Chương 14

Edit: Ngọc Nguyệt
Beta: Song Linh
Lúc Thẩm Mộc Tinh vừa đi ra từ bệnh viện huyện Bình Dương, đã thấy xe của Nghiêm Hi Quang vẫn đỗ ở vị trí khi đến đây.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, tháng mười một không là quá lạnh nhưng không có ánh mặt trời vẫn khiến người ta cảm thấy mát mẻ.


Nghiêm Hi Quang vừa rút ra một điếu thuốc, radio trong xe đang phát một tiết mục tình cảm, bên kia đường dây là một nữ sinh nhỏ, khóc lóc kể lể rằng bản thân yêu huấn luyện viên của mình, muốn xin sự giúp đỡ của người chủ trì, anh cảm thấy chỉ có phụ nữ mới thích nghe loại tiết mục nhàm chán này, nhưng hút xong một điếu thuốc lại mơ màng nghe hết, lười đổi bài.


Đợi cho suy nghĩ dần quay về, anh mới phát hiện cô gái trong radio khóc sướt mướt một lúc lâu rồi, Nghiêm Hi Quang khẽ nhíu mày, dụi tắt thuốc lá, đưa tay định đổi đài, đúng lúc lại thấy Thẩm Mộc Tinh đứng ở cửa bệnh viện.


Cô đang đứng trên bậc thang nhìn anh, hai tay đút trong túi áo dệt kim hở cổ, đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp, ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh, cho nên anh dễ dàng nhìn thấy mắt cô ửng đỏ, như vừa mới khóc xong.
Anh hơi giật mình, vài hạt mưa rơi lộp độp trên cửa xe.


Nghiêm Hi Quang hơi ngửa vè phía sau, đủ để lấy chiếc ô màu đen ở ghế sau, sau đó nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.
Đôi mắt Thẩm Mộc Tinh trống rỗng, anh cầm cây dù bước nhanh về phía cô, mới ba bước hai bước đã đứng dưới bậc thang cô đứng, sau đó giơ ô lên che cho cô.


“Có sao không?” Anh nhíu mày tinh tế quan sát đôi mắt cô, sự ân cần nơi đáy mắt thế nào cũng không thể che hết.
Cô cảm kích mím môi, giọng nói có chút khàn khàn: “Không sao, nhưng phải nằm viện vài ngày, có thể phiền anh đưa em về nhà một chuyến không, em muốn lấy chút đồ dùng hằng ngày cho em trai.”


available on google playdownload on app store


“Có thể.” Anh đưa ô cho cô: “Anh đi lấy xe, em đứng đây chờ.”
Nói xong anh chạy vào mưa, bước nhanh về hướng xe Kim Bôi cách đó không xa.
Thẩm Mộc Tinh che dù, biết điều chờ anh, hai phút sau, xe của anh dừng trước mặt cô. Thẩm Mộc Tinh liền bước lên, ngồi vào ghế tay lái phụ, thu lại ô.


Ô tô của anh ra khỏi bệnh viện, đến đường cái, cô không lên tiếng, anh cũng không nói một lời, chỉ là đôi mắt của anh nhiều lần liếc nhìn vẻ mặt không vui vẻ như trước của cô, muốn nói lại thôi.
Xe dừng đầu đường trước đèn giao thông, anh mở miệng.
“Sao lại khóc?”


Thẩm Mộc Tinh cúi đầu, xoa xoa ngón tay: “Thẩm Minh bị tên côn đồ đó đâm một nhát, phải nằm viện vài ngày.”
“Có bị thương ở chỗ hiểm không?”
“Không, không bị thương.”
“Vậy là tốt.” Giọng nói của anh vẫn không chút gợn sóng như cũ.


Thẩm Mộc Tinh nắm tay, ngón tay giữa nắm chặt đến trắng bệch.
“Thẩm Minh nói... Đồng nghiệp cùng nó chấp hành nhiệm vụ còn bị đâm bảy đao, còn nhìn thấy cả ruột...”
Cô nói xong, đột nhiên khó chịu nhíu mày, toàn thân run rẩy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Nghiêm Hi Quang nhìn cô một cái, cố làm ra vẻ thoải mái nở nụ cười.
“Nó dọa em thôi.”
Thẩm Mộc Tinh không vui trừng anh, dường như không hài lòng khi anh cười, vẻ mặt như đang nói: Cũng không phải là em trai anh bị thương.
Nghiêm Hi Quang nhìn biểu cảm của cô cũng biết cô không vui, thu lại nụ cười.


Anh ho nhẹ một tiếng, nâng tay mở radio.
Lần này dường như đã đổi thành một cô gái đang khóc, Nghiêm Hi Quang cũng không biết có phải là cô bé kia hay không, cũng không quản nhiều vậy, đơn giản khẽ cười một tiếng, nói với cô: “Cô gái này... rất yêu huấn luyện viên của cô ấy.”


