Chương 1: Tình bạn tan vỡ

Nếu có ai đó hỏi tôi trong đời đã làm điều gì đáng tự hào nhất, tôi sẽ trả lời: “Không khuất phục mấy trò bắt nạt khi còn học tiểu học, cho dù bị tất cả nữ sinh nói tôi là đồ xấu xa đáng ghét.”


Nguyên nhân bởi vì tôi đã nói lời khó nghe với cậu trai được hoan nghênh nhất lớp. Cậu ta là một người xinh đẹp, làn da trắng mịn, là mẫu người lý tưởng trong lòng con gái. Cậu ta không chỉ đáng yêu thôi, còn tốt bụng, thông minh, vậy nên cũng được cánh con trai hoan nghênh. Có lẽ bạn nên gọi cậu ta là thần tượng của lớp.


Nhưng có một ngày cậu ta bị thương trong tiết thể dục, đã khóc sướt mướt. Hai gò má mềm mại ửng đỏ, những giọt nước mắt xinh đẹp lăn dài trên khuôn mặt cậu ta. Mấy chục đôi mắt kinh ngạc nhìn lại.
Thầy giáo và học sinh thương tiếc xúm đến hỏi. “Có sao không?”


Còn tôi vẫn đứng yên vì kinh ngạc.
Thật ra thì tôi có nói một câu. “Là con trai thì đừng khóc nhè! Mít ướt!”
Chậc, vì câu đó mà tôi gặp rắc rối. Đám con gái vây xung quanh thần tượng của mình, trừng mắt nhìn tôi.
“Izumi, cậu là kẻ xấu!”
“Thật quá đáng, Shotaro!”


Kế tiếp đám con gái mắng tôi là xấu xa không lương tâm, không ngừng mắng chửi. Con gái thật đáng sợ khi tụ tập thành nhóm.


Điều tệ hại hơn là, họ làm vậy không phải để bắt nạt tôi hay bởi đùa giỡn – họ lấy cớ vì chính nghĩa. Khi con người tự cho là đúng, cho dù bạn không làm gì sai, ngay cả có lý do chính đáng hợp lý nhất thì vẫn sẽ bị họ phủ nhận.


available on google playdownload on app store


Quá đáng hơn là có mấy nữ sinh bắt đầu nói. “Hãy xin lỗi cậu ấy đi!” Yêu cầu xin lỗi khi mà họ còn không phải là người bị hại.


Tôi không chịu xin lỗi. Dù nhìn như thế nào, một tên con trai khóc chỉ vì vấp té thì mất mặt lắm, đúng không? Nếu cậu ta bị bắt nạt, hoặc là bản tính yếu đuối thì chẳng đáng nói. Có lẽ tôi nhầm, nhưng cậu ấy trông không yếu ớt như thế. Bởi vì thần tượng đó là bạn thân của tôi, tôi biết rất rõ về cậu ấy.


Tôi cố gắng nói rõ cho đám nữ sinh điều đó, nhưng họ không thèm nghe, họ càng tấn công tôi nhiều hơn. Chốc lát sau, ngay cả nam sinh (đứng ngoài xem cuộc vui) đều theo phe nữ sinh, rồi tôi bị cả lớp tẩy chay.


Tại sao tôi không cúp học ngày nào trong tình cảnh bi thảm này? Đơn giản: tôi cứng đầu. Tôi không muốn chạy trốn cho họ cơ hội đắc thắng, vậy nên tôi buộc mình đến trường mỗi ngày. Nhờ thế, tôi không chỉ cứng đầu mà là hết thuốc chữa, tính cách vặn vẹo trăm tám chục độ, nhưng mà mấy cái này không đem lại lợi ích gì.


Tôi không định khóc lóc trong hoàn cảnh thê thảm này. Bởi dù tôi có khóc nhiều cỡ nào, không bao giờ tôi thỏa hiệp với bạn học có lối suy nghĩ: “Chúng ta cùng nhau cố gắng chà đạp Izumi, Hoàng Tử Bóng Đêm!”


