Chương 4
Ngày thứ hai, Đông Phương Nhiêu bị Vũ ca chở đi về phía nam.
Trong vòng vài ngày, Đông Phương Nhiêu đã có thể phân rõ Đông Nam Tây Bắc của thành phố này, đối với việc này cô cảm thấy phi thường hài lòng.
“Giai Giai, lần này là đạo diễn chủ động liên lạc đấy, cơ hội vô cùng lớn.” Vũ ca biết nói những lời này vô dụng, nhưng cơ hội trước mặt, ít nhất cũng phải nói vài lời khích lệ: “Mặc dù anh cũng không biết tại sao họ lại liên lạc với chúng ta, chắc là trước kia em quay mấy cái quảng cáo được họ tình cờ phát hiện, thấy thích hợp với nhân vật họ cần, không cần phải sợ, nhất định phải cố gắng lên.”
Đông Phương Nhiêu vừa lên xe, Vũ ca miệng liền động không ngừng, trải qua một ngày lắng đọng, Vũ ca so với hôm qua bình tĩnh hơn nhiều.
“Giai Giai, đạo diễn Ngô Minh Hạo em có từng nghe nói chưa, anh ta không quay nhiều phim lắm, em mới vào giới giải trí một năm, chưa nghe qua cũng bình thường. Anh kể vài tên phim nổi tiếng, em nhất định sẽ biết. Bộ phim làm mưa làm gió năm ngoái 《 lam tâm 》, năm trước là 《 nếu như yêu 》, trước nữa là 《 phụ nữ 》 《 cuối đời phong chúc 》 đều do anh ta làm đạo diễn. Người này chưa tới ba mươi tuổi nhưng thực lực cực kỳ khủng bố, nếu được anh ta nhìn trúng một lần tên tuổi có thể lên như diều gặp gió.”
Vũ ca vừa kích động vừa nói “Cơ hội này tới quá đột ngột giống như đang nằm mơ a!”
Hết lần này tới lần khác nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đông Phương Nhiêu, Vũ ca miệng không ngừng lại nói, “Giai Giai, Ngô Minh Hạo mặc dù quay phim không nhiều, nhưng người thành danh trong tay anh ta đến bây giờ không ít, hiện tại nhất ca đại tỷ trong giới giải trí này, có mấy người chính là được anh ta phát hiện đề bạt, bao nhiêu người muốn gặp anh ta cũng không thấy được, người này cổ quái cực đoan, bao nhiêu người tài trợ cầm tiền xin anh ta quay phim anh ta cũng không chịu, truyền thông chưa từng công bố bất kỳ hình ảnh có liên quan của anh ta, nói thật, anh bây giờ không biết tổ sản xuất tại sao tìm tới bọn mình, nên Vũ ca muốn em biết, nhất định phải cố gắng tranh thủ, nếu thất bại cũng không cần tức giận, lần sau tiếp tục cố gắng.”
Nói xong lời cuối cùng, Vũ ca rốt cục lý trí chiến thắng kích động, nói một câu đúng trọng tâm. Cơ hội như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu, lấy danh tiếng cùng thực lực Hách Giai Giai, chưa đủ khả năng bắt được nhân vật nào, chỉ sợ là một vai diễn nhỏ cũng không dễ dàng. Ngô Minh Hạo tự chọn diễn viên, chắc chắn giới truyền thông không ít người làm phim vào trường quay quan sát, chỉ hy vọng Hách Giai Giai có cơ hội ló mặt, may mắn có thể được những studio khác nhìn trúng, về phần Ngô Minh Hạo tự tay nhắm trúng, bây giờ không dám cầu xa.
Đông Phương Nhiêu cũng gật đầu một cái, bày tỏ đã hiểu.
Giới giải trí không giống những nơi khác, dựa hết vào thực lực là không được , quan hệ, giao thiệp, danh tiếng, vân vân đủ loại nhân tố, cô trước mắt cái gì cũng không có, bây giờ phần thắng không lớn, suy nghĩ của Vũ ca cũng chính là suy nghĩ của cô. Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên tự tin vào thực lực của mình, có thể liên tục đạt ba giải ảnh hậu, người không có thực lực làm sao có được. Nhưng nếu chỉ có thực lực thì quá bèo, trong quá trình chọn diễn viên, thực lực bất quá chiếm tỉ lệ phần trăm nhỏ nhất, không phải là không thể thay thế.
Nhưng có thực lực tỏa sáng, người có tuệ nhãn biết nhìn người không phải không có, chỉ cần cho cô một võ đài, để cho cô biểu hiện đủ cường đại, Đông Phương Nhiêu sẽ không lo lắng không có ai tìm đến cô.
Vũ ca thấy vẻ mặt Đông Phương Nhiêu bình thản, phảng phất nắm giữ tất cả, trong lòng không lo lắng nữa, giống như ăn một viên tiên đơn định tâm hoàn, không nói thêm lời. Sau khi trải qua sự kiện kia, Giai Giai thật thành thục. Vũ ca thầm than một hơi.
