Chương 32: Không hiểu
Edit: Tiểu Lăng
Nghiễm Châu cuối tháng chín, nóng ch.ết người.
Mặt trời biến thành một quả cầu lửa khổng lồ, luôn ở trên đỉnh đầu như bóng với hình, chạy thế nào cũng không thoát nổi.
Chạy trên đường, Thẩm Mộc Tinh cảm thấy mình như bị giội một thùng nước nóng, từ đầu đến chân đều đang toát mồ hôi.
Xa xa đã thấy một chiếc taxi ngừng ở cửa vào, không thấy rõ bóng người ngồi sau xe, nhưng cô nhận ra ngay bóng hình đó là Nghiêm Hi Quang.
Khóe môi cô như chảy ra (), đứng xa xa, cười một nụ.
Thẩm Mộc Tinh chạy tới, người anh nghiêng ra cửa xe, mở cửa cho cô.
Cô đứng ngoài xe, cúi người nhìn anh, vui vẻ hỏi: “Anh không xuống xe sao?”
Nghiêm Hi Quang lắc đầu, nói: “Mộc Tinh, lên xe đi.”
Thẩm Mộc Tinh rất nghe lời ngồi vào.
Tài xế mở cửa xe ra, xuống hút thuốc.
Họ chưa từng xa nhau lâu như vậy bao giờ, tâm trạng của hai người đều giống nhau.
Cô ngồi ghế phải, nhìn chằm chằm anh, anh cũng nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm lóe sáng.
Trong mắt anh có chất lỏng trong suốt đang chuyển động.
Thấy chất lỏng trong mắt anh ngày càng nhiều, cô cũng không nhịn được mà khóc, ôm lấy cổ anh.
Nghiêm Hi Quang ôm cô, môi hôn sau tai cô một chút, lại ôm chặt lấy cô.
“Thật xin lỗi…”
Thẩm Mộc Tinh nghe anh nói vậy, lắc đầu, nước mắt tràn mi.
“Em biết... Anh không cần nói gì cả, anh đến, em không trách anh nữa…”
Nghiêm Hi Quang hôn lên mặt cô, hai người ôm chặt nhau, anh hỏi: “Em ở trường thế nào rồi?”
Thẩm Mộc Tinh lắc mạnh đầu: “Không tốt, không tốt tý nào, em không biết một ai cả… Em không muốn nói với bất kỳ ai…”
Nghiêm Hi Quang không nói gì, chỉ thấy toàn thân cô đều là mồ hôi, chắc do vừa rồi chạy vội quá.
Anh lấy một tờ khăn ướt ra, lau mồ hôi trên cổ hộ cô.
Hơi lạnh thẩm thấu vào da thịt, Thẩm Mộc Tinh buông anh ra, nhìn ánh mắt anh, Nghiêm Hi Quang lại dùng khăn lau nước mắt cho cô.
“Nghiêm Hi Quang, em hỏi anh, có phải khi em xảy ra chuyện, mẹ em đi tìm anh đúng không?”
Nghiêm Hi Quang do dự một chút, gật gật đầu.
“Mẹ nói với anh cái gì?” Thẩm Mộc Tinh lo lắng hỏi.
“Giống như em nghĩ, nhưng không phải tất cả.” Nghiêm Hi Quang dịu dàng sờ sờ tóc cô: “Nhưng em yên tâm, anh mặc kệ.”
Thẩm Mộc Tinh vui vẻ hôn lên mặt anh một cái.
“Em biết mà! Em biết là không ai có thể chia rẽ chúng ta!”
“Em khỏe chưa, bây giờ còn không thoải mái ở đâu không?” Anh hỏi.
“Không có, em còn trẻ mà, khả năng tự hồi phục rất mạnh nha.” Hôm đó, Thẩm Mộc Tinh vui tới nỗi quên sạch tất cả, cười rộ lên trông hơi ngốc nghếch, nhưng trong mắt Nghiêm Hi Quang lại đáng yêu vô cùng.
“Vậy là tốt rồi.”
Thẩm Mộc Tinh thấy khóe môi hơi cong lên của anh, dưới không khí nóng bức, gương mặt đó y như một mặt băng trắng xóa.
Cô ôm cổ anh, làm nũng.
“Đi, đi với em đến xem trường của em đi! Lớn cực, nhưng cũng rất đẹp.”
Nghiêm Hi Quang mổ nhẹ lên môi cô, bốn mắt nhìn nhau, anh nói: “Cha anh đang chờ anh ở ga, phải đi ngay bây giờ.”
