Chương 25: Tiểu thụ
Chu Thiên Hạo nằm ở trên giường bệnh, từng miếng từng miếng cháo thịt bằm đều được anh trai đút cho ăn, nhìn chăm chú anh dường như sợ anh sẽ chạy mất.
Vẻ mặt Chu Thiên Kỳ đầy hắc tuyến lại gõ lên đầu Chu Thiên Hạo, “Nhìn anh làm cái gì, anh đã đút cậu ăn còn muốn thế nào nữa?”
Chu Thiên Hạo không nói gì, đem anh trai kéo vào lòng, mặc kệ chút cháo bị vãi ra, “ Anh, em thực sự thích anh, vẫn luôn thích anh, cho tới bây giờ vẫn không có thay đổi.” Từ trước tới nay Chu Thiên Kỳ vẫn luôn không tin là thật, lại khiến cậu nhớ lại tình cảnh ác liệt ngày trước, em trai dùng giọng điệu kiên định mà thừa nhận.
Chu Thiên Kỳ rung động trong lòng, nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa đang tiến gần, Chu Thiên Kỳ hốt hoảng ngồi dậy, giãy ra khỏi lòng của Chu Thiên Hạo, “Thật ngốc”, dữ dằn nghiêm mặt, “Nhanh ăn hết cháo đi.”
Cũng từ ngày đó, lúc Chu Thiên Kỳ ngất đi đã xảy ra nhiều chuyện không nghĩ tới.
Cảnh sát tới nhưng cũng không làm gì được cậu của Hàn Vi, ngược lại hắn gọi một cú điện thoại liền có thể khiến cục trưởng gọi bọn họ trở lại. Hắn cư nhiên có thể ra lệnh cho cục trưởng! Đây là tình huống mà mọi người không thể lường trước được. Hắn thế nhưng cuối cùng lại bỏ qua trành giành với Chu Thiên Hạo, ngoại trừ khí phách của Chu Thiên Hạo, hắn thực sự hứng thú với vẻ bề ngoài của Chu Thiên Hạo, đại khái là còn có chuyện lớn hơn khiến hắn có thể không ngờ được. Cằm của Chu Thiên Kỳ bởi vì xuất hiện một vết rách nhỏ, đầu có một chút chấn động khiến hôn mê hai ngày ra thì coi như vẫn còn có thể hoạt động bình thường trở lại. Thế nhưng Chu Thiên Hạo bị thương nặng ở cánh tay phải dẫn đến mất máu quá nhiều, vẫn cần phải xử lý hiện tại vẫn không có khả năng động đây. Còn có hắn bị người kia đá gãy mấy cái xương sườn, cũng may là không bị đâm vào trong phổi. Nghiêm trọng nhất chính là lúc đó hắn bị dùng thuốc suy nhược cơ thể chỉ có thể có sức lực tạm thời, loại thuốc này khiến Chu Thiên Hạo hiện tại vô cùng suy yếu, nhưng là tố chất thân thể của hắn rất tốt vậy nên tinh thần cùng vết thương dần dần được hồi phục.
Chuyện lần này khiến người trong nhà đều lo lắng, Chu Thiên Hạo ở bên ngoài chọc phải người không nên chọc, baba rốt cục cũng hiểu bản thân không quan tâm đến Chu Thiên Hạo đã tạo thành hậu quả xấu, sau đó liền quyết định về sau sẽ không cho hắn ra ngoài lăn lộn, thái độ đối với Chu Thiên Hạo cũng nhẹ nhàng hơn, yêu cầu hắn hoàn thành tốt nghiệp nhưng lại bị hắn cự tuyệt.
Lúc Chu Thiên Kỳ từ trong hôn mê tỉnh lại liền phát hiện Chu Thiên Hạo nằm bên cạnh nhìn sang, từ chỗ mẹ biết được hắn vẫn luôn không chịu rời đi một bước nào, thẳng đến khi Chu Thiên Kỳ khỏe mạnh trở lại còn đòi vô sỉ yêu cầu anh trai uy hắn ăn, không bằng lòng liền tuyệt thực đúng là tính thích làm ầm ĩ của trẻ con.