Giới giải trí nơi nào chẳng có cá đen sẫm trắng trắng, sạch sẽ đi vào, đánh cá biến đen đi ra. Giai Giai nếu lựa chọn con đường này, bất kể khúc chiết hay bình thản, cũng là do mình chọn. Thứ Vũ ca có thể làm , cũng chỉ là tận lực ở trước mặt cô thay cô dọn bớt một vài chướng ngại vật trên đường mà thôi. Đường nên đi như thế nào, phải do chính cô tự bước.
Xe ngừng ở giao khu thành nam, có một tòa nhà đứng sững ở đó, Vũ ca lái xe vào bãi đậu, lần này hắn không để Đông Phương Nhiêu một mình đi vào, chuyện xảy ra lần trước hắn vẫn còn sợ hãi.
“Giai Giai, đi theo anh.” Thật ra thì người quản lý giống như chức năng đa phương tiện cường đại, bảo mẫu di động, kiêm nhớ đường, cầm vật, nhắc nhở, an bài...vân vân, Đông Phương Nhiêu nhớ đến Lâm ca một ít tí ti việc cũng không qua loa tỉ mỉ, bất kể chuyện gì phát sinh từ trước đến giờ đều do anh lo. Cho nên Vũ ca như thế, Đông Phương Nhiêu cũng cảm giác tự nhiên, đi theo phía sau hướng đến thang máy.
Vào hiện trường chọn diễn viên mới phát hiện không giống trong tưởng tượng.
Đông người thì đông, nhưng phần lớn đều có tư chất, không có một chút dấu hiệu rối ren. Điều này cùng kinh nghiệm của Đông Phương Nhiêu có phần khác biệt, theo lý mà nói, thời điểm chọn diễn viên ngay cả lối đi nhỏ cũng đứng đầy người, huyên náo không chịu nổi.
Trừ phi.. .. . .
“Giai Giai em xem, người kia là Lý Như Cửu, a, còn có, Thi Lam Lam, thậm chí ngay cả Nghi Hạo Đông, ôi trời ơi.. .. . .” Hiển nhiên, Vũ ca bị trận chiến trước mắt dọa sợ.
Đông Phương Nhiêu mặc dù không biết mấy người kia, nhưng từ giọng nói Vũ ca cũng nghe ra không ít tên tuổi, cũng có chút kinh ngạc.
“Mấy nhân vật này có tiền cũng không nhất định mời được, em nhìn Lý Như Cửu kia nhớ đi, năm ngoái đoạt cúp ảnh hậu, Thi Lam Lam được công nhận nữ phụ xuất sắc nhất, chưa bao giờ đóng vai chính, nhưng danh tiếng cực lớn, chưa nói đến Nghi Hạo Đông đoạt hai giải ảnh đế liên tục a.. .. . .” Nói tới chỗ này, cặp mắt Vũ ca phát sáng, nếu như, nếu như nói Hách Giai Giai có thể cùng những người này quay phim, đừng nói là vai phụ, làm nha hoàn bưng trà rót nước không có một lời kịch cũng được a!
“Giai Giai, em nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này a, nhất định nha!” Vũ ca đã sớm chuẩn bị tâm lý thất bại nhưng đến nơi này toàn bộ tan tành, đấu chí (ý chí chiến đấu) hừng hực bừng lên trong cơ thể hắn, mục tiêu Vũ ca không đặt ở vai diễn chính, hắn đã đem Hách Giai Giai định vị ở người qua đường Giáp, người qua đường Ất, người qua đường Bính, cái này, không khó lắm đi.. .. . .
Vũ ca nuốt xuống từng ngụm nước miếng, kỳ vọng nhìn Đông Phương Nhiêu.
“Em sẽ tận lực.” Đông Phương Nhiêu mặt không đổi sắc, chỉ nói bốn chữ với Vũ ca, Vũ ca vừa nghe, lại theo ánh mắt Đông Phương Nhiêu đảo chuyển vài vòng trong khu vực, sắc mặt không khỏi thay đổi vài lần, đội hình như vậy, ngay cả một người đi đường Giáp người qua đường Ất cũng muốn bị cướp a.. .. .. Vũ ca nhìn phía trước những người bên phía kia Đại tỷ Nhị tỷ Tam tỷ, người phía bên này Đại ca Nhị ca Tam ca, ai hắn cũng biết tên, cỡ nào như sấm bên tai a! Nhìn lại một chút Hách Giai Giai nhà mình, đi ra ngoài không có ai nhận ra cô là người nào, haizz, đơn giản chính là bên trong bầy thiên nga bắt gặp một con vịt con xấu xí. Vũ ca nghĩ như vậy, tâm tình đại khởi đại lạc, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, sau cùng là sắc hữu bại, bộ dạng như ch.ết.
Đông Phương Nhiêu nhìn thấy buồn cười, nhưng sợ tổn thương Vũ ca kia sống còn sót lại chút tự ái, cứng rắn nhịn, kìm nén rất khổ cực.
