Chương 62
Mắt người hâm mộ điện ảnh quả nhiên sáng như sao.
Đám đông đóng đinh chờ ở đây không chỉ có người hâm mộ mà còn có ký giả và phóng viên. Riêng Đông Phương Nhiêu lại đơn thân độc mã, lúc này muốn trốn cũng trốn không kịp, muốn chạy cũng chạy không thoát. Đường phân cách giới tuyến chuyên dụng căn bản không có chỗ dùng, có một cảnh vệ đứng cách hai ba mét vẫn còn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị đám người đẩy ra, nhất thời khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn, không từ ngữ nào có thể hình dung được. Bên tai Đông Phương Nhiêu tràn đầy thanh âm ầm ĩ, bị bầy người lấn tới lấn lui, bên cạnh có mấy lữ khách vô tội bị liên lụy, chưa rõ tình huống đã bị chen lấn chật cứng.
Đông Phương Nhiêu cảm nhận được có vô số cánh tay chìa về phía mình, vô số tiếng hét gọi tên cô, hơn nữa còn bị vô số người lấn tới, không thể động đậy!
Bên cạnh cô lúc này không có quản lý, không có phụ tá, trước mắt chỉ có một mình, không có bất kỳ người nào có thể giải vây giúp cô được.
“Hách Giai Giai tiểu thư, xin hỏi hôm nay cô và Lý Cảnh Điềm tiểu thư ngồi cùng một chuyến bay sao?”
“Hách Giai Giai tiểu thư, xin hỏi cô đến nước Y làm gì? Cô có biết Lý Cảnh Điềm tiểu thư cũng đến nước Y và còn ngồi cùng chuyến bay với cô ấy hay không?”
“Hách Giai Giai tiểu thư, xin hỏi cô cảm thấy thế nào đối với việc Phương Diễn tiên sinh công khai hẹn hò với Lý Cảnh Điềm tiểu thư? Cô đến nước Y có phải để giải tỏa chuyện tình cảm không?”
“Hách Giai Giai tiểu thư.. .. . .”
Vài ký giả đã đột phá vòng vây đứng trước mặt Đông Phương Nhiêu, giơ máy ảnh chụp hình, bắt đầu hỏi, tia sáng huỳnh quang chớp nháy liên tục làm chói mắt Đông Phương Nhiêu.
Cô chỉ là tự nhiên có nhã hứng thôi, vậy mà cũng có thể đụng phải chuyện như vậy.
Lấy tay ngăn cản đám người đông đúc, người hâm mộ của Lý Cảnh Điềm cũng quá điên cuồng! Rốt cuộc thích cô hay không ưa cô? Đông Phương Nhiêu cảm giác mình như nhân bánh bao, bị bao vây toàn diện, lướt nhìn chỉ thấy áp áp đầu người, ngay cả phương hướng cổng lớn ở đâu cũng không tìm được.
“A! Lý Cảnh Điềm ra kìa!”
“Lý Cảnh Điềm, Lý Cảnh Điềm!”
“Điềm Điềm đâu? Đâu?”
“Mau mau! Điềm Điềm.. .. .. A! Tôi nhìn thấy Lý Cảnh Điềm rồi!”
“Lý Cảnh Điềm.. .. . .”
Đang lúc Đông Phương Nhiêu quẫn bách muốn thoát thân, Lý Cảnh Điềm nhân vật mọi người chờ đợi ban đầu rốt cục xuất hiện. Tiếng thét chói tai một mảnh, Đông Phương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đám người này đều là vì Lý Cảnh Điềm mà đến, nghe thấy tiếng nói liền chạy đi, đám đông giảm hơn phân nửa, ngay cả ký giả cũng vơi bớt rất nhiều, ở gần Đông Phương Nhiêu chỉ còn lại thiểu số hai ba người.
Lúc này không đi còn đợi đến khi nào?
Đông Phương Nhiêu dùng sức vẹt đám người ra, mặc dù vẫn bị không ít người vây quanh, một đám hâm mộ còn đang do dự chưa ra quyết định rốt cuộc nên chặn đường Đông Phương Nhiêu hay chạy đến bên Lý Cảnh Điềm, vài người còn lại tương đối lý trí lập tức quyết định dõi theo Đông Phương Nhiêu, chẳng những không cản đường cô, còn giúp cô ngăn dòng người bám đuôi phía sau.
