Chương 1
Ánh nắng lấp lánh trên mái ngói của toà biệt thự The Cottage, khi Abe Braunstein cho xe chạy quanh của con đường dài tưởng như vô hạn, dẫn đến khu dinh thự oai nghiêm cất theo kiểu Pháp này. Với một người nào khác Abe, cái quang cảnh nguy nga của khu dinh thự này chắc đã làm cho ông ta phải nín thở. Nhưng Abe thì đã từng đến khu nhà tráng lệ này cả chục lần rồi.
Cottage là một trong những toà nhà rất nổi tiếng ở Hollywood, nhắc ta nhớ đến những dinh thự của các dòng họ Vanderbilts và Aston ở New Port, Rhode Island vào khoảng đầu thế kỷ. Nó được một trong những ngôi sao lớn của nền điện ảnh thời phim câm, Vera Harper cho xây cất năm 1918 theo kiểu một lâu đài Pháp của thế kỷ XVIII, mang vẻ giàu có, xinh đẹp, duyên dáng, thanh lịch trong mọi đường nét cấu trúc. Vera Harper là một trong số ít những ngôi sao màn ảnh của thủa ban sơ ấy, đã giữ được của cải làm nên, đã có những cuộc hôn nhân tốt đẹp, và đã sống ở đây cho đến khi qua đời vì tuổi tác già nua vào năm 1959. Bà ta không con cái, không người thừa kế và đã để lại mọi thứ cho giáo hội thiên chúa giáo. Cooper Winslow đã mua lại khu dinh thự này một năm sau đó với một số tiền rất lớn ngay cả vào thời đó, vì thuở ấy ông đã thành công rực rỡ trong ngành điện ảnh. Khi mua lại nó, Cooper Winslow đã làm dư luận xôn xao hẳn lên, vì đó là một toà nhà, một tài sản phi thường đối với một anh thanh niên mới 28 tổi, cho dù là một ngôi sao điện ảnh lớn. Nhưng Coop không hề thấu lúng túng sống trong một dinh thự lớn như thế, mà còn thấy thoải mái vì nó xứng đáng với con người ông ta.
Bao quanh tòa nhà là một khu đất 14 mẫu, gồm một phần đất rộng có rào và những khu vườn được chăm sóc thật kỹ lượng ngay trung tâm của Bel Air, một sân quần vợt, một hồ tắm lớn khảm đá xanh và màu vàng kim, và nhiều hồ nước phun đặt rải rác nhiều nơi trong khu vườn. Lối sắp xếp trang trí của khu đất và vườn tược được cho là rập theo mẫu của điện Versailles bên trong biệt thự các trần nhà cao, phần lớn các vật trang trí được các nghệ sĩ mang từ Pháp qua. Tường của phòng ăn và phòng khách ốp gỗ, loại gỗ ốp tường và lát nền của phòng khách cũng được mang từ một lâu đài ở Pháp sang. Toàn thể khu dinh thự đã tạo cho Vera Harper một khung cảnh tuyệt vời và một toà nhà tuyệt đẹp cho Cooper Winslow kể từ khi mua nó. Có một điều làm Abe Braunstein an tâm, là Cooper đã mua dứt nó hoàn toàn vào năm 1960, dù đã hai lầm đem nó cầm thế. Chuyện này dù vậy cũng không làm giảm giá trị của nó. Đến bây giờ, ở Bel Air nó vẫn là một bất động sản quan trọng nhất, không xxác định được thời giá. Trong vùng Bel Air hay bất cứ nơi nào khác, chắc chắn không có toà biệt thự nào so sánh với nó được, ngoại trừ ở New Port, nhưng giá trị của khu bất động sản ày lại lớn hơn nhiều nếu nó ở bất cứ nơi nào khác, cho dù nó đang trong tình trang không được tu bổ.
Trong bộ đồ xám màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu đen và xám, Abe đứng chờ với vẻ mặt nghiêm nghị, trong khi người quản gia trong bộ y phục màu sáng, mở rộng cửa lớn. anh nhận ra viên kế toán ngay và gật đầu chào. Qua kinh nghiệm, Livermore biết là mỗi khi viên kế toán đến thăm, vị chủ nhân của anh xuống tinh thần kinh khủng, đôi khi phải cần đến cả một chai Cristal sâm banh, mới đưa ông chủ trở lại vui vẻ như cũ, có khi còn cần cả một lon Caviar nữa. Livemore đã cho ướp lạnh cả hai thứ này ngay khi được cô thư ký riêng của Coop, Liz Sullivan, thông báo nhân viên kế toán sắp đến thăm.
Liz đang chờ Abe ở phòng khách, khi nghe tiếng chuông cửa ngoài, cô đã băng qua hành lang trước với một nụ cười sẵn trên môi. Cô ta đã ở đấy từ lúc 10h sáng, xem lại một số giấy tờ sửa soạn cho cuộc gặp gỡ này, bụng rối bời kể từ đêm trước. cô ta đã cố báo trước cho Coop biết nội dung cuộc gặp mặt này, nhưng ngày hôm trước ông chủ đã quá bận chẳng để ý nghe. Ông sắp đi dự buổi dạ tiệc trang trọng nên muốn hớt tóc, đấm bóp và có một giấc ngủ ngắn trước khi đi. Sáng nay cô chưa gặp Coop. khi cô đến Coop đã đi dùng điểm tâm ở khách sạn Bevely Hill với một nhà sản xuất phim trước đó đã gọi ông, nói về một vai khả dĩ, nhất là khi có chuyện liên quan đến những tin tức xấu hoặc một điều gì làm ông khó chịu. Coop có một thứ trực giác nhạy bén giống như một ra đa siêu âm được điều chỉnh chuẩn xác, có thể báo trước giup ông ta hầu như cảm nhận được những điều mà ông không muốn nghe, và ông đã hứa xẽ về nhà trước trưa. Với Coop, trưa đây có nghĩa là 2 h chiều.
Chào cô Liz, ông ấy có nhà không? – Abe lên tiếng hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị. Ông không thích quan hệ với Coop, vì hai người là hai thái cực.
Chưa về, - Liz mỉm cười đáp trong khi đưa ông vào phòng khách, - nhưng chắc cũng sắp về tới nơi. Ông ấy có một cuộc gặp bàn về một vai chính.
Vai chính nào? Phim hoạt hình à? – Liz khéo léo giữ im lặng, không đáp, cô không thoải mái khi có người đưa ra những bình phẩm khiếm nhã về Coop, nhưng cũng biết là viên kế toán đã rất bực bội về ông chủ.