Theo Đông Phương Nhiêu thấy không phải là không thể. Ngôi sao cũng ra sân, mọi người đều đến diễn thử để được chọn, còn nghiêm túc như vậy không có ai vắng mặt, đây là ý gì? Hoặc giả Vũ ca vẫn là mang theo Hách Giai Giai nhân vật nhỏ như vậy không biết, nhưng Đông Phương Nhiêu lại rất rõ ràng. Cái gì một lần thử, hai thử, ba thử ở chỗ này đều là mây trôi, chính là thí sinh đã được định, vai chính cuối cùng đã chọn xong rồi!
Hoặc là nói trong lòng đạo diễn đã định, hiện tại chỉ kém một bước xác định cuối cùng này thôi. Đông Phương Nhiêu mặc dù không hiểu Hách Giai Giai lấy công phu gì: thời gian, ngay cả danh tiếng cũng không có, làm sao xuất hiện ở đây, nhưng Đông Phương Nhiêu cũng hiểu, chỉ cần biểu hiện tốt, thuận lợi bắt được một nhân vật không phải là không thể, ngược lại phần thắng rất lớn.
Hoặc giả đêm hôm đó không cho vai chính kịch truyền hình, Phương đại gia tâm tình tốt mà ban phước ở đây.
Đông Phương Nhiêu cười, vừa nghĩ như thế, liền thông suốt, lôi kéo Vũ ca đi vào tìm một chỗ trống ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ.
Cũng không chờ lâu, xem ra ekip rất xem trọng trời gian, bình thường loay hoay long trời lỡ đất cũng không thèm để ý qua bao lâu , có khi chờ đợi còn không bằng ngủ, phần lớn chẳng đúng giờ , lục tục đi ra đi vào một số người, trên khán đài một người bước lên, hình như là chủ trì, cầm micro trong tay.
“Cảm ơn các bạn đến tham dự buổi thử vai của bộ phim 《 manh đồng 》 do đạo diễn Ngô Minh Hạo đảm nhiệm, tin tưởng rất nhiều người đang ngồi ở đây cũng tương đối quen thuộc với đạo diễn Ngô Minh Hạo , đó là một người tương đối nghiêm túc a, đầu tiên cầu chúc các bạn có thể nhận được vai diễn mà mình yêu thích, không nói nhảm nữa, phim điện ảnh 《 manh đồng 》 lần thứ nhất chọn vai hiện tại bắt đầu ——”
Tiếp theo đó là hoa rơi cùng tiếng vỗ tay ầm ầm truyền đến, người chủ trì đổi người, Đông Phương Nhiêu còn chưa biết ai là ai, thực tế trên thế giới này trừ Vũ ca, những người khác Đông Phương Nhiêu đều xa lạ, thậm chí ngay cả Phương đại gia gì đó, Đông Phương Nhiêu chỉ cảm nhận qua nhiệt độ cùng sự thô bạo của hắn, về phần hình dạng thế nào, thật xin lỗi, Đông Phương Nhiêu thật không biết. Trên đài người chủ trì giới thiệu đơn giản một chút nội dung khảo hạch, tóm lại chính là thi trường thi. Tin tưởng những người khác sẽ không giống Đông Phương Nhiêu, ngay cả kịch bản cũng không có nhìn liền tới nơi này , bất quá cũng không sao cả, nội dung khảo hạch cũng không ai biết, hơn nữa vì không để cho kịch bản bị tiết lộ, nội dung khảo hạch cũng không liên quan đến kịch bản, một người bắt đầu biểu diễn thì người khác đến phía bên phải sân khấu rút thăm đề thi. Thời gian biểu diễn của mỗi người là năm phút, nói cách khác, thời gian chuẩn bị chỉ có năm phút.
Trong lúc người chủ trì nói chuyện, Đông Phương Nhiêu thấy có người được nhân viên dẫn đi rút thăm, mà người rút thăm chính là người từng đoạt giải ảnh hậu, Lý Như Cửu.
Điều này cũng không có gì đáng nói, những ngôi sao này bình thường cũng bề bộn công việc, rút ra thời gian tới thử vai đã là không dễ, nói không chừng mười mấy phút sau còn có lịch trình kế tiếp đang chờ, nếu đã tới, đem những ngôi sao bận rộn này ưu tiên xếp trước cũng không có người nào lên tiếng phản đối.
Đông Phương Nhiêu lại đem ánh mắt hướng chỗ giám khảo, vị trí chính giữa vẫn trống không, chẳng lẽ, người tâm phúc của Ngô Minh Hạo không tới?
Đông Phương Nhiêu trong lòng mặc dù nghi ngờ, trên mặt vẫn không biểu hiện ra, chuyên chuyên tâm tâm nghe người chủ trì trên đài nói chuyện, đối với biểu diễn của Lý Như Cửu ôm một chút mong đợi.
“Giai Giai, Giai Giai!” Vũ ca lúc này lại ngồi bên cạnh Đông Phương Nhiêu, dắt tay áo Đông Phương Nhiêu kêu cô, “Em xem, cái người đuổi chúng ta ra khỏi studio mấy ngày trước kìa!”