo, dáng vẻ dường như rất được bảo hộ, khóe miệng có một núm đồng tiền nho nhỏ, cảm giác giống như lúc nào cô ấy cũng tươi cười.*


*Suốt năm năm, cô đã vô số lần tưởng tượng ra dáng vẻ của cô ấy, trong lòng có vô số lời muốn nói với cô ấy, nhưng khi cô ấy thực sự đứng ở trước mặt mình, cô đột nhiên không biết nói cái gì với người hoàn toàn xa lạ nhưng lại có cảm giác thân thiết này.*


*Cô dâu dường như cảm nhận được có người nhìn mình, hình bóng trong gương nghi hoặc ngẩng đầu lên, khi đối diện với tầm mắt của Phồn Tinh, trong nháy mắt có chút sợ hãi, nhưng lập tức nhớ ra cô là ai, liền nở nụ cười hiền lành với cô.*
*Phồn Tinh ở trong gương cũng nở nụ cười với cô.*


*Cô dâu lại cúi đầu tiếp tục công trình chà y phục của mình, sau một lúc lâu, phát hiện Phồn Tinh vẫn ở phía sau mình không nhúc nhích, động tác chậm lại, tựa như suy nghĩ cái gì, rốt cuộc quyết định dừng động tác, buông bàn chải, xoay người hoang mang hỏi Phồn Tinh: “Làm sao vậy? Sao nhìn tôi như vậy?”*


*“Chỉ là nhìn thôi.” Thật sự chỉ là nhìn thôi, thay anh ấy nhìn xem, thay anh ấy nhìn nhiều một chút …… Con ngươi Phồn Tinh sẫm lại, “Cô có hạnh phúc không?” Vấn đề này thật ngu ngốc, từ lúc nhìn thấy cô ấy ở ngoài cửa cho tới ban nãy, cô đã liên tiếp được chứng kiến cô ấy hạnh phúc bao nhiêu. Chú rể đối với cô ấy rất tốt, có thể nói là tỉ mỉ săn sóc, bạn bè đối với cô ấy cũng rất tốt, đồng nghiệp đối với cô ấy cũng rất tốt, giống như cô ấy, còn cần người đến hỏi cô ấy hạnh phúc hay bất hạnh sao? Chỉ có một kẻ bất hạnh như mình mới có thể ngu ngốc cả ngày nhớ tới cô ấy hạnh phúc hay bất hạnh.*


*Qủa nhiên, cô dâu tuy rằng cảm thấy vấn đề cô hỏi thật là kỳ quái nhưng vẫn cười trả lời: “Hạnh phúc a.”*


*Cô gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy mình không có lý do đứng ở chỗ này: “Vậy là tốt rồi, có người rất hy vọng cô được hạnh phúc.” Nói xong câu này, cô liền vươn tay kéo cửa toilet ra, người bên cạnh lại bỗng nhiên quát một tiếng: “Chờ một chút!”*


*Cô chần chờ quay đầu lại, thấy cô dâu dường như cảm nhận được cái gì đó, cắn môi dưới, vẻ mặt kích động, lông mi xinh đẹp vì nước mắt lăn dài mà nhòe nhoẹt, giọng nói vì cảm xúc mà có chút chật vật: “Người đó …………….Người đó………… Có phải nhìn rất giống Lôi không?”*


*Khó mà miêu tả nổi cảm xúc trong cô hiện giờ, vui sướng, thương hại, hay là xót xa, hay là cả ba đều có. Cô mím môi, nở một nụ cười với cô ấy: “Cô nói đúng thì là đúng.” Bước khỏi toilet, không quay đầu lại.*


*Cũng không trở lại bữa tiệc ngay, mà cứ đi dọc theo hành lang, đi tới một cái cửa sổ, ngoài cửa sổ là Tây Hồ xanh thẳm tĩnh mịch.*
*Cô lấy cái di động sớm đã nên hết tuổi thọ kia ra.*


*Cô nhớ tới vẻ mặt cô đơn của anh khi ở trong bệnh viện nói rằng nơi đó của cô ấy không phải mình, lại nhớ tới Lôi Húc Minh từng nói với cô người mà cô gái anh yêu nhất kia yêu đã ch.ết, hơi cười khổ.*