Coop chẳng hề nghe theo những lời khuyên của viên kế toán, và tình hình tài chính đã trở nên bấp bênh, thật ra đã rất tệ hại trong hai năm qua. Câu hỏi cuối cùng của Abe trong điện thoại với Liz ngày hôm trước là ”phải ngưng ngay chuyện ấy”. Sáng thứ 7 này ông đã đến để đưa cho Coop thông điệp trên, và điều khiến ông bực bội vô cùng, là như thường lệ, Coop lại trễ hẹn. Lúc nào ông ta cũng trễ hẹn. Và vì là Coop, lúc nào muốn biến mình thành một người đáng mến cũng được, nên mọi người ai cũng sẵn lòng chờ ông ta. Ngay cả Abe.
Ông dùng chút rượu nhé? – Liz cố đóng vai nữ chủ nhân hỏi, trong khi Livemore đứng cạnh đấy mặt tỉnh bơ. Anh chàng quản gia này lúc nào cũng giữ một vẻ mặt đặc biệt như thế trong mọi tình huống, không để lộ một chút thái độ nào cả. Rất hợp với vai trò của ông ta, dầu có lời đồn đại và có một vài lần khi bị Coop đùa giỡn dữ dội về một chuyện gì đó, anh ta quả có mỉm cười. Nhưng chẳng ai thật sự nhìn thấy anh ta cười lần nào, nên đó chỉ là câu chuyện đồn đại hơn là có thật.
Nhưng Coop nhất quyết bảo là anh ta có cười thật.
Không, cám ơn cô, - Abe đáp, mặt cũng tỉnh bơ như anh chàng quản gia, mặc dầu Liz nhìn thấy rõ ông ta càng lúc càng tỏ vẻ bực bội.
Vậy 1 ly trà đá nhé? – Giọng Liz rất thành thật, trong khi cố làm cho ông ta thoải mái hơn.
Thứ đó thì được. Theo cô thì ông ấy còn trễ bao lần nữa? – Bây giờ là 12h ’ và cả 2 biết là Coop chẳng bao giờ để ý đến chuyện mình trễ hẹn 1 hay 2 tiếng đồng hồ. Lúc nào ông ta cũng đến trễ với lí do rất hợp lý và một nụ cười rạng rỡ vốn làm mềm lòng các phụ nữ trừ Abe.
Hy vọng cuộc gặp không lâu lắm. đây chỉ là một cuộc gặp gỡ sơ bộ. họ sẽ giao cho ông ấy một kịch bản để đọc.
Tại sao?
Những vai gần đây nhất mà Coop đóng là vai phụ, hay những cảnh cho thấy ông ta đi ra vào buổi trình diễn đầu tiên, hoặc ở một quán “bar” trò chuyện với 1 cô gái. Hầu hết các vai ông đóng đều là vai đứng đắn, và trong phim, lúc nào ông cũng duyên dáng như cuộc sống thật của ông ngoài đời, đến nỗi số tiền thù lao của ông cho đến giờ vẫn còn là một chuyện huyền thoại. Bằng cách nào đó, lúcnào ông cũng giữ được những trang phục của mình và thu xếp ổn thỏa cho tủ áo quần toàn y phục đặt may ở những hiệu ông ưa thích ở Paris, London và Milan. Còn một số điểm làm Abe thêm chán nản, là ôngta còn tiếp tục mua sắm thêm mỗi khi đi đâu, những món đồ cổ, đồ pha lê, khăn vải và hàng mỹ thuật đắt tiền kinh khủng, trang trí cho ngôi nhà. Tập hóa đơn cứ chồng chất mãi trên bàn giấy của Abe cùng với hóa đơn của chiếc Rolls loại mới nhất. Có tin đồn là ông đang để mắt đến một chiếc Bentley Azure mui xếp, máy v65n hành bằng tuốc bin, số bán hạn chế, giá nửa triệu đô la. Chiếc này sẽ làm cho hai chiếc Rolls, một chiếc mui xếp, một chiếc Sedan và một chiếc xe hòm Bentley sang trọng đang nằm trong gara của ông thành một đội xe có giá trị. Coop không xem xe cộ và tủ quần áo của mình như một thứ xa xỉ, mà là một thứ cần thiết cho cuộc sống, những thứ cơ bản cho cuộc sống. Các thứ khác không đáng kể.
Một người giúp việc từ nhà bếp xuất hiện với 2 ly trà đá trên chiếc khay bạc. – Livemore đã mất dạng. Anh chàng chưa rời khỏi phòng, Abe đã nhìn sang Liz chau mày nói:
Tôi phải cho đám nhân viên nghỉ việc. tôi muốn họ nghỉ việc ngay hôm nay.
Ông Abe, có lẽ chúng ta nên làm việc này từ từ. Tôi thấy đây là một khó khăn cho họ.
Ông ấy không đủ sức để trả lương cho họ. Chắc cô cũng đã biết rồi. Tôi tính sẽ khuyên ông ta bán mấy chiếc xe hơi và ngôi nhà, ông ấy có thể trả hết số tiền cầm thế cùng các món nợ khác, và có thể tiếp tục sống đàng hoàng với số tiền còn lại. Ông ấy có thể mua được căn hộ ở Bevely Hills và trở lại tình trạng bình thường.
Nhưng Liz biết rõ ngôi nhà là một phần của con người Coop, một cánh tay, một cái chân, một con mắt của ông ta. Nó là trái tim của ông, trong hơn 40 năm nay và có một gắn bó không tách rời của ông. Coop thà chịu ch.ết còn hơn bán dinh thự Cottage đi. Và ông ta cũng không chịu rời bỏ những chiếc xe của mình, Liz biết chắc như thế. Ý nghĩ về một coop ngồi sau tay lái một chiếc xe nào khác hơn chiếc Rolls và chiếc Bentley là điều không ai nghĩ tới. Hình ảnh ông chẳng những là một phần của tiếng tăm, mà còn là tất cả con người ông nữa. Và hầu hết mọi người không ai nghĩ là ông đang ở trong tình trạng tài chính kiệt quệ. Người ta chỉ cho là ông chẳng để ý gì đến chuyện thanh toán các hóa đơn thôi. Đã từng có một vấn đề nho nhỏ với IRS trước đây mấy năm, và Liz đã giải quyết bằng cách đem tất cả lợi nhuận từ một cuốn phim ông đóng ở châu Âu chuyển cho họ ngay. Chuyện này sẽ không tái diễn nữa. nhưng mọi việc hiện rất khó khăn. Chỉ cần một cuốn phim lớn, Coop đã bảo vậy. Và Liz cũng lặp lại như thế với Abe. Cô lúc nào cũng cố chống đỡ cho Coop trong suốt 20 năm nay. Nhưng gần đây chuyện này cũng trở nên khó khăn cho cô hơn, vì lối sống vô trách nhiệm của Coop. Con người của Coop là vậy, cả hai đều biết thế.