Thẩm Mộc Tinh nghe cô gái kia khóc sướt mướt, trong lòng bực bội, giơ tay phải nhấn nút radio.
“Nút nào là nút tắt?”
“Cái này, là cái này.”
“Em không muốn nghe.”
“Được rồi.”
Bầu không khí trong xe lại im ắng, khó chịu như trước.


Thẩm Mộc Tinh biết thái độ của mình không được, người ta đã giúp đỡ như vậy, còn đem cảm xúc lây cho anh, xử sự hơi tùy hứng, nên khi đã bình tĩnh, quay đầu nhìn anh.
“Anh có em trai hay em gái không?”


Sườn mặt của Nghiêm Hi Quang so với chính diện đẹp hơn, đặc biệt là lúc lái xe, cô đột nhiên nhìn anh một cái, đôi khi sẽ có cảm giác hoảng sợ.
“Không có.” Anh nói.
“Còn anh trai, chị gái?”
Anh lắc đầu, nhìn không ra cảm xúc.


Thẩm Mộc Tinh lại hỏi: “Vậy anh có người mà anh đặc biệt quan tâm không?”
Anh không lắc cũng không gật đầu, càng không nói có hay không có.
Dường như là đang suy nghĩ.


Thẩm Mộc Tinh thở dài một tiếng: “Nếu anh có người đặc biệt quan tâm, anh sẽ hiểu cảm giác của em lúc này, em trai em là người em quan tâm nhất, không phải em nhát gan, chỉ là em sợ mất đi nó.”
“Anh hiểu mà, anh thấy em đã khóc, cho nên...” Anh muốn nói lại thôi, vốn từ của anh rất nghèo nàn.


Đáy lòng Thẩm Mộc Tinh rung động, vẻ mặt buồn bực xuất hiện một tia đáng yêu, giống như khi mây đen lộ ra ánh nắng mặt trời.
“Cho nên anh cho em nghe tiết mục kia, dỗ dành em?”
Hình như người anh cứng lại vì bị cô nói lời ái muội như vậy, cô thấy rõ yết hầu của anh chuyển động.


“Anh sẽ không dỗ dành mấy đứa con nít.”
Đột nhiên giọng nói của anh trầm xuống vài phần, cố ý che dấu cảm xúc thật, tỏ lạnh lùng và xa lạ.
Thẩm Mộc Tinh đã quen với bộ dáng này của anh, không thèm nghe câu trả lời của anh, đáp án chính xác là: Anh đang dỗ dành em đấy.


Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, một cảm giác khác thường xẹt qua tim.
Tựa như con chim nhỏ, nhẹ nhàng đậu trên cành cây.


Cha có giờ lên lớp nên không ở nhà, mẹ nghỉ hưu không đi làm, nhưng lại ở nhà chơi mạt chược với hàng xóm. Thẩm Mộc Tinh vừa vào cửa liền mở cửa thật mạnh, không nói câu nào, liền đi lên lầu, nói là đi lên lầu, không bằng nói là giậm chân.


Mẹ cô ngừng chơi mạt chược, ngẩng đầu nói với lên trên lầu hai: “Sao con lại về rồi!”
“Xin nghỉ!”
Thẩm Mộc Tinh từ chỗ rẽ cầu thang ngoái xuống, cố ý tức giận trả lời.
“Hừ! Con bé ch.ết tiệt kia! Sao lại nói chuyện với mẹ như vậy! Ai cho phép con xin nghỉ! Xin phép không làm trễ khóa sao...”


Mẹ vẫn tiếp tục càm ràm, Thẩm Mộc Tinh đã thu dọn xong đồ trong phòng Thẩm Minh.
Năm phút sau, Thẩm Mộc Tinh mang theo vật dụng hằng ngày xuống lầu, mẹ dứt khoát không chơi nữa, đứng lên nhìn cô: “Con đi đâu?”
“Đi bệnh viện giúp em trai!” Cô cũng không quay đầu.


Thẩm Mộc Tinh lớn như vậy nhưng chưa từng chống lại cha mẹ.
Mẹ trừng lớn hai mắt, đem cô kéo ra cửa trước!
“Con đứng lại đó cho mẹ! Con làm trễ khóa biết không?” Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, mẹ đứng dưới mái hiên cạnh cửa xi măng.


Bà thấy Thẩm Mộc Tinh đi về hướng một chiếc xe đang đỗ trong mưa, đứng bên cạnh xe là một người thợ may, anh đang giơ chiếc dù lên, thấy mẹ Thẩm lập tức lễ phép khom người, nhìn thấy không khí giương cung bạt kiếm giữa hai mẹ con, trong ánh mắt người thợ may đó cũng có chút lúng túng.


Mẹ sửng sốt, há to miệng, nhìn đầu con gái mình cũng không thèm quay lại, cô ngồi vào ghế tay lái phụ, không nói nên lời.
Nghiêm Hi Quang khom người với bà, xoay người lên xe. Xe chậm rãi lăn bánh, rời khỏi nhà họ Thẩm.
Thẩm Mộc Tinh lên xe, ném đồ của Thẩm Minh về phía sau, phủi tay, giống như vui vẻ khi thấy mẹ tức giận.