Đám người phân thành hai tốp, một tốp theo Đông Phương Nhiêu hướng ra cửa lớn, một tốp chạy đến bên Lý Cảnh Điềm. Đại khái Lý Cảnh Điềm cũng không ngờ đại sảnh sân bay sẽ có cảnh tượng náo nhiệt như vầy, hộ vệ bên cạnh hoàn toàn không đủ sức chống đỡ. Nếu phía trước không có Đông Phương Nhiêu bị nhận ra, hiện tại cũng không nến nổi không có đường thoát thân, kế hoạch ban đầu Lý Cảnh Điềm sẽ trực tiếp đi lên lối đi đặc thù, trái phải trước sau đều có hộ vệ hộ giá, liên hợp với cảnh vệ sân bay đủ để chấn nhiếp bang phái người hâm mộ, ngăn bọn họ không bước qua giới tuyến lại không bạo động. Không nghĩ tới an bài hoàn chỉnh thế nhưng bị sự xuất hiện ngoài ý muốn của Đông Phương Nhiêu phá vỡ.
Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên cũng không rãnh lo nghĩ cho Lý Cảnh Điềm ở trong đó như thế nào. Cô cho tới bây giờ cũng chưa có gặp gỡ Lý Cảnh Điềm ở ngoài đời, chỉ vì dính líu với Phương Diễn, một tháng trước tin tức giải trí ngày ngày lôi kéo đặt tên Đông Phương Nhiêu bên cạnh Lý Cảnh Điềm, ngày ngày bị bắt làm phụ gia cho người khác, bị điểm mặt chỉ tên bình luận đôi câu, loại cảm giác này thật sự không tốt chút nào. Nếu như không phải Đông Phương Nhiêu đủ tâm bình khí hòa, nói không chừng bây giờ thấy Lý Cảnh Điềm sẽ xông tới quyết cùng cô ấy sống mái một phen.
“Hách Giai Giai tiểu thư, xin hỏi bây giờ cô còn liên lạc với Phương Diễn tiên sinh không?”
“Hách Giai Giai tiểu thư, xin hỏi cô có lúng túng khi chạm mặt với Lý Cảnh Điềm tiểu thư không?”
“Hách Giai Giai tiểu thư.. .. . .”
“Hách Giai Giai tiểu thư.. .. . .”
Còn dư lại vài ký giả cứng đầu không buông tha Đông Phương Nhiêu, liên tiếp đặt câu hỏi.
Có liên lạc Phương Diễn không? Đáp án không có.
Chạm mặt Lý Cảnh Điềm có cảm thấy lúng túng không? Với tình huống hôm nay, lúng túng không có, ngược lại kinh sợ rất nhiều.
Nhưng Đông Phương Nhiêu cũng không ngay mặt trả lời bất kỳ một vấn đề nào, trong miệng chỉ nói: “Làm phiền nhường đường, xin anh tránh ra.. .. . .”
“ Làm phiền nhường đường!”
“Xin tránh qua một bên, đừng chen.. .. . .”
Đây là câu nói cửa miệng của Đông Phương Nhiêu, đối với ký giả trừ mỉm cười vẫn là mỉm cười, né tránh không đáp. Trời mới biết ngay lúc nước sôi lửa bỏng, trong trạng thái chạy trối ch.ết còn phải trấn tĩnh giữ vững nụ cười mỉm trên môi khó khăn cỡ nào.
Mắt thấy cửa, Đông Phương Nhiêu reo mừng trong bụng. Dưới chân tăng tốc. Sau lưng tiếng gọi ầm ỉ tựa hồ lại càng lớn một chút.
“Hách Giai Giai, Giai Giai.. .. . .”
“Tôi yêu cô, Giai Giai!. .. .. .”
“Điềm Điềm, Điềm Điềm, tôi yêu cô!”
“Hách Giai Giai !. .. .. . Hách Giai Giai !. .. .. .”
“Lý Cảnh Điềm.. .. .. Lý Cảnh Điềm.. .. . .”