Abe chán những trò chơi của ông ta.
Theo chỗ Abe được biết, thì hơn 1 năm nay Liz vẫn sử dụng thẻ tín dụng để thanh toán thẻ tín dụng, và Abe không sao chịu nổi chuyện đó. Còn những hóa đơn khác cũng chưa được thanh toán. Nhưng ý tưởng Coop phải vào khám quả là kỳ cục.
Đến 1h, Liz bảo Livemore mang bánh xăng uých đến cho ông Braunstein, và Abe lúc ấy trông như bốc khói vì giận. Ông giận Coop vô cùng, và chỉ vì tận tuỵ với trách vụ mà phải cố ngồi chờ đợi. Ông đã quyết định cứ xúc tiến những điều mình định làm, dù có hay không sự giúp đỡ của Coop trong nhiều năm như vậy. Lúc nào ông cũng nghi ngờ giữa 2 người có một vụ tình ái kím đáo nào, và rất ngạc nhiên khi biết là không hề có chuyện đó. Coop chẳng khờ khạo gì làm thế mà Liz cũng vậy. cô ta vẫn quý mến ông ta nhiều năm nay và cũng chưa hề ngủ với ông ta. Mà Coop cũng chẳng bao giờ yêu cầu cô ta làm thế, có một vài mối quan hệ với Coop rất thiêng liêng, chẳng bao giờ ông làm hoen ố chúng. Dù sao lúc nào ông cũng là một người lịch sự.
Đến 1h30’ thì Abe ăn xong món xăng uých. Lúc ấy Liz đã lôi được ôngvào câu chuyện về đội bóng Dodgers, một đội bóng ông ưa thích. Liz biết ông là một người ủng hộ nhiệt thành môn bóng rổ. Cô ta có khả năng đặc biệt làm người khác thấy dễ chịu, khi Liz quay đầu lại nghe ngóng. Cô nhận ra tiếng bánh xe của Coop đang chạy trên con đường đá trong khi Abe chẳng nghe gì cả, Liz mỉm cười nhìn Abe.
- Ông ấy đã về.
Quả thật Liz nói đúng. Coop đang lái chiếc Bently Azure mui xếp mà người bán vừa cho ông thuê trong vài tuần. Chiếc xe đẹp lộng lẫy, hoàn toàn hợp với ông ta. Có tiếng nhạc của bản La Bohême văng vẳng trong khi xe rẽ vào lối quanh cuối cùng rồi dừng lại trước ngôi nhà. Trông ông quả là một con người đẹp hết cỡ với những nét đều đặn như một bức tượng tạc với chiếc cằm chẻ, đôi mắt màu xanh thẫm, nước da sáng, mái tóc bạc đều, được cắt tỉachăm sóc kỹ lưỡng, dù đầu cúi thấp xuống cũng không thấy một sợi tóc nào lệch lạc. Coop Winslow đúng là mẫu mực của sự hoàn hảo trong mọi chi tiết. Đầy nam tính, thanh nhã trong một phong thái cực kỳ ung dung. Hiếm khi ông ta mất bình tĩnh, và rất ít khi tỏ ra bồn chồn. từ con người ông ta toát ra một vẻ quý phái mà ông đã hoàn chỉnh thành một thứ nghệ thuật để nó đến với ông một cách tự nhiên. Coop xuất thân từ một gia đình xưa ở New York, tổ tiên xưa kia là những nhân vật có tiếng tăm nhưng nghèo, và tên tuổi là do chính ông tạo dựng lấy. Vào thời kỳ rực rỡ nhất trong sự nghiệp, ông đã thủ vai của một anh thanh niên giàu có thuộc giới thượng lưu, một thứ Cary Grant của thời kỳ hiện đại với dáng dấp của Coop. không bao giờ ông chịu thủ vai một tên lưu manh hay một vai trò dữ tợn, mà chỉ làm một anh thanh niên phóng đãng, một anh gan lì trong y phục thật bảnh bao. Phụ nữ đều yêu mến đôi mắt hiền từ của ông. Con người ông không mang chút gì vẻ hèn hạ, nhỏ nhen, độc ác. Những người phụ nữ ông từng hò hẹn đều yêu mến ông, ngay cả sau khi rời ông sau 1 thời gian lâu. Hầu như lúc nào ông cũng tìm được cách khiến họ tự rời bỏ ông mỗi khi ông thâý chán họ. Ông có cái tài đặc việt trong việc dàn xếp với phụ nữ, và hầy hết những người từng có những mối tình với ông, những người mà ông hãy còn nhớ đều ca ngợi ông. Họ đều đã có một thời vui thích với ông, vì Coop lúc nào cũng làm cho mọi thứ dễ chịu, lịch sự trong suốt cuộc tình ấy. Và hầu như mọi ngôi sao nữ ở Hollywood, vào một lúc nào đó, đều nằm trong vòng tay ông.
Suốt cuộc đời, Coop vẫn là 1 người độc thân và 1 con người phóng đãng. Đến tuổi 70, ông đã cố tìm cách thoát khỏi thứ được ông đề cập như “một cái lưới”, và trông ông chẳng có vẻ gì là một người có số tuổi đó. Ông đã cố tự săn sóc hết sức kỹ lượng, nên trông như một người không quá số tuổi 55. Và khi bước ra khỏi chiếc xe hơi lộng lẫy với chiếc áo khoác rộng, quần xám, áo sơ mi xanh dương hồ ủi thẳng nếp đặt may ở Paris, người ta thấy một con người có đôi vai rộng, thân hình hoàn hảo và đôi chân dài. Người ông cao gần 2 mét, một tầm cao rất hiếm thấy. Coop thì không thế, và khi ông giơ tay vẫy chào mấy người làm vườn, không những nụ cười để lộ hàm răng trắng thật đẹp mà một phụ nữ chắc còn nhìn thâý những bàn tay xinh đẹp nữa. Coop Winslow quả là con người hoàn hảo. Trong vòng bán kính 100 dặm, bạn cũng nhìn thấy được cái dáng dấp đầy quyến rũ của ông ta, một cục nam châm thu hút mọi sự chú ý của đàn ông cũng như đàn bà. Chỉ có một số người biết rõ ông ta như Abe Baustein chẳng hạn là không bị ảnh hưởng của sức quyến rũ ấy. còn với những người hkác, ông có 1 sức hút như nam châm không cưỡng được, 1 thứ hào quang tỏa ra quanh ông, khiến ai cũng quay đầu lại nhìn và mỉm cười sửng sốt. ông quả là con người đầy ấn tượng. Livemore cũng thấy ông đang vào, nên đã mở rộng sẵn cánh cửa.
