Chương 3

Trưa hôm đó.
Dật Phong từ công ti trở về nhà thì thấy Thiên Ân đang ngồi chơi cùng với một con mèo. Thiên Ân thấy Dật Phong đi làm về thì chào rõ to, còn Chíp thì sợ sệt trốn sau lưng cô. Dật Phong cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi nhướn mày nhìn Chíp, anh hỏi Thiên Ân:


- Em tìm thấy con mèo này ở đâu?
Thiên Ân vừa trêu đùa Chíp vừa trả lời:
- Dạ, em tìm thấy ở trong vườn ạ!
Dật Phong nhíu mày suy nghĩ "Quái lạ, ở trong vườn có tường bảo vệ cơ mà, sao con mèo này lại vào được. Trừ khi..." Dật Phong đang nghĩ thì tiếng nói của Thiên Ân vang lên bên tai:


- Anh, Chíp rất thông minh nhé! Anh xem này!
Nói rồi, Thiên Ân bảo Chíp:
- Chíp, mày lấy cho tao cái lược tao để trên phòng tao được không?
Chíp kêu "Meo" một tiếng rồi chạy lên tầng. Lát sau, Chíp đi xuống với cây lược ngậm trong miệng. Dật Phong híp mắt nhìn Chíp rồi ra lệnh cho nó:


- Lấy cho tao quyển sách "Dạy nấu ăn" trên thư viện.


Chíp nghe Dật Phong nói thì chẳng phản ứng gì mà quay mông qua chỗ khác ngồi ɭϊếʍƈ chân. Đến khi Thiên Ân vuốt ve Chíp vài cái rồi bảo nó làm theo lời Dật Phong thì nó mới vươn vai đứng dậy, liếc Dật Phong một cái rồi lại chạy lên tầng. Đợi tầm 10 phút sau, Chíp quay lại, trên lưng là quyển sách "Dạy nấu ăn" dày bịch. Thiên Ân dịu dàng xoa đầu Chíp vài cái rồi quay sang cười với Dật Phong:


- Thấy chưa, em đã bảo mà!
Dật Phong đứng dậy, vẻ mặt kiểu như không còn gì để nghi ngờ nữa, nói với Thiên Ân:


available on google playdownload on app store


- Con mèo này đã được biến đổi gen cho nên nó mới thông minh như vậy! Thí nghiệm biến đổi gen này được thực hiện trên rất nhiều động vật nhưng chẳng có con nào thành công cả cho đến khi được thực hiện trên người một con mèo. Nhưng nghe nói sau khi thực hiện xong thí nghiệm, lúc kiểm tr.a thì con mèo lại chạy mất. Anh chắc chắn con mèo này chính là con mèo đó.


Thiên Ân nghe Dật Phong nói xong liền ôm chặt lấy Chíp, cô nhìn Dật Phong:
- Anh, người ta sẽ bắt Chíp của em đi sao?
Dật Phong mỉm cười xoa đầu Thiên Ân, anh nói:
- Sẽ không ai có thể bắt được Chíp của em đâu!


Thiên Ân nghe lời Dật Phong thì vui vẻ chạy vào bếp, cô không để ý sau khi cô quay lưng lại thì Dật Phong lại lộ vẻ mặt khát máu của mình ra "Và cũng không ai có thể cướp lấy em từ tay tôi đâu"


Thiên Ân bên trong bếp dịu dàng nhìn Chíp nhưng sâu trong ánh mắt cô là sự hiếu chiến và bạo lực, cô nở nụ cười quái dị "Mày là người đầu tiên chịu làm bạn với tao nên tao sẽ không để ai đem mày đi đâu, cướp từ tay tao đâu phải dễ dàng" 


Chíp run run khi Thiên Ân vuốt ve nó, nó nghĩ "Anh em nhà này thật đáng sợ, nhưng mà không sao, họ cũng không có ý định làm hại mình nên cứ tạm thời ở đây vậy"






Truyện liên quan