Chương 51: “Em có bệnh”

Tiến vào giữa tháng 11, hương vị mùa thu ngày càng nồng, trời lạnh dần đi theo một tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được—-sáng sớm hơn bảy giờ trên sân trường đại học F, phần lớn sinh viên đi trên đường đều mặc những tấm áo khoác thật dày, bàn tay để tránh đi cái gió thu lạnh lẽo nên đều đút vào túi áo khoác cả rồi.


Hôm nay là chủ nhật ít tiết học nhất, hiện tại cũng vừa qua bảy giờ một tí, vầng thái dương không biết giấu mình sau đám mây nào đó tít ở đường chân trời lười biếng bò lên, nhất nhất không chịu lộ mặt.


Tiết trời âm u thế này khiến các bạn sinh viên chỉ muốn giấu mình trong phòng không muốn ra ngoài, vậy nên sáng nay sân trường thoạt nhìn rất vắng vẻ dấu chân người.
Duy chỉ có dưới chân cầu thang hội trường phòng 108, được xem như một ngoại lệ.


Trong phòng học đang mở lớp học <>. Giáo viên dạy thay dịu dàng lại là người đứng lớp, vậy nên hôm nay là buổi học thứ ba của bà ấy, từ sớm đã đến mở cửa phòng rồi.


Vào 7:20, căn phòng trống vắng ban sáng cũng có sinh viên lục tục đến dần, vào lúc này thì cũng lấp được nửa số ghế.
Vài giây sâu, cửa sau của phòng học có ba nữ sinh tiến vào, dừng chân nhìn khắp căn phòng đánh giá một lượt.


“Ý, sao lại nhiều người đến quá vậy, không phải đã nói lớp học này rất ít người sao?”
“Chắc là không ít người cũng có mục đích giống như chúng ta, đến cọ…..Đờ mờ, tớ thấy anh ấy rồi!”
“Suỵt suỵt, nói nhỏ chút chị gái ơi.”


available on google playdownload on app store


“Chúng ta đến ghế sau chỗ anh ấy ngồi đi, dù sao chung quanh ảnh cũng không có người nào cả.”
“Thế này không ổn lắm đâu?”
“Đến cũng đến rồi, còn sợ cái gì!”
“Có qua thì hai cậu qua đi, dù sao tớ cũng không qua đâu, tớ muốn đến thư viện để tự học—-”


Người thứ ba từ nãy đến giờ không nói chuyện đột nhiên lên tiếng, đã bị hai nữ sinh còn lại tha về.
“Có trượng nghĩa chút nào không vậy!”
“Ở đây không thể tự học được à? Trong này còn có nam khôi nữa, nhìn cho đã con mắt luôn!”


“Anh ấy cũng đã có bạn gái rồi, không hiểu hai người các cậu hưng phấn cái nỗi gì….”


“Đù, chị Ba ơi cậu đúng là không hiểu phong tình thế thái gì hết—-Tần Ẩn ngon giai vậy, đó là bảo tàng của nhân gian, dù cho anh ấy có kết hôn với một cô gái hoàn hảo đi chăng nữa cũng không thể làm ảnh hưởng đến việc bọn này mê ảnh!”


“Đúng, hơn nữa bạn gái anh ấy cũng không hợp với ảnh, về lại độc thân chỉ là chuyện sớm muộn thôi, trên Tieba của trường còn đang bỏ phiếu tháng sau họ sẽ chia tay nữa kìa.”
“Bỏ phiếu gì?”
Một giọng cười hì hì chen vào hỏi.


“Còn phiếu gì nữa, thì bỏ phiếu chuyện nam khôi Tần và bạn gái có vấn đề của anh ấy chừng nào thì sẽ chia tay. Có tổng cộng ba lựa chọn, trong một tuần, trong một tháng và trong một học kỳ, tất cả mọi người đều chọn trong một tháng—–”
Giọng nữ đứng ở giữa đang ríu rít chợt im bặt.


Mấy người bạn bên cạnh điên cuồng làm mặt quỷ ám chỉ, cô nàng mới nhận ra được: âm thanh vừa nãy nói chen vào giữa bọn họ, hình như không phải đến từ một trong hai người bạn cùng phòng, mà là ở sau lưng….


Không chờ cô nàng cứng cổ quay đầu lại nhìn, bên cạnh ba người bọn cô, một thân ảnh linh động đã nhảy bặt ra.
Cuốn theo những tia gió lạnh lẽo cuối thu, mái tóc màu trắng ngà cũng thoáng lướt qua tầm tay của bọn cô. Đuôi tóc tựa như ướm màu vàng của ánh nắng, cuốn lên nom rất chói mắt.


