Chương 8
Nhìn lên trần nhà, Tiểu Mễ ngã vào sô pha, suy nghĩ thật lâu.
Rốt cuộc chọn một cửa hàng ăn nhanh, Lôi Hạo đã từng mua cho cậu quần áo công sở, Tiểu Mễ mặc nó đi phỏng vấn, mọi người đều tưởng Tiểu Mễ đang là học sinh.
Tới nơi rồi mới biết, nhà hàng thức ăn nhanh này đang trong thời kì đông khách nên mới tuyển dụng thêm phục vụ sinh, do Tiểu Mễ tỏ ra có chút kinh nghiệm làm việc, bởi vậy nên được nhận vào.
Cửa hàng trưởng nhìn Tiểu Mễ bộ dạng thanh tú, nhìn qua cũng thập phần nhu thuận, bởi vậy đối với cậu có chút vừa lòng, nói sơ những công việc cần làm cho cậu, sau đó để lại số điện thoại, bảo cậu ngày mai thì đến làm.
Công việc mới, cuộc sống mới, Tiểu Mễ ngồi trên xe bus, cảm thấy thực kích động.
Công việc ở cửa hàng ăn nhanh cũng không thoải mái gì, phải đứng suốt, mặt thì luôn phải tươi cười tiếp khách hàng, hơn nữa cũng phải nhanh tay nhanh chân thu dọn bàn ăn ngay khi khách hàng rời đi…… Nhưng Tiểu Mễ làm việc rất nghiêm túc.
Cửa hàng thức ăn nhanh mười giờ thì đóng cửa, nhưng vẫn còn nhiều thứ cần dọn dẹp, cho nên cậu thường phải ở lại tới khuya mới về tới nhà.
Kiều có mấy lần đến nhà Tiểu Mễ, vừa ngửi vừa nhìn, cười nói, “Người mày toàn là mùi thịt gà.”
Nhưng cậu không ngại, cậu cảm thấy mùi này so với mùi nước hoa rẻ tiền còn tốt hơn, cậu hiện tại cũng không cần trang điểm hóa trang, không mang hoa tai, vòng tay, không cần mặc áo quần lố lăng, nhuộm tóc đủ màu…… Tiểu Mễ nhìn trong gương là khuôn mặt sạch sẽ của mình, trong tâm cảm thấy thực thanh thản.
Ở cửa hàng thức ăn nhanh làm việc được một tháng, Tiểu Mễ nhận được tháng lương đầu tiên, cậu lập tức muốn cùng Lôi Hạo chia sẻ niềm vui này. Nhưng cậu biết Lôi Hạo đang làm việc, không muốn quấy rầy anh, nên đành một mình đến một quán cà phê kêu một ly trà sữa, coi như là tự chúc mừng chính mình.
Tiểu Mễ muốn dùng tháng lương đầu tiên mua quà tặng Lôi Hạo, cậu ở cửa hàng quà lưu niệm nửa ngày, cuối cùng vẫn phải tay không rời đi. Bởi vì những món đồ cậu muốn mua đều đắt giá, không thể mua được, nhớ đến Lôi Hạo toàn tặng cậu quần áo hàng hiệu, Tiểu Mễ cảm thấy trong lòng không biết là tư vị gì.
Sau cùng, Tiểu Mễ ngẫu nhiên đi ngang qua một khu quà lưu niệm, qua cửa kính của cửa hàng, nhìn thấy một khung ảnh bằng thủy tinh, so với bàn tay nhỏ hơn một chút, thủ công tinh xảo, hoa văn xinh đẹp, Tiểu Mễ liền mua nó.
Nhưng Tiểu Mễ không liên lạc với Lôi Hạo, cũng không nói cho anh biết chuyện cậu rời khỏi làng chơi, món quà cậu mua cho anh vẫn cứ nằm lặng lẽ trong ngăn kéo của cậu.
Thời kì đông khách của cửa hang thức ăn nhanh kết thúc, Tiểu Mễ lại bắt đầu tìm kiếm công việc mới.
