Chương 18
Suốt cuộc trò chuyện, Đông Phương Nhiêu chỉ nghe Phương Diễn nói một câu, còn lại hoặc là suy tư, hoặc là gật đầu, tóm lại tư thái rất tùy ý, nhưng không bớt ckiêu căng.
“Người đi rồi, còn không vào?” Thấy Đông Phương Nhiêu còn đứng ở cửa, Phương Diễn vẻ mặt lãnh đạm biến đổi, trong mơ hồ lộ ra có chút ý cười.
Đông Phương Nhiêu không biết Phương Diễn đang vui cái gì, nghe lời ngồi đối diện Phương Diễn. Lúc này một phục vụ bước vào, Phương Diễn gọi thức ăn, dùng ánh mắt hỏi ý Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu khoát khoát tay ý bảo gì cũng được, trong đầu còn đang nghĩ tới Lý Hàm.
Lý Hàm ấn tượng đầu tiên cũng không phải là tao nhã lễ độ, một cái tát đắp trên mặt Lâm Hạnh Nhi, đối đầu với Lâm Hạnh Nhi, còn khiêu chiến với quản lý của Lâm Hạnh Nhi ở trước mặt mọi người. Có vẻ cô ấy là người dễ chung đụng.
“Đang nghĩ gì?” Phương Diễn đã gọi món xong, thấy Đông Phương Nhiêu vẻ mặt mờ mịt suy tư, hỏi.
Đông Phương Nhiêu cũng không phải người hay quan tâm, chỉ là sau này có thể cùng quay chung một bộ phim, đến bây giờ trên tay Đông Phương Nhiêu còn chưa có danh sách diễn viên đã xác thực từ tổ kịch 《 hạ điện y thủy 》, từ sau khi nhận vai diễn cô vẫn luôn bận rộn, đến bây giờ mới rảnh rỗi một chút. Mới vừa rồi nghe Lý Hàm nói, dường như Lâm Hạnh Nhi cũng ở cùng đoàn phim. Vậy mình đoạt vị trí chủ giác, cô ấy sẽ nghĩ thế nào? tổ kịch này nữ nhân cùng Phương Diễn đều có thiên ty vạn lũ quan hệ, Đông Phương Nhiêu không quên ban đầu hai người Lý Hàm và Lâm Hạnh Nhi gây gổ nội dung là vây quanh Phương Diễn.
Hành trình quay bộ phim này có vẻ mệt mỏi .
Quay phim không sợ hoàn cảnh gian khổ, chỉ sợ trong đoàn phim mọi người không đồng lòng, câu tâm đấu giác gì gì đó rất phiền.
Nghĩ là thế nhưng Đông Phương Nhiêu không thể cứ nói thật với Phương Diễn. Vì vậy nói: “ Lý Hàm đó, ở buổi thử vai《 hạ điện y thủy 》 có gặp qua một lần, thiếu chút nữa không nhận ra.”
Phương Diễn không nghi ngờ nói: “Cô ấy cũng đến tham gia, trước kia lúc mới biết cô ấy chỉ là diễn viên hạng ba, mới xuất đạo không lâu, còn xíu chút nữa là bị người xấu lừa gạt đóng phim sắc (xxx đấy ạ), đúng lúc anh gặp được, coi như có chút quan hệ.” Rồi sau đó cười cười, nói: “Là một nữ nhân biết phấn đấu, trong giới này không nhiều lắm.”
“A?” Đông Phương Nhiêu cảm thấy hứng thú, cũng biết nữ nhân có thể để cho Phương Diễn khen là cực ít nha .
“Biết em quan tâm cái gì, em thật sự cho là trong vòng luẩn quẩn này nữ nhân đều có quan hệ với anh hử? Không phải ai anh cũng chọn!” Nói xong quan sát Đông Phương Nhiêu từ trên xuống dưới, khinh thường thật không biết tại sao coi trọng cô.