*Tạo hóa khéo trêu đùa những người yêu nhau, dùng từng bước từng bước trùng hợp đem những người xa lạ đến với nhau, lại cũng dùng một  sự lại một sự trùng hợp kéo những người yêu nhau ra xa nhau.*
*Cô ấy yêu rõ ràng cũng là anh.*
*Nhưng mà anh sẽ vĩnh viễn không thể biết được.*


*Dưới suối vàng sẽ biết đều là lời nói dối gạt người, khi cùng tồn tại trong một thế giới đã không biết, cách một thế giới thì làm sao có thể hiểu được.*
*Khoảng cách xa xôi nhất, vĩnh viễn là sự sống và cái ch.ết, bởi vì tuyệt đối không có cơ hội xoay chuyển.*


*“Cô ấy không hề quên anh. Tôi đã giúp anh nhìn coi cô ấy. Hẹn gặp lại.” Cô thì thào nói nhỏ với di động, ấn nút tắt máy, ném mạnh điện thoại ra ngoài cửa sổ.*


*Vật thể vẽ lên một đường pa-ra-bol hoàn mỹ, rơi xuống dưới hồ, vài bọt nước rất nhỏ bắn lên, nhưng rất nhanh sau đó, ngay cả một gợn sóng cũng không thấy.*
*Hồ này, trong ngàn năm không biết đã chôn vùi không biết bao nhiêu chuyện xưa.*
*Cô vung vẩy tóc, theo đường cũ trở về.*


*“Sao lâu như vậy mới về? Chúng ta còn nghĩ em ngã trong đấy rồi.” Trở lại bữa tiệc, Tô Bảo Ý trêu ghẹo nói.*
*“Em không có ngã.” Cô chu môi, than thở: “Nhưng mà di động ngã rồi.”*


*——- Cái di động rách nát kia là một người bạn đã mất để lại cho cô ấy, nó giống như cho cô ấy một việc để làm, cho nên cô ấy mới có thể sống sót. Nếu có một ngày anh phát hiện di động của cô ấy không thấy đâu, vậy phải cẩn thận.*


*Những lời Tiểu Cố từng nói qua bỗng chốc vang lên trong đầu Lôi Húc Minh, anh nghẹn thở, trở lên căng thẳng, nhưng ngay một giây sau đó, anh thấy Phồn Tinh quay đầu, nhẹ nhàng nói với anh: “Ngày mai đi mua cái di động mới với em đi.” Nụ cười trên mặt cô, còn rực rỡ hơn hoa mùa hè.*


*Anh thở phào, trái tim khôi phục nhịp đập, vẻ mặt ấm áp nho nhã nở nụ cười: “Được.”*
*Ngày mai, từ ngữ chứa đựng biết bao hy vọng.*
*Ngày mai còn chưa đến, tối nay bỗng nổi mưa to gió lớn.*
*Là trận mưa đầu xuân, kèm theo tiếng sấm rền trời.*


*“Tốt, anh quay về làm việc xong rồi đến Đương Quy tìm em. Bye.” Phồn Tinh gấp gáp nói xong, đẩy cửa xe chạy ra ngoài.*
*“Mưa…..” Lôi Húc Minh chỉ kịp nói một chữ, đã thấy cô chạy vào màn mưa, chữ tiếp theo không kịp thốt ra bất đắc dĩ cười cúi đầu đọng lại bên môi, “Ô.”*


*Tham gia tiệc cưới xong anh phải về Hoan Trường coi chừng, cô vừa lúc cũng tới Đương Quy tìm bọn Sát Sát các cô chơi.*
*Nhưng mà cô chưa tới Đương Quy đã thấy khách khứa bên trong đều đi ra.*
*Xảy ra chuyện gì?*


*Cô nhíu mày, tránh sang một bên để cho khách khứa ra hết xong, sau đó mới đẩy cửa đi vào, liền thấy Đông Tây ngồi xổm trên mặt đất, hai tay vùi trong bộ tóc màu cam, đầu gục xuống không thấy rõ vẻ mặt, Sát Sát đứng bên cạnh, trên mặt là biểu tình bất lực hiếm thấy.*