Có một lần kinh nghiệm, cũng có chút tự tin hơn, lúc này Tiểu Mễ tìm liên tiếp hai công việc, ban ngày làm nhân viên của một nhà sách, phụ trách sắp xếp sách vở cùng hướng dẫn khách hàng mấy chỗ để sách. Buổi tối thì làm thu ngân một tiệm cho thuê băng đĩa DVD. Hai công việc này đều rất đơn giản, hai nơi cũng gần nhau, Tiểu Mễ ứng phó coi như không tồi.
Kiều cùng Khải lại có điểm lo lắng, sợ Tiểu Mễ vất vả.
Tiểu Mễ cũng không ngờ được, tiền công được ở hai chỗ này ít đến thảm thương. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Tiểu Mễ đành dùng tiền gửi ngân hàng mà trả tiền thuê nhà.
Tiểu Mễ không hy vọng sẽ để cho Kiều và Khải lo lắng, cậu không đem mấy chuyện này nói cho bọn họ, ở trước mặt bọn họ thì luôn tỏ ra rất vui vẻ.
Trong lòng, Tiểu Mễ càng ngày càng nhớ Lôi Hạo, tuy rằng thật sự muốn gặp anh, nhưng lúc trước cậu đã bị cự tuyệt, bây giờ lại đi tìm anh, quả thực rất không nên.
Thời gian bận rộn rất nhanh trôi qua, trong nháy mắt, ba tháng đã qua đi.
Trên núi Phượng Hoàng, du khách đã nhiều lên.
Do trước đó Lý gia một nhà đoàn tụ, thế nên công việc lại càng thêm bận rộn, Lôi Hạo công tác dày đặc lúc này mới được thả lỏng.
Lôi Hạo rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút, hắn muốn đi tìm Tiểu Mễ, kết quả lại vừa lúc nhận được thông tin Thất công tử quay về, công ty điều hắn đi bảo vệ bên cạnh y. Lôi Hạo tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghe theo sắp xếp của công ty.
Thất công tử lần này quay về Hương Đảo là vì một vụ làm ăn lớn, việc xã giao đương nhiên cũng rất nhiều, làm vệ sĩ như Lôi Hạo cũng phải đi theo, tinh thần lúc nào cũng thực khẩn trương, nhưng chỉ cần có một lúc nhàn rỗi, hắn sẽ nhớ đến Tiểu Mễ, nghĩ đến hiện tại cậu như thế nào? Có còn bị khi dễ không? Nhớ tới từ sau khi cậu rời khỏi nhà hắn, hắn vẫn không nhận được điện thoại của cậu. Lôi Hạo nghĩ thầm, không có tin tức chính là tin tốt, Tiểu Mễ hẳn là sống cũng không tồi.
Sinh nhật Tiểu Mễ sắp tới rồi, Kiều cùng Khải thương lượng nên chúc mừng cậu thế nào.
“Chúc mừng sinh nhật nha, qua sinh nhật mười tám tuổi là có thể làm ở quán bar rồi …… Hiện tại tuy rằng mày rời khỏi đó, nhưng vẫn hy vọng mày có thể sống vui vẻ, thuận thuận lợi lợi!” Kiều là người đầu tiên mở miệng, sau đó liền hỏi, “Anh Hạo đâu? Hắn tặng mày cái gì?”
Tiểu Mễ cúi đầu, không nói chuyện.
“Gần đây vẫn không liên lạc sao? Chuyện rời khỏi quán bar cũng không nói cho hắn?”
Tiểu Mễ vẫn không hé răng.
“Không còn thích hắn?” Kiều vẫn tiếp tục hỏi.
Tiểu Mễ vội ngẩng đầu, liếc Kiều một cái, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Rõ ràng thích hắn như vậy, mày đi tìm hắn đi! Sinh nhật rất quan trọng mà, gọi hắn tặng quà cho mày, uy…… Tốt nhất là để cho hắn đem chính mình tặng cho mày.” Kiều ồn ào nói.
Khải thật ra cảm thấy Tiểu Mễ không nên mê muội Lôi Hạo đến như vậy, bởi vì Khải không nghĩ Lôi Hạo là hy vọng của Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ chính mình cũng không rõ rốt cuộc có phải như vậy hay không, bất quá cậu có một tính toán khác.