Livemore, trông chú mày được lắm. Hôm nay không có ai ch.ết à? – ông lúc nào cũng thích trêu chọc cái vẻ buồn rầu của anh chàng nọ. Với Coop, làm cho anh ta cười là một thách thức. Livemore đến làm việc cho ông được 4 nămrồi, và ông rất hài lòng về y. Ông thích thái độ chững chạc, nghiêm trang, khả năng và cung cách xử sự của y. Những thứ này mang lại cho ngôi nhà đúng cái hình ảnh mà ông muốn đạt đến. Livermore còn săn sóc rất chu đáo tủ áo quần của ông, và đối với Coop, điểm này rất quan trọng. Đó là phần chính của nhiệm vụ một quản gia.
- Thưa ông, không – Livermore đáp – Cô Sullivan và ông Braunstein hiện đang ở trong phòng khách. Họ vừa dùng bữa trưa xong – Anh ta không cho chủ biết là hai người nọ đã chờ ông từ trưa, vì biết Coop cũng chẳng hề để ý đến chuyện đó. Với ông, Abe Braunstein làm việc cho ông, và nếu ông ấy có phải chờ đợi thì có thể tính tiền công chờ luôn. Nhưng khi rảo bước vào phòng, ông nhìn Abe, nở một nụ cười rạng rỡ với chút vui thích. Nhưng giữa hai người từng chia xẻ một chuyện đùa cợt lâu dài nào đó. Abe không hề bị ảnh hưởng vì thái độ đó, nhưng ông ta, cũng chẳng làm gì được. Coop Winslow xưa nay vẫn thế.
- Tôi hy vọng bọn chúng dọn cho ông bữa trưa tử tế? – Ông lên tiếng làm như mình đã đến sớm thay vì trễ hẹn gần hai tiếng đồng hồ. Phong cách này của ông thường làm những người khác mất cảnh giác và làm họ quên mất mọi tức giận đối với ông, nhưng Abe nhất định không để mình bị lạc hướng. Ông ta đi thẳng vào vấn đề.
- Chúng tôi đến đây để bàn về vấn đề tài chính của ông. Có một vài việc chúng ta phải quyết định.
- Rất được. – Coop cười lớn khi ngồi xuống chiếc ghế nệm, rồi bắt chéo chân. Ông biết là trong vài giây đồng hồ nữa Livermore sẽ mang vào một ly sâm banh. Đây là một loại rượu nho Crystal mà ông vẫn dùng, được ướp lạnh ở một nhiệt độ thích hợp. Ông hiện có hơn chục két loại này cùng với những loại rượu nho rất nổi tiếng khác của Pháp. Hầm rượu của ông cũng là một thứ đầy huyền thọai như khiếu thưởng thức rượu của ông vậy.
- Chúng ta hãy tăng lương cho Liz – ông nhìn cô thư ký tươi cười, và cô thấy lòng mình như dồn cả cho ông. Liz đang có sẵn một tin xấu cho ông, ngần ngại không dám cho ông biết cả tuần lễ nay, trì hoãn mãi đợi đến dịp cuối tuần này.
- Tôi cho nghỉ tất cả những người giúp việc của ông ngay hôm nay – Abe mở đầu ngay câu chuyện không một phút giáo đầu. Coop nhìn ông này cười lớn trong khi Livermore tỉnh bơ bước ra khỏi phòng. Câu nói như rơi vào quãng trống không. Coop nhấp một ngụm rượu Sâm banh, đặt ly xuống chiếc bàn cẩm thạch đã mua ở Venice.
- Quả là ý kiến mới lạ. Làm thế nào ông nghĩ được cái ý kiến hay ho đó?
- Tôi nói đúng đắn đấy ông Coop ạ. Họ phải ra đi, chúng tôi vừa thanh toán xong tiền lương của họ, số tiền mà cả ba tháng nay họ chưa được trả và chúng ta không thể tiếp tục trả lương cho họ nữa. Chúng ta không thể tiếp tục với những chi phí như thế - giọng Abe chợt có chút van nài, dường như biết là dù nói thế nào cũng không làm cho Coop tin rằng mình nói đúng đắn. Ông có cảm tưởng như lúc nào cũng có ai đó ấn nút “chặn âm thanh” trong khi ông đang nói với Coop. – Hôm nay tôi đã báo trước cho họ cả rồi. Trong vòng hai tuần lễ nữa họ sẽ rời khỏi đây. Tôi để lại cho ông một cô giúp việc thôi.
- Tuyệt quá nhỉ! Cô ấy có ủi được áo quần không? Ông để lại cho tôi cô nào vậy? – Coop có ba cô hầu gái, một nấu bếp, một hầu bàn, Livermore quản gia, tám người làm vườn và một tài xế làm việc bán thời gian cho những sự cố quan trọng. Một ngôi nhà đồ sộ như thế cần rất nhiều nhân viên phục vụ, mặc dù hầu hết công việc của họ ông cũng có thể tự làm lấy được. Nhưng Coop thích cuộc đời phục vụ và muốn bắt mình chiều theo ý thích ấy.
- Chúng tôi để lại cho ông cô Paloma Valdez, người có tiền công rẻ nhất. – Giọng Abe rất là thực tiễn.
- Cô ấy là cô nào vậy? – Coop đưa mắt nhìn Liz như không nhớ có tên ấy trong nhà. Hai cô người Pháp là Jeanne và Louise thì ông biết, nhưng Paloma thì chẳng hề nghe tên.
- Đó là cô gái người Salvadore dễ thương mà tôi thuê trong tháng vừa qua.
- Tôi cứ ngỡ cô ta tên Maria. Có lần tôi gọi cô ta với tên này mà không thấy cô ấy phản đối gì. Cô ấy không thể trông nom cả ngôi nhà này được. Chuyện này thật lố bịch. – Giọng Coop vẫn vui vẻ khi đưa mắt nhìn Abe. Dường như ông không hề thấy bối rối chút nào.