Ánh mắt kia khiến Đông Phương Nhiêu ngượng ngùng, nhớ tới Hách Giai Giai một thân vóc người cây đậu cô-ve, cao thì cao, chính là nơi cần thì không có, chỗ nên cong thì không cong, bất luận so với Lý Như Cửu hay Lâm Hạnh Nhi cũng tốt hơn cô nhiều, vậy Lâm Hạnh Nhi bị cô nửa đường đoạt đi vị trí nữ chính, rất là không cam lòng đi.
Qua một chút lắng đọng, Đông Phương Nhiêu đã có thể giữ tâm tính bình tĩnh đối đãi Phương Diễn, nếu không thể kháng cự vậy chỉ có thể tiếp nhận, hơn nữa tận lực để cho mình trôi qua tốt một chút. Mặc dù trong lòng cũng bâng khuâng mối quan hệ không bình thường giữa mình và Phương Diễn, nhưng ngôn ngữ cùng hành động vẫn biểu hiện vân đạm phong khinh. Trong giới ngây người lâu như vậy, có một số việc sớm nên suy nghĩ minh bạch. Cũng chỉ có Đông Phương Nhiêu mới có thể kháng cự chuyện như vậy, bây giờ nghĩ thoáng một chút cũng không có cái gì, dù sao Phương Diễn muốn mới có mới, muốn mạo có mạo, Đông Phương Nhiêu chỉ là một nữ nhân bình thường, coi như giải quyết nhu cầu thân thể, cũng chưa hẳn không thể.
“Lần này 《 hạ điện y thủy 》 anh chỉ nhắc đến tên cô ấy, còn lại là dựa vào bản thân cô ấy.” Phương đại thiếu gia cũng không bám riết vấn đề dung mạo cùng Đông Phương Nhiêu nghiên thảo, lại nói. Chẳng qua là Phương đại thiếu gia đề danh, ở tổ kịch cũng tự biết phân lượng tốt xấu.
Kỳ thực Lý Hàm đúng là có thực lực.
“Ừ.” Đông Phương Nhiêu cũng không biết nói gì, liền gật đầu, cùng Phương Diễn ngồi chung một chỗ ăn cơm, cô không khỏi cảm giác có một cổ áp lực, có lẽ ngày đó Phương Diễn dạy dỗ cô quá ác nên còn lưu lại dư chấn.
Phương Diễn cũng nhìn ra, rướn thân tới vươn tay xoa đầu Đông Phương Nhiêu một cái, “Em khẩn trương cái gì, anh cũng không ăn thịt em.” Trên mặt vẫn treo nụ cười. Cử chỉ cùng lời nói dịu dàng thân mật hù Đông Phương Nhiêu sợ hết hồn, tươi cười thế này thật là kinh hãi a.
“Tôi không có khẩn trương.” Thật may là lúc này món ăn dọn lên, Đông Phương Nhiêu mắt nhìn chằm chằm bàn thức ăn, bằng không cũng không biết để ánh mắt vào đâu, trên mặt nóng rang, nụ cười Phương Diễn không nên nhìn lâu, nói anh dáng dấp đẹp mắt đều là quá chê bai dung mạo của anh rồi, ngay cả so với nam minh tinh còn phải xuất sắc hơn. Nhưng những thứ này không phải nguyên nhân đả động Đông Phương Nhiêu, người đẹp mắt thấy cũng nhiều, đẹp đến đâu nhìn lâu cũng chán.
Phương Diễn cũng không dây dưa vấn đề này, “Nhìn chằm chằm món ăn làm gì, đói thì ăn thôi, món ăn cũng không tự động chạy vào bụng em được.” Nói xong gắp một miếng thịt để vào chén Đông Phương Nhiêu. Cho nên tại sao các nữ nhân đều nói Phương Diễn ôn nhu lại lịch thiệp, Đông Phương Nhiêu hôm nay cuối cùng được diện kiến lần đầu.
Phương Diễn hỏi: “Em đi không?”
Đông Phương Nhiêu sửng sốt: “Đi cái gì? Đi đâu?”