Mà cho dù tôi cố thay đổi tính cách, chắc chắn cũng không được mọi người yêu thích như thần tượng của lớp.
Thần tượng nhỏ xinh năm xưa giờ đây trưởng thành Hoàng Tử cưỡi trên con ngựa trắng.
“Ê, nhìn cái này đi. Bình chọn tuần này cô gái đẹp nhất là Erina Chitose của cậu này!”


“Hở, thật không? Cho tôi xem!”
Tôi bị lôi ra khỏi ký ức năm năm trước, quay về hiện thực bởi hai giọng nói ồn ào.


Tôi dễ thả hồn bay đi – một lúc nào đó – ngơ ngác không biết mình đang làm gì, khi thấy cái chổi trên tay mới sực nhớ. Đã tan học, giờ là lúc dọn dẹp lớp. Tới phiên tôi trực nhật quét dọn phòng học lớp mười, cô giáo chủ nhiệm lớp Endo (bị lớp đặt biệt danh là Tohru) rất nghiêm khắc trong việc kiểm tr.a vệ sinh. Khi Tohru đến lớp mà còn một chút bụi bẩn thôi, bà ấy sẽ bắt bạn phải lau lại hết toàn bộ, vì vậy mọi người chán ghét nhất khi tới phiên trực nhật.


Tôi ghét quét dọn nhiều như ghét gã kế bên, nhưng hôm nay tôi muốn về nhà sớm để xem chương trình tivi đã thu lại, vì vậy phải quét thật cẩn thận. Chẳng ngờ tôi lại chìm vào ký ức quá khứ u ám.


Những ngày tiểu học thảm hại vẫn còn ảnh hưởng mình đến mức ùa về quấy rầy vào lúc này? Ha, đó là bởi thần tượng của lớp hiện ở đây, thế đấy.
“Erina đúng là dễ thương. Lúm đồng tiền đẹp nhất.”
“Ừ ừ, tôi biết cậu chỉ khoái ngực to thôi, Natsuki.”


“Không, không, tôi thích xem sau gáy cơ!”
Câu này phát ra từ miệng thần tượng, chàng trai họ gọi là ‘Natsuki’, năm gã trai đứng quanh hắn ta bật cười.
“Ha ha ha, có bệnh!”


Tôi lạnh lùng liếc đàn ngựa túm tụm trước bảng đen. Chàng trai đứng giữa đám ồn ào kia là Makoto Natsuki. Hắn cùng lớp với tôi, chói sáng, tóc đen mượt, cao ráo, gầy mà không mất cường tráng. Mắt to, mũi thẳng, hàm răng trắng đều, làn da mịn màng đến con gái phải ghen tỵ.


Hắn đang làm bộ mặt ngu đần, nhưng dù là thế nào, đều trông đẹp trai. Mà bộ dáng ‘hoàng tử cưỡi bạch mã’ càng hợp với hắn nhất.


“Đúng rồi, Natsuki, vậy thì Ayako Sugiura chẳng phải là mẫu người của cậu?” Họ đột nhiên nhỏ giọng, giống như đang bàn thứ bí mật. Thậm chí là tôi, người không quen biết ai, đều nghe đến cái tên đó. Cô ấy ở lớp kế bên, nghe nói là người đẹp nhất trường. Tôi chỉ thấy một lần lúc đi ngang qua, nhưng cô nàng thật sự là dễ thương, cũng hoạt bát nữa, và nổi tiếng ngang với Natsuki.


Nghĩ lại thì có tin đồn Natsuki và Sugiura yêu nhau. Tôi không biết sự thật có đúng như thế.
“Nhưng tóc Sugiura dài mà, sao cậu thấy được sau cổ?”
“Ngốc! Tóc dài khi cột cao thì có thể thấy thôi, kiểu đó đẹp nhất. Xem che che lấp lấp mới thấy đẹp, hiểu không?”


“Gì chứ, Tagawa, cậu cũng chuyển sang mê xem gáy rồi?”
Cái tên đứng cạnh Natsuki tên là Tagawa bắt đầu say sưa nói về mấy cô gái tóc dài, những tên khác liền hùa theo. Tagawa hoạt bát hay làm trò cười, vì vậy mấy trò đùa cấp thấp của cậu ta thường gây khó chịu hoặc chọc cười.