Mấy ngày ở chung tuy rằng Chu Thiên Hạo khiến cậu tức giận đầy một bụng thế nhưng tình cảm của hai người lại trực tiếp tăng lên. Nhìn em trai suy yếu đang nhìn mình Chu Thiên Kỳ không tránh khỏi một trận mắc cỡ, anh trai đã chú ý tới em trai quá ít rồi.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Chu Thiên Hạo tà ác lại kéo anh lại gần, “ Anh, anh có thích em không?” Đôi mắt lấp lánh không có giống trước đây âm trầm mà thô bạo. Cảm giác như được trở lại thời gian trước kia, lúc Tiểu Hạo còn đơn thuần ngây thơ.
“Mau buông tay ra, mẹ sắp tới rồi.” Chu Thiên Kỳ có chút gấp, thế nhưng cũng không dám động đậy sợ không cẩn thận sẽ động đến vết thương trên người hắn.
“Anh không trả lời em sẽ không buông tay.” Chu Thiên Hạo lộ ra răng nanh vẻ mặt lúc này chính là vẻ trẻ con của thiếu niên.
“…” Chu Thiên Kỳ cảm thấy bất đắc dĩ thế nhưng cũng không có cách nào, mẹ nếu thấy hai người bọn họ như vậy nhất định là hỏng bét, mới phát sinh chuyện kia cả nhà tuy không rõ ràng chân tướng thế nhưng cũng mơ hồ biết được là do Tiểu Hạo được người kia coi trọng. Vì vậy nếu như mẹ tiến vào thấy hắn đang ôm cậu trong ngực nhất định sẽ hoài nghi. Nghĩ tới đây Chu Thiên Kỳ đành ứng phó nói, “Được được.”
“Được, được là có ý gì?” Chu Thiên Hạo tỏ ý không hiểu, còn nâng mặt Chu Thiên Kỳ lên nghẹ nhàng sờ.
“Ừm, Anh cũng thích Tiểu Hạo.” Chu Thiên Kỳ lơ đãng trả lời, biết mình không thể nói không thích, nói không phải nhất định hắn sẽ không bỏ qua.
Lúc này Chu Thiên Kỳ mới hài lòng buông ra Chu Thiên Kỳ, tiếng mở cửa cũng vang lên.
“Tiểu Hạo ăn xong chưa ?” Mẹ đem theo một ít hoa quả cùng một hộp giữ ấm đặt tới hộc tủ bên cạnh.
“Vẫn còn đang ăn, cũng sắp xong rồi.” Chu Thiên Kỳ mạnh mẽ đút một miếng to cho Chu Thiên Hạo, thuận tiện trả thù chuyện hắn làm vừa rồi, thế nhưng Chu Thiên Hạo lại tỏ ra rất hưởng thụ, ở trong mắt Chu Thiên Kỳ thập phần khó chịu.
“Ừ ăn nhiều một chút mới nhanh khỏe.” Mẹ mở hộp giữ nhiệt bưng ra chén nhỏ bên trong, “Cơm nước xong đem thuốc xương khớp này uống vào, Tiểu Kỳ cũng phải uống ngoan nha.”
“Vâng.” Chu Thiên Kỳ trả lời, trong miệng Chu Thiên Hạo đều là cháo cũng không có cách nào lên tiếng, trên mặt bởi vì không kịp nuốt hết mà chảy ra một ít.
“Mẹ hôm nay còn có buổi họp phải tham gia, đi trước, Tiểu Kỳ con để ý Tiểu Hạo một chút, hoa quả chỗ này cũng ăn nhiều một chút.” Mẹ xem thời gian liền đứng dậy giao phó.
“Được, con sẽ chiếu cố tốt em trai.” Chu Thiên Kỳ đưa mẹ đi, đóng cửa xong liền trở lại phòng bệnh. Đây là một phòng bệnh riêng bởi vì bệnh viện trước đây cách nhà quá xa, vì vậy liền chuyển đến đây cũng gần giống với bệnh viện. Phương tiện nơi này tuy không có nhiều như bên kia nhưng coi như cũng có thể.