Cô nói: “Anh đừng hiểu lầm, em không phải loại con gái đang thời kỳ phản nghịch.”
“Anh đã hiểu lầm, giọng của em ngay cả người đi ngoài đường cũng nghe thấy.” Anh nhẹ nhàng nói, như đang mỉa mai cô.


“Lần này em phải phạt bà ấy! Thật quá đáng! Thẩm Minh bị thương nằm viện, nhưng bà ấy lại ở nhà chơi mạt chược! Hừ, nếu đêm nay bà không mang canh gà đến bệnh viện, em sẽ không đi học!”
Nghiêm Hi Quang nắm tay lái, bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng.


Thẩm Mộc Tinh nói: “Bình thường em luôn nghe lời mẹ, mẹ bảo em thi trường nào, em liền thi trường đó, mẹ không cho em mặc váy, em mặc quần jean, mẹ không cho em dùng internet, em cũng không dùng... À không đúng, có một lần, là để tìm anh.”


Nghiêm Hi Quang giống như đang nhìn một đứa trẻ, lúc cô tức giận giống một đứa trẻ như đúc, tự cho rằng bản thân lợi hại, nhưng một chút lực sát thương cũng không có.
“Nhưng em không thể cái gì cũng nghe lời mẹ, đúng không? Mặc dù em là do mẹ sinh ra.” Thẩm Mộc Tinh oán trách.


“Vậy em muốn thế nào?” Anh tùy ý ứng phó tính tình của cô.
“Có một số việc mẹ không nên quản em...”
“Ví dụ như?”
“Chuyện yêu đương,“ Cô quay đầu nhìn anh: “Ví dụ như em thích ai, muốn ở bên ai, mẹ không được quản.”


Thẩm Mộc Tinh nói xong câu đó tinh tế nhìn nét mặt anh, không khéo đúng lúc đi qua ngã rẽ, anh quay đầu, chỉ để cho cô một bóng lưng.
Xe rẽ xong, lúc anh quay mặt lại, là khuôn mặt thờ ơ không cảm xúc.
Thẩm Mộc Tinh chu miệng, dựa vào phía sau, cảm thấy nhàm chán đến cực điểm.


“Hiện tại hai chúng ta coi như là bạn bè?” Cô chủ động tìm đề tài trong chiếc xe nhỏ hẹp.
“Coi như là thế.” Anh hết sức thoải mái nói.
“Vậy anh có thể nói cho em biết, tương lai anh có tính toán gì không?”
“Tương lai?”
“Đúng, ví dụ như ước mơ gì gì đó.”


“Anh không có ước mơ.”
“Làm gì có người không có giấc mơ.. Ví dụ như ước mơ của em rất cụ thể, em muốn đậu trường đại học danh tiếng, sau đó trở thành nữ sinh viên xuất sắc, ở trong trường hô mưa gọi gió. Còn anh? Anh có muốn thực hiện mục tiêu gì không?”


Nghiêm Hi Quan suy nghĩ một chút, nói: “Trước kia không có, nhưng biết sau khi biết em thì...”
Cả người cô cứng lại, giữ hô hấp nhìn anh: “Thì sao?”
“Sau khi biết em, anh cảm thấy anh cần bán xe.” Anh cười khổ lắc đầu: “Vứt đi tay nghề của thợ may, coi như làm tài xế cho em cũng không có tiền lương.”


Thẩm Mộc Tinh liếc mắt: “Phát phát phát! Phát tiền cho anh không được sao!”
Cô nói, làm bộ có nhiều tiền trong tay, lấy ngón tay chạm đầu lưỡi: “Một trăm, hai trăm, ba trăm, bốn trăm... Đây! Một ngàn! Cho anh!”
Nghiêm Hi Quang nhẹ than: “Nhiều tiền như vậy? Anh phải thối lại cho em sao?”


“Đúng rồi đúng rồi! Thối tiền lẻ, thối tiền lẻ!” Cô mở bàn tay đưa đến cằm anh, cong mắt cười.
“Đừng nghịch ngợm.” Anh cũng cười, nghiêm túc lái xe.
“Mau thối tiền lẻ!” Lòng ham vui của cô nổi lên, không ngừng đưa tay trước mặt anh.
Anh vui vẻ khẽ cười.


“Đang lái xe đừng nghịch ngợm.”
Một tay Nghiêm Hi Quang nắm vô lăng, tay phải theo thói quen che mu bàn tay của cô, đem bàn tay nhỏ bé không an phận của cô ép xuống.
Thẩm Mộc Tinh cười giơ tay lên, bàn tay của anh lại dùng sức hạ thấp xuống, nháo nháo, không biết thế nào lại thành nắm tay nhau...


Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền qua da thịt, bàn tay ma sát như mang theo nhiệt hỏa.
Lúc Nghiêm Hi Quang kịp phản ứng, vừa quay đầu, hai gò má Thẩm Mộc Tinh đỏ bừng nhìn anh, nụ cười trên mặt anh thành thật, giữ lại tay của cô.






Truyện liên quan