Chương 52: Ngoại truyện1: đêm động phòng

Trải qua 4 năm đại học, tôi đã là một cô gái trưởng thành.
Bây giờ so với trước kia thì tôi cảm thấy tôi không có gì thay đổi cho lắm, vẫn rất là bình thường
Chỉ ngoại trừ...
Tôi đã cao hơn trước, tóc cũng đã dài đến ngang lưng


Ựm... không khí trong nhà tôi bây giờ có thể nói là vui như tết ấy.
Đặc biệt là Lâm Dục Thần! Há há, bởi vì hai chúng tôi. À...ừ bởi vì hai chúng tôi sắp kết hôn a....!
Tôi đã thông báo cho Phương Thảo, Minh Anh và Thẩm Kình


Điều này phải nói Minh Anh. Thật không biết nó có xem tôi là bạn hay không!
Mà khi kết thúc kì thi tốt nghiệp nó lại chạy đi qua Mỹ du học. Qua 1 tuần sau nó mới thông báo cho chúng tôi biết
Đến nay đã 4 năm rồi... nó nói với tôi sẽ về đúng ngày đám cưới mà lại còn dẫn theo bạn trai về ra mắt nửa


Phương Thảo nó cũng có bạn trai rồi
Bộ 3 chúng tôi cuối cùng cũng đã là hoa có chủ
********
Hôm nay là đám cưới của tôi và Lâm Dục Thần...
Khách khứa cũng không đông chỉ có người thân họ hàng và một số bạn bè thân thiết của tôi và lão mà thôi


Nhã Yên Ninh cũng đến dự đám cưới ngoài ra còn dẫn theo bạn trai đến nửa
Mặc trên người bộ váy cưới trắng tinh, đứng kế bên chú rể Lâm Dục Thần đẹp trai.
Tôi không kiên nể gì mà trợn to mắt nhìn hai người đang nắm tay đứng trước mắt
"Minh Anh.... Thẩm Kình"


"Cô dâu xinh đẹp! Có cần phải làm quá lên như vậy không? Nào lại đây tao ôm một cái... Ahuheo An Di à! Tao nhớ mày lắm á!"
"An Di! Cậu vẫn không thay đổi gì cho lắm!"
Thẩm Kình nói rồi bước lên ôm nhẹ tôi sau đó trở về nắm lấy chặt tay của Minh Anh trên môi nở nụ cười hạnh phúc


available on google playdownload on app store


"Lâm An Di tôi đã tìm ra được người con gái cùng tôi đi đến suốt cuộc đời này rồi!!!"
Tôi ngớ người qua một lúc được Lâm Dục Thần nhè nhẹ vỗ vai tôi mới hoàng hồn, nhìn lão nở nụ cười
Tốt quá rồi!!!
Ai ai cũng đều tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi!!!
*******


Người ta nói sau khi kết thúc đám cưới đó chính là thời khắc quan trọng, thiêng liêng nhất
Đó chính là đêm động phòng....
Tôi ngồi trên giường, hai tay xoắn vào nhau lòng hồi hộp dữ dội. Bởi vì tôi nghe nói làm... làm cái đó rất là đau a
Tôi... tôi sợ đau!


Lâm Dục Thần từ phòng tắm bước ra. Trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, để lộ khuôn ngực săn chắc
Vừa thấy một màng này tôi liền nuốt nước miếng cái ực, chớp chớp mắt nhìn lão từ từ đến gần
Lâm Dục Thần ngồi xuống giường quay người tôi lại để tôi đối mặt với lão


Bốn mắt nhìn nhau, không biết là lão sáp vào tôi trước hay là tôi sáp vào lão trước nửa.
Mà tôi chỉ biết là hiện tại bây giờ, lão nằm trên tôi nằm ở dưới rồi.
Kể cả quần áo tôi cũng không biết từ khi nào đã bị lão lột sạch không còn một mảnh vãi


Mà... mà cái khăn tắm của lão cũng bị ném xuống đất, hiện ra trước mắt tôi là... là *cậu em* của lão
Mặt bắt đầu đỏ lên, quay đầu đi không dám nhìn lão, cánh môi run run đang định lên tiếng thì lão bất ngờ cuối xuống chặn môi tôi lại.


Nụ hôn từ nhẹ nhàng, bắt đầu chuyển sang mạnh mẽ, táo bạo, đưa đầu lưỡi vào chơi đùa với cái lưỡi của tôi
Lâm Dục Thần khẽ di chuyển tay vuốt ve từ eo lên sau đó áp bàn tay lên bầu ngực khẽ nhấn xuống
"Ư.... đau đấy!"
Tôi thở khó nhọc, vặn vẹo người nhăn nhăn mặt nhìn lão


Lâm Dục Thần không nói gì chỉ nặng nề khẽ cười sau đó thì cuối xuống ngặm lấy đỉnh ngực dịu dàng gặm cắn, ʍút̼ vào
"Ưa...." Gì đây? Sao lại cảm giác khó chịu thế này
Tôi vòng tay ôm lấy cổ của lão thở hắt ra
"Này! Thật là khó chịu! Anh có biết không?"


Nghe vậy Lâm Dục Thần ngước lên trầm tĩnh, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi, nhẹ giọng nói
"Anh vào nhé!"
"Khoan! Khoan! Lâm Dục Thần... em, em nghe nói lần đầu tiên làm... làm chuyện này rất đau lắm phải không?"
Mặt mài đổ đầy mồ hôi, tôi lí nhí hỏi lão
"Sẽ không có đau đâu!"
"Thật không"
"Ừm....!"


"Thật"
"Thật! Vậy anh vào nhé?" Lâm Dục Thần người cũng đầy mồ hôi, khẽ hắng giọng chớp mắt cười nói
"Ừ...ừ! Vào đi!!!"
Một phút sau......
"Á..... Đau! Khốn kiếp... Lâm Dục Thần anh dám lừa tôi Mau... anh mau cút ra cho tôi!!!"
Nước mắt chảy ra, tôi tức giận hét lên


Mẹ kiếp! Đau đến muốn ch.ết vậy mà lại nói không đau.
Đồ lừa đảo
"Không! Anh bây giờ không cút ra được. An Di em ráng chịu thêm một chút nửa nhé?"
"Không cút được cũng phải được! Ahuhu mẹ ơi cứu con!!!"
"Thật sự là anh cút không được mà! Ngoan! Một lát nửa sẽ không đau nửa đâu"


Lâm Dục Thần thở hắt ra, rồi bất đầu từ từ khẽ luân động...
Hai cơ thể đầy mồ hôi quấn quýt bên nhau
Cũng rất nhanh trong căn phòng đó vang lên tiếng thở gắp, tiếng thở dốc đầy mị hoặc
Ps: Thôi rồi!!! Ai cứu với linh hồn của ta với ><






Truyện liên quan