Trước tiên cùng hai người bạn chúc mừng. Xong xuôi, cậu đến cửa hàng cho thuê DVD xin nghỉ một bữa, sau đó mới đi gọi điện cho Lôi Hạo.
“Anh Hạo ……”
Tai nghe truyền đến thanh âm tràn đầy kinh hỷ của Lôi Hạo, “Tiểu Mễ em đang ở đâu?”
“Anh Hạo, anh hôm nay không bận sao?”
Lôi Hạo đoán rằng Tiểu Mễ muốn tới, vội nói, “Không, không bận, anh sáu giờ là có thể tan tầm, em muốn đến đây sao?”
“Ân, em muốn tới tìm anh……”
“Chúng ta đi ăn cơm có được không?”
Tiểu Mễ cự tuyệt đề nghị của Lôi Hạo, “Em muốn ở nhà, anh nấu được không?”
“Được, không thành vấn đề.”
“Buổi tối gặp.”
Lôi Hạo chấm dứt công việc liền chạy như bay về nhà, vừa vào cửa liền vào phòng bếp, lấy từ tủ lạnh ra mấy thứ này nọ, tính chuẩn bị đãi Tiểu Mễ một bữa cơm thật thịnh soạn.
Lúc Tiểu Mễ tới, vừa vặn Lôi Hạo cũng nấu cơm xong.
Lôi Hạo nhìn Tiểu Mễ đứng trước mặt mình, cách ăn mặc của cậu giờ đây thật nhã nhặn, mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt sạch sẽ, lúc này cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi tay dài cùng chiếc quần màu lam mà hắn mua cho, thoạt nhìn tựa như một học sinh trung học.
Phát hiện Lôi Hạo đang quan sát mình, Tiểu Mễ ngượng ngùng nở nụ cười, “Anh Hạo, sao lại nhìn em như vậy?”
Lôi Hạo vội vàng che giấu mà cười cười, “Nhìn em hôm nay rất tuấn tú nha!”
Tiểu Mễ cười nói, “Nào có gì tuấn tú?”
Một bàn thức ăn thơm ngon, hai người lại một lần nữa ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
“Anh Hạo làm thức ăn đúng là rất ngon.”
Nghe Tiểu Mễ nói như vậy, Lôi Hạo hỏi, “Nếu ăn ngon, vì sao thời gian dài như vậy lại không đến?”
Tiểu Mễ nhẹ trả lời, “Nghe nói anh gần đây bận nhiều việc……”
“Lúc trước đúng là rất bận, không hề được nghỉ ngơi.”
“Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại chỉ cần bảo vệ cố chủ là được.”
Ăn cơm xong, Lôi Hạo thu dọn phòng bếp rồi cùng Tiểu Mễ ngồi xem TV.
Lôi Hạo muốn Tiểu Mễ ở lại đây qua đêm, nhưng không biết mở miệng nói thế nào. Hai người cứ cùng nhau ngồi coi TV, thẳng đến khi tin tức lúc nửa đêm phát ra, Tiểu Mễ cũng không nói phải đi, bởi vậy Lôi Hạo càng thêm có điểm đứng ngồi không yên.
Tiểu Mễ ngược lại có vẻ thực tự tại, cậu tựa vào sô pha xem TV, nhìn đến đoạn vui liền thoải mái cười.
Nhìn thấy đôi môi như anh đào của Tiểu Mễ, Lôi Hạo cảm thấy có chút viên mãn.
Đêm càng về khuya.
Lôi Hạo rốt cuộc mở miệng, “Tiểu Mễ…… Hôm nay, ở lại có được không?”
Tiểu Mễ cười gật đầu, “Vâng.”
“Anh giúp em chuẩn bị một chút.”
Tiểu Mễ dựa lại gần, kéo Lôi Hạo lại, để anh ngồi xuống sô pha, “Anh Hạo, em có lời muốn nói với anh.”
Lôi Hạo ngồi xuống, nhìn Tiểu Mễ.
“Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em……”
“A!” Lôi Hạo la hoảng lên, “Em như thế nào không sớm nói cho anh biết, chúng ta có thể đi mua bánh ngọt, còn có quà…… Tiểu Mễ, em như thế nào không chịu nói sớm a?”
