Chương 25
Ào…
Nó xả nước vào bồn tắm, hơi nước ấm bốc lên làm cho căn phòng trở nên nóng và ẩm ướt.
Nó trút bộ quần áo trên người xuống, nhẹ nhàng bước vào bồn tắm, làn nước nóng ẩm chạm vào làn da mịn màng của nó, cảm giác thật dễ chịu.
************************** Hồi tưởng **********************************
- Con gái!!! Con có thể thu xếp công việc một chút rồi về Mỹ một thời gian được không? – Ông Hoàng nói, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả cái áo đang mặc.
- Có chuyện gì sao ba? Công ty bên đó không ổn ạ? Con kiểm tr.a thấy vẫn bình thường mà!
Ông Hoàng ngạc nhiên, lẩm bấm đếm thầm.
1, 2, 3, ..., 19, 20.
Nó vừa nói 20 chữ, là 20 chữ đó.
- C...Con bị ốm hả? Có sao không? Đã đi khám chưa? Đã uống thuốc chưa – Ông Hoàng lo lắng hỏi đứa con gái yêu của mình.
- Ba nói gì kì thế, con vẫn khỏe như trâu mà, không có bệnh gì đâu ba. – Nó trả lời, lòng thầm thắc mắc là tại sao dạo này gặp ai cũng bảo nó nói nhiều hơn bình thường.
-...- Ông Hoàng lặng thinh – “ Có khi nào con mình nó làm việc quá sức rồi bị stress, thần kinh không được ổn định không ta hu hu “
- Con gái à, nghe ta nói, có làm gì cũng đừng làm quá sức nghe con, để thời gian mà nghỉ ngơi, đi đâu đó chơi, hay con về Mỹ đi coi như đi du lịch luôn, đi một tháng hẵng về, hơn cũng được, miễn là con thấy thích.
- Không cần nghĩ ngơi đâu ba.
- ... – Hết cách ông đành dùng biện pháp cuối cùng – Hu hu, con không vì ta cũng vì mẹ con chứ!
- Mẹ ... Mẹ sao? – Ngạc nhiên – Chuyện này thì liên quan gì đến mẹ chứ?
- Có liên quan đấy – Ông Hoàng dở khóc dở cười nghĩ lại chuyện của 30 phút trước.
-------------------------- 30 phút trước khi gọi điện cho nó --------------------------------
Ông Hoàng ngồi chễm chệ trên ghế, một tay lật tài liệu, tay kia cầm tách cafe nhâm nhi trông rất “sang chảnh”.
Bỗng điện thoại reo lên, hai chữ “ Vợ yêu” hiện trên màn hình.
- Alo, phu nhân gọi tôi có chuyện gì không ? – Ông Hoàng giở giọng bông đùa.
- Hôm nay ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi – Nụ cười trên môi của ông Hoàng tắt ngụm khi nghe thấy giọng điệu “lạnh lùng” của phu nhân, chắc hẳn nàng đang bực chuyện gì đó.
- V...Vâng - *lạnh sống lưng*
- CON GÁI CỦA TA ĐÂUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU – Phu nhân nhấn mạnh từng chữ, hét lớn bên đầu kia của điện thoại, nó sang Việt Nam đã được mấy tháng rồi, vậy mà một cuộc điện thoại gọi hỏi thăm bà cũng không có, thật tức ch.ết mà.
- Con gái ... Con gái ... Bảo Trâm sao? – Ông Hoàng lặp lại vài từ “con gái”.
- Đúng, Bảo Trâm, con gái tôi đâu hảaaaaaaaaaaaa! Hừ nó quên tôi rồi! Cũng tại ông, tại ông bắt nó sang Việt Nam! Tại ông đó, đồ ông già đáng ch.ết, ông dám chia cắt tình cảm của mẹ con tôi, đáng ghét, đồ đáng ghétttttttttttttttttt – Phu nhân nổi nóng.
Ông Hoàng xoa xoa cái lỗ tai tội nghiệp của mình, vội vàng xin lỗi phu nhân rồi thuyết phục bà ông sẽ sớm đưa con gái về thăm bà.
Cuối cùng, phu nhân cũng đã nguôi giận ... một chút, trước khi dập máy còn phán cho ông một câu xanh rờn.
- Nó mà không về là tôi **** ông!
-------------------------------------------- Trở lại cuộc nói chuyện -----------------------------
Ba nó kể lại cho nó nghe về cuộc hội thoại “ngắn” với mẹ nó ( dĩ nhiên là trừ đoạn cuối ).
- Dạ con sẽ sắp xếp – Nó cúp máy, còn ông Hoàng thì thở phào nhẹ nhõm.
Cũng mấy tháng rồi nó chưa thấy gương mặt xinh đẹp của “mẫu hậu”, chưa được ăn những món ăn do chính tay “mẫu hậu” nấu,... tự dưng thấy nhớ “mẫu hậu” quá đi, hơn nữa nếu bây giờ không về nhanh, chắc bị “mẫu hậu” hỏa thiêu mất.
Nghĩ là làm, tối hôm đó, nó bay luôn sang Mỹ mà “quên” chưa thông báo với hắn.
************** kết thúc hồi tưởng ****************