Chương 10
Ngó đồng hồ đeo trên tay, anh nó tính lên lầu gọi nó dậy sớm một chút để chuẩn bị
Cạch…cửa bật mở…nó đã thay đồ sẵn sang trong phòng
- Chuẩn bị xong rồi sao_anh nó
- Xuống nhà thôi_nó tung tăng đi xuống nhà
Ngồi ăn sáng mà nó cứ cười khiến anh nó vui lây
- Em có chuyện gì vui à_anh nó
- Không có, em cảm thấy tâm trạng tốt thôi_nó
- Anh ra trước nha_anh nó buông đũa, xách ba lô ra xe trước
Một lát sau, nó cũng vội vàng ra xe.Hôm nay đi học sớm nên sân trường ít người hẳn, xung quanh chỉ lác đác vài người lao công của trường
Anh hai và nó bước vào lớp đã thấy một cậu học sinh nằm dài ra bàn.Nó kéo tay áo anh hai
- Hải Phong, cậu kia là ai vậy_nó
- Là Phạm Hải Hoàng Đức, cậu ta là người được yêu mến nhất cái trường này đó
- Cậu ta á, nhẫm lần gì không vậy_nó
- Sao, thấy thế nào_anh nó
- Nhìn không có thiện cảm lắm_nó
Nó ngồi xuống bàn, tháo ba lô,lấy điện thoại trong cặp ra chơi game
- Khát nước không_anh nó quay sang hỏi
- Cũng hơi hơi_nó
- Uống nước gì anh xuống mua cho_anh nó
- Gì cũng được_nó
Anh nó vẫn để headphone trên tai, đi xuống canteen mua nước.Anh nó vừa bước xuống cầu thang, một đám nữ sinh hùng hổ bước vào lớp 11R
- Trong đám này, đứa nào là Hải Phương_đứa đầu đàn hét lớn, những học sinh trong lớp biết ý, nhanh chóng chuồn lẹ ra ngoài, ngoại trừ hắn
- Có chuyện gì vậy_nó tắt điện thoại, đến chỗ người vừa mới gọi tên mình
- Mày là Hải Phương_người đó tiếp
- Thì sao_nó chau mày
- Mày biết tao là ai không_nữ sinh nó tiến lại gần nó
- Không cần biết và không muốn biết_nó
Hắn ra khỏi giấc ngủ mơ mơ màng màng vừa bị đánh thức bởi đám nữ sinh kia.Hắn chỉnh to nhạc, khoanh tay xem màn kịch trước mắt
[Ai kia, không phải là học sinh mới hay sao?_hắn]
- Tao chính là Phan Minh Hà, bạn gái của Hải Phong, mày có biết không_Minh Hà quát vào mặt nó
Nó nghĩ thầm [Ôi trời, anh có người yêu rồi sao…?]
- Tỷ tỷ bình tĩnh, không cần đôi co với loại con gái này_một nữ sinh phía sau nói lớn, cố ý để nó nghe được
- Thì sao…có liên quan gì đến tôi hay sao_nó phũ
-Mày…mày…_Minh Hà cứng họng
Chát…………._cái gì không giải quyết được bằng lời nói thì giải quyết bằng vũ lực thôi, Minh Hà dồn hết sức tát nó một cái thật mạnh.Khuôn mặt nó quý như vàng bị vết tát in rõ hình bàn tay đỏ ửng
Đám người phía sau cười lớn, Minh Hà khinh bỉ nhìn nó
- Đó là cái giá mày phải trả_Minh Hà
- Và cô sẽ phải nhận lại gấp trăm lần_mọi người giật mình quay lại phía sau, là anh nó, một tay cầm chai nước, tay còn lại cầm điện thoại
- H…Hải…Ph…ong_Minh Hà ấp úng
- Mau cút ra khỏi lớp trước khi có án mạng xảy ra_anh nó bình tĩnh
- Nhưng…._Minh Hà
- Ra ngoài mau_anh nó
Anh nó để hai chai nước trên bàn, kéo tay nó xuống phòng y tế.Minh Hà học ở lớp bên cạnh, hành động thân mật vừa rồi được in vào đôi mắt cô một cách rõ nét nhất
- Hải Phong…cậu ấy ăn bùa mê thuốc lú gì của cô ta rồi chứ_Minh Hà
Xuống phòng y tế, cô y tá vẫn chưa đi làm, anh nó tự ý mở cửa
- Có cần phải xuống đây không_nó
- Im lặng nào_anh nó
- Rát quá, cô ta có sức công phá thật đấy, xem ra em có đối thủ rồi_nó
- Xong rồi_nó
- Tại anh nên em mới thê thảm thế này_nó trách móc
- Ừ, là anh sai, anh xin lỗi, ô kê_anh nó
- Nói suông thế à_nó
- Vâng vâng, tối nay nô tài chở nương nương đi trung tâm thương mại_anh nó
- Và….._nó
- Anh thanh toán_anh nó
- Yeah…phải vậy chứ
Hai anh em nói rời khỏi phòng y tế trước con mắt đỏ rực của Minh Hà