Đông Phương Nhiêu thở phào mấy hơi, chân bước nhanh, cách vài mét là cổng sân bay rồi, trái phải trước sau đều có rất nhiều người, không ngừng có người từ cửa đi vào, nhưng phần lớn là tới đón người thân hoặc quần chúng bình thường, bị cảnh tượng hoành tráng trong sảnh sân bay dọa sợ, sững sờ đứng tại chỗ, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
Mà trang phục Đông Phương Nhiêu trưng diện hôm nay quá không tương xứng với hình tượng bình thường triển lộ trước mặt mọi người, vì vậy mặc dù rất nhiều người đuổi theo phía sau, nhưng đám đông trước mặt lại ngẩn người khó hiểu, không biết có chuyện gì, tuy trong đó cũng có ít người nhận ra cô.
Đông Phương Nhiêu thuận lợi ra khỏi cổng, thẳng tắp ra ngoài, sải bước đến khu vực taxi đậu gần sân bay. Phía sau tiếng thét chói tai như cũ không ngừng, tứ phía đều có người, đám người phía sau nhiều nhất, nhiệt tình gọi tên Đông Phương Nhiêu, còn có tia sáng huỳnh quang đèn hai bên trái phải đều hướng về đây lóe sáng, phát ra tiếng vang “Rắc rắc” “Rắc rắc“.
“A, xe Phương thiếu kìa!”
“Phương Diễn cũng tới rồi!”
Đông Phương Nhiêu cách tắc xi còn mấy bước, bên tai phải truyền đến tiếng ký giả kinh hô, Đông Phương Nhiêu theo bản năng nhìn phương hướng ngón tay ký giả chỉ.
Một cỗ xe Bentley Bentley màu đen ngừng ở ven đường, chiếc xe thường xuyên đưa đón cô bốn tháng trước, làm sao có thể nhận lầm đây? Phương Diễn thật là người có tỷ số tiếp cận truyền thông quá cao, ngay cả xe của anh ký giả cũng nhận ra.
Phải là tới đón Lý Cảnh Điềm nhỉ.
Không nhìn nữa, tắc xi đang ở phía trước, Đông Phương Nhiêu chân bước không ngừng, một tia ý thức mở cửa sau tắc xi ra, động tác nhanh chóng đóng cửa lại.
“ Đường Tín Nghĩa, khu Đông môn “ Đông Phương Nhiêu rất nhanh báo ra địa điểm, “Xin rời đi nhanh một chút.” Cũng thúc giục tài xế.
Tài xế hiển nhiên cũng nhìn thấy cảnh náo loạn bên ngoài. Đông Phương Nhiêu vừa ngồi vào xe đóng cửa lại, phía sau đám mê điện ảnh, ký giả như ong vỡ tổ tuôn qua, vây quanh cửa sổ xe la lên, bu vào. Tài xế đạp chân ga, xe nhanh chóng rời khỏi phi trường, xa xa còn có thể nghe tiếng kêu nhiệt tình của đám người.
Đông Phương Nhiêu tựa lưng dựa ghế thở mạnh một hơi, so với đánh trận còn mệt mỏi hơn, sớm biết vậy lúc Vũ ca ngỏ lời muốn tới đón đã không cự tuyệt rồi, một thân một mình lâm vào bầy ong vò vẽ thật đúng là cầu cứu cũng không có cửa.
Trải qua một phen mồ hôi Đông Phương Nhiêu cũng tuôn hết ra, y phục trên người bị kéo nhăn nhúm, đưa tay cởi mũ đặt trên đùi, thuận tay vuốt vuốt tóc, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng bộ dạng bây giờ chật vật thế nào. Kính râm cũng lấy xuống để một bên. Hiện tại Đông Phương Nhiêu hoàn toàn trưng bày vẻ mặt mộc mạc với làn da bị phơi nắng hơi đen lại không sử dụng chút son phấn nào xuất hiện ở kính chiếu hậu của chiếc taxi.
“Hôm nay phi trường sao náo nhiệt thế nhỉ? Bọn họ đuổi theo cô chi dữ vậy?” Tài xế tiên sinh nhàn thục lái xe ra khỏi đường lớn, cho đến thời điểm quẹo cua mới thở phào một cái, tìm từ để hỏi. Lời nói vừa đánh rơi, tầm mắt vô thức quét kính chiếu hậu, đảo qua một cái ngay lập tức quay đầu, trợn mắt, “Cô.. .. .. Cô, Hách Giai Giai ?” Không xác định hỏi.