Tiểu Mễ mỉm cười nhìn Lôi Hạo, tựa vào trước ngực anh, ngẩng mặt nhìn, “Tặng quà sao?”
“Đúng vậy, em thích cái gì? Chuyện này hẳn phải nói sớm cho anh biết nha!”
“Có thể là anh không?”
Nghe được một câu này của Tiểu Mễ, Lôi Hạo sửng sốt, nhất thời không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Tiểu Mễ ở trước ngực Lôi Hạo ngồi thẳng dậy, sau đó kéo vạt áo lên, cởi áo sơ mi ngắn tay bên ngoài, tiếp đó là áo dài tay, thân thể thiếu niên tinh tế hiện ra.
Dưới ngọn đèn chiếu rọi, da thịt nhẵn bóng thoạt nhìn như tơ lụa, thân thể cậu lúc này hiện rõ dưới ánh mắt của Lôi Hạo, để hắn có thể nhìn rõ làn da nhẵn nhụi, mũi còn có thể ngửi được mùi hương thiếu niên trên người Tiểu Mễ.
Lôi Hạo thế nhưng bất động, chỉ ngây ngốc nhìn.
Tiểu Mễ đứng lên, cởi quần bò, lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng mịn.
“Tiểu Mễ……” Lôi Hạo muốn nói gì đó, nhưng yết hầu vừa phát ra, lại nói không nên lời.
Tiểu Mễ ngồi khóa lên đùi Lôi Hạo, thân thể như lửa nóng dán sát vào người hắn.
“Anh Hạo …” Lôi Hạo lúc này rốt cuộc mới hiểu được câu nói cửa Tiểu Mễ “Có thể là anh không?” là ý gì. Cho dù trong lòng không ngừng đấu tranh, nhưng hắn vẫn thủy chung không đẩy Tiểu Mễ ra. Trong lồng ngực hắn là thân thể ấm áp của Tiểu Mễ, làm tim hắn đập liên hồi, dục vọng bị chèn ép lâu ngày nổi lên, giống như gió lớn trên biển cả, gào thét, kêu gào, cuồn cuộn dâng lên như sóng lớn ngập trời.
Tiểu Mễ ôm lấy cổ Lôi Hạo, nhắm mắt chủ động hôn hắn.
Lôi Hạo cuối cùng cũng nếm được hương vị đôi môi của cậu. Trong quá khứ, từ tận đáy lòng, hắn luôn phỏng đoán mùi vị đôi môi của Tiểu Mễ, nho nhỏ đáng yêu, môi dưới dày, mềm mại, tựa như một đóa hoa anh đào…… Không nghĩ tới hôn môi mà tư vị cũng giống như hoa anh đào…… Hảo ngọt…… Đầu lưỡi Tiểu Mễ tiến vao khoang miệng Lôi Hạo mà tìm kiếm, lập tức bị Lôi Hạo hàm trụ, dùng sức ʍút̼ vào chơi đùa.
Hai người không ngừng biến đổi góc độ, tìm kiếm sâu hơn, hơi thở ngày càng nặng nề.
Lôi Hạo tham lam, bừa bãi thăm dò trong miệng Tiểu Mễ, hắn cẩn thận ɭϊếʍƈ ʍút̼ như đang thưởng thức một loại rượu ngon nào đó, từ môi trên, đến lưỡi, lại lướt qua răng nanh…… Thẳng đến khi cơ hồ không thể thở nổi, mới lưu luyến không rời mà tách ra, nhưng vẫn tiếc nuối ɭϊếʍƈ lên môi Tiểu Mễ.
Đối với nghề nghiệp của Tiểu Mễ mà nói, có một đạo luật bất thành văn, “Nửa người dưới là tính, còn môi là tình yêu.” Cho nên Tiểu Mễ chưa bao giờ cho người khác đụng đến môi mình. Nhưng vì Lôi Hạo, là tình yêu chân thật của cậu, cho nên cậu mới dâng cho hắn thứ mà cậu trân trọng nhất, thứ toàn vẹn cuối cùng.