Nụ cười của cô dần tắt: “Vì sao? Anh cứ đi vậy sao?”
Hình như anh cũng không đành lòng, không gật đầu.
Thẩm Mộc Tinh lại ôm cổ anh, ôm chặt anh, ăn vạ: “Em không muốn!”
Nghiêm Hi Quang đụng đụng tay cô, cô bèn ôm chặt hơn.
Hai người cứ thế ôm nhau, xe vẫn nổ máy, tài xế hút xong điếu thuốc, về xe.
Thẩm Mộc Tinh quay đầu, thấy tài xế vào ngồi cũng hơi ngượng, lưu luyến từ từ buông hai tay đang ôm cổ anh ra, nhưng vừa buông tay, hai tay anh đã giữ chặt cổ tay cô.
Thẩm Mộc Tinh kinh ngạc nhìn anh, hai mắt ửng đỏ.
Nghiêm Hi Quang nhìn thoáng qua tài xế, lại đưa mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Mộc Tinh, anh phải đi Italy.”
Thẩm Mộc Tinh kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin nổi nhìn anh, đại não như biến thành một chiếc lò xo, bị anh nén mạnh, bật vang ong ong trong óc.
Tay ôm anh của cô mệt mỏi rủ xuống, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy, Thẩm Mộc Tinh muốn rút tay về, nhưng lại không chuyển được sức anh.
Nghiêm Hi Quang nhìn sát cô, hàm banh ra, hai mắt bỗng sâu lạ thường, nhấn từng chữ một: “Anh nói là ra nước ngoài, chứ không phải chia tay!”
Thẩm Mộc Tinh ngồi đó như một khúc gỗ, thở hổn hển, cô không hiểu, không hiểu nổi tất cả.
“Anh đi nước ngoài làm gì?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Đi Napoli học nghề.” Anh cắn răng, vẻ mặt kiên quyết.
Thẩm Mộc Tinh nhìn anh, cơ bắp trên cổ anh vì động tác cắn răng mà căng ra.
“Không đi được không?” Cô hỏi.
“Anh không còn con đường nào khác.”
“Anh muốn con đường gì chứ?”
Anh không nói.
Thẩm Mộc Tinh bỗng lên giọng: “Không ra nước ngoài thì anh sẽ ch.ết đói sao!”
Anh vẫn không nói.
“Anh chỉ cần mở một tiệm nhỏ! May chút quần áo! Thế là sống được kia mà! Em sẽ cố gắng học tập! Em cố gắng học tập, em… Em cố gắng học tập, thì đến lúc tốt nghiệp sẽ tìm được công việc tốt… Chúng ta… Chúng ta có thể…” Thẩm Mộc Tinh nói, nước mắt lấp cả cuống họng, cô vô lực đỡ đầu, giọng nói bị nỗi tuyệt vọng khủng khiếp nuốt đi, không tài nào thốt nổi nên lời nữa.
Mà Nghiêm Hi Quang chỉ ngồi đó, một tay đặt lên lưng ghế, im lặng.
Dường như anh đã sớm đoán được tất cả.
Anh chỉ tới thông báo cho cô thôi.
Thẩm Mộc Tinh vẫn không từ bỏ, cô cố gắng nuốt nỗi buồn xuống, nắm một tay anh lên, khóc nói: “Nghiêm Hi Quang… Em không uất ức, em cũng không thấy chúng ta có lỗi, chẳng lẽ ngay cả dũng khíc cùng em đối mặt với tương lai mà anh cũng không có sao?”
“Huống chi… Huống chi mẹ em cũng chưa hẳn là loại người cay nghiệt đến vậy, ai cũng chưa nói không cho chúng ta ở cùng nhau mà! Chẳng lẽ lại khó đến vậy sao? Thật sao? Là do em không hiểu, hay vẫn vì em nhìn lầm anh?”
Cô nghe anh bỗng hít một hơi, lại lặng lẽ thở ra.
Gò mà anh im lặng, lông mi anh hơi run.
Anh nói ---
“Tất cả tiền tích góp và thẻ căn cước của anh đều đưa cho đầu rắn rồi, đêm mai anh sẽ đi.”
Câu ấy, như một con rắn khổng lồ ngoác cái mồm rộng ra với cô, nuốt sạch ánh sáng của cô trong nháy mắt.
Thẩm Mộc Tinh chỉ thấy mắt mình tối sầm lại, cô đỡ trán, bỗng hất tay anh ra! Anh kéo lại, nhưng không giữ chặt được, cô đẩy cửa xuống xe!