Natsuki ngoắc ngón tay mời gọi. “Cần cổ là đẹp nhất, Tagawa à. Tới đây gia nhập với mình nào!”
“Cám ơn, nhưng không cần! Tôi chỉ muốn xem mông đẹp thôi!” Tagawa khóc thét, làm bộ mặt nghiêm nghị.


Cả đám lập tức cười ngặt nghẽo. Cách họ sống đơn giản mà tràn đầy tuổi thanh xuân – thật tốt. Tình yêu, tình bạn, ba hoa, là những gì học sinh trung học nói chuyện với nhau.


Tôi thì không hứng thú với mấy thứ đó. Con gái đáng sợ, tôi không có bạn, cũng không định sống sa đọa. Tôi thà xem chương trình tivi, phim ảnh hơn là lãng phí thời gian với mấy thứ đó.
A, phải rồi.


Tôi phải về nhà ngay, để xem tập phim Người giữ đạo phật: hòa thượng* mà tôi đã thu, nhưng mà mấy thằng ngốc cứ đứng trước bảng đen không dọn dẹp gì hết. Hại tôi kẹt ở đây! Đó là vì sao tôi ghét tụ thành nhóm.
(*dịch đại, nguyên văn: Buddhist Prayer Rangers: monkman)


Tôi nhanh chóng làm xong phần việc của mình, liếc mắt phía Natsuki cùng đám tay chân. Thế nhưng họ vẫn đang nói đề tài cũ về bình chọn mấy cô gái đẹp và Sugiura, hoàn toàn không nhìn ánh mắt lạnh lùng của tôi.


Cô giáo không bao giờ tới kiểm tr.a lúc trực nhật trừ khi một học sinh đi kêu, cứ tình hình này tôi sẽ không về nhà được.
Tuần này là tập cuối cực kỳ hay khi Hoàng hòa thượng đã hoàn thành tu luyện gian khổ, quay trở lại với thân phận Kim Đại Sư.
Trời ạ, nhớ tới là tôi muốn về nhà ngay lập tức.


“Này.” Tôi nhỏ giọng gọi. Nhưng họ không nghe thấy hoặc là cố ý phớt lờ, bởi vì chẳng chịu quay đầu lại. Tôi hơi nhún vai, lần nữa lên tiếng. “Này, Natsuki.”
Khi nào tôi gọi tên hắn, mấy tên vây quanh liền nhanh chóng nhìn lại tôi. Hành động mau giống kỵ sĩ bảo vệ hoàng tử vậy.


“Có chuyện gì sao, Izumi?” Trái ngược với đám tùy tùng cảnh giác, Natsuki tươi cười ôn hòa.
“Nếu cậu có mông, vậy sao không đứng lên, ngừng tán nhảm với đám theo đuôi và bắt đầu dọn dẹp đi?” Tôi hỏi giọng chế nhạo.


“Cái gì?! Mới gọi ai là ‘đám theo đuôi’?!” Nói chuyện là cậu trai đứng gần đó Matsuno, đôi mắt sáng quắc giận dữ trừng tôi. Matsuno quan hệ với tôi kém nhất, gã thường là người nhanh nhất phản kích tôi.
Natsuki trấn an gã, trịnh trọng xin lỗi.


“Thật có lỗi, chúng tôi quên mất nhiệm vụ trực nhật. Chúng tôi sẽ dọn xong chỗ này. Cậu có thể về nhà ngay nếu có chuyện gấp.”
“Cái gì? Tại sao chứ?! Thật không công bằng có một người ra về sớm hơn!”
“Nhìn đi, Izumi đã một mình quét dọn. Cậu ấy đã làm xong phần việc của mình.”


Matsuno và mấy người khác còn chưa cam lòng, nhưng thấy Natsuki nghiêm mặt thì miễn cưỡng đồng ý.


Thật đúng là một học sinh gương mẫu! Làm bộ như thế để nâng cao giá trị con người hắn ta và hạ thấp tôi, tôi đinh ninh hắn cố ý làm thế. Hắn thông minh, biết đánh vào điểm yếu của con người là ganh tỵ và ghen ghét.