*“Làm sao vậy? Còn sớm như vậy, sao lại không buôn bán?” Phồn Tinh cẩn thận hỏi.*
*Âu Dương Sát Sát khổ sở nhìn cô một cái: “Hôm nay không biết người khách nào khi đi toilet mở cửa sau ra, không thấy Kiêu Ngạo đâu.”*


*Trái tim Phồn Tinh trĩu xuống, đi tới ngồi xổm bên cạnh Âu Dương Đông Tây, đặt tay lên vai cô.*
*Đông Tây mờ mịt ngẩng đầu, trong mắt chỉ có sự trống rỗng.*


*Phồn Tinh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, mày nhíu càng chặt, rốt cuộc chịu không được vỗ đầu gối đứng lên: “Ở đây khổ sở cũng vô dụng. Có lẽ nó còn chưa chạy xa, chúng ta cùng nhau đi tìm.”*
*Đông Tây tuyệt vọng lắc lắc đầu. Tìm không được, chắc chắn là tìm không được.*


*“Mưa lớn như vậy, nó nhất định không chạy được xa, chắc chắn sẽ tìm được.” Phồn Tinh nhìn về phía Sát Sát, “Sát Sát, ngươi để ý cô ấy, chờ ta một chút, ta đi nói với anh ấy một tiếng trở lại ngay.”*
*Cô lại giống như từ trước tới giờ vội vàng chạy ra ngoài.*


*Mưa rất lạnh, cũng rất lớn, mặc dù từ Đương Quy đến Hoan Trường chỉ là khoảng cách ngắn ngủi, tóc của cô vẫn ướt đẫm.*
*Lúc cô chật vật chạy vọt vào Hoan Trường, cô đột nhiên ngừng bước, cảm thấy vô cùng khó thở.*


*Cô chưa từng nghĩ tới đời này còn có thể gặp lại một trong hai người kia.*
*Ông ta sao lại ở Hàng Châu? Ông ta tại sao lại xuất hiện ở Hoan Trường?*


*Ông ta ngồi ở một góc rất vắng vẻ, ngồi cùng bàn là một người phụ nữ và một đứa bé trai ba bốn tuổi, bọn họ vừa ăn vừa chơi đùa với đứa bé trai, hạnh phúc không để ai vào mắt.*
*Qủa nhiên là đã có đứa con rồi………*


*Cô nên đi ngay, Sát Sát còn chờ cô, Kiêu Ngạo của Tây Tây còn không biết ở đâu, nhưng mà chân lại giống như mọc rễ ở đó, không thể động đậy.*


*Không biết mình suy nghĩ cái gì, trong đầu nhanh như chớp chợt hiện lên cái gì, chính là không gì có thể nắm lại được, dường như có rất nhiều cảm xúc trào dâng, nhưng mà lối ra của dòng nước quá nhỏ, vì thế dồn ứ lại một chỗ, áp lực điên cuồng xoay tròn gào thét——không thể khống chế, vết sẹo gần ngực đã khỏi thật lâu lại bắt đầu đau đớn.*


*Trong lúc hốt hoảng, thấy người ở bàn kia dường như phát hiện có người nhìn, quay đầu lại.*


*Cô kích động xoay người, va vào một lồng ngực quen thuộc. Cô ngửi thấy hương vị đặc biệt làm cho người ta an tâm trên người chủ nhân của lồng ngực kia, cái cảm giác phát điên từng chút từng chút một được trấn an, trở lên dễ bảo không còn ác liệt nữa, trái tim cũng trở lên yên lặng.*


*“Phồn Tinh? Làm sao vậy?” Anh ở bên cửa sổ trên lầu đúng lúc thấy cô đi tới, nhưng mà cả nửa ngày cũng chưa thấy cô lên lầu, vì thế liền xuống dưới xem sao, không nghĩ tới ngay lập tức bị va vào. Anh nhìn theo hướng cô tới chỗ ban nãy cô chăm chú nhìn, vừa vặn thấy một bàn người quen, liền gật đầu coi như đã chào hỏi.*