Ánh mắt Tiểu Mễ mông lung, mắt mở to ầng ậc nước nhìn chăm chú vào Lôi Hạo.
Lôi Hạo lại hôn lên, lần này hắn đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng Tiểu Mễ bừa bãi quấy nhiễu.
Đương khi nơi mẫn cảm nhất của Tiểu Mễ bị kích thích, hắn cũng từng đợt co rút. Điện lưu cùng nhiệt lưu trong cơ thể càng ngày càng tăng.
Thẳng đến khi cậu ý loạn tình mê, toàn thân mềm nhũn, hắn lúc này mới chịu chậm rãi buông cậu ra.
Lôi Hạo vừa định vươn tay ôm lấy Tiểu Mễ, cậu lại rời khỏi người hắn, trượt xuống, quỳ gối xuống.
Lôi Hạo đầu tiên là cả kinh, sau lập tức đưa tay ra định đỡ cậu lên.
Tiểu Mễ lại đối hắn mỉm cười, sau đó gỡ khuy quần dài của hắn.
Hắn ngay lập tức biết được ý đồ của Tiểu Mễ, mặt trong chốc lát liền đỏ lên, đưa tay muốn ngăn cậu lại.
Tiểu Mễ nhẹ nhàng ngăn cản tay Lôi Hạo, sau đó để tay vào trong quần dài của Lôi Hạo, đưa mặt lại gần……
Đương khi Lôi Hạo bị hàm trụ, hắn phát ra một tiếng rên thoải mái, “A…….” Cảm giác ấm áp lẫn ướt át cùng lúc đánh úp vào tâm trí hắn, Lôi Hạo thoải mái không thể nhúc nhích, cả người đều nóng lên, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tiểu Mễ bắt đầu động tác ɭϊếʍƈ nhẹ, cảm giác vật trong miệng phồng lên, bành trướng, càng lúc càng lớn…… Cậu biết rõ Lôi Hạo đang rất hưng phấn, rất nóng…
Tưởng tượng đến việc chính cậu mang đến khoái cảm cho hắn, cậu cũng hưng phấn theo.
Tiểu Mễ cố gắng đảo đầu lưỡi, tuy rằng cảm giác thật lớn làm cho yết hầu không thoải mái lắm, nhưng cậu vẫn tận lực hấp một chút lại sâu một chút. Tiểu Mễ ôm lấy thắt lưng Lôi Hạo, cả khuôn mặt đều vùi vào khố hạ của hắn.
Khuôn miệng Tiểu Mễ bao trụ phân thân của Lôi Hạo, giống như đang thăm dò sinh vật không biết tên nào đó, dùng sức ʍút̼ vào, quấn quanh. Tiểu Mễ thậm chí còn phát ra âm thanh ɭϊếʍƈ duyện, làm cho Lôi Hạo cơ hồ không nhịn nổi.
Lôi Hạo theo bản năng đem mười đầu ngón tay rúc sâu vào tóc Tiểu Mễ, khó có thể hình dung khoái cảm trong cơ thể hắn lúc này, dâng trào, càng ngày càng mãnh liệt — trong nháy mắt khi chuẩn bị xuất ra, Lôi Hạo muốn đẩy Tiểu Mễ, nhưng không kịp…… Chất lỏng màu trắng từ cánh môi anh đào chảy xuống cái cằm mảnh khảnh……
Cao trào qua đi, Lôi Hạo mơ màng nhìn Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ ngẩng đầu, mở to mắt, cũng nhìn Lôi Hạo.
“Anh Hạo, anh thích không?” Nghe được Tiểu Mễ dùng thanh âm mềm mại hỏi mình như vậy, Lôi Hạo rốt cuộc nhịn không được, vươn tay kéo Tiểu Mễ dậy, ôm vào lồng ngực.
“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ……”
“Anh Hạo, em thích anh…”
Lôi Hạo dùng sức ôm chặt cái eo nhỏ của Tiểu Mễ, gắt gao ôm thân thể trần trụi của cậu.
“Anh Hạo……”
Lôi Hạo đứng lên, ôm lấy Tiểu Mễ đi vào phòng ngủ của mình.
