Chương 20
《 hạ điện y thủy 》 chính thức khai mạc.
Đông Phương Nhiêu biết lần trước hoàn toàn đắc tội Lâm Hạnh Nhi rồi, cũng không hy vọng xa vời ở đoàn phim nhận được sắc mặt tốt từ Lâm Hạnh Nhi.
Hôm đó Phương Diễn ở quầy rượu hung hăng hạ mã uy, Đông Phương Nhiêu bị mọi người cô lập, người dám trêu chọc rất ít, phần lớn không có hảo cảm, các loại đồn đãi triền miên tán loạn.
Cũng không biết lời nói xuất phát từ đâu, đại ý nói Đông Phương Nhiêu là người tâm cơ thâm trầm, lòng dạ độc ác, khẩu xà tâm phật, không biết lăn lộn với bao nhiêu người trong giới rồi, cuối cùng thành công leo lên giường Phương Diễn mới có vị trí ngày hôm nay..
Vị trí ngày hôm nay là ở đâu? Chẳng qua là vai nữ chính thôi, cũng chưa chắc có thể dựa vào việc đóng phim nổi tiếng. Tất cả mọi người chống mắt mong chờ ngày Đông Phương Nhiêu bị Phương Diễn vứt bỏ, rơi vào kết cục thê thảm. Dù sao Đông Phương Nhiêu ở trong mắt bọn họ quá mức tầm thường. Trong giới, nam thanh nữ tú xuất sắc không kể xiết, tin rằng Phương Diễn hoa tâm nhất thời mới mẻ, không bao lâu sẽ có mục tiêu khác, bỏ rơi nữ nhân ác độc này.
Hơn nửa tháng, trừ phi nội dung quay phim yêu cầu tiếp xúc, nếu không bất kể là nhân viên hay diễn viên, chẳng ai thèm quan tâm Đông Phương Nhiêu, hận không thể xem cô như không khí, có khi không khí còn không bằng, vì không khí mắt thường không nhìn thấy, nhưng Đông Phương Nhiêu còn lượn lờ, chướng mắt bọn họ.
Bị Phương Diễn sa thải là nhân viên kỳ cựu của đoàn phim, làm việc suốt sáu bảy năm rồi, trong đoàn phim hầu như người nào cũng biết hắn, vẫn có chút uy tín cùng địa vị , hiện tại chỉ vì buổi tiệc liên hoan không mời được Đông Phương Nhiêu, mắt không chớp liền bị sa thải, tất cả mọi người sẽ nghĩ gì? Thống nhất đều cảm thấy Hách Giai Giai thật lợi hại, quá độc.
Người trong đoàn phim dĩ nhiên không dám chống đối lão bản, cũng không dám chống đối nữ nhân mới được lão bản cưng chìu, nhưng đối với cô tựa như mắt điếc tai ngơ, bọn họ vẫn làm được.
Không chọc nổi còn sợ trốn không thoát sao?
Huống chi Đông Phương Nhiêu còn là một nửa người mới, cho đến bây giờ chỉ mới đóng qua phim 《 manh đồng 》của Ngô Minh Hạo, mặc dù Ngô Minh Hạo danh tiếng vang dội, nhưng không ai biết tới Đông Phương Nhiêu, 《 manh đồng 》 mặc dù tuyên truyền phong phong hỏa hỏa nhưng dù sao chưa chính thức công chiếu. Trong giới, người nào sẽ cho một tân nhân sắc mặt tốt?
Trên ý nghĩa mà nói, mặc dù người là bị Phương Diễn sa thải , nhưng nguyên nhân là do Đông Phương Nhiêu gián tiếp tác động, mọi người cảm thấy bất công nên phải tìm nơi trút giận.
Cô cũng không thể bắt từng người tới nói không phải cô bảo Phương Diễn làm thế, thời điểm Phương Diễn ra lệnh đuổi người cô cũng mới biết, cô rất vô tội có được không?