*Làm sao vậy? Đúng. Cô làm sao vậy? Cô đang làm cái gì? Cô nên giúp Tây Tây đi tìm Kiêu Ngạo nha………..*
*Cô ngẩng mặt: “Không thấy Kiêu Ngạo đâu, em giúp Tây Tây đi tìm, lại đây nói với anh một tiếng.”*


*Vẻ mặt Lôi Húc Minh nghiêm túc, anh từng nghe Phồn Tinh nói qua về lai lịch của Kiêu Ngạo, rõ ràng ý nghĩa của Kiêu Ngạo đối với Âu Dương Đông Tây cũng tương đối giống như cái di động trước kia đối với Phồn Tinh, rất hiểu ý nghĩa của Đông Tây và Sát Sát đối với Phồn Tinh, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Đi, anh với bọn em cùng nhau tìm.”*


*Sấm mùa xuân rền trời, vạn vật sống lại.*
*Đêm đó, những cây cỏ nhỏ mọc lên từ nền đất đều thấy có bốn người thất tha thất thểu, tìm tìm kiếm kiếm.*


*Lúc đầu ai cũng có che ô, nhưng khi cứ đi hết một đường rồi lại một phố, tìm kiếm khắp cả những nơi nó có thể tới chơi đùa, kêu gọi khắp cả những nơi nó có thể náu mình, cánh tay mệt mỏi rã rời đều đã không giương nổi ô nữa.*
*Nó sẽ đi đâu?*


*Mưa lớn như vậy nó sẽ đi đâu chứ?*
*Cổ họng kêu gào đến bỏng rát, vẫn không nghe thấy một tiếng chó sủa, vẫn không nhìn thấy bóng dáng chay trốn của một con chó nào.*
*Âu Dương Đông Tây huýt sáo gọi hết tiếng này đến tiếng khác, da tay đã sắp rách, cũng vẫn không có kết quả.*


*Rạng sáng, bốn người vô cùng mệt mỏi về tới Đương Quy.*
*Âu Dương Đông Tây ôm tấm gỗ chuyên dụng trong karate ngồi ngơ ngẩn trên mặt đất, yên lặng rơi lệ. Sát Sát ở bên cạnh cô mắt cũng đỏ hoe.*
*“Tây Tây………” Phồn Tinh lo lắng nhìn cô.*


*Nếu Tây Tây có thể nói, cô ấy sẽ muốn nói cái gì?*


*Trong Đương Quy thời gian cô ở cùng Kiêu Ngạo là ngắn nhất, bởi vì không phải cô bế quan thì là Tây Tây bế quan, ít khi gặp mặt, nhưng mà cô vẫn có thể miêu tả vô cùng rõ ràng, dáng vẻ của Kiêu Ngạo, thói quen xấu của Kiêu Ngạo, Kiêu Ngạo thích ăn đậu phộng.*


*Từ khi bắt đầu quen biết Âu Dương Đông Tây, Kiêu Ngạo vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.*


*Kiêu Ngạo là con chó săn rất đáng yêu, nhìn qua thật dũng mãnh, thật ra lá gan rất nhỏ, sợ chuột sợ pháo sợ sét, mỗi khi gặp phải, sẽ lại chạy đến làm nũng bọn cô. Ban đêm như vậy, nó sẽ ở đâu sợ tới mức run rẩy?———giống như, giống như lúc trước cô đi ăn xin vậy sao?*


*Nghĩ nghĩ, toàn thân cô cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy.*
*Lôi Húc Minh ôm cô vào lồng ngực, cùng các cô im lặng.*
*Vào lúc rời khỏi Đương Quy, ai nấy cũng đều rất mệt mỏi.*
*Đèn toilet sáng trưng, có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.*


*Tắm rửa sạch sẽ xong Phồn Tinh vẫn như người mất hồn, lúc ngồi trên sôpha lấy khăn mặt lau tóc, không cẩn thận một cái, cô lại có thể làm rơi con lợn tiết kiệm, uổng công thật nhiều tiền xu đã tích trữ bao lâu.*
*Ầm ——–*
*Bang ———-*


