Chương 43: Đi chơi (1)
- Anh à! Xong chưa vậy – Từ trước tới giờ chỉ nghe người ta nói là con gái là chúa lề mề, chuyên xài giờ cao su nhưng tình hình thời thế hiện đại hình như ngược lại rồi.
- Xuống đây xuống đây.
- Anh nói câu này chục lần rồi, hừ! – Nó bĩu môi, chỉ là đi dã ngoại, có cần phải sửa sang chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy không.
Hắn chạy xuống lầu, hôm nay đi chơi nên không diện vest trông cool hẳn ra, hắn mặc một cái áo thun đen form rộng, chiếc quần jean dài màu đen, nhìn đơn giản mà ngầu cực.
Còn hắn mới bước xuống lầu đã bị đơ, nhìn nó chằm chằm, nước dãi chảy như muốn thành sông.
Hôm nay nó diện một chiếc nón vành màu nâu, mái tóc hạt dẽ được uốn nhẹ phần đuôi tạo kiểu vintage cổ điển, chiếc váy màu thiên thanh ôm nhẹ phần eo để lộ ra vòng eo con kiến, đôi giày cao gót màu hồng. Trông nó thật dịu dàng, nữ tính đến con gái còn động lòng huống chi là con trai.
- Đi thôi – Nó kéo cái valise đi trước.
- Đi... đi
Nó và hắn lên xe đi đến nhà Bảo Bảo và Bob, không khí trong xe im lặng, cảm thấy không thoải mái nên nó bắt chuyện trước.
- Đi dã ngoại mang theo nhiều đồ mà địa điểm lại ở trong rừng, em nghĩ nên gọi đây là cắm trại còn hơn.
- Chắc tại thằng Bob bảo đấy, chắc hẳn em biết nó còn chưa thông thạo tiếng Việt đâu.
- À, bản hợp đồng bên Ý, thuận lợi chứ
- Uhm, họ khá thích những mẫu thiết kế bên mình, có thể sẽ hợp tác lâu dài.
- Vậy tốt rồi ... à nhắc mới nhớ, hôm trước bên bộ phận kĩ thuật mới gửi lên cho chúng ta vài mẫu mới, em có mang theo đây anh có muốn xem ngay không? – Nó nhẹ nhàng hỏi, đúng là Bảo Trâm có khác luôn chu đáo và kĩ lưỡng trong công việc.
- Cứ để đó, anh sẽ xem sao, chẳng phải chúng ta đang đi chơi sao, nên dẹp công việc sang một bên đi.
- Vâng.
“...”
Đúng là chuyện liên quan tới công việc thì nó và hắn nói mãi không dứt.
Hai người cuối cùng cũng đến nhà Bob và Bảo Bảo, nhưng lại phải chịu đựng ngồi không chờ hai vợ chồng nhà này những một tiếng đồng hồ.Vậy mà cứ gọi điện hối người ta đi sớm cho được, hừ.
~oOo~
- Tận khu C, chị nói chỉ đi dã ngoại thôi mà, có cần phải mang nhiều đồ với đi xa vậy không? – Nó nhướng mày.
- Ahihi, nói thật thì chị tính đi cắm trại, ở đó khoảng 2, ngày mới về. Vì sợ tụi em không đồng ý nên chị mới nói đi dã ngoại hihihi – Bảo Bảo nói, cô toát hết mồ hôi hột, làm một vẻ mặt đáng thương sau đó chắp hai tay tỏ ý xin lỗi chân thành – Xin lỗi mà, chị cũng chỉ thấy hai đứa suốt ngày chú tâm vào công việc, chuyện tình thì càng ngày càng nhạt hơn nước lã, nhân dịp này củng cố thêm tình cảm của hai đứa đi.
Nghe Bảo Bảo nói câu sau, dường như câu nói “ gì chứ chơi là khỏi bàn “ của nó chưa kịp nói ra đã nuốt trọn vào trong lòng, mặt nó có chút hồng hồng tạo nên điểm nổi bật trên làn da trắng nõn của nó.
- Chị ... chị này ... – Rồi khẽ liếc mắt sang hắn, vành tai của hắn đã đỏ ửng lên, nó nhìn chỉ muốn bật cười, trông hắn lúc này thật đáng yêu.
- Chị nói không đúng sao, biết đâu sau chuyến đi này, lại xuất hiện một bảo bối bé nhỏ nằm trong bụng của em – Bảo Bảo không ngượng miệng, nói liên hồi.
- A... a cái này – Lần này nó đỏ hẳn cả mắt, vẫn không quên liếc sang nhìn hắn, ôi cái tình trạng kia thì không khác gì nó.
- Anh cũng muốn có – Bob nhanh trí gỡ lưới cho hai người, anh ranh ma lấy tay của mình xoa xoa trên bụng Bảo Bảo.
- Tránh ra, có ch.ết cũng đừng hòng tôi đẻ con cho anh – Bảo Bảo làm vẻ mặt giân dỗi quay mặt về phía cửa.
- Vợ yêu à, đừng giận anh mà, huhu em không đẻ con cho anh thì anh cô đơn lắm biết không?
- Kệ *** anh – Xem ra, cục cưng của Bob giận thiệt rồi.