Chương 9
Hắn mơ màng tỉnh dậy, cảm giác thật sảng khoái, hắn vừa mơ được đi du lịch cùng nó, cảm giác thật yên bình khi trên bờ biển chỉ có nó và hắn.
Bỗng...
Hắn chợt phát hiện trên bàn làm việc của hắn trống trơn, những tờ giấy quan trọng của công ty vừa mới nằm đây, không biết nó trôi đi đâu rồi.
Hắn bắt đầu lục tung mọi thứ lên để tìm kiếm mấy tờ giấy đó, nhưng vẫn không thấy.
Hắn thấy lo lắng tột độ.
Như nghĩ ra cái gì đó, hắn đánh mắt nhanh về phía nó thì thấy nó gục trên bàn với cả xấp giấy tờ chất cao như núi.
Hắn bước tới bàn làm việc của nó, đống giấy tờ trên bàn đúng là những thứ hắn cần tìm.
Hắn cầm một tờ lên xem xét, rồi ánh mắt từ giận dữ dịu lại rồi chuyển thành ngạc nhiên.
Những tờ tài liệu trên bàn lúc này đã được nó hoàn thành gần hết, hắn vẫn không khỏi ngạc nhiên nhìn người con gái đang nằm gục dưới bàn.
Khẽ vuốt tóc nó: “ Có lẽ tôi không nên xem nhẹ em rồi, trợ lý bé bỏng của tôi!”
Hắn lướt qua những tờ giấy đang cầm trên tay, khẽ nhíu mày.
Những mẫu thiết kế này, có khi còn giá trị gấp đôi những bản thiết kế của những nhân viên giỏi nhất trong công ty.
Thiết kế quý phái sang trọng, màu sắc hài hòa, mẫu thiết kế dây chuyền này phải được gửi tới công ty BNK ngay lập tức, không thể bỏ lỡ một thứ giá trị như vậy được.
Nói liền làm liền, hắn đi tới chiếc bàn làm việc của mình, nhấn số trên điện thoại để bàn.
Vài phút sau, tên quản lý khi nãy bước vào, hắn bỏ mẫu thiết kế vào bìa bọc cẩn thận rồi trao tay quản lý dặn dò đủ thứ, nhìn thoáng qua cũng biết thứ này đối với hắn rất quan trọng nên mới dặn anh quản lý cẩn thận như vậy.
Xong xuôi công việc, cũng gần tới lúc họp, hắn bước đến chiếc sofa *lúc nãy hắn bế nó sang đó* vuốt nhẹ mái tóc màu tím bạch của nó.
Nhận thấy có sự đụng chạm, nó từ từ hé mở mắt ra, đập vào mắt nó là khuôn mặt đẹp trai khó tả của hắn, bỗng dưng ... má nó ửng hồng... nó ngại ngùng cúi xuống chỉnh lại cái ear phone.
Hắn thấy thái độ của nó như vậy thì bật cười.
- Sao má đỏ thế?
- ... N...Nóng – Nó ấp úng, không nói thành lời, mặt chuyển từ ửng hồng thành đỏ.
- Vậy sao – Hắn cười nhẹ rồi lấy bàn tay to lớn của mình vẫy vẫy tạo ra gió để nó thấy dễ chịu hơn.
---------------------------------------- 16h30--------------------------------
Cuộc họp cổ đông kéo dài, suốt mấy tiếng đồng hồ phải đứng lên, ngồi xuống, nói đến rát cổ họng bây giờ hắn cảm thấy mệt mỏi và khó chịu, chứng đau nửa đầu của hắn lại tái phát.
Về đến phòng, hắn ngã hẵn người xuống chiếc ghế xoay, hai tay xoa nhẹ hai bên thái dương, đôi mắt dáo dác tìm kiếm cô trợ lý của mình.
Cạch.
Cửa mở, nó bước vào một tay cầm cốc nước ấm, tay còn lại nắm chặt như đang cầm cái gì đó. Bước đến trước mặt hắn:
- Tay – Nó nói, giọng điệu nhè nhẹ.
Hắn hiểu ý nó mở lòng bàn tay của mình ra, trong đầu vẫn chứ thể nghĩ ra nó định làm gì. Nó nghiêng bàn tay một góc nghiêng khoảng 45 độ, mở bàn tay nhỏ trắng trẻo ra, những viên thuốc tròn tròn màu trắng rơi vào tay hắn.
Hắn vẫn đang ngẩn ngơ không biết đây là cái gì thì nó đã lên tiếng.
- Thuốc giảm đau đầu – Nó nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn làm việc.
Hắn cười rõ tươi, càng ngày nó càng quan tâm tới hắn rồi thì phải.
- 16h55 rồi! – Nó nhìn đồng hồ, sắp tới bữa hẹn ăn cơm tối với chủ tịch của công ty TTK.
Hắn vừa uống thuốc vừa nhướng mày.
- Ừ, em đi với anh không? – Đặt cốc nước xuống bàn, hắn nhìn nó bằng đôi mắt dịu dàng.
- Đi ... – Nó thoáng lưỡng lự rồi trả lời.
- Được, em chuẩn bị đi, anh đi chuẩn bị xe!