Chương 33: Tấm thiệp hồng
Công ty con bên Canada dã trở nên ổn định, hắn vừa hoàn thành xong công việc liền vội vàng đặt vé máy bay sớm nhất trở về Việt Nam, hắn nhớ nó quá rồi!
Suốt một tháng trằn trọc không ngủ vì chìm đắm trong công việc, nhưng hình bóng của nó chưa bao giờ có dấu hiệu rời khỏi tâm trí của hắn, hình ảnh lúc nó an nó ngủ ... đều quấn quít trong đầu hắn không rời, thật sự hắn nhớ nó đến phát điên.
Ngồi trên máy bay mà lòng hắn cứ nôn nao, háo hức khi tưởng tượng ra khung cảnh lúc hắn gặp nó, được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nó, không biết lúc đó hắn sẽ làm gì.
Lúc đó sẽ như thế nào nhỉ? Hắn sẽ chạy tới bên nó và ôm nó vào lòng, hay là “ tranh thủ “ lúc nó không để ý sẽ nhanh chóng “ chụt “ nó một phát vào má, hay chỉ đơn giản là nhẹ nhàng đi đến bên nó và chào hỏi những câu hỏi đơn giản mà những người lâu rồi mới gặp nhau hay nói... Thật sự là nghĩ đến thôi cũng thấy phát rồ...
------- 6 tiếng sau -------
Hắn bước ra ngoài cửa kiểm soát, xung quanh ồn ào nhộn nhịp đậm chất của sân bay, hắn hít một hơi thật sâu để tận hưởng cái không khí mà lâu rồi chưa được tiếp xúc với, thưởng thức cái vị nắng gió của nơi đây.
Tiến đến nơi đậu xe dành cho taxi, hắn nhanh chóng “chộp” lấy một chiếc và thẳng tiến tới công ty TTK.
Công ty TTk có vẻ khá ổn khi hắn rời đi ( vì có nó ), hắn gật gù nhìn công ty yêu quý ( sắp ) trở thành của mình ở bên ngoài rồi từ từ bước vào bên trong.
- Xin chào Tổng giám đốc – Cô phó trợ lý tinh mắt đã nhanh chóng nhận ra hắn từ phía xa, vội vàng chạy tới chào hỏi.
Hắn gật gù, cô phó trợ lý nhìn vào cái valise bên tay hắn.
- Tổng giám đốc mới xuống máy bay ạ - Hắn tiếp tục gật gù, cô tiếp tục độc thoại – Tổng giám đốc có mệt không ạ? Valise cứ để đó lát tôi sẽ gọi người mang lên phòng của Tổng giám đốc, còn bây giờ thì Tổng giám đốc nên đi nghỉ ngơi đi, mới xuống máy bay chắc hẳn Tổng giám đốc mệt lắm rồi!
Hắn tiếp tục gật gù, đặt valise xuống.
- Bảo Trâm đâu?
- Thưa, tôi không biết, chị ấy bảo hôm nay có việc quan trọng, không đến công ty được ạ ! – Cô trợ lý nói.
Hắn im lặng một chút, co trợ lý thấy hắn không nói gì nữa vội tiếp.
- Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước, Tổng giám đốc có gì cần nhờ thì hãy gọi tôi, tôi sẽ làm thay cho chị Bảo Trâm.
Nói rồi cô kéo valise đi, ra hiệu cho người bảo vệ gần đó xách valise lên phòng Tổng giám đốc
Hắn bước vào thang máy lên căn-tin, rút chiếc điện thoại của mình ra bấm một dãy số quen thuộc mà đã một tháng rồi hắn không liên lạc, dù cho không liên lạc trong tháng một tháng, hai tháng,... một năm, hai năm... hay thậm chí mười năm thì hắn vẫn không quên được dãy số này ( à trừ khi người đó đổi số )
Bài hát “As long as you love me” quen thuộc vang lên , lần đầu tiên gọi vào số máy này, hắn hơi ngạc nhiên khi biết nó thích những bài hát thể loại như này, nhưng dần cũng quen cũng nghiền luôn cái bài này từ khi nào không hay ( và hắn cũng không biết là nó nghe cái gì mỗi khi gắn ear phone ). Đây là một bài hát đã ra rất lâu rồi, một bài hát rất hay của nhóm “ Backstreet Boys” . Nó có giai điệu nhanh nhẹn, vui tươi tạo cảm giác thích thú cho người nghe ngay từ lần đầu tiên, lời bài hát thì miễn bàn không những hay mà đậm chất sến súa.
Hắn không nghe nhạc nhiều nên cũng không rành về âm nhạc cho lắm, nhưng có thể nói đây là bài hát hay nhất mà hắn đã từng nghe, phải nói là bài này có lực hút rất ghê gớm, lỡ bị hút rồi là không thể nào mà thoát ra được.
Bỗng tiếng chờ biến mất thay vào đó là tiếng “tút tút” dài vô hạn.
Hắn giật mình, tiếp tục gọi lần thứ hai, nhưng cũng như lần trước nhạc vang lên được một chút thì nó tắt máy.
Hắn kiên nhẫn quay số lần ba, lần này thì khác với hai lần trước, nó không tắt máy nữa mà tắt luôn nguồn, thế là bên tai hắn văng vẳng lên câu nói quen thuộc “đã từng” làm cho nhiều người ức chế.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Hắn lo lằng, trong lòng hoang mang tột độ, không biết đã có chuyện gì xảy ra với nó, tại sao nó không bắt máy... hay là nó không thể bắt máy, có thể ai đó đã tắt nguồn điện thoại của nó đi khi có cuộc gọi đến.
Những suy nghĩ tiêu cực hiện hữu lên trong đầu hắn.
...
Bob
Đúng rồi Bob, chắc hẳn nó đang ở chung với Bob.
Hắn vội vàng bấm số máy của Bob, nhưng tình trạng vẫn tương tự như nó, vẫn không có ai bắt máy.
Thật sự hoảng loạn, hắn bây giờ như muốn rối điên lên.
Như nghĩ ra gì đó, hắn vội vàng bấm số của quản lý Trần ... nhưng xui xẻo thế nào lại hết pin.
Hắn vội vàng quay trở lại thang máy, chạy nhanh lên văn phòng của mình.
Hắn nhanh chóng “chộp” lấy cái điện thoại bàn, nhưng bàn tay chưa kịp ấn số, thì đôi mắt đã bắt gặp được một xấp thiệp hồng được đặt gọn gàng ở trên bàn.
Đôi mắt đưa nhanh đọc từng dòng chữ trên tấm thiệp, những dòng chữ mà đâm thẳng vào trái tim của hắn.
21:05, thứ sáu ngày 18/ /2016