Tiểu Mễ nằm ngửa trên giường nhìn Lôi Hạo, có chút kích động, có chút ngượng ngùng.
Nhìn thấy Lôi Hạo cởi áo sơ mi, lộ ra dáng người kiện mĩ, Tiểu Mễ liền đỏ mặt.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mễ nhìn thấy Lôi Hạo trần truồng. Lúc Lôi Hạo mặc quần áo, cảm giác mặc dù cao ngất nhưng vẫn thấy hơi gầy, lúc nhìn xuyên qua tầng áo sơ mi mỏng, vẫn có thể cảm giác được một cơ thể rắn chắc. Không nghĩ tới khi cởi quần áo, lại thấy da thịt màu mật ong, cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, lồng ngực kiên định, góc cạnh cơ bụng rõ ràng, thắt lưng cùng mông săn chắc…… Nghĩ đến chuyện tình sắp phát sinh, Tiểu Mễ không khỏi lui lại, nhưng đối mặt với thân thể hoàn mĩ như vậy, cậu vừa sợ lại có chút chờ mong…
Thấy Lôi Hạo cởi lớp nội y cuối cùng của mình, Tiểu Mễ theo bản năng nhắm lại đôi mắt, chậm rãi chờ đợi động tác kế tiếp, thẳng đến khi cậu cảm nhận được bàn tay to lớn của Lôi Hạo lướt qua hạ thân chính mình, tâm Tiểu Mễ không khỏi thở nhẹ ra.
“A……”
Lôi Hạo leo lên giường, cả thân thể đè lên Tiểu Mễ.
Đương khi hai cơ thể trần trụi tiếp xúc, trong lòng hai người đều nóng lên.
Lôi Hạo muốn hôn Tiểu Mễ, lại bị cậu ngăn trở.
Tiểu Mễ e lệ nói, “Không cần…… Em vừa rồi……”
Lôi Hạo ở bên tai Tiểu Mễ, hơi thở âm thầm, “Dù sao cũng là của anh……”
Sau đó giải khai bàn tay của Tiểu Mễ, hôn lên.
Hôn, là một chuyện làm cho con người ta gần như quên cả thở. Tiểu Mễ thuận theo hé miệng, tùy ý theo đầu lưỡi Lôi Hạo ở trong khoang miệng của cậu làm càn.
Lôi Hạo một bên hôn, một bên nâng tay bắt lấy tóc Tiểu Mễ, vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cậu.
Tiểu Mễ cảm giác như sự vuốt ve sợi tóc kia chạm đến tận da đầu, từng đợt từng đợt khiến cậu tê dại, kìm lòng không được mà vặn vẹo thân thể.
Chậm chạp buông Tiểu Mễ ra, Lôi Hạo mơ hồ nói, “Em thật ngọt……”
“Anh Hạo…”
Ngón tay Lôi Hạo theo viền môi Tiểu Mễ mà mơn trớn, chậm rãi dời xuống cổ, hắn cúi đầu bắt đầu hôn môi Tiểu Mễ, lại lần xuống cổ, dùng mũi nhẹ nhàng cọ cọ.
Tiểu Mễ nhịn không được cười rộ lên, ôm lấy Lôi Hạo, vặn vẹo tựa như một con mèo đang làm nũng.
“Em thật đáng yêu……” Theo thanh âm trầm thấp của Lôi Hạo, Tiểu Mễ càng cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên, khát vọng Lôi Hạo âu yếm càng nhiều.
Nhũ tiêm mẫn cảm trước ngực bị xoa niết nhẹ nhàng, sau đó ngón tay ở nhủ tiêm khi nặng khi nhẹ ấn xuống, Tiểu Mễ không kiềm được rên rỉ, “A…… Ân…”
Lôi Hạo dùng môi hút vào, chơi đùa chúng, sau đó nhẹ nhàng thổi khí, cảm giác mát lạnh đột nhiên tới làm cho Tiểu Mễ lại ê a. Phản ứng thân thể của cậu khiến cho Lôi Hạo cảm thấy thực đáng yêu, hắn cúi đầu nhẹ nhàng cười.
