Chương 17: Chịu thua
- Đợi đến lúc cậu nhận ra tình cảm của mình.
Tôi bất ngờ đến rơi cả đôi đũa đang cầm trên tay, trong một khoảnh khắc bối rối tôi cúi xuống nhặt đũa, Minh Hạo tiến đến và đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ.
- C...cậu làm cái gì thế?!
Tôi bất giác lùi lại đằng sau, bây giờ trước mắt tôi không phải là Minh Hạo nữa mà là một người khác, một con người với ánh mắt thèm khát pha chút tức giận, đôi môi cậu ấy khẽ cong lên tạo thành một nụ cười gượng ép.
- Cậu nói mình nên làm gì hả Mai?
Giơ đôi đũa đang cầm trên tay thành hình chữ X, ánh mắt của Minh Hạo làm tôi cảm thấy không hề thoải mái.
Tình cảnh bây giờ rất là khó xử khi tôi vẫn ngồi dưới đất còn Minh Hạo thì chống hai tay như muốn đè cả người cậu ấy lên người tôi, môi cậu ấy mấp máy vài từ gì đó nhưng tôi không nghe rõ.
Chỉ đến khi tôi yêu cầu Minh Hạo nói lại.
- Cậu nói mình nên làm gì khi anh trai cậu vắng nhà?
Sự hối hận dần nổi dậy bên trong suy nghĩ của tôi.
Minh Hạo à, vậy cậu nói mình nên làm gì khi cậu cứ như thế này?
Tôi cố tránh ánh mắt của cậu ấy càng lâu càng tốt nhưng Minh Hạo thì không, mắt tôi đưa đi đâu là mặt cậu ấy đưa tới đó.
- Cậu muốn thử vị ngọt của một người đầu bếp không?
- K...không, mình muốn đứng lên.
Minh Hạo thở dài rồi kéo tôi đứng dậy, không để tôi nói thêm lời nào cậu ấy nhặt đôi đũa và bát mì tôi đang ăn dở đổ thẳng vào thùng rác. Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy với vẻ mặt ái ngại, nửa muốn nói gì đó nhưng nửa lại không dám.
Minh Hạo lên tiếng, vẫn là bóng lưng ấy, vẫn là con người ấy nhưng cách nói chuyện lại vô cùng khác.
- Tôi có thể nhường anh trai cậu mọi thứ.
Ngừng lại như để lấy hơi, cậu ấy hạ thấp giọng.
- Nhưng trừ cậu ra.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không muốn nghe nữa nhưng có ích gì khi Minh Hạo thậm chí còn không quay mặt về phía của tôi.
“Rầm”
Minh Hạo đập thật mạnh xuống bàn khiến tôi giật mình đến mức mắt đã bắt đầu rơm rớm, cậu ấy nói lớn.
- Tại sao tôi lại không thể thoát ra khỏi hình bóng của cậu hả Mai? Tại sao cậu có thể chà đạp lên tôi như thế?
Cậu ấy quay mặt lại, nếu có thể dùng phép so sánh thì tôi chỉ có thể nói rằng đống nước mắt rơm rớm của tôi chỉ bằng 1/1000 hai hàng nước mắt chảy dần trên khuôn mặt của Minh Hạo.
Minh Hạo cắn môi cười nhạt rồi tiến tới đặt tay lên đôi vai đang run rẩy vì sợ hãi của tôi.
- Đừng khóc, nhìn mình đây.
Tôi ngước mắt lên nhìn, có thể tôi không khóc vì sợ lời to tiếng của Minh Hạo nhưng khi thấy cậu ấy khóc tôi đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt của bản thân mình.
- Xin lỗi vì đã lớn tiếng nhưng mình thật sự muốn nói điều này với cậu.
Đây là lần đầu tiên và có thể sẽ là lần cuối cùng Minh Hạo nhìn vào mắt tôi khi cậu ấy muốn nói điều gì đó quan trọng.
- Đi với mình, nhé?
- Đi, là đi đâu?
- Đi khỏi nơi này, đi đâu cũng được miễn là cậu muốn.
Trong ánh mắt và lời nói của Minh Hạo không có một chút đùa cợt nào cả, tôi nhìn xung quanh, căn nhà này và người chủ của nó đã chèn ép Minh Hạo quá nhiều nên tôi cũng không thấy lạ khi cậu ấy muốn rời đi.
Nhưng tại sao lại muốn tôi đi theo.
- Mình có thể không giàu có như anh trai cậu nhưng ở với mình cậu sẽ được hạnh phúc, mình hứa đấy.
Tôi nhìn thẳng vào mắt của Minh Hạo.
Tôi đã tồi tệ như thế đấy.
Tôi không biết người ngoài sẽ nhận xét một đứa em gái bỏ lại người anh đang bị bệnh của mình và chạy đi cùng với một người đầu bếp như thế nào, bỏ lại người anh đã vì mình mà làm tất cả. Nhưng ít ra ở cạnh Minh Hạo tôi sẽ luôn có cảm giác an toàn.
Tôi đã hi vọng ở trong lòng một chút khi tay của tôi bỗng dưng khựng lại khi xếp từng món đồ lên xe, nhưng hi vọng bé nhỏ ấy đã dập tắt khi chiếc nhẫn được đeo trên ngón áp út đã bị chính tôi tháo ra và đặt lên bàn làm việc của Ngụy Tà.
Tôi đã có thể lật mặt nhanh tới mức nào khi vừa mới hôm trước cười nói với anh ấy, nhưng hôm nay lại leo lên xe của một người khác để rời đi.
Minh Hạo thậm chí còn không viết giấy nghỉ việc để lại cho anh trai tôi.
Nhìn lại ngôi nhà lần cuối trước khi rời đi, những người giúp việc chỉ biết đứng nhìn chúng tôi chứ không ai dám nói gì.
Phải rồi, họ nói được gì cơ chứ khi trong lòng họ hình ảnh của tôi lúc nào cũng là trên hết, ít ra Ngụy Tà cũng đã từng nói với họ như thế. Anh nói sao thì nó là như vậy, không ai dám ý kiến.
Anh trai tôi đã không thể trở thành bạn trai của tôi được nữa rồi.