*Tiếng đồ sứ vỡ vụn hòa với tiếng sấm, đập thật mạnh vào trái tim bập bềnh của cô.*
*Trong lòng như có một cái động lớn nứt ra, bao nhiêu sự tuyệt vọng vốn chìm sâu đều tràn ra, chảy khắp toàn thân cô, rét buốt rét buốt.*


*Cô lặng im ngồi xổm xuống tự mình dọn dẹp mảnh vỡ, tay bị đứt cũng không thèm để ý.*
*Vì sao cô dường như bỗng chốc lại trở lên tuyệt vọng như vậy?*
*Vẫn là bởi vì gặp ông ta đi ……….*
*~~~~*
*Đêm qua đối với cô thật sự rất khó khăn đi.*


*Lôi Húc Minh ngồi bên giường tay chạm vào cúc áo sơ mi, hơi hơi nghiêng người nhìn khuôn mặt Phồn Tinh đang vùi trong gối.*


*Tuy rằng biết Kiêu Ngạo tương đương nguyên tố thứ năm của Đương Quy, nhưng hôm qua ra khỏi phòng tắm thấy dáng vẻ ngẩn ngơ tay đầy máu của cô, vẫn thấy hoảng sợ, vốn sợ cô nhàm chán, muốn mua một con vật cưng để nó chơi đùa cùng cô, nhưng thấy cảnh này ý niệm này liền bị xóa bỏ.*


*Cô bây giờ đang ngủ rất sâu, nhẹ nhàng hít thở, mái tóc đen bóng ôm trọn khuôn mặt trắng nõn, giống như một con mèo ngoan ngoãn.*
*Ngón tay anh dịu dàng xoa xoa quầng thâm dưới mắt cô: “Làm sao lại mệt mỏi như vậy.”*


*Quần áo được mặc chỉn chu, anh sửa sang lại cổ áo, lấy bút máy từ trong túi bộ âu phục ra, viết qua loa trên giấy nhắn tin: “Khi nào dậy đến Hoan Trường, chúng ta đi mua di động.”*
*Cuối cùng nhìn cô một cái, cất bút đi, đặt tờ giấy xuống cạnh giường, rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.*


*Chỉ còn lại một căn phòng u ám.*
*~~~~*
*Trên khuông cửa, là hai người cầm nồi và muôi tác chiến, miệng cười sung sướng.*
*Chính là không nghĩ tới, khi anh tới Hoan Trường, đã có người đang đợi anh.*


*“Anh rể?” Thấy Lục Vĩ ở Hoan Trường cũng không có gì kỳ lạ, anh ấy cùng Đinh San San thường xuyên tới ủng hộ việc làm ăn, kỳ lạ ở chỗ anh ấy cư nhiên lại ở trong văn phòng chờ anh, “Có việc?”*


*Lục Vĩ cười ha ha, buông một tay, cử chỉ rất tự nhiên phóng khoáng: “Sao vậy? Không có việc gì anh rể sẽ không thể tới tìm em?”*


*Lục Vĩ quả thật là người đàn ông rất có sức quyến rũ, cũng khó trách chị họ nhỏ hơn anh ấy nhiều vẫn si mê anh ấy như vậy. Lôi Húc Minh nghĩ thầm, mỉm cười xua xua tay: “Anh rể ngồi đi, anh uống cái gì?”*
*“Không cần. Anh ngồi một lúc rồi đi ngay.” Lục Vĩ nói.*


*Ở đây chờ anh lâu như vậy, lại nói ngồi một lát rồi đi ngay, thật sự là quái lạ. Lôi Húc Minh trong lòng nghi hoặc, nhưng bên ngoài không biểu hiện gì, rót hai chén trà, cùng ngồi trên sô pha với anh, cũng không mở miệng, bưng chén chờ anh mở đầu.*
*Lục Vĩ cũng không nói gì, bưng trà thưởng thức.*


