Chương 2: Hàng xóm là một anh cơ bắp?!
*Mẹ tôi nói lần đầu tiên đến một thành phố mới để học hành, thời gian mới tới phải tập thích ứng với hoàn cảnh, cho nên tôi đến chỗ anh tôi sớm trước một tuần lễ. Cư xá chỗ này cái gì cũng tốt, chỉ là thói quen xử lý rác nơi này thì không hề tốt chút nào, xe rác mỗi buổi sáng sáu giờ rưỡi và buổi chiều năm giờ rưỡi đến thu gom rác thải. Buổi sáng sớm như vậy, còn chưa rời giường, còn lúc buổi chiều, mọi người vẫn chưa về đến nhà.*
*“Tại sao không đi vứt buổi chiều, mà nhất định bắt mình vứt vào buổi sáng chứ? Hèn gì bảo mình đi vứt rác, sáng sớm thế này đã có ai thức dậy đâu? Mấy đống rác này không biết ổng tích mấy ngày rồi, lại còn dùng cái loại túi rác cỡ đại nữa chớ.” Tôi kiễng chân, ra sức nhấc cái túi rác ném lên xe, cố gắng mấy lần cũng không có lần nào thành công, mắt thấy tay càng lúc càng mỏi, túi rác sắp sửa đổ ập lên người tôi. Lúc này từ phía sau tôi vươn ra một bàn tay thật lớn, dễ dàng ném túi rác lên xe, thuận tay nhấc luôn cái túi rác lớn bằng nửa người tôi dễ dàng ném lên nốt.*
*“Cám, cám ơn!” Tôi quay lại nhìn chủ nhân của bàn tay to kia, nhưng chỉ thấy một cặp ngực lớn. Thật là cặp cơ ngực đúng bự a!!!! Tôi không cầm nổi lòng nuốt nuốt nước miếng. Ngẩng đầu lên mới khó khăn thấy được mặt của anh này, một gương mặt rất bình thường, một cặp lông mày đen đậm, một đôi mắt sáng ngời khiến cho cả khuôn mặt sáng chói lên không ít, mới giúp ảnh không bị biến thành người qua đường A. Cơ mà nhìn cả thân cơ bắp căng phồng này, cũng khó mà khiến cho người ta không để ý đến. Vừa cao vừa tráng, thật sự rất ư là cường tráng, không phải là loại chỉ có khung xương lớn hay là cả người chồng chất bắp thịt cỡ bự kia đâu. Cái bo đỳ này, chắc là chỉ có người trong giới đấu vật mới sánh nổi thôi ấy nhỉ! *
*Chủ nhân của đôi mắt sáng rực cười với tôi rồi chạy đi. Lúc này tôi mới phát hiện thì ra ảnh đang mặc một bộ đồ vận động gọn gàng, trên cổ còn quấn cái tai nghe, thì ra là chạy bộ sáng sớm sao? Tôi nhìn chằm chằm ảnh một đường chạy xa, ừ, cái mông cũng vừa bự vừa vểnh.*
*Trở về phòng, tôi lập tức cầm lấy di động lên mạng, tìm khuê mật Hồng Tử: “Hồng Tử, Hồng Tử, cậu biết buổi sáng tớ gặp phải gì không?”*
*Gửi xong tin nhắn này, tôi vẫn luôn canh me bên cạnh cái di động, ngày hôm qua vừa lúc giáo sư tìm ông anh tôi tới trường, hình như là bận làm một đề tài gì đó, gần đây ổng cũng không về, cho nên không còn ai quản tôi nằm bẹp trên giường bao lâu.*
*Đợi hai tiếng đồng hồ, sắp tới chín giờ, Hồng Tử mới chậm chạp trả lời một câu: “Làm cái quái gì vậy, đại tiểu thư à, sáng sớm như vậy đã gửi tin nhắn, tớ bây giờ còn đang nằm trên giường đó! Cậu gặp phải cái gì? Diễm ngộ chắc?”*
*“Không tính là diễm ngộ, cơ mà cũng không khác lắm!” Tôi hưng phấn trở lại, “Tớ gặp được cường thụ trong mơ của tớ đó, đúng chất cường thụ nha, cơ bắp nè, cái mông nè, màu da nâu đen nè, cơ bắp dưới ánh nắng sáng sớm có thể tỏa sáng á!”*
*“Chùi nước miếng của cậu đi, tớ thấy cậu sắp không được bình thường rồi.” Hồng Tử ghét bỏ trả lời tôi.*
*“Sao cậu biết tớ chảy nước miếng vậy? Không đúng, nói tiếp đến cuộc diễm ngộ sáng nay đi, tớ thấy ảnh có vẻ như đang chạy bộ buổi sáng, nói như vậy sau này mỗi sáng sớm tớ đều có thể gặp được ảnh rồi? Không biết ảnh có bạn trai bạn gái gì không…” Tôi nhanh chóng gõ chữ gửi cho Hồng Tử.*
