Chương 13

Hộc…hộc…hộc_Mĩ Vân chạy gấp vào lớp, hãm phanh trước bàn của nó rồi đặt một tờ giấy lên bàn, ngồi chiếc ghế bên cạnh thở phì phò
- Có chuyện gì vậy_một làn gió lạnh thổi qua người của nó
- M…mày nhìn đi_Mĩ Vân lấy lại bình tĩnh, chỉ vào tờ giấy trên bàn


- Ừm..để coi_nó nhìn vào tớ giấy.Mặt đơ vài giây rồi nhanh chóng biến dạng


Tờ giấy đó được chia làm hai nửa.Một bên là ảnh của nó với anh nó ở cái hôm qua làm ầm lớp 11E, bên còn lại là ảnh của nó được hắn giúp đỡ lúc Minh Hà dọa đánh nó…ở giữa có một dấu chấm hỏi to tướng kèm theo phía dưới là dòng chữ “Cô ta sẽ chọn ai?”


Nó đánh con mắt vào tờ giấy kia thêm vài lần nữa, rồi nhẹ nhàng một cách bất bình thường
- Mày lấy cái này ở đâu_nó
- Ở dưới sân trường được rải nhiều lắm_Mĩ Vân chỉ vào hướng cửa lớp


Nó chạy ra ngoài, rất nhiều tờ giấy giống y như vậy được rải rác khắp sân trường rộng lớn.Mĩ Vân cũng chạy theo sau, vỗ nhẹ vai nó
- Mày thành người nổi tiếng rồi con ạ_Mĩ Vân
- Nổi tiếng như này thì tao không ham_nó lắc đầu ngán ngẩm


Đứng “ngắm” vài giây, nó như sực nhớ lại, vùng vằng tìm anh nó
- Anh coi đi_nó đặt sầm tờ giấy lên bàn, anh nó cầm lên xem thử, xăm xoi một hồi rồi phán
- Oh…vậy em sẽ chọn ai_anh nó
Nó thở dài


available on google playdownload on app store


- Chọn cái đầu anh: một bên là anh trai, một bên là tên không quen biết, chọn là chọn thế nào? Em không có tâm trạng đùa đâu_nó bực dọc
- Tin lá cải ấy mà, chỉ nổi một chốc rồi lại dìm xuống thôi, em chịu khó thêm vài bữa nữa đi_anh nó tỏ vẻ không quan tâm lắm
- Là anh nói đấy nhá_nó


Dù anh nó đã nói vậy, về nhà nó vẫn bứt rứt không thôi


- Đúng là tức ch.ết mà, tưởng vô trường mới sẽ xây dựng được hình tượng “ngọc nữ” ai dè, vừa mới vô đã bị dính “xì can đồ” rồi, lại còn là với anh trai nữa mới kinh chứ….thật là không thể sống tiếp mà…Hương Thảo, mày tiêu rồi…!_nó vùi đầu vào gối xả giận


Bình thường nó sẽ tung tăng hớn hở đi học nhưng hôm nay nó chỉ muốn trốn ở nhà, khó khăn lắm anh nó mới thuyết phục được nó đi học


Vừa mới bước vào lớp, nó suýt té ngửa vì mớ lộn xộn trên bàn.Hầu như rác của 11E đều tập hợp trên bàn nó, những hình vẽ ma quái xuất hiện chi chít trên bàn, đáng ghờm hơn là bên phần bàn của anh nó, không mảy may dính một tí nào
- Anh mau giải quyết đi…._nó nghiến răng nhìn anh nó


Anh nó dùng mĩ nhân kế, nhờ hai cô bạn hôm nay trực nhật dọn nốt phần rác ở bàn nó, dù không thích lắm nhưng nhờ những lời vàng ngọc của trai đẹp, bàn nó trở lại sạch sẽ
- Cứ như vậy chắc mình ch.ết mất_nó
Ra chơi, nó đến bàn hắn giải quyết chuyện tin đồn thứ thiệt


- Tại cậu hết, nhờ cậu mà thôi trở nên”may mắn” thế này đây_nó đưa tờ giấy ra trước mặt hắn nhưng hắn không thèm liếc đến dù chỉ nửa chữ
- Không phải tôi là ân nhân cứu mạng cậu sao, đáng lẽ cậu phải cảm thấy biết ơn chứ sao quát thẳng vào mặt thôi thế này_hắn


- Ừ thì là vậy, nhưng chuyện này cậu giải quyết sao đây_nó
- Không biết, để lát tôi về méc mẹ giải quyết_hắn nói nữa thật nữa đùa
- Đồ bám váy mẹ_nó đùng đùng nổi giận bỏ đi
Hắn giãn cơ mặt
- B…bám váy mẹ sao?_hắn


Hắn viết một bức thư nữa gửi đến cho nó dù biết sẽ không có hồi đáp:Hương Thảo, cậu biết không? Mấy ngày này tớ gặp một người rất giống cậu, từ ngoại hình cho đến tính cách.Hôm nay cậu ấy còn nói tớ bám váy mẹ nữa đấy…giống y như cậu hồi xưa…có phải, bạn ấy là cậu thật không?...Tớ nhớ cậu lắm…Trần Hương Thảo!






Truyện liên quan