*Cứ như vậy hai người yên lặng một lát.*
*“Tiểu Lôi a.” Lục Vĩ tựa như đã suy nghĩ kỹ càng, “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”*
*“Kém chị họ ba tuổi.”*
*“Vậy cũng không còn nhỏ a.” Lục Vĩ nói thấm thía, “Cũng nên lo lắng chuyện chung thân đại sự rồi.”*


*Lôi Húc Minh chà xát cái chén ở giữa hai tay, cúi đầu mỉm cười.*
*“Hay là để anh rể giới thiệu cho em?” Lục Vĩ dò hỏi.*


*Lôi Húc Minh ngẩng đầu, nhìn thẳng anh, nói thẳng: “Đêm qua anh rể không phải đã thấy sao? Hôm nay lại tới đây hỏi cái này, em ngược lại cảm thấy không hiểu.” Ngày hôm qua lúc cả nhà bọn họ ở Hoan Trường ăn cơm cũng vừa lúc anh xuống nhà tìm Phồn Tinh, không phải đã nhìn thấy rõ ràng sao?*


*“Qủa nhiên.” Lục Vĩ cười ha ha, “Em giấu thật tốt a, mọi người trong nhà còn tưởng em không có, không như vậy em còn không chịu nói không phải sao? Cô bé kia ở đâu nha?”*
*“Hàng Châu.”*


*Lục Vĩ hơi ngẩn người, lập tức cười rộ lên: “Hàng Châu tốt. Lần sau mang về nhà mọi người cùng ngồi với nhau đi, anh và chị họ em đều còn chưa được giới thiệu với cô ấy đâu. Ai, cũng không còn sớm nữa, anh còn có việc, không quấy rầy em nữa.”*


*Lục Vĩ tự nhiên rời đi đột ngột y như lúc anh đến.*


*Lôi Húc Minh tiễn anh khỏi cửa xong vẫn thấy ngờ vực như cũ, từ trước đến nay bọn họ dường như không có gần gũi đến mức có thể lén gặp mặt thảo luận những chuyện riêng như thế này, nghĩ như vậy, vừa quay đầu liền thấy Phồn Tinh ngay trước mặt: “Sao ngủ dậy sớm như vậy?”*


*Vẻ mặt Lục Phồn Tinh đầy thỏa mãn lắc lắc ô, bọt nước bắn tung tóe: “Ngủ no rồi thì dậy—-rất ít khi thấy anh tiễn khách đến tận cửa nha.”*
*“Sao? À, đó là anh rể họ.”*
*“………..Hóa ra là anh rể họ nha……….” Lục Phồn Tinh lẩm bẩm ghi nhớ, sắc mặt hơi tái nhợt.*


*“Làm sao vậy?” Anh đi vào dưới tán ô của cô, kéo kéo tóc cô, dịu dàng hỏi.*
*“Không sao.” Cô nở nụ cười quá mức rực rỡ, khoác lấy tay anh, “Đi, chúng ta đi xem di động.”*
*Mưa liên miên không dứt.*
*Mảnh mảnh dài dài, rả rích rơi trên tán ô, phát ra âm thanh sàn sạt dễ nghe.*


*Nhưng mà vẫn rất lạnh.*
*Phồn Tinh rụt cổ, Lôi Húc Minh lấy khăn quàng của mình xuống quấn quanh cổ cô, mang theo nhiệt độ của cơ thể anh.*
*“Trí nhớ càng ngày càng kém. Ngay cả khăn quàng cổ mà cũng quên mang.” Anh vỗ vỗ mặt cô, cô xấu hổ.*
*Cô phồng mang trợn mắt lườm anh.*


*Cách Hoan Trường không xa là một cửa hàng bán di động, đi một lát liền tới.*


*Trong cửa hàng di động, hệ thống sưởi mở rất lớn, đi vào, kính mắt Lôi Húc Minh liền mờ sương, nhìn qua mắt kính, lờ mờ cảm thấy nụ cười trên mặt Phồn Tinh có chút đau khổ, vội vàng tháo kính xuống, mới phát hiện mình nhìn lầm, cô vẫn giữ dáng vẻ cười vô tâm vô phế như cũ.*