Tiểu Mễ vốn tưởng rằng Lôi Hạo sẽ mạnh mẽ hữu lực mà ôm lấy cậu, hiện tại phát hiện anh cũng không vội vàng, động tác nhẹ nhàng trêu đùa, thật cẩn thận mà yêu thương cậu, điều này làm cho sự sợ hãi của cậu tiêu biến, cũng bắt đầu lớn mật vuốt ve lại anh.
Trong lòng Lôi Hạo kì thực cũng rất vội vàng, hắn nghĩ muốn lập tức có được Tiểu Mễ, làm cho thân thể cậu cùng hắn dung nạp với nhau, nhưng hắn sợ làm bị thương đến cậu, vì thế mới nhịn xuống, chậm rãi đến. Hắn hy vọng Tiểu Mễ cùng mình hoan ái đạt được hưởng thụ, hy vọng cậu có thể khoái hoạt.
Tại những nụ hôn ôn nhu nhẹ nhàng của Lôi Hạo, Tiểu Mễ như bị tan chảy, một chút khí lực cũng không có, Tiểu Mễ ở dưới thân Lôi Hạo bắt đầu thở dốc.
Lôi Hạo ngay tại rốn Tiểu Mễ, còn có mông, hai chân, đều để lại hôn ngân của chính hắn.
“A……” Thời điểm bị Lôi Hạo xỏ xuyên, Tiểu Mễ vẫn là nhịn không được phát ra tiếng than nhẹ.
“Đau không?” Lôi Hạo sợ làm Tiểu Mễ bị thương.
Tiểu Mễ lắc đầu, ôm chặt Lôi Hạo, cố gắng nhích thắt lưng, làm cho anh tiến vào sâu một chút.
Cường lực trừu sáp, Lôi Hạo cũng bắt đầu ồ ồ thở dốc.
Thừa nhận từng đợt tập kích của Lôi Hạo, tay cậu bấu chặt sau lưng hắn, thân thể cũng hướng về phía trước hắn.
Khoái cảm mãnh liệt tăng lên, hai người ra sức hướng về phía trước, tới cao trào……
Tiểu Mễ giải phóng kêu lên, “A…”
Lôi Hạo đặt Tiểu Mễ trên người, hai người thấm đẫm mồ hôi ôm nhau cùng một chỗ.
Lôi Hạo lại gần lau đi mồ hôi trên khuôn mặt Tiểu Mễ, hôn môi. Tiểu Mễ cũng tựa vào lồng ngực hắn, tiếng thở hổn hển hòa vào nhịp tim đập rộn ràng.
Ôm nhau nằm một hồi, Tiểu Mễ ở trong ngực Lôi Hạo nhích người một chút. Bàn tay to của hắn chạy đến hai chân của cậu, vuốt ve da thịt nội sườn. Đương khi ngón tay của Lôi Hạo đặt tại tiểu huyệt của Tiểu Mễ, cậu liền cảm giác được thân thể hắn tựa hồ lại có phản ứng.
Lôi Hạo so với Tiểu Mễ vẫn còn hưng phấn, đột nhiên giơ tay ôm lấy Tiểu Mễ, đặt cậu nằm quay lưng về phía mình, sau đó là một chuỗi hôn dài nóng bỏng, dọc theo một đường thắt lưng Tiểu Mễ trượt xuống, xuống cùng dừng lại ngay khe mông của cậu.
Tiểu Mễ bị Lôi Hạo ở phía sau ngăn chặn, ngón tay dừng sức bấu chặt chăn, ô ô rên rỉ.
“Có sợ không?” Lôi Hạo nhẹ giọng ở bên tai Tiểu Mễ hỏi.
Tiểu Mễ lắc đầu.
Liền một trận ướt át ban nãy, Lôi Hạo lại một lần nữa chôn sâu vào cơ thể Tiểu Mễ, kích thích, đỉnh động càng mạnh hơn.
Thân thể Tiểu Mễ theo từng đợt luật động của Lôi Hạo mà đong đưa.
Hắn cầm lấy bàn tay đang nắm chặt chăn của cậu, cùng mười đầu ngón tay hắn giao triền.