Đông Phương Nhiêu cô không ra được cái mặt này đâu. Huống chi trước khi gia nhập đoàn phim cô đã sớm chuẩn bị tâm lý. Không vì cái gì khác, chỉ là bộ phim này có một Lâm Hạnh Nhi, có một Lý Hàm, mà các cô ấy đều có quan hệ nhập nhằn, dây dưa không rõ với Phương Diễn, điểm này đủ rồi.
Lý Hàm thì cô không biết, trước mắt thì giống đại đa số người cũng chọn lựa thái độ coi thường cô, mà Lâm Hạnh Nhi thì ngoài sáng trong tối rất nhiều lần nhằm vào Đông Phương Nhiêu, chê cười gì gì đó, mấy trò trẻ con. Có một cảnh nữ chính, nữ phụ xung đột chính diện, còn phải tứ chi " tiếp xúc " (đánh nhau í), cảnh đó đến tận bây giờ Đông Phương Nhiêu lần đầu tiên thuận lợi không NG liền thông qua, đạo diễn nói diễn qua loa là được, hai vị này lại súng thật đạn thật lên nòng!
Đông Phương Nhiêu trên cổ bị vài vết cào đỏ, móng tay Lâm Hạnh Nhi vừa dài vừa cứng, một trảo rớm máu, vừa rát vừa đau, không sờ không sao, vừa sờ liền nhứt nhói. Vội vàng tìm thuốc tốt nhất tới cho Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu không cần xin đạo diễn đã trực tiếp tuyên bố cho Đông Phương Nhiêu về nhà nghỉ ngơi một ngày. Cổ thành như vậy, còn diễn thế nào?
Buổi tối Phương Diễn tới đón nhìn thấy, trừng mắt hỏi Đông Phương Nhiêu xảy ra chuyện gì. Đông Phương Nhiêu bực mình, Phương đại gia anh ban cho đấy, nhưng lại không thể cứ nói như vậy, đành nhìn ngoài xe, cắn răng nói, bị một con mèo điên cào !
Dĩ nhiên, Đông Phương Nhiêu cũng không dễ trêu, không phải cứ bị người khác khi dễ liền chạy trốn ở một góc ɭϊếʍƈ láp vết thương một mình khóc lóc, Lâm Hạnh Nhi cào Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu trực tiếp tát Lâm Hạnh Nhi một cái, còn cong móng vuốt, mặt Lâm Hạnh Nhi sưng đỏ cả lên, còn có vết cào, cũng được đạo diễn cho ngừng, đóng phim thế này thật không có cách quay!
Đông Phương Nhiêu bị thương ở cổ, hôm sau đánh phấn dầy lại có thể quay phim bình thường, mà Lâm Hạnh Nhi bị thương ngay mặt, vết thương có thể hóa trang che giấu, nhưng mặt cũng sưng lên còn diễn kiểu gì, chẳng lẽ muốn tất cả mọi người thấy Lâm Hạnh Nhi trưng bộ mặt bánh bao lên màn ảnh? Lâm Hạnh Nhi ở nhà né mấy ngày không dám ra cửa.
Hận Đông Phương Nhiêu muốn ch.ết.
Đông Phương Nhiêu áp dụng thái độ thờ ơ bị người khác trực tiếp coi thường.
《 hạ điện y thủy 》 là phim thần tượng, cũng không cần tìm cảnh nơi khác, mọi người hội tụ tại một địa điểm trong thành phố S, Đông Phương Nhiêu mỗi ngày về nhà thì ngủ, phim này đại khái ba tháng mới quay xong, Đông Phương Nhiêu không muốn làm phiền Vũ ca đưa đón mỗi ngày, hơn nữa thời điểm kết thúc công việc không cố định, vừa đúng Hách Giai Giai cũng có bằng lái, Đông Phương Nhiêu dùng thù lao đóng phim《 manh đồng 》mua một chiếc xe thay vì đi bộ, thù lao rất phong phú, mua xe vẫn còn dư, đợi 《 hạ điện y thủy 》 đưa thù lao tới là đủ tiền mua nhà rồi.
Đông Phương Nhiêu mỗi ngày sẽ tới studio chuẩn bị trước một canh giờ, không có người nguyện ý cùng cô kết thân thì cô an tĩnh ngồi một bên xem kịch bản, thỉnh thoảng cũng quan sát những diễn viên khác một chút, trong lòng nắm giữ hoạt động cùng thói quen của họ, lúc quay phim sẽ rút ngắn thời gian làm quen, phát huy tốt hơn.