*“Có nghĩ tới muốn mua di động gì không?” Lấy khăn tay lau bỏ hơi nước, anh tùy ý hỏi cô.*
*“Có a!” mắt cô sáng lên, “Em muốn mua cái loại di động mà vừa nhìn đã biết là biến thái.”*
*Anh bật cười, nhịn không được lắc đầu, mặc cho cô lôi kéo mình chạy tới trước quầy.*


*Cùng cô đi một nhà lại một nhà, nhìn cô vô cùng nghiêm túc nói với cô gái bán hàng: “Tiểu thư, phiền cô giới thiệu với tôi cái loại di động mà vừa nhìn thấy đã biết là biến thái.” Nhìn cô gái bán hàng vẻ mặt khó xử nhìn đi nhìn lại trong quầy, làm thế nào cũng không hạ được quyết tâm nói cái nào là di động chuyên dùng biến thái.*


*Cứ như vậy thay đổi từ cửa hàng di động này đến cửa hàng khác, có đôi khi anh lại sinh ra ảo giác, nghĩ rằng cô muốn dắt anh đi như vậy cả đời.*


*Rốt cuộc có một cô gái bán hàng dũng cảm lấy ra một cái di động hình thức quái lạ nói: “Cá nhân tôi cảm thấy cái này khá phù hợp với yêu cầu của cô, nhưng mà hy vọng…….Cô đừng mang ý kiến cá nhân của tôi nói với những khách hàng khác.”*


*Là một chiếc di động vỏ màu đỏ, không có nắp đậy dây anten bố trí bên trong, nhưng mà hình dạng không phải hình tứ phương bình thường.*
*Cô rất dứt khoát mua, trả tiền, lấy SIM đã chuẩn bị từ trước ra lắp vào.*
*“Em đã chuẩn bị cả SIM rồi?”*


*“Phải, ở trên đường nghĩ muốn bắt đầu sử dụng sớm một chút nên mua trước.” Cô tươi cười với anh, bắt anh ngồi xuống cái ghế ban nãy mình ngồi chọn di động, “Anh ngồi ở đây nha, em phải thử máy một chút.”*
*Anh nghe lời ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi: “Thử như thế nào?”*


*“Quan sát hiệu quả âm thanh trong hoàn cảnh ồn ào a. Anh ở đây, em ra ngoài gọi cho anh, để xem hiệu quả thế nào.” Cô nhìn anh với ánh mắt có thế mà cũng không biết, xoay người nhẹ nhàng đi tới cửa của cửa hàng.*
*Anh nhìn thấy thân ảnh màu đỏ luồn lách xuyên qua đám đông, mái tóc ở phía sau bay múa.*


*Lúc đi tới cửa, bước chân chậm lại, từng bước từng bước đi ra, cô bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua không gian xa xa, xuyên qua đám người, thăm thẳm như thế khóa trên người anh.*
*Anh thấy trên mặt cô ý cười mỏng manh, giống như nụ cười cáo biệt.*


*Dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, anh hoảng hốt đứng dậy, nhảy dựng lên đuổi theo, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng cô ngồi chui vào Taxi.*
*“Phồn Tinh……..” Anh vừa chạy vừa gọi cô.*
*Cô hơi khựng lại, không quay đầu, quyết tuyệt ngồi xuống.*


*Anh không kịp, anh không cản nổi, chỉ có thể nhìn cô cứ như vậy cách xa mình.*
*Anh đứng ngơ ngẩn trong mưa, tâm tư rối loạn.*
*Di động lúc này rung lên, là một tin nhắn ngắn ngủi.*
*“PAUSE.”*
*PAUSE cái gì? PAUSE bao lâu? Cô lại không nói thêm một chữ.*
*Mưa vẫn rơi, không hề có dấu hiệu ngừng lại.*


* ===========*
*[38] Hỉ đản: trứng luộc được nhuộm màu đỏ thường dung trong hôn lễ hoặc khi sinh con.*
*[39] Tam bái: lễ cưới này được cử hành theo kiểu truyền thống, cô dâu chú rể bái đường ba cái.*






Truyện liên quan