Chương 1: Đại Hoang
Tên tôi là Lâm Nguỵ Mai, năm nay tôi 20 tuổi, trước tôi còn có một thằng anh trai tên Lâm Nguỵ Tà nữa, khoảng cách giữa bọn tôi là 5 năm và cũng thật buồn cười, thời gian này của 5 năm trước tôi đã phải gánh một nỗi đau mà hiếm có đứa trẻ nào tầm tuổi ấy phải chịu.
5 NĂM TRƯỚC
- Mẹ ơi!! Anh Nguỵ Tà lại say nữa rồi!!
Mẹ tôi lật đật chạy ra đỡ anh với vẻ mặt lo lắng, bố tôi đã mất từ lâu, mẹ thì hiền lành lại ít nói nên khó có thể quản được con cái và anh trai tôi sinh hư như thế đấy.
- Buông ra!! Bà đừng có động vào người tôi!!
Nói rồi anh vung mạnh tay làm mẹ tôi ngã đập đầu xuống đất, máu từ đó chảy ra làm tôi sợ hãi khóc ầm lên rồi điên cuồng gọi mẹ, nhưng đáp lại chỉ có tiếng lè nhè của thằng anh.
- Còn mày, hôm nay tao sẽ cho mày biết kết quả của việc nói hỗn với tao là gì.
Và anh đã làm một việc mà không có thằng anh trai tốt nào dám làm, thậm chí còn không dám nghĩ tới, đó là cưỡng bức chính đứa em gái ruột của mình ngay trước mặt người mẹ mà anh đã xô ngã.
- Bây giờ cưng chỉ là của mình anh thôi, đừng bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài mà hưởng thụ tuổi xuân nữa nhé.
Sau đó 2 năm mẹ tôi cũng mất và Nguỵ Tà không phải chịu bất cứ hình phạt nào từ pháp luật cả.
Gia sản mà bố mẹ để lại chẳng hiểu làm thế nào mà anh có thể dùng nó để xây dựng một cái cơ ngơi to nhất nhì cái đất Trung Quốc này.
***
Tôi hiện đang là nhân viên bán hàng của một cửa tiệm quần áo khá lớn.
- Mai, em ra móc lại đồ khách vừa thử đi.
- Vâng.
Tôi đứng dậy một cách nặng nề bởi những vết bầm tím trên người, cứ mỗi lần có gì đó không vừa ý với bên đối tác là anh lại lôi tôi ra mà hành hạ.
- Lại nữa kìa, hôm nay đi Ferrari đỏ đấy!!
Cả đám nhao nhao ra trước cửa, ngày nào cũng vậy, chưa đến giờ tan làm mà Nguỵ Tà đã sai người tới bắt tôi về, chẳng hiểu để làm gì nữa, phải chăng anh ta muốn tôi nghe thấy tiếng rên của mấy đứa con gái hư hỏng anh ta dẫn về.
- Mai về đi em, người nhà tới đón rồi kìa.
Tôi ngó ra, lần này bước xuống xe là Nguỵ Tà chứ không phải thằng vệ sĩ mặt mày bặm trợn nào nữa.
- Xin phép cho tôi đón em gái về nhé.
Tôi run sợ nhìn bản mặt của anh, hôm nay chắc lại cãi cọ gì đó với khách hàng hay sao mà đôi lông mày cứ nhíu lại.
- Em về đây, chào mọi người.
Trước mặt thiên hạ Nguỵ Tà luôn là một thằng đàn ông mà bao người mơ ước, nhưng đâu ai biết được bản chất thật của anh ta là như thế nào.
Tôi nhìn sang đồng hồ, mới có 3h chiều, bình thường phải 4h anh mới bắt tôi về cơ mà.
- Hôm...hôm nay sao anh đón em sớm thế?
- Thích, có được không?
Tôi khó chịu ra mặt, đánh liều hỏi.
- Có phải anh cố tình bắt em về để xem trò chơi ȶìиɦ ɖu͙ƈ giữa anh và con bé ngáo đá nào nữa không vậy?
Nguỵ Tà chẳng nói gì mà cứ đi tiếp, tôi chỉ biết là khoé môi anh ta hiện lên một nụ cười khinh bỉ.
Về đến trước cửa nhà, tôi bảo anh ấy dừng lại.
- Em không muốn vào.
Rồi định mở cửa xe bước xuống thì bị giữ tay lại, tôi không dám phản kháng vì không biết nếu chống lại thì hậu quả sẽ như thế nào.
- Hôm nay...anh muốn nghe tiếng rên của em.