- Ông không còn lựa chọn nào cả. – Abe thẳng thừng nói – ông phải cho những người đó nghỉ việc, bán xe cộ đi, và hoàn toàn không mua sắm một thứ gì, tôi nhấn mạnh là hoàn toàn không xe hơi, một bộ đồ, một đôi bít tất, một bức tranh, một tấm thảm trong năm tới. Sau đó có thể ông thoát ra được tình cảnh hiện tại. Tôi muốn thấy ông bán ngôi nhà hay ít nhất cũng cho thuê ngôi nhà cạnh cổng, và có lẽ một phần ngôi nhà này nữa để kiếm thêm một số tiền. Liz cho tôi biết ông không hề sử dụng khu phòng khách của ngôi nhà chính. Ông có thể cho thuê nó để kiếm được một món tiền khá nữa. Ông không cần đến cả hai kia mà. Abe đã suy nghĩ rất nhiều vấn đề trên và tận lực trong nhiệm vụ của mình.
- Tôi không biết những người lạ từ bên ngoài vào như thế nào. Cho thuê một phần của ngôi nhà quả là kỳ cục. Sao mình không cho họ ở trọ Abe? Hay biến nó thành một trường nội trú. Một trường cho học sinh lớp cuối chẳng hạn? Ý kiến của anh là kỳ lạ! – Ông ta có vẻ rất thích thú khi nói câu trên và như không hề có ý định làm theo bất cứ đề nghị nào của Abe, nhưng ông này đang quắc mắt nhìn thẳng vào Coop.
- Tôi nghĩ chắc ông không thấu hiểu đầy đủ tình trạng chúng ta hiện nay. Nếu không nghe đề nghị của tôi, ông sẽ phải đem cả ngôi nhà này ra bán trong vòng 6 tháng. Ông Coop, ông hầu như phá sản rồi.
- Lố bịch! Chỉ cần một vai trong một cuốn phim lớn là đủ. Hôm nay tôi đã có một kịch bản tuyệt vời. – Ông ta có vẻ hài lòng.
- Vai trò ấy lớn cỡ nào? – Abe hỏi với giọng khiêu khích.
- Tôi chưa biết. Họ đang bàn viết cho tôi một vai trong ấy, vai cũng quan trọng như ý tôi muốn.
- Với tôi có vẻ như đó là một màn phụ - Abe nói trong khi Liz ngồi nhăn mặt. Cô ta rất khó chịu khi có người tỏ ra tàn nhẫn đối với Coop. Và thực tế dường như lúc nào nó cũng tàn nhẫn với ông đến độ ông chẳng bao giờ muốn nghe đến nó, chỉ muốn bịt kín tai lại. Ông muốn cuộc đời lúc nào cũng dễ chịu, vui vẻ, dễ dãi và đẹp đẽ. Với ông cuộc sống là thế. Dù không có khả năng trả được cái giá của cuộc sống đó, điều này chẳng bao giờ ngăn không cho ông sống theo lối mình muốn. Ông không bao giờ ngần ngại mua một chiếc xe mới, đặt may năm sáu bộ đồ hay mua cho một người đàn bà món trang sức xinh đẹp. Và ai cũng thích giao thiệp với ông. Họ muốn có cái vinh dự được ông mặc đồ của họ, sử dụng đồ đạc hay lái xe của họ, và nghĩ rằng thế nào rồi ông cũng thanh toán những thứ ông muốn. Và hầu như mọi trường hợp ông đã thanh toán được mỗi khi có khả năng. Bằng cách nào đó các hóa đơn rồi cũng thanh toán kịp lúc, nhờ Liz.
- Abe, chắc anh cũng biết như tôi, chỉ cần một vai lớn là tiền lại chạy vào với chúng ta. Tôi có thể kiếm được 10 triệu đô la trong một cuốn phim, hay có thể đến 15 triệu. – Ông ta quả đang sống trong một giấc mơ.
Ngưng hẳn việc tiêu tiền như nước, cắt giảm số nhân viên đến mức tối thiểu, cho thuê ngôi nhà gần cổng trước và một phần của ngôi nhà này đi, rồi chúng ta sẽ xem xét lại mọi việc trong vài tháng tới. Nhưng tôi cho ông biết, nếu không làm thế, phải bán ngôi nhà này trước cuối năm nay. Tôi nghĩ là ông sẽ phải làm thế. Nhưng dường như Liz bảo là ông còn có vẻ khoái trá hơn. – Ôi, quả là một ý nghĩ điên rồ. Tôi đã sống ở đây hơn 40 năm trời!
- Rồi sẽ có người khác vào ở, nếu ông không bắt đầu thắt lưng buộc bụng. Điều này chẳng có gì bí mật cả. Tôi đã từng bảo ông cách đây mấy năm rồi.
- Vâng, anh có bảo tôi, nhưng giờ tôi vẫn còn ở đây, phải không? Cũng không bị khánh tận vào tù. Có lẽ anh phải cần đến những cảm xúc thật mạnh để giúp anh thoát khỏi cái quan điểm u ám đó. – ông lúc nào cũng nói với Liz là Abe trông như người chuyên lo việc ma chay tang chế, cả áo quần ông ta mặt cũng thế. Tuy không nói ra như Coop không tán thành thấy Abe đã mặc bộ đồ mùa hè trong tháng hai. Những thứ như thế làm Coop thấy áy náy nhưng không muốn lên tiếng bình phẩm, sợ làm Abe bối rối. Ít nhất thì ông ta cũng đã không đề nghị Coop bán luôn cả tủ áo quần.
- Abe, vấn đề nhân viên anh nói nghiêm chỉnh đấy chứ? – Coop đưa mắt nhìn sang Liz trong khi cô ta cũng nhìn lại ông, thông cảm với những tình cảm tưởng không mấy vui của ông hiện tại.
- Tôi nghĩ là ông Abe đã nói đúng. Ông đã tiêu xài vượt quá nhiều khả năng thu nhập của ông, Coop à. Có lẽ ông nên bớt lại trong một thời gian cho đến khi tiền bạc bắt đầu dồi dào trở lại. – Lúc nào Liz cũng cố để ông ta sống với những giấc mơ của mình, vì biết là ông rất cần chúng.
- Một cô gái Salvadore làm sao có thể quán xuyến cả ngôi nhà này được?
Trong một lúc, Coop có vẻ sửng sốt trước ý nghĩ đó. Với ông thì đây quả là một ý tưởng lố bịch.