Thật ra Đông Phương Nhiêu đối với tình huống hiện tại rất bất đắc dĩ, cô không sợ bị cô lập, chẳng qua cảm thấy những diễn viên kia diễn cùng cô đều vội vàng, hận không thể nhanh một chút, cũng không có chân chính diễn, càng giống như làm nhiệm vụ.
Đến thời điểm khai máy liền NG lại NG, tình huống như vậy tất cả mọi người đều không dễ chịu.
Ngô Hạ Ngự vốn đối với Đông Phương Nhiêu xem không thuận mắt, Đông Phương Nhiêu khi diễn có NG, phiền cũng không phiền lấy cớ NG mắng Đông Phương Nhiêu, cũng không quan tâm người nào lỗi người nào đúng, Đông Phương Nhiêu nhiều lần muốn bộc phát, nhưng suy nghĩ một chút cùng đạo diễn náo loạn không có gì hay, nên nhịn.
Như suy nghĩ ban đầu của Đông Phương Nhiêu, nhận vai này trắc trở vạn phần, trong lúc diễn mùi thuốc súng nồng nặc, nhân vật mình không thích, ngày ngày ở studio vừa bị mắng vừa bị xem thường, cực kỳ buồn bực. Trong bụng càng thêm oán niệm Phương Diễn, thời điểm mỗi lần kích tình cũng không tránh khỏi dùng sức cho Phương Diễn mấy móng vuốt để tiết phẫn, hiện tại sau lưng Phương Diễn toàn là vết tích, anh còn hết sức hưởng thụ, biến thái! =))
Lần này quay xong tương đối trễ, mười giờ tối tan tầm Đông Phương Nhiêu thu thập xong đồ đạc vội vã đi ra ngoài, hôm qua Phương Diễn gọi điện thoại bảo hôm nay muốn đến đón, Đông Phương Nhiêu sáng sớm không có lái xe trực tiếp bắt taxi tới studio.
Hôm nay công việc kết thúc trễ hơn một tiếng, khi bắt đầu làm việc Đông Phương Nhiêu thường để điện thoại trong túi xách rồi nhét vào tủ đồ khóa lại, vừa rồi mới lấy ra nhìn, Phương Diễn đã gọi nhiều lần, lần gần nhất là chín giờ tối, hơn một canh giờ rồi, với tính khí Phương đại gia, khẳng định đã sớm mất bình tĩnh.
Không định gọi lại, tiết kiệm chút thời gian, Đông Phương Nhiêu đi thật nhanh ra ngoài. Phương đại gia tức giận, chịu khổ còn không phải là cô, cô còn tận lực kiềm chế cho tốt.
Đi tới ngoài nhìn, quả nhiên xe Phương Diễn đậu ở bên đường, đèn xe không bật, đèn đường ở chỗ anh đỗ xe hơi tối, không thấy rõ tình huống bên trong.
Đông Phương Nhiêu vội vàng đi tới, trong đầu nghĩ tới giải thích thế nào, ai biết người còn chưa đến bên cạnh xe, Đông Phương Nhiêu đã dừng lại trước.
Trong xe không chỉ một người, là một nam một nữ, nam đương nhiên là Phương Diễn, về phần nữ, Đông Phương Nhiêu gần đây tiếp xúc quá nhiều, muốn không nhận ra cũng không được, là Lâm Hạnh Nhi.
Lần này Đông Phương Nhiêu đi về phía trước cũng không phải, không đi về phía trước cũng không phải. Nói thế nào Lâm Hạnh Nhi cũng là tình nhân Phương Diễn, bất kể ở studio cô cùng Đông Phương Nhiêu náo thế nào, câu tâm đấu giác thế nào, cũng che dấu không được sự thật này, Phương Diễn cũng chưa từng nói qua đã cắt đứt với Lâm Hạnh Nhi.
Coi như là không quá quấn quít Lâm Hạnh Nhi, nhưng cứ lèm nhèm như vậy, có tốt hay không?