Phương Diễn cau mày: “Sao em lại không biết?”
Đông Phương Nhiêu lần này mới hiểu, vừa rồi Lý Hàm có nhắc tới cái gì tổ kịch mọi người đều đi, đoàn phim Lý Hàm nói mình cũng có tương quan, chính là 《 hạ điện y thủy 》. Nhưng thời gian nghi thức mở máy Đông Phương Nhiêu đã nhận được thông báo, như vậy lần tụ họp này là bí mật. Đông Phương Nhiêu cùng bọn họ cũng không quen thuộc, không gọi cô cũng là bình thường, vì vậy thành thật trả lời: “Bọn họ không có mời, chúng tôi không quen thân lắm .”
Nào biết Phương Diễn mày nhíu lại sâu hơn, suy tư mấy giây, nói: “Ừm, kia đợi cùng đi xem.”
Hành trình tối nay đã quyết định xong.
Đông Phương Nhiêu vô cùng không muốn tới, không mời mà đi không phải rất lúng túng sao. Nhưng lời của Phương Diễn lại không thể không nghe, hai đầu đều làm khó, thôi thì nghe theo Phương Diễn đi, ai biểu anh thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện, thật ra trong xương cốt cậy mạnh muốn ch.ết, chuyện gì đã quyết liền không thay đổi.
Thời điểm hai người đến gây ra chấn động không nhỏ a. Ai cũng không ngờ Phương Diễn sẽ rút thời gian tham dự, càng không ngờ tới người không được mời cũng tới, còn là Phương Diễn dẫn vào.
Mặc dù chủ giác bị Đông Phương Nhiêu không có danh tiếng gì đoạt đi đại khái đoán được là người mới Phương đại gia ưu ái, thế nhưng Lâm Hạnh Nhi cũng không so bằng, chuyện hai nữ nhân, nhưng chân chính thấy vẫn có chút rung chuyển .
Phương đại gia quá đa tình cũng quá bác ái rồi, hơn nữa lần này nhìn người ánh mắt cũng không có cao như trước, bên cạnh Phương đại gia chưa từng có cô gái không có dang tiếng, danh hiệu gì, lại chưa bao giờ mang nữ nhân ra ngoài, nhưng Hách Giai Giai lần này phá lệ rồi, chẳng những phá lệ, nhìn Phương đại gia vòng tay ôm Hách Giai Giai lưu luyến không buông kìa, tựa hồ còn rất sủng ái đây. Lại quay đầu nhìn đám người vây quanh Lâm Hạnh Nhi, lúc thấy Phương Diễn ôm Đông Phương Nhiêu đi vào, sắc mặt biến xanh rồi, trong một phút từ sao vây quanh trăng biến thành các nhân vật đáng thương hết sức.
Đông Phương Nhiêu rất lúng túng. Từ lúc xuống xe đã muốn giữ khoảng cách với Phương Diễn, Phương Diễn lại tuyệt không để ý ôm eo mình, tuyệt không cho cô có cơ hội kéo khoảng cách.
Dạ hội này có Lâm Hạnh Nhi, hoặc là còn những người khác đã từng có quan hệ với anh, anh thật không quan tâm sao?
Thật sự là một người bạc tình, không hề bận tâm cảm thụ người khác.
Vừa vào cửa lớn như dự trù bị rất nhiều ánh mắt ác ý, khinh miệt, còn có tò mò bao vây, sự xuất hiện này làm toàn hội trường sửng sốt vài giây không có tiếng người nói.
Cho đến có một nam nhân từ góc quầy rượu bước ra.
“Uy, Phương Diễn, tôi còn tưởng anh hôm nay không tới, anh mà cũng đến tham gia loại dạ hội này, hôm nay mặt trời không phải mọc ở hướng tây chứ?”
Nam nhân kia đi lên liền một quyền hướng ngực Phương Diễn đánh tới, giao lưu giữa đàn ông thôi, cũng không có dùng quá sức.