Abe đáp ngay bằng một giọng thực tiễn:
- Nếu ông cho thuê bớt một phần điều, cô ta đâu cần phải coi sóc cả ngôi nhà. Ít nhất chúng ta cũng giải quyết được một vấn đề.
- Ông Coop, - Liz thêm. – Hai năm nay ông không hề dùng khu phòng khách và ngôi nhà gần cổng cũng đóng cửa bỏ đấy gần ba năm nay. Chắc ông cũng không thấy thiếu chúng nếu chúng ta cho thuê. – Giọng cô nhẹ nhàng như một bà mẹ dỗ dành, thuyết phục một đứa bé từ bỏ một món đồ chơi hay một món ăn để cho người nghèo.
- Chuyện gì tôi phải để cho người lạ ở nhà tôi? – Coop hỏi với vẻ hoang mang.
- Vì ông muốn giữ lại ngôi nhà. Đó là lý do. – Abe vẫn cương quyết. – vì ông sẽ không có cách nào khác. Tôi nói rất nghiêm túc đấy ông Coop à.
- Thôi, để tôi suy nghĩ lại xem. – Coop vẫn không dứt khoát. Toàn bộ ý tưởng trên đối với ông chẳng có nghĩa gì cả. Hãy tưởng tượng đến một cuộc sống mà không có người giúp việc, nó sẽ mất đi bao nhiêu hứng thú. – Ông tính bắt tôi phải tự đi nấu nướng đấy à? – Coop có vẻ lúng túng.
- Qua các thẻ tín dụng của ông, tôi thấy tối nào ông cũng đi ăn ở ngoài, ông chẳng cần đến người bếp làm gì. Hoặc những người khác, thỉnh thoảng chúng ta có thể thuê dịch vụ làm công tác vệ sinh nếu tình hình tệ quá.
- Hay nhỉ! Một thứ dịch vụ trong nom nhà cửa chăng? Có lẽ chúng ta nên kiếm một toán tù nhân được ân xá, cũng được lắm chứ! – mắt ông chợt sáng lên, còn Abe trông rất bực tức.
- Bọn họ đã nhận được các chi phiếu, các thư báo trước rồi. – Abe nói với giọng thật nghiêm nghị. Ông ta muốn Coop hiểu là ông sẽ cho họ nghỉ việc thật sự, không còn lựa chọn nào khác.
- Thứ hai tôi sẽ hói chuyện với người môi giới công ty địa ốc. – Liz nhẹ nhàng nói. Cô không muốn làm Coop bực mình, nhưng ông cần được biết, phải bảo cho ông biết trước chuyện đó. Nhưng Liz cho là việc cho thuê khu phòng khách thật ra là một ý kiến hay. Coop sẽ không thấy mất mát gì và giá tiền cho thuê cũng rất cao. Ý kiến đó của Abe cũng rất hay theo ý cô ta, còn với Coop thì việc này cũng dễ chịu hơn là phải bán cả ngôi nhà.
- Thôi, được rồi. – được rồi! Nhưng nhớ đừng đem một lũ giết người vào nhà nhé! Và chớ có mang theo trẻ con hay chó. Thật ra thì tôi muốn cho phụ nữ thuê thôi, những cô thật hấp dẫn để tôi có thể đích thân thử giọng họ. – Coop nói vẻ đùa cợt. Liz cho thế là ông ta đã biết điều lắm rồi, đã không làm ầm lên vụ này, và cô sẽ cố gắng đi tìm người thuê càng sớm càng tốt trước khi ông đổi ý.
- Có thế thôi à? – Coop đứng lên hỏi Abe, cho thấy mình chịu đựng như thế là đủ. Một liều thuốc mạnh của thực tế cho Coop. Và rõ ràng là ông muốn Abe đi về.
Abe đứng lên nói:
- Giờ thì như thế cũng tạm được. Và tôi muốn nói thật tình, đừng mua sắm thứ gì nữa.
- Tôi hứa. Tôi sẽ cố làm sao cho tất cả bít tất và đồ lót lủng lỗ chỗ, rồi đưa ông xem lần sau ông đến.
Abe bước ra khỏi phòng không nói gì. Ông ta đưa các phong bì mang đến cho Livermore và yêu cầu phân phát cho mọi người. Tất cả đều phải rời khỏi đây trong vòng hai tuần lễ.
- Con người khó chịu thật, - Coop mỉm cười nhìn Liz nói, sau khi Abe đi khỏi. – chắc thuở nhỏ ông ấy sống khổ sở lắm mới nghĩ như thế. Chắc ông ấy trải qua nhiều năm của tuổi thơ ngồi vặt cánh ruồi. Thật đáng thương. Nên đốt cháy bộ đồ ông ta mặc đi!
- Coop, ông ấy có ý tốt. Tôi rất biết là buổi họp có phần gay go. Tôi sẽ hết sức chỉ dạy cho Paloma trong hai tuần lễ tới, và sẽ bảo Livermore chỉ cho cô ta cách săn sóc tủ áo quần của ông.
- Tôi rùng mình không biết đồ đạc của tôi sẽ trông như thế nào đây. Chắc cô ta sẽ bỏ cả áo quần tôi vào máy giặt. Rồi có thể khi mặc chúng vào tôi trông như một con mới hẳn – ông vẫn không chút ngả lòng, và giọng vẫn có vẻ thích thú khi nhìn qua cô nói tiếp:
- Ngôi nhà chắc rồi sẽ yên tĩnh hẳn đi, chỉ còn cô, tôi và Paloma hay Maria gì gì đó – Nhưng nhìn thấy vẻ khác lạ trong đôi mắt Liz trong khi ông đang nói câu trên, ông vội hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Ông ấy không đuổi cả cô đi chứ? – trong một thoáng Liz nhìn thấy vẻ hốt hoảng trên mặt ông, lòng đau như cắt. Phải mất một thời gian thật lâu cô ta mới lên tiếng trả lời:
- Không, ông ấy không sa thải tôi… nhưng tôi cũng sắp rời khỏi đây… - Giọng Liz nhỏ, gần như tiếng thì thầm. Cô đã báo cho Abe biết trước đó một ngày, vì thế mà ông này đã không để Liz vào trong danh sách những người bị cho thôi việc.
- Đừng kỳ cục thế, Liz. Tôi thà đem bán cả ngôi nhà này còn hơn bị mất cô. Tôi có thể đi chùi sàn nhà để giữ lại cô.