Tôi thầm mừng hắn dễ dàng để tôi đi. Tôi mau chóng xoay người, đặt chổi vào tủ cất dụng cụ, tới bàn học bỏ sách vở vào cặp. Rồi khi tôi định ra khỏi phòng, thình lình cảm giác tầm mắt dao nhọn. Lúc tôi quay đầu lại, các bạn bè của Natsuki nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt ghen ghét như đang nói. “Sao mày dám phá hỏng cuộc vui của chúng ta?”


Nếu chỉ là một người làm vậy thì không có gì, nhưng mà tất cả mọi người trừ Tagawa đều đang nhìn tôi, cảm giác thật khó chịu. Tốt nhất chủ nhân của mấy thằng ngốc đầu óc trái nho này nên nói gì với chúng, nhưng đáng tiếc không thể. Hắn bắt đầu chăm chỉ lau dọn, hoàn toàn không chú ý cuộc chiến âm thầm giữa hai bên.


Tôi nhún vai, từ ngưỡng cửa trở về bên Natsuki.
“Được rồi, tôi sẽ giúp cậu rồi mới rời đi. Mau lên làm xong chỗ này đi. Cũng kêu đám cái đuôi của cậu làm việc đi chứ.”
Nghe vậy, hắn ngừng tay. “Cậu nói ai là ‘cái đuôi’ của ai?”
Còn ai nữa? __ Tôi thầm nghĩ, uể oải thở dài.


“Này, Izumi, vì sao cậu cứ phải nói kiểu đó? Nghe thật khó chịu.” Tagawa đứng cạnh Natsuki lên tiếng trách móc. Cậu ấy hết nhìn tôi đến liếc Matsuno, có vẻ lo lắng tình thế căng thẳng. Dường cậu ta muốn giải hòa nhưng những người khác không có ý tiếp nhận.


“Hừ, cứ để cậu ta đi, Tagawa à. Izumi lúc nào cũng không hài lòng bất cứ việc gì Natsuki làm. Cậu ta lấy cớ đánh nhau với Natsuki bất cứ khi nào có cơ hội.”
“Ừ, cậu ta chỉ là đang ghen tỵ. Con trai ghen tỵ bộ dáng thật xấu xí.”
Giọng nói của đám tùy tùng tăng thêm không khí khẩn trương.


“Tôi…a….” Tagawa chần chừ, có vẻ muốn nói thêm gì nhưng cuối cùng im miệng. Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta.


Năm xưa tôi và Tagawa cũng là bạn. Nhưng từ khi tôi và Natsuki chiến tranh, Tagawa dần rời xa tôi như tất cả người khác. Tôi không quan tâm Matsuno nói mình ra sao, nhưng vẻ mặt áy náy của Tagawa làm trái tim nhói đau. Tôi nhắm mắt, siết chặt nắm tay.
Chợt một giọng nói nghiêm khắc vang vọng trong lớp học.


“Mấy cậu thôi đi! Mấy cậu đang làm khó Izumi!”
Khi tôi quay đầu nhìn, khuôn mặt bình thường luôn thân thiện của Natsuki đã chuyển thành tức giận.
“Nhưng mà Natsuki à…”


“Đừng có nhưng với tôi! Là lỗi của chúng ta chậm chạp không dọn dẹp, cậu ấy khó chịu là đương nhiên rồi!” Hắn bước tới chắn giữa họ như muốn che chở tôi.


Natsuki luôn là vậy. Mặc kệ tôi châm chọc khiêu khích thế nào, hắn không bao giờ tức giận. Ngược lại còn luôn quan tâm đến tôi. Không thể không thừa nhận, hắn là mẫu người tốt mà ngày nay hầu như không có. Nhưng thật khó để tôi hòa hợp với người hoàn hảo như vậy.


Hắn nhân hậu, hòa đồng, năng động, thông minh – là kiểu người đứng đầu nếu tham gia chương trình siêu anh hùng. Một cách khác, bạn có thể nói hắn là loại người thân thiết với tất cả, cố gắng giúp đỡ mọi người. Làm tôi buồn nôn, nhưng khi nhìn hắn cười với bất cứ ai, cảm giác thật khó chịu.


Tôi liếc đám người Matsuno, mạnh tay mở cửa lao ra khỏi lớp. Dậm chân đi xuống sân trường chạy nhanh ra cổng.






Truyện liên quan