Phương Diễn vẻ mặt nhìn người đàn ông này nhu hòa rất nhiều, nhận một quyền của hắn, nói: “Anh cũng tới, tôi tại sao có thể không đến?”
“Trở về khi nào? Cũng không tới tìm tôi uống hai ly.” Tiếp lại hỏi.
Đông Phương Nhiêu đại khái đoán được người này là ai, bởi vì hắn cùng Ngô Minh Hạo dáng dấp quá giống. Sự khác biệt ở chỗ Ngô Minh Hạo thường chu du khắp nơi, thân thể cường tráng, mà người nam nhân trước mắt này có vẻ Sven rất nhiều. (theo mình nghĩ là dạng thư sinh ấy)
“Tìm cái gì a, anh lúc nào cũng bận rộn, tôi mới về hai ngày, chênh lệch múi giờ còn chưa đảo trở lại liền bị Lâm Hạnh Nhi nhà anh kéo tới đây.” Nói xong, hắn rốt cục chú ý tới còn có nữ nhân đứng bên cạnh Phương Diễn, có chút không biết rõ tình huống dùng ngón tay hướng bên kia Lâm Hạnh Nhi sắc mặt trắng bệch buồn bã muốn khóc chỉ chỉ, lại hướng Đông Phương Nhiêu chỉ chỉ. Cuối cùng phát giác hành động này vô cùng không lễ phép, đem tay vuốt tóc nói: “Uy, tôi nói anh đây làm cái gì a? Biết rõ Hạnh Nhi cũng tham dự, còn mang nữ nhân tới đây.”
Một đôi mắt sáng quắt hướng Đông Phương Nhiêu quan sát từ trên xuống dưới, cũng không có ý tốt.
Mặc dù hắn nói rất đúng, Đông Phương Nhiêu cũng rất đồng ý lối nói của hắn, nhưng đó là đứng ở lập trường người xem, còn làm nhân vật chính, cô cảm thấy rất lúng túng, trong nháy mắt tay chân không biết để đâu, nhưng năng lực chịu đựng cường đại bên trong, những năm qua lại học được nhiều cách ngụy trang bên ngoài đủ để cô trưng vẻ mặt tươi cười hướng tới mọi người.
Nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp tình huống như thế, hơn nữa cô còn giống như người thứ ba nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, kết quả chạy đến trước mặt nữ nhân của nam nhân diễu võ dương oai. Mặc dù nữ nhân Phương Diễn vô số, cũng không thể xưng người thứ ba hay không người thứ ba, dù sao anh chưa từng chính thức thừa nhận ai là bạn gái của anh, hơn nữa, Đông Phương Nhiêu tin, cô không phải là người đầu tiên, dĩ nhiên cũng sẽ không là người cuối cùng.
Phương Diễn hướng về phía nam nhân kia cười cười, khinh thường ngươi quản quá nhiều, hướng Lâm Hạnh Nhi bên kia vung tay kêu một tiếng, ý nói đã thấy cô. Một giây đồng hồ liền đem tầm mắt thu trở lại, nhìn về phía nam nhân này nói: “Tôi nghĩ các người còn chưa biết nhau, đặc biệt dẫn cô ấy theo để anh gặp qua, dù sao sau này các người sẽ làm việc chung một đoạn thời gian.”
“Chẳng lẽ.. .. . .” Bừng tỉnh hiểu ra, ngón tay của hắn lại duỗi ra chỉ cô .
“, Giai Giai.” Phương Diễn không để ý tới hắn, đẩy Đông Phương Nhiêu tiến lên một bước, chỉ vào nam nhân trước mặt nói: “Đây là đạo diễn Ngô Hạ Ngự, sau này sẽ là đạo diễn kiêm người tổng phụ trách《 hạ điện y thủy 》.”
“Xin chào, tôi là Hách Giai Giai .” Phương Diễn này vừa nói đã bớt đi rất nhiều lúng túng, Đông Phương Nhiêu biết nghe lời, thái độ cung kính nói.