- Không phải vì chuyện đó… - những giọt nước mắt đã long lanh trong đôi mắt Liz – Coop, tôi sắp lập gia đình.
- Cô sắp gì? Lập gia đình à, với ai? Chắc không phải với anh chàng ca sĩ kỳ cục ở San Diego chứ? – chuyện này đã xảy ra năm năm trước, nhưng Coop chẳng hề để bụng những chuyện như thế, ông không hề nghĩ là một ngày nào đó mình sẽ mất Liz, và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ lập gia đình. Liz đã 52 tuổi, và dường như không những cô sẽ ở lại đây mà chắc sẽ ở lại đây mãi mãi… như một người trong gia đình, sau những năm tháng dài.
Những giọt nước mắt đã lăn dài xuống má khi Liz trả lời ông:
- Anh ấy là người mua bán chứng khoán ở San Francisco.
Coop có vẻ sửng sốt trước tin ấy.
- Ông ấy xuất hiện lúc nào vậy?
- Khoảng ba năm trước đây. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy anh ấy. Năm ngoái tôi có cho ông biết về anh ấy rồi. Tôi chỉ cho là mình cứ tiếp tục hèn hò với anh ấy mãi mãi cũng được. Nhưng năm nay anh ấy nghỉ hưu, và muốn tôi cùng đi với anh ấy. Con cái anh ấy đã lớn. Anh ấy bảo tôi phải dứt khoát. Tôi nghĩ mình nên nắm lấy cơ hội này trong khi còn có thể nắm được.
- Ông ta bao nhiêu tuổi? – Trông Coop có vẻ hoảng hốt thực sự. Đây là mẩu tin xấu duy nhất trong ngày mà ông không bao giờ ngờ tới. Nó đã làm ông rung động toàn thân.
- 59 – Anh ấy làm ăn khá, có một căn hộ ở London và một ngôi nhà rất đẹp ở Francisco mà anh ấy vừa mới bán. Chúng tôi sắp dọn đến một căn hộ ở Nob Hill.
- Ở San Francisco à? Ở đấy cô sẽ chán đến ch.ết, hay có thể bị động đất chôn vùi. Liz, cô sẽ thù ghét nơi đó. – Ông vẫn còn choáng váng trước tin này, chưa tưởng tượng mình sẽ xoay sở ra sao nếu không có cô. Liz thì đang hỉ mũi và vẫn còn khóc.
- Có thể vậy lắm. Có thể tôi sẽ trở về lại đây, nhưng tôi nghĩ ít nhất mình cũng thử lập gia đình một lần, để sau này có thể nói là mình cũng từng có gia đình. Coop, ông có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.
- Ai sẽ phụ trách đặt chỗ trước cho tôi, và tiếp chuyện với những người đại diện của tôi? Chắc không phải là Paloma hay Maria gì chứ?
- Văn phòng đại diện bảo họ sẽ phụ trách giúp ông càng nhiều càng tốt. Và văn phòng của ông là Abe sẽ lo mọi việc sổ sách cho ông. Ở đây tôi chẳng còn việc gì nhiều để làm. – ngoài việc ngồi trả lời những cú điện thoại các cô bồ của ông gọi tới và cung cấp cho đại diện báo chí những tin tức mới mà hầu hết là những cuộc hẹn hò của ông. Ông sẽ tự mình gọi điện thoại. Chắc đây sẽ là một kinh nghiệm mới đối với ông. Liz cảm thấy như mình đã phản bội, đã bỏ rơi ông.
Liz, cô ấy có yêu thương ông ấy không, hay chỉ là một sự ngẫu hứng? Trong nhiều năm nay, chưa bao giờ ông nghĩ là cô vẫn có ý lập gia đình, những cuộc hẹn hò yêu đương của cô. Rất hiếm khi cô đề cập đến những chuyện này với ông, và chắc cũng chẳng có thì giờ để hẹn hò với ai, vì luôn luôn phải bận rộn thu xếp những buổi hẹn hò của Coop, những vụ mua sắm, tiệc tùng, những chuyến đi, bận đến nỗi trong năm qua, hiếm khi Liz gặp người mà cô sắp lấy. Vì chuyện này mà cuối cùng anh ta đã nhảy vào can thiệp mạnh. Anh ta cho Coop Winslow là kẻ quá tự mãn, một kẻ ích kỷ điên rồ, và muốn cứu lấy Liz khỏi bàn tay của Coop.
- Tôi nghĩ là đã yêu anh ấy. Anh ấy là người tốt, rất tử tế với tôi, muốn chăm sóc tôi, và anh ấy có hai cô con gái rất dễ thương.
- Chúng được bao nhiêu tuổi? Tôi thật không tưởng tượng nổi là cô sống với lũ trẻ con, Liz à.
- Một đứa 19, đứa kia 23. Tôi thật tình mến chúng, và dường như chúng cũng mến tôi. Má chúng mất khi chúng hãy còn nhỏ. Ted đã tự mình nuôi dưỡng chúng và đã làm công việc này rất tốt. Một đứa làm việc ở New York, một đứa đang ở lớp dự bị y.
- Tôi không tin có chuyện này. – Coop bây giờ hoàn toàn bị bất ngờ ông thấy ngay cả một tai họa đang đến cho mình. Ông không còn nhớ cả chuyện mình sắp cho thuê phòng khách và ngôi nhà cạnh cổng chính nữa. Giờ thì ông không thiết đến chúng nữa mà chỉ nghĩ đến chuyện mất Liz.
- Thực sự thì chừng nào cô lấy ông ấy?
- Trong vòng hai tuần lễ nữa, ngay sau khi tôi rời nơi đây. – Nói xong Liz lại khóc. Ý nghĩ trên chợt trở nên quá khủng khiếp ngay cả với cô.
- Cô có muốn tổ chức hôn lễ ở đây không? – Coop đề nghị.
- Chúng tôi tổ chức lễ cưới tại nhà một người bạn ở Napa. – Liz trả lời qua làn nước mắt.
- Quá tệ! Cô tính làm đám cưới linh đình chứ? – Ông thật sự kinh ngạc chưa bao giờ có chuyện này.
- Không. Chỉ có hai chúng tôi và mấy cô con gái của anh ấy cùng hai vợ chồng người chủ nhà chúng tôi mướn. Nếu làm lớn, tôi đã mời ông rồi.
- Liz đã không có thì giờ để sửa soạn cho lễ cưới do quá bận rộn chăm sóc cho Coop. Ted thì lại không muốn chờ lâu hơn nữa, ông ta biết làm thế Liz sẽ chẳng bao giờ rời bỏ Coop, vì cô cảm thấy có trách nhiệm đối với ông.