“Đến uống thuốc đi.” Chu Thiên Kỳ buông bát cháo, bưng lên chén nhỏ.
“Anh đến hôn em một chút trước rồi em uống.” Chu Thiên Hạo tà ác cười.
“Ngoan, uống hết đi, đây là thuốc mẹ vất vả đun.” Chu Thiên Kỳ quả thực không đoán được yêu cầu vô lại của em trai.
“Nếu không anh dùng miệng đút cho em.”
“…” Chu Thiên Kỳ đặt chén xuống, “ Uống hay không?”
“Anh, anh vừa mới nói thích em.” Chu Thiên Hạo hạ thấp thanh âm, vẻ mặt tức giận xụ xuống.
“Thế nhưng em chính là thích anh mà.” Chu Thiên Hạo lập tức nói tiếp.
“Ngoan, trước đem thuốc này uống hết, việc này để sau hãy nói, trước để anh suy nghĩ rõ rồi nói…” Chu Thiên Kỳ thở dài một lần nữa bưng lên chén nhỏ để tiến đến bên mép Chu Thiên Hạo, “Uống hết cái này mới nhanh khỏe.”
Miệng đóng chặt cuối cùng cũng hé mở, đem thuốc xương thơm mát uống vào hết.
Lau đi một vài thứ trên khóe miệng của Chu Thiên Hạo, Chu Thiên Hạo xoay người cũng uống hết chén thuốc đen đó, lại đem chén cất vào hộp giữ ấm.
Chu Thiên Hạo xem chương trình tivi trên tường tay còn lại thì liên tục đổi kênh. Chu Thiên Kỳ lúc này đang ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.
Lúc này một cái QQ tin tức truyền đến:
Tiểu Thụ: Tiểu Kỳ anh đang làm gì thế?
Tiểu Kỳ: Chăm sóc em trai.
Tiểu Thụ: Em trai anh làm sao vậy?
Tiểu Kỳ: Bị thương.
Tiểu Thụ: Vậy có nghiêm trọng không?
Tiểu Kỳ: Vẫn tốt.
Tiểu Thụ: Anh có muốn ra ngoài chơi không, em rất nhớ anh nha.
Chu Thiên Kỳ nhìn qua một chút gò má đẹp trai của em trai, cúi đầu.
Tiểu Kỳ: Em trai cần chăm sóc không đi được.
Tiểu Thụ: (nước mắt lưng tròng.) Thụ Thụ cần sự an ủi của anh nha ~~~ nếu không em đến thăm em trai anh có được không?
Tiểu Kỳ: (chảy mồ hôi.) Cũng không cần đâu, hắn không thích người lạ.
Tiểu Thụ: Vậy hắn lúc nào mới khỏe đây?
Tiểu Kỳ: Phỏng chừng là hai ngày nữa mới được xuất viện, xuất viện là không sao rồi.
Tiểu Thụ: Vậy khi đó anh ra ngoài chơi nha.
Tiểu Kỳ: Ừ.
Chu Thiên Kỳ thở ra một hơi, Tiểu Thụ này là do trước đây bởi vì sư phụ nên mới quen biết. Sư phụ chính là một cô gái hoạt bát nhanh nhẹn, hẳn là bởi vì là một thân hủ nữ… sau đó vô lương mang theo Tiểu Kỳ tiến nhập vào biển đam mỹ vô bờ bến một đi không trở lại. Cũng từ lúc đó mà trở thành sư phụ của cậu. Không ngờ rằng người sư phụ này bởi vì lo lắng cho tương lai của Tiểu Kỳ nên đã chạy đến một trang web gì đó tìm một G đến để có thể có cuộc sống hạnh phúc đối với đồ đệ nhà mình, Tiểu Thụ vừa rồi cũng chính là người đó…
P/s: Lần trước edit có thiếu một chút phần cuối mình định để chuyển sang chương mới luôn nhưng lại cảm thấy không hợp với ý tác giả nên đành bổ sung vào chương này luôn. Lại xuất hiện thêm một tiểu thụ nữa rồi giải quyết xong bé này chắc là đến lúc hai anh em họ Chu của chúng ta HE a. ^^