*Hồng Tử lại khá lạ im lặng với sự hưng phấn của tôi: “Trời cao vẫn rất công bằng, một ông anh trai hoàn mỹ như thế, lại có vết nhơ lớn là con em gái. Rồi rồi, làm hủ nữ gì đó, hủ nữ thì hủ nữ đi, lại còn thích cái khẩu vị nặng như vậy. Cho nên, gặp được cường thụ trong mơ, có phải là muốn phối với một mỹ công trong mơ nữa đúng không?”*
*“Hồng Tử cậu thật là hiểu tớ mà. Nhưng mỹ công có thể hợp với cường thụ tốt như vậy vẫn không tìm ra được.” Tôi có chút tiếc nuối trả lời.*
*“Mỹ công trong mơ của cậu, chẳng lẽ không phải là anh của cậu sao? Anh của cậu còn chưa phải là đại mỹ nhân chắc? Gom được một đôi như vậy, mơ ước nhân sinh của cậu sẽ thành hiện thực còn gì!” Hồng Tử trêu chọc nói.*
*“Sao lại nói vậy? Tớ không có YY anh trai ruột của mình đâu nha. Tớ cũng có điểm dừng của mình, được chứ? Mặc dù ổng là một đại mỹ nhân, nhưng nếu có một ngày ổng hẹn hò với con trai, tớ vẫn thấy không được tự nhiên. Tớ không biết thế này tớ có tính là ngụy hủ hay không nữa.” Tôi hơi rối rắm.*
*“Được rồi, thật không hiểu nổi suy nghĩ của cậu mà.” Hồng Tử thỏa hiệp, không trêu chọc tôi nữa.*
*Buổi sáng mấy ngày sau, tôi cố ý quanh quẩn mấy lần chỗ xa rác, nhưng không gặp được anh cơ bắp lúc trước, tôi cảm thấy có chút mất mác. Trong một buổi sáng tiếp tục mất mác, thế nhưng tôi lại gặp được ảnh ở trong thang máy, tôi kinh ngạc trừng trừng nhìn ảnh, ảnh thì cười cười với tôi: “Em thuê trọ ở đây à?” *
*“Vâng, vâng ạ, em, em ở, tầng 6.” Tôi thât muốn cho mình một bạt tai, sao lại căng thẳng vậy chứ.*
*“Anh cũng ở tầng 6, nói vậy thì chúng ta là hàng xóm rồi. Sao lúc trước anh chưa từng gặp em vậy ta?” Đối với sự căng thẳng đến cà lăm của tôi, ảnh lại thể hiện rất hào phóng, hơn nữa người cũng rộng rãi.*
*“À à, em mới chuyển đến, ở cùng với anh trai.” Khu trọ hạng sang này, một tầng chỉ có hai hộ gia đình, ảnh xem như là hàng xóm đối diện với chúng tôi rồi. “Anh trai em ở đây được thời gian ngắn rồi.”*
*“Khó trách anh đã nói nhà đối diện có mỹ nữ mà anh cũng không biết. Có điều anh của em hình như rất ít ra cửa đúng không? Anh chưa từng gặp anh em.” Tôi đột nhiên phát hiện ảnh rất thích cười, những lời này ảnh cũng cười nói. Mặt mũi giương lên, tôi thế mà cảm thấy một người đàn ông khỏe mạnh như vậy lại thật đáng yêu.*
*“Ừm… Có thể là thời gian ra cửa của hai người không giống nhau, ảnh lại thường xuyên ở trường nữa.” Tôi suy nghĩ một chút, đáp.*
*“Đến rồi, bên này là nhà anh, rảnh thì ghé qua ngồi chơi một chút nhé! Chu Húc Hùng, anh lớn hơn em, em có thể gọi anh là anh Hùng.” Ảnh vừa chỉ tay nghiệm chứng mở cửa, vừa quay đầu nói với tôi.*
*“Vâng. Em tên là Hàn Tĩnh Mân.” Tôi ngay lập tức giới thiệu về mình.*
*Thật tốt quá, thì ra là hàng xóm, thật là vui, thật là phấn khích, sau này còn có một đống cơ hội có thể tiếp cận rồi.*
*“Mày đang mờ ám cái gì ở đó đó?” Giọng nói của ông anh đột nhiên vang lên từ phòng khách, tôi mới phát hiện ra anh tôi thế mà đang ở nhà. Không ổn rồi, mới vừa nãy nhất định lộ ra vẻ mặt hám zai rồi.*
*“Không có…” Lời còn chưa nói hết, trong nháy mắt thấy ông anh tôi, đầu óc của tôi lập tức trống rỗng.*