- Cô quyết định thế từ lúc nào vậy?
- Cách đây khoảng một tuần lễ. – Ted đã xuống thăm cô trong dịp nghỉ cuối tuần và làm áp lực mạnh. Quyết định của hai người ngẫu nhiên lại trùng hợp với quyết định sa thải toàn bộ nhân viên của Abe. Một mặt nào đó, Liz biết mình đang giúp Coop một lối thoát, vì ông ta cũng không đủ khả năng để giữ cô lại làm việc. Nhưng Liz cũng biết là cuộc giã biệt giữa hai người sẽ là một cuộc chia ly khó khăn cho cả hai. Cô không tưởng tượng được là mình sẽ rời bỏ Coop, điều này khiến lòng Liz đau thắt. Ông ta quá vô tư, quá bất lực theo lối đặc biệt riêng, và Liz đã làm hư hỏng ông ta trong 20 năm qua. Cô đã không ngớt lo lắng và đã chăm sóc ông như một người mẹ. Cô biết mình sẽ nằm trằn trọc, thao thức nhiều đêm ở San Francisco, lo lắng cho ông. Đây sẽ là một cuộc điều chỉnh đứa con mà cô chẳng bao giờ có, và cuối cùng đã thôi không muốn có từ nhiều năm trước đây.
Coop vẫn bất động, sững sờ khi Liz rời khỏi ngôi nhà, nhưng chưa kịp đi ra thì phải trả lời điện thoại. Đó là của Pamela, mối tình gần đấy nhất của ông. Cô gái 22 tuổi, rất trẻ ngay cả với các tiêu chuẩn của ông. Cô là một người mẫu có tham vọng làm nữ diễn viên. Ông đã gặp cô gái trong một cảnh quay thực hiện cho GQ. Họ đã thuê hơn chục cô gái xinh đẹp nhất trong đám. Ông chỉ mới hẹn hò với cô gái này khoảng một tháng nay, và cô đã vô cùng si mê ông, dù ông đáng tuổi ông nội cô ta. Với Coop, đây là chuyện bình thường, chẳng phải may mắn gì. Ông sắp đưa cô ta ăn tối tại nhà hàng Tvy, và Liz nhắc ông đến đón cô ta lúc 7g30. Ông ôm thân mật Liz trước khi cô ra đi và còn nhắc cô nhớ quay trở lại nếu không thích lập gia đình. Thật ra trong thâm tâm ông còn mong Liz làm thế, vì Coop không muốn thấy như mình vừa mất đi một người em gái và người bạn tốt nhất.
Liz lại bật khóc trong khi lái xe rời ngôi nhà. Cô yêu Ted, nhưng không tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu không có Coop. Trong nhiều năm ông ta đã như là người trong gia đình cô, là người bạn tốt nhất, một người anh, một người con và một vị anh hùng của cô. Cô vô cùng quí mến Coop. Khi đồng ý lấy Ted, và để loan báo tin này cho Coop, cô đã phải vận dụng tất cả can đảm và nghị lực của mình. Liz đã không sao ngủ được trong suốt tuần qua, và cả buổi sáng nay trước khi Coop về đến nhà, cô như người bị ốm. Cô đã thầm cảm ơn Abe đã đến làm cô xao lãng nỗi bứt rứt trong lòng. Nhưng người hoàn toàn bị mất tinh thần, khi lái xe ra khỏi cổng chính, cô suýt đâm phải một chiếc xe chạy qua gần đấy, rời bỏ Coop, cô tưởng như mình đang rời bỏ tu viện hay cuống rốn. Cô chỉ hy vọng là rốt cuộc mình đã có một quyết định đúng.
Coop vẫn còn đứng trong phòng khách khi Liz rời ngôi nhà. Ông tự rót một ly rượu sâm banh nữa, uống một ngụm, rồi chầm chậm bước lên tầng trên vào phòng ngủ. Trên đường đi, ông bắt gặp một người phụ nữ đang dùng máy hút bụi chạy ầm ĩ trên các bậc thềm. Cô ta như bị dính nước sốt cà chua hay nước súp, tóc kết thành lọn dài bỏ thõng sau lưng. Đôi kính đen của cô ta đã làm ông chú ý.
- Cô Paloma phải không? – Ông dè dặt hỏi như lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, rồi nhăn mặt khi nhìn thấy đôi giày da báo cô đang mang.
- Thư ông Winslow. – Người phụ nữ này có một vẻ gì tự tin không chịu lệ thuộc ai. Cô ta không lấy kính ra mà chỉ đứng nhìn đăm đăm vào ông ta qua cặp kính đen. Không định được số tuổi của cô ta, ông chỉ ước đoán cô trạc tuổi trung niên.
- Paloma, tên đúng của tôi là Winslow. Cô vừa bị chuyện gì trục trặc chăng? – Ông muốn đề cập đến vết hoen ố trên áo, trông như vừa bị ai ném một đĩa pizza vào người.
- Tôi đang ăn trưa với món mì ống trứng, thì làm rơi muỗng trứng lên áo. Tôi không có chiếc áo nào khác ở đây để thay cả.
- Trông cũng ngộ đấy chứ! – Ông nhận xét trong khi đi ngang qua cô vẫn chưa hết bàng hoàng về vụ Liz, và tự hỏi tình hình sẽ ra sao. Khi Coop đóng cửa phòng ngủ lại Paloma vẫn đứng nhìn sững ông, mắt trợn ngược. Đây là lần đầu tiên ông nói chuyện với cô, nhưng dù những điều nghe được về ông chẳng có bao nhiêu, cô vẫn thấy mình chẳng thích ông tí nào. Ông bắt bồ với những cô gái chỉ bằng tuổi con, và tự tạo ra bao nhiêu rắc rối. Paloma chẳng thấy ở ông ta điểm gì mình ưa thích cả, lặng lẽ lắc đầu trong khi tiếp tục làm sạch các bậc thềm. Cô ta cũng chẳng thích làm việc một mình trong ngôi nhà này, và có cảm tưởng mình cũng chẳng may mắn gì nhiều khi biết chỉ có mình là không bị viên kế toán kia sa thải. Nhưng cô ta sẽ không thắc mắc gì nhiều về điều này, cô còn nhiều bà con ở San Salvados cần được giúp đỡ, và cô đang cần tiền. Cho dù phải phục vụ những sở thích của ông ta.