Nhẳm mắt, lảo đảo đi, tiếng đóng cửa ấy như đập cô thành máu thịt be bét.
Xe sau lưng chưa đi, nhưng anh cũng không đuổi theo.
Thẩm Mộc Tinh đi, vừa đi vừa khóc, vừa khóc lại vừa cười.
Chia ly đáng sợ bao nhiêu, anh có biết.
Giây phút anh dao động, đã là một loại từ bỏ.
Đến cùng…
Là do em không hiểu, hay vẫn vì em nhìn lầm anh.
…
Tài xế nhìn bóng lưng cô bé đi xe ngoài cửa sổ, cũng không dám lái đi, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi phía sau, hỏi: “Cô bé rất hiểu chuyện mà. Người anh em, không đuổi theo à?”
Tài xế nói, ánh mắt rơi xuống bàn tay vẫn luôn nắm chặt chốt cửa của anh.
Anh không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn bóng cô đi xa ngoài cửa sổ.
Tài xế thở dài, thanh niên bây giờ đúng là da mặt mỏng, bạn gái tức giận phải đuổi theo chứ, quấn quit chặt lấy thì kiểu gì chả dỗ được.
“Thật sự không đuổi theo à?” Tài xế lại hỏi.
Nghiêm Hi Quang thu mắt lại, nhìn anh ta, đôi mắt đỏ bừng khiến tài xế giật nảy mình.
Mắt anh phủ đầy tơ máu, như hai quả nho bị lột vỏ.
“Lái về nhà ga đi ạ.”
Tài xế sửng sốt, vội vàng gật đầu, ngồi vững, quay xe.
Bóng lưng Thẩm Mộc Tinh bị ngôi trường nuốt đi, không thấy nữa.
Xe từ từ chạy xa khỏi trường học, anh ngẩng đầu nhìn nơi đó, ánh mắt run nhè nhẹ.
Ngôi trường này rất đẹp.
Cô thật sự rất ưu tú.
Tài xế lái xe ra đường lớn, tiếng động cơ hơi không đúng, anh ta cũng không để ý.
Tay tiếp tục lái, tài xế nhìn anh từ trong kính chiếu hậu, chỉ thấy anh đang ngồi đó, nhẹ giọng nói qua điện thoại.
Tài xế rất bà tám, vểnh tai nghe xem anh đang nói gì, quả nhiên là đang dỗ cô bé kia, tài xế cười cười, nghĩ thầm, nếu có một cô gái khăng khăng yêu mình, mình cũng phải dỗ dành.
Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời chói chang, điều hòa xe chạy rất tốt, trong xe lạnh buốt.
Tài xế nghiêng tai nghe lén, giọng vị khách trẻ này rất nhỏ, cũng rất nhẹ, nhưng một sợi lông hồng:
“Mộc Tinh… Em học đại học, giống như anh học nghề.”
“Vì sao em không thể hiểu? Anh đi Italy giống như em đi học đại học ở Nghiễm Châu vậy.”
“Anh muốn cưới em, nhưng không phải như thế này… Em nghe anh nói, anh nhất định sẽ về, anh chỉ đi nước ngoài thôi… Chúng ta đừng chia tay được không?”
“Anh thật sự sẽ trở về, anh… Anh không lấy được em, anh sẽ cô đơn cả đời, anh thề.”
“Mộc Tinh, xin em, đừng khóc…”
Đến cuối, tài xế vẫn không nghe ra rốt cuộc hai người có chia tay không, anh ta mất hứng thú, mở radio ra, nghe quảng cáo.
Không biết từ lúc nào, người ngồi sau đã yên tĩnh lại, điện thoại cũng không vang nữa.
Tài xế liếc ra sau, anh đã khôi phục dáng vẻ lúc vừa lên xe, bình tĩnh, trầm lắng, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Xe lái vào ven đường, tài xế quay đầu nói với anh: “Cậu em, tôi xuống xe mua bao thuốc, không ngại chứ?”
Nghiêm Hi Quang gật đầu, tài xế mở cửa xuống xe.
Lúc về, tài xế khởi động xe, nhưng xe không nổ máy.
Tài xế thử một hồi, chỉ có thể nói với Nghiêm Hi Quang: “Xe tôi hỏng rồi, cậu có phiền xuống xe đẩy hộ tôi chút không, tôi giảm nửa tiền xe cho cậu?”
Nghiêm Hi Quang lắc đầu, lạnh lùng nói:
“Thật có lỗi, tôi phiền.”