“Dạ.” Đã gỡ bỏ mũ, kiếng xuống, nếu đã bị nhận ra cũng không còn chối, vì vậy rất thẳng thắn trả lời, còn nói:“Sư phó, vừa rồi cám ơn bác nhé.”
Tài xế thấy Đông Phương Nhiêu cười với hắn, xấu hổ quay đầu lại chú ý đường xá, “Không có gì, phải rồi, tôi còn thấy lạ sao một đóng người lại đuổi theo cô, nghe đồn hôm nay có một minh tinh xuất hiện ở phi trường, tổng đài nhận được rất nhiều cuộc gọi của người hâm mộ đón xe, không nghĩ tới người kia là cô.”
Tài xế rõ ràng nói Lý Cảnh Điềm, nhưng Đông Phương Nhiêu không cải chính hắn. Có gì tốt cải chính ? Chẳng lẽ nói mình xui xẻo dính vào, thật ra cái người minh tinh bác nói không phải tôi mà là Lý Cảnh Điềm? Tôi chỉ từ nước Y trở về không cẩn thận đụng phải, người bọn họ chân chính muốn đón vẫn còn trong phi trường bị đám người hâm mộ nhiệt tình cùng các ký giả ham bát quái bao vây không có ra ngoài được kìa?
Hiển nhiên giải thích vừa tốn thời gian vừa phí sức lại hoàn toàn không có ý nghĩa, Đông Phương Nhiêu ngậm miệng không nói lời nào.
“Không phải minh tinh ra phi trường sẽ có rất nhiều hộ vệ đi theo sao? Sao chỉ có mình cô vậy, còn phải đón taxi không có người rước sao?” Tài xế cũng không chờ Đông Phương Nhiêu đáp, cách mấy giây lại hỏi. Từ sau nhìn kính xem ra vẻ mặt sư phó vô cùng nghi ngờ.
Đông Phương Nhiêu cười khổ một cái, không trả lời vấn đề phía trên, cái vấn đề này cũng khó mà giải đáp.
Đúng vậy. Người ta minh tinh lúc đi ra ngoài bên cạnh mang theo mười mấy hai mươi hộ vệ, cô thế nào tự mình một người hiên ngang đi ra như vậy? Cái vận khí gì đây? từ nước Y xa xôi trở lại cư nhiên cũng có thể đụng độ với Lý Cảnh Điềm, còn ngồi chung một phi cơ mà lại không biết. Sống dở ch.ết dở lại còn bị nhận ra. Mọi người nói xem có phải mắt của đám người hâm mộ luyện thành tinh rồi hay không, mặc thành cái dạng này vẫn nhận ra, Đông Phương Nhiêu tự mình soi gương còn phải sững sờ ba giây, thật sự hết ý kiến.
Tài xế sư phó hỏi mấy vấn đề về sau an tĩnh lại không nói gì thêm, Đông Phương Nhiêu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cao lâu Lâm Lập, xa thủy Mã Long, thành phố Đông Phương Nhiêu cư ngụ hơn một năm không còn xa lạ gì. Đông Phương Nhiêu bận rộn vô cùng, trên căn bản không có tỉ mỉ ngắm đường phố, ngược lại con đường từ phi trường về nhà này lại đi qua nhiều nhất.
Bốn tháng trở lại, trong lòng phức tạp, không nghĩ tới trở lại liền gặp phải Phương Diễn, mặc dù chỉ là chiếc xe đậu ở chỗ đó, nhưng chờ Lý Cảnh Điềm, người nhất định là ở bên trong, khẳng định cũng thấy mình, động tĩnh lớn như vậy huyên náo lợi hại như vậy mà.
Đông Phương Nhiêu xoa xoa trán, vừa mới chuẩn bị thu hồi tầm mắt, bỗng dưng, kính chiếu hậu giống như có một bóng xe quen thuộc thoáng qua, Đông Phương Nhiêu nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh phía sau, xe rất nhiều, nhưng nhìn một hồi không thấy chiếc xe quen thuộc kia, chắc là nhìn lầm rồi.
“Bác tài, xin lái nhanh một chút được không?” Đông Phương Nhiêu dựa ghế, mệt mỏi mở miệng thúc giục.