Lúc này đây, cảm giác còn tốt hơn lúc nãy, Lôi Hạo khép hờ đôi mắt, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt mà Tiểu Mễ mang đến cho hắn.
Lại một phen cao trào kịch liệt qua đi, Tiểu Mễ cơ hồ không thể nhúc nhích, cả người xụi lơ nằm trên giường.
Lôi Hạo nằm bên cạnh Tiểu Mễ, một bàn tay khoát lên lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chờ hô hấp bình phục xong, Lôi Hạo đứng lên, ly khai phòng ngủ.
Tiểu Mễ một mình nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy mất mát cùng sợ hãi.
Là tự cậu đưa tới miệng anh, hiện tại anh cũng nếm qua rồi…… Chính anh vừa rồi rõ ràng ôn tồn như vậy, như thế nào…… Nghĩ nghĩ, ánh mắt Tiểu Mễ lại ẩm ướt, vội vàng đem mặt vùi vào gối…
Đang lúc Tiểu Mễ miên man suy nghĩ, Lôi Hạo đã trở lại, hắn đến bên tai Tiểu Mễ, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Mễ, anh ôm em đi tắm được không?” Sau đó, không đợi Tiểu Mễ đồng ý, hắn đã đưa tay ôm cả người Tiểu Mễ lên.
Bồn tắm hình tròn lớn đặt trong phòng tắm, nước ấm vừa phải, Lôi Hạo ngồi bên cạnh bồn tắm, đem Tiểu Mễ ôm ngồi vào bồn.
Nguyên lai là Lôi Hạo đi chuẩn bị nước để tắm rửa, Tiểu Mễ âm thầm tức giận chính mình, vừa rồi cậu nghĩ quá nhiều rồi.
Nhẹ nhàng đặt Tiểu Mễ vào bồn tắm lớn, Lôi Hạo cũng ngồi xuống, ôm Tiểu Mễ, dùng sữa tắm tẩy rửa, chà xát cho chính mình, sau đó lại tắm cho Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ an tâm tựa vào ngực Lôi Hạo, tùy ý để anh thay cậu tắm rửa. Cậu cảm thấy giờ phút này cậu cực kì hạnh phúc.
“Có phải mệt lắm không?” Thấy bộ dáng nhắm lại hai mắt của Tiểu Mễ, Lôi Hạo tiến lại bên tai cậu hỏi.
Tiểu Mễ nhớ lại vừa rồi Lôi Hạo rất “dũng mãnh”, liền ôm lấy cổ anh, đem cằm tựa vào đầu vai anh, không cho anh nhìn thấy vẻ mặt của cậu lúc này.
“Chờ một chút rồi hãy nghỉ ngơi.” Lôi Hạo cười cười, nhẹ nói.
Đổi qua chăn cùng khăn trải giường mới, thật cẩn thận lau tóc, thân thể cho Tiểu Mễ. Lôi Hạo ôm Tiểu Mễ ra khỏi phòng tắm, đặt trên tấm giường lớn của hắn.
Dựa vào lồng ngực của Lôi Hạo, Tiểu Mễ nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm, không biết tối nay mơ thấy mộng gì đây.
Lôi Hạo ôm Tiểu Mễ, đem mặt mình cùng mặt Tiểu Mễ quay lại cùng một chỗ, sau đó lại ôm chặt, thở phào nhẹ nhõm rồi cùng hòa vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lôi Hạo cảm thấy có điểm lạnh, đưa tay tìm kiếm người bên cạnh, mới biết đã không còn ai. Hắn vội vàng mở to mắt, liền thấy trên giường chỉ còn lại mình hắn.
Tiểu Mễ đã đi rồi…… Nhìn căn phòng trống trải, Lôi Hạo đột nhiên có cảm giác mất mát, trong lòng có một mùi vị chua xót tràn ngập.
Tiểu Mễ vì sao phải rời đi?
Hắn nguyên bản đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay, có thể cùng Tiểu Mễ nằm ôm nhau một chút, lại ôn tồn một phen, sau đó hắn sẽ thay cậu làm bữa sáng, lại giữ cậu ở thêm vài ngày…… Chính là cậu đã sớm rời đi.
Lôi Hạo cau mày, nằm trên giường không muốn động.