Dù sao Lâm Hạnh Nhi đi theo Phương Diễn hai ba năm, Đông Phương Nhiêu cảm thấy Phương Diễn đối với cô ấy cũng không phải là không có tình cảm. Cho dù cùng Lâm Hạnh Nhi một hai tháng không ở cùng nhau, nhưng Phương Diễn nữ nhân nhiều thế, một hai tháng không gặp không phải rất bình thường sao?
Thời điểm cô đóng 《 manh đồng 》, còn không phải như vậy .
Hơi do dự, Đông Phương Nhiêu lại thấy Lâm Hạnh Nhi chủ động hôn Phương Diễn, Phương Diễn vốn để tay trên vô lăng lúc này đặt trên bả vai Lâm Hạnh Nhi, hai người trong không gian hẹp hôn nhau cuồng nhiệt, hết sức hồn nhiên quên mình.
Suy tính chút, tốt hơn là không làm phiền bọn họ. Đời sống tình cảm Phương Diễn không phải việc cô có thể nhúng tay vào.
Dù sao đoán chừng Phương Diễn cũng không thấy cô, cô đi tới nơi có chút khuất không có đèn, không chú ý sẽ không thấy. Đợi lát nữa phát cái tin nhắn cho Phương Diễn nói không thoải mái, đã về nhà, không nghe điện thoại của anh là được.
Đông Phương Nhiêu lui về phía sau hai bước, quay đầu trở về tổ kịch, chuẩn bị đi ra hướng cửa bên kia.
Người trong đoàn đi được thất thất bát bát, nhưng vẫn có một ít người lưu lại dọn dẹp hiện trường, đem đạo cụ khí tài chuẩn bị cho tốt, còn có một chút người đang bố trí cảnh tượng ngày mai. Thế nhưng cũng không có liên quan Đông Phương Nhiêu, cô ở nơi này chính là người tàng hình, trừ khi quay phim bị nhìn lâu chút, thời điểm khác hoàn toàn không bị để ý tới.
Cho nên Đông Phương Nhiêu cũng không trông cậy vào người nào cùng mình chào hỏi, cô cũng muốn tiết kiệm những lễ tiết gì đó, bước đi nhanh, hiện tại trễ thế này, studio vẫn có chút vắng vẻ, không biết có bắt được xe không.
“Uy, Hách Giai Giai .” Đi qua một phần ba studio, Đông Phương Nhiêu bị gọi lại. Mới đầu Đông Phương Nhiêu cho là nghe lầm, cũng không quay đầu lại tiếp tục bước đi. Sau đó liền nghe một tiếng rống sau lưng: “Uy, Hách Giai Giai ! Tôi gọi tên cô cô không nghe được có phải hay không? !”
Bình thời studio nghe nhiều, hơn nữa mỗi lần đều là bị rống, tiếng Ngô Hạ Ngự cô còn chưa đến mức nghe lầm.
Đứng lại xoay người, nghi hoặc nhìn Ngô Hạ Ngự ở phía trung tâm studio.
“Uy, kêu cô cô cũng không trả lời, lỗ tai không dùng được hả?” Ngô Hạ Ngự nhìn chằm chằm. Lần đầu tiên thấy Ngô Hạ Ngự cảm thấy hắn Sven, nghe lời hắn nói về sau cảm thấy người này trực sảng, làm việc với nhau phát hiện người này lại chủ quan lại khó dây dưa, còn thích rống. Dường như làm đạo diễn không có mấy tính khí tốt, Đông Phương Nhiêu gặp qua nhiều đạo diễn, đúng là đếm không ra một người không rống người.
“Đạo diễn, tôi không gọi uy, tôi tên là Hách Giai Giai .” Đông Phương Nhiêu bị rống buồn bực, thời điểm quay phim bị rống, quay xong còn bị rống, cô cũng không làm chuyện nhân thần cộng phẫn (người thần đều ghét), cùng lắm là làʍ ȶìиɦ nhân như Lâm Hạnh Nhi, thích Lâm Hạnh Nhi thì theo đuổi đi, chuyên tìm cô gây phiền toái coi là cái gì?