Cô gái với gương mặt trái xoan xinh đẹp tùy ý vén mái tóc đuôi ngựa dài ra sau, tủm tỉm cười, nghiêng người chắp tay ra sau mông nhìn các cô ấy: “Nhìn tôi thật sự giống một cô gái có vấn đề lắm sao?”
Nữ sinh: “……..”
Giống hay không giống trong lòng bạn không tự đong đếm được à.


Nhưng cô gái trước mặt với nụ cười phóng khoáng rạng rỡ này thì không giống, các cô ấy hiển nhiên không thể nào mở miệng nói được, vậy nên chỉ có thể xấu hổ trầm mặc.


Đàm Lê lại có vẻ như không để ý đến chuyện này, cắn viên kẹo cười đến hai mắt cong cong: “Cậu chọn cái nào thế.”
“Cái, cái gì?” Nữ sinh đứng giữa ngây người.


“Cái bỏ phiếu ấy,” Đàm Lê di chân một vòng, nhảy bước nhỏ đến trước mặt cô gái kia, cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ kẹo nghiêng người về trước, trong ánh mắt là ý cười long lanh như những gợn sóng trên mặt nước, “Cậu chọn cái nào thế?”


Hành động này quá bất ngờ làm cho nữ sinh không kịp phản ứng mà mơ mộng, cô bạn đỏ mặt lên trả lời lại theo bản năng: “Một tháng….”
Sau khi nói xong cô ấy mới chợt hoàn hồn, kinh hãi che miệng lại: “Thật sự xin lỗi, tớ không có ác ý—-”


“Không sao không sao cả.” Đàm Lê kiễng mũi chân, cô nâng tay lên giơ mười ngón tay sạch sẽ của mình ra quơ quơ, đôi mắt cong veo như trăng bán nguyệt xinh đẹp, “Tôi không ngại, hơn nữa….”
Âm giọng của cô đè thấp lại.


Nữ sinh mờ mịt yên lặng chờ cô nói tiếp—dù biết rằng Đàm Lê trước mặt nhìn thế nào cũng kỳ quái, nhưng bị cô nhìn chăm chú và cười như thế này, nữ sinh vẫn có cảm giác mọi lực chú ý của bản thân không nhịn được mà dõi theo cô.


Sau đó nữ sinh nhìn thấy, người nọ lại cúi người để kéo khoảng cách. Chỉ là lần này động tác của đối phương rất chậm, chậm đến nỗi cô ấy có thể nhìn thấy rất rõ ràng, khuôn mặt mà cô ấy nghĩ rằng đã trang điểm kia không hề có chút son phấn nào, chỉ đơn giản là cười khẽ thôi cũng lộ ra được sự mị hoặc sắc sảo linh động.


Cô gái ấy đè thấp âm thanh khẽ cười.
“Hơn nữa tôi đồng ý với cậu, nhất định sẽ cố gắng thực hiện lựa chọn của cậu——–”
Thân ảnh đang dính sát gần đột nhiên im bặt.


Đáy mắt Đàm Lê xẹt qua chút phiền muộn, cô cúi thấp đầu, siết chặt cái túi xách bên người kéo lên thắt lưng, sau đó lùi về sau.
Đàm Lê quay đầu—–
Một người lãnh cảm tay đút túi quần đang đứng ở sau cô, dùng khoảng chênh lệch hai mươi cm làm áp lực rũ mắt liếc cô.


Nắp chốt cảm xúc từ đáy lòng Đàm Lê tựa như bị động tác này làm cho sôi trào, ùng ục ùng ục nhiệt nóng, cơ hồ như muốn bật nắp chốt bung ra.
Cô chầm chậm cắn môi, sau đó nở một nụ cười xán lạn: “Có việc gì sao, bạn trai?”


Những lời mà Tần Ẩn sắp sửa nói phải nuốt lại, anh yên lặng quan sát Đàm Lê, chừng qua vài giây, mới nhẹ nhàng rút đi, Tần Ẩn hơi nhíu mày: “Em sao vậy?”
“——-”
Ý cười trong mắt Đàm Lê cứng lại, trong ánh mắt xẹt qua tia hoảng loạn.


Nhưng còn chưa đến một giây, cô đã lập tức khôi phục lại dáng vẻ ngày thường: “Sao cái gì cơ?”
Tần Ẩn còn muốn nói thêm, nhưng cuối cùng anh vẫn không lựa chọn ngay lúc này trong tâm điểm của mọi ánh mắt trong phòng học. Anh buông tay xuống, nắm lấy những ngón tay của Đàm Lê.


Đàm Lê sửng sốt, theo bản năng muốn vung tay ra, lại cảm nhận được những ngón tay của mình được người nọ thong thả mà kiên định bảo bọc trong lòng bàn tay. Hơi lạnh mang từ bên ngoài vào được rút đi, tham luyến hơi ấm trên tay người nọ, điều này khiến cho tinh thần của Đàm Lê chợt hốt hoảng, không kịp rút tay về.


Sau đó cô được Tần Ẩn nắm tay đi về chỗ ngồi, không có một cơ hội nào để giãy nãy.
Cho đến khi ngồi xuống.
Tần Ẩn buông tay ra. Giây phút hơi ấm rời đi, Đàm Lê lại phát hiện ra tự đáy lòng trào dâng lên một loại xúc động—-cô muốn bất chấp nắm lại.


Đàm Lê bỗng siết chặt những đầu ngón tay, nụ cười nơi cánh môi cũng chuyển sang mím thật chặt.
Đoán chừng vài giây trôi qua hoặc cũng có thể là mười mấy giây sau cơn hoảng hốt, Đàm Lê nghe thấy bên tai truyền đến câu: “Sách em đâu?”
“…Sách?” Đàm Lê quay đầu lại.


“Tiết đầu tiên, không phải giáo viên đã phát sách cho các em sao. Em không mang theo?”
Khó khăn lắm Đàm Lê mới hoàn hồn lại. Cô cúi đầu nhìn đôi tay trống không, và cái túi xách hình vỏ sò rũ trên người—-nơi đó hiển nhiên không thể nào chứa được một quyển sách.


Đàm Lê nâng mặt lên: “Ôi, xem ra là quên ở ký túc xá mất rồi.”
“……..”
Tần Ẩn nhíu mày càng thêm sâu.
Đàm Lê nhìn vẻ mặt này của anh thì phát giác ra, nghiêng đầu qua cười: “Sao đấy, từ lúc ở ngoài cửa đến giờ anh cứ kỳ quái thế nào vậy.”


Ánh mắt Tần Ẩn thâm trầm: “Hôm thứ ba sau khi gặp cậu em về, em đăng thông báo lên nền tảng XT sẽ nghỉ nửa tháng?”
“À, đúng,” Đàm Lê nháy mắt mấy cái, “Đột nhiên cảm giác hơi mệt, nên hai tuần tới đây không muốn lên livestream.”


Tần Ẩn: “Thứ sáu em nói em không đi học, là vì tối thứ năm phải livestream rất trễ.”
Đàm Lê cười cười không bận tâm: “Ồ, tôi đã nói thế à? Vậy thì chắc là nằm trong phòng lười rời giường, nên mới viện đại cho mình một cái cớ chăng?”
Điện thoại Tần Ẩn rung lên.


Anh rũ mắt nhìn hai giây, không có biểu cảm gì ngẩng đầu lên, đồng thời giơ di động là trước mặt Đàm Lê: “Bạn cùng phòng em nói, từ hôm thứ tư em không về phòng rồi.”
Nụ cười của Đàm Lê nhạt đi.


Tần Ẩn nghiêm túc nhìn cô: “Đàm Lê, rốt cuộc là em làm sao vậy? Ngày hôm đó tôi đã nói rồi, có bất cứ chuyện gì xảy ra em cũng có thể nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ bên cạnh em, em quên rồi sao?”
“………”


Vào giây phút này, những cố gắng chống chọi từ sâu trong mặt Đàm Lê gần như muốn sụp đổ, những cảm xúc trong cơ thể mà cô không muốn thừa nhận tựa như một chút nữa thôi sẽ mạnh mẽ trào ra.
Cô khẽ hé môi.
“Cô Ứng, chào buổi sáng ạ!”


Bên hàng trên vang lên những tiếng chào đón, ngăn hết những lời Đàm Lê muốn nói.
Ánh mắt cô chấn động, quay đầu lại nhìn.


Ánh mắt Đàm Lê như đao, nhìn chằm chặp không buông tha từng góc từng dấu vết nào trên người phụ nữ đang lướt qua bục giảng. Xóa đi lớp trang điểm, bóc đi tạo hình của tháng năm, cho đến gương mặt này hòa làm một với gương mặt của người con gái ngũ quan xinh đẹp trong tấm ảnh cũ mà cô được xem.


Thật sự, là bà ta.
Trong tấm ảnh cũ đã phai màu bị Đàm Văn Khiêm cất giấu như bảo vật, người kia trẻ tuổi, trong ảnh đứng dưới tàn cây xoay người nở nụ cười, thoạt nhìn chỉ vừa tròn mười sáu mười bảy.
Chính là Ứng Tuyết Dung thuở thiếu nữ tươi trẻ.


Vậy nên vào ánh nhìn đầu tiên, Đàm Lê mới cảm thấy người phụ nữ này quá quen mắt, từng gặp qua, nhưng cô lại không nhớ được—-bởi vì cô không hề biết, người mà mình nhìn thấy chính là Ứng Tuyết Dung của vài thập niên trước.


Vài thập niên trước, có một Ứng Tuyết Dung trẻ tuổi, cũng có một Đàm Văn Khiêm trẻ tuổi không bối cảnh, còn có người lãnh đạo trực tiếp khi ấy vẫn còn sống của Đàm Văn Khiêm, người ông ngoại của Đàm Lê yêu con gái như mạng, nuông chiều con vô độ tên gọi Kiều Hoành.


Kiều Hoành đã giao đứa con gái mà ông yêu nhất cùng công ty mình cho Đàm Văn Khiêm, ấy thế mà nửa năm cuối cùng khi ông bệnh nặng sắp hấp hối, Đàm Văn Khiêm cũng chưa một lần đi thăm ông.
Tựa như sau này đối xử với Kiều Ý Vân vậy.


Vào một tháng sau khi mẹ mất Đàm Lê cũng nhờ vậy mà hiểu, cậu nổi giận quở trách Đàm Văn Khiêm ‘vong ơn bội nghĩa’.
Nhưng đến tận hôm nay, cô mới mơ hồ hiểu ra được câu nói cuối cùng mà mẹ nói trước khi qua đời.


【Đồng ý với mẹ…vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng cưỡng cầu….cầu cũng không được…..】
Ánh mắt Đàm Lê không ngừng run rẩy, làm cho nét cười trên gương mặt cô cũng biến mất. Bàn tay đặt bên dưới bàn khẽ siết chặt lại, móng tay dùng lực véo mạnh vào trong lòng bàn tay.


Cô hận trí nhớ của chính mình, tại sao khi còn nhỏ chỉ nhìn lướt qua một tấm ảnh chụp thôi mà cũng không thể quên.


Lần đầu tiên cô hận sức nhạy bén của mình đến thế, những chuyện cũ giấu trong một góc nhỏ, những quá khứ mà chỉ nghĩ chừng một giây thôi cũng khiến cho cô rùng mình, bức tường thành với vết sơn cũ nát như đang bôi ra trước mắt cô, bong từng lớp từng lớp sơn. Mặc cho cô có đang bịt tai che mắt, cũng không cách nào ngăn trở được những thứ đồ giấu bên dưới chúng dần dần rõ ràng.


Không có chỗ trốn, tránh cũng không thể tránh.
Rốt cuộc Đàm Lê không nhịn được nữa.
Trong tiếng chuông reo vào lớp chói tai, bỗng dưng cô đứng bật dậy, chiếc ghế tựa theo hành động của cô ‘kít’ một tiếng.
Toàn bộ phòng học đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Đàm Lê bất chấp tất cả.


Những mảnh vỡ đánh rơi trong góc kí ức và con sông thời gian dài ngoằng đuổi theo cô nhưng một bóng ma. Cô đã không rõ bản thân đang đắm chìm trong chuyện cũ hay chỉ là một cơn ảo giác, những quang ảnh vặn vẹo cùng âm thanh ồn ào tràn ngập cả thế giới của cô.


Đàm Lê không còn quay đầu lại mà bỏ chạy khỏi phòng học.


Tiếng gió mạnh mẽ thổi qua tai cô, cầu thang của hội trường là hai bậc hay ba bậc, cô đạp vào khoảng không, lảo đảo, nhưng không té ngã, hoặc cũng có khi đã té rồi nhưng tự bò dậy. Cô không biết cũng không muốn biết, cô chỉ liều mạng chạy về phía trước.


Cô muốn ném hết những thứ kia sau đầu, cô không muốn bị đuổi theo.
“Đàm Lê!”
Âm thanh phía sau đột ngột vang lên.
Theo sát âm thanh ấy, trên cổ tay của cô có một lực vô cùng lớn kéo lại.


Một giây bị túm lấy, cái nắp chốt từ sâu trong lòng Đàm Lê cuối cùng cũng bị đập nát, những cảm xúc mãnh liệt kia trong nháy mắt trào dâng lên, vả cho đôi mắt cô ửng hồng.
Đàm Lê đột nhiên xoay người, mạnh mẽ túm lấy tay mình: “Anh—-buông ra!”


Giọng nói của cô lộ ra sự dữ tợn đến khàn cả tiếng.
Tần Ẩn đã buông tay.
Anh sợ sẽ làm cô bị thương.
“Đàm Lê,” Tần Ẩn khẽ thấp giọng gọi tên cô, tựa như muốn trấn an, “Em muốn đi đâu.”


Sắc mặt Đàm Lê trở nên bi thương trắng bạch, đôi môi mỏng đỏ diễm lệ như máu: “Không cần anh quản.”
“Trạng thái hiện tại của em, tôi không thể nào để em bỏ đi một mình được.”
Đàm Lê gằn từng chữ một: “Tôi nói, không cần anh quản!”
“Tôi là bạn trai em.”
“——”


Một giây này dường như bị ép đến hít thở không thông, Đàm Lê cứng đờ lại, sau đó cô thả cho bản thân kịp hô hấp, rồi nở nụ cười lạnh lẽo: “Vậy chúc mừng anh, bắt đầu từ giây phút này, anh không phải nữa.”
“……..”
“Chúng ta chia tay đi.”
“……..”


Đàm Lê xoay người muốn đi, cổ tay lại bị túm lấy. Ánh mắt cô run lên. Không chờ người nọ mở miệng, cô đã hỏi trước: “Anh cứ không chịu buông tay có đúng không?”
Tần Ẩn trầm giọng: “Dù tôi không phải là bạn trai em, tôi cũng sẽ không để em rời đi một mình thế này được.”


Đàm Lê cắn răng, đôi mắt run lên.
Sau vài giây giằng co, đột nhiên cô lại cất một tiếng cười ngắn ngủi mà rằng: “Lần thứ hai gặp nhau, anh từng hỏi tôi, thứ tôi ăn là kẹo hay thuốc.”
Ánh mắt Tần Ẩn trầm hẳn.
Đàm Lê quay đầu lại.


Trước mặt anh, cách chừng mấy chục cm, cánh môi bị cô gái cắn đến chảy máu, khóe mắt cũng đỏ hồng, cô lại ép bản thân phải nở nụ cười.
Cô nhìn anh cười đến cực kỳ mỹ lệ.
“Bây giờ tôi trả lời anh, bởi vì tôi có bệnh, nên đó chính là thuốc.”


Tần Ẩn trầm măt: “Đàm Lê.”
Nhưng lý trí của cô gái sớm đã chôn sâu sau khi cảm xúc mãnh liệt bị chốt mở.
Cô nhón chân, dán sát vào người anh, hô hấp phảng phất qua như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn lên xương quai xanh, cằm, rồi chậm rãi ngừng trước môi anh.


Cô cười rồi rời ra, cảm xúc nơi đáy mắt cũng rách nát: “Anh biết tôi bị bệnh gì không?”
“……….”


“Giống như người mẹ đã khuất của tôi vậy, chướng ngại hai giai đoạn cảm xúc, cũng chính là chứng rối loạn lưỡng cực—-đến khi nghiêm trọng nhất, tôi có thể giết người thậm chí còn sử dụng cách cực đoan nhất là tự sát—-mà anh,”
Đến khi cách môi anh còn một hai cm thì Đàm Lê dừng lại.


Cô chậm rãi nhấc đôi hàng mi cong dài lên, đôi mắt mất nét tựa khóc tựa cười——-
“Anh cũng như ông ta, đến cuối cùng cũng sẽ xem chúng tôi như một kẻ điên mà thôi.”
“…….”


Khoảnh khắc trầm mặc như ngấm vào xương, khi thân thể Đàm Lê mất đi sức chống đỡ. Cô hạ gót chân xuống, không muốn lộ ra chật vật nên xoay người đi trước. Lại không ngờ rằng.
Cô bị người nọ thản nhiên, kéo mạnh ôm vào trong lồng ngực.
“Sẽ không đâu.”


Lần đầu tiên cô được nghe thấy giọng nói của anh khàn đến thế này, tẩm đậm xúc cảm.
“Tôi sẽ chữa khỏi cho em mà…Lê Tử.”






Truyện liên quan