Chương 6: Chú gấu đáng thương đầy nghị lực

*Ngày hôm đó, sau khi Chu Húc Hùng khóc lóc rời khỏi nhà tôi, thì không thấy xuất hiện ở nhà tôi nữa, buổi sáng đi vứt rác cũng không thấy ảnh. Đang lúc tôi hoài nghi có phải ảnh đau lòng đến độ sắp dọn nhà rồi không, tôi thế mà gặp được ảnh trong thang máy, đúng lúc chỉ có hai người bọn tôi.*


*Bầu không khí có chút lúng túng, tôi thừa dịp ảnh không chú ý, nghiêng đầu cẩn thận quan sát ảnh, hình như có hơi gầy đi, câu này không thể xác thực được, cơ bắp khắp người ảnh đâu có dễ gầy đi, có thể thấy là thịt trên mặt có giảm đi chút ít, râu ria lởm chởm, cả người tỏa ra sự gợi cảm chán chường.*


*“Anh sẽ không buông tay đâu.” Lời nói không đầu không đuôi này thình lình nhảy ra từ miệng ảnh, ánh mắt quay lại nhìn tôi lóe lên ánh sáng kỳ quái.  *
*“Hở?” Tôi sợ hết hồn, nhưng lại say đắm đôi mắt ảnh, không thèm ngẫm nghĩ ảnh nói cái gì.*


*“Anh biết hai người sợ anh không ch.ết tâm, muốn cắt đứt hy vọng hão huyền của anh, sắp xếp nói dối gạt anh chuyện chị em là nam. Nợ người ta rất nhiều sao? Hay là sợ vi phạm điều lệ? Không cần sợ, anh có tích lũy được rất nhiều tiền cưới vợ, hơn nữa anh còn đánh nhau rất giỏi. Sau này anh sẽ vô cùng thương yêu chị em, sẽ không ghét bỏ cổ từng ở bên cạnh người khác.” Chu Húc Hùng càng nói càng hạ quyết tâm, ngay cả ngữ điệu cũng kiên định: “Anh vẫn sẽ đến nhà em nữa.”*


*Tôi nghe đến mà sửng sốt, còn chưa kịp giải thích tiếp với ảnh, ảnh đã vào trong nhà ảnh rồi. Tôi về đến nhà, không thể làm gì khác hơn là tìm anh tôi thương lượng, anh tôi rất thản nhiên: “Hắn muốn tiếp tục thì cứ tiếp tục đi, anh sẽ chứng minh với hắn.”*


*Mấy câu nói này làm tim tôi ngứa ngáy, thật muốn biết anh tôi sẽ chứng minh như thế nào. Anh tôi không nói gì thêm nữa rồi đi, tôi chỉ hỏi được anh tôi tại sao không được để cho mẹ tôi biết ổng mặc đồ con gái, còn cả chuyện hùn vốn mở quán rượu nữa.*


available on google playdownload on app store


*“Mẹ rất văn minh, cũng sẽ không mắng anh, tại sao lại không cho em nói, anh càng không cho em nói, em càng muốn nói thẳng với mẹ.” Tôi trề môi với ổng lầm bà lầm bầm nói.*


*“Không được là không được, anh không muốn mẹ nhúng tay vào cuộc sống riêng tư của anh, anh đã thành niên rồi, làm cái gì cũng không nhất thiết phải thông báo với mẹ. Anh cũng đã theo ý của mẹ theo học chuyên ngành mẹ muốn anh học rồi, còn có thể làm gì nữa đây?” Anh tôi bực dọc gãi gãi mái tóc.*


*Giờ thì tôi mới phát hiện thì ra là giữa ông anh với mẹ không phải hòa bình như vậy, cũng có chút mâu thuẫn nhỏ. Chắc là ông anh sợ mẹ không đồng ý với ổng đi!*


*Trừ việc đi học, tham gia hoạt động câu lạc bộ, thời gian còn lại tôi đều ở nhà chờ Chu Húc Hùng đến tìm cửa, dù sao lỗi là ở tôi, tôi muốn đền bù thật tốt cho trái tim thiếu nam bị thương của ảnh. Kỳ quái là thời gian ở nhà của anh tôi cũng tăng lên, theo như lời của ổng, ổng cũng có trách nhiệm, ổng muốn chịu trách nhiệm, chứng minh mình là một thằng đàn ông.    *


*Qua một tuần, tôi cho là chắc ảnh không có dũng khí tới cửa rồi, ảnh thế mà tìm tới cửa. Vừa mới mở cửa ra, đã thấy Chu Húc Hùng mang theo một con búp bê lớn, trong tay nó còn cầm theo một đóa bách hợp, thấy tôi nhìn chằm chằm vào hoa bách hợp còn giải thích nói: “Anh cảm thấy chỉ có hoa bách hợp, mới xứng với vẻ đẹp thuần khiết của chị em.”*


*“Là Húc Hùng đến sao? Vừa mới làm xong bữa tối, đi vào cùng ăn đi!” Anh tôi mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây đen, nụ cười thoải mái tựa như ánh sáng rực rỡ mùa hè, thứ khó hiểu duy nhất chính là cái tạp dề màu hồng trong suốt viền lụa trên người.*


*“Bùm!” Mặt của Chu Húc Hùng thoắt cái đỏ rực.*


*Ở trên bàn cơm, Chu Húc Hùng vùi đầu vào ăn, anh tôi thì không ngừng gắp thức ăn cho ảnh, mỉm cười nhìn ảnh. Tôi phảng phất có thể thấy được hai cái sừng ác ma mọc ra trên đầu anh tôi, hình như anh tôi sắp sửa làm ra chuyện lớn gì đó, trời cao phù hộ cho Hùng Hùng bình an. Nhìn nụ cười ôn nhu đến có thể chảy nước của ông anh hiện tại, tôi nhớ tới khi còn bé mỗi lần anh tôi cười như vậy với tôi, chính là lúc tôi chịu tiếng xấu rồi bị đánh thay cho ổng.*


*Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đến phòng khách uống trà, còn thưởng thức cả hai món đồ ngọt mà anh tôi và Chu Húc Hùng tự làm riêng. Anh tôi sở trường làm bánh ngọt, Húc Hùng thì giỏi làm bánh bích quy, việc cùng yêu thích đối với chuyện nghiên cứu các món ngọt khiến cho đề tài của hai người đạt thành nhất trí. Hai người nói chuyện rất sôi nổi, bản thân tôi cứ như thể là người thứ ba ấy, không thể làm gì khác hơn là ngồi một góc nhét bánh bích quy cái này nối tiếp cái kia vào trong miệng. Nói chặp, anh tôi lại hỏi về vấn đề liên quan đến giới tính của mình. Chu Húc Hùng tỏ vẻ không hề để ý tới chuyện anh tôi cho rằng giới tính của mình là gì, ảnh vẫn tình thâm thắm thiết với anh tôi, xem ổng là một nữ sinh tốt. Hay quá nha, ảnh vẫn cho rằng anh tôi là nữ. Nụ cười ôn nhu như nước hồi ở trên bàn cơm lại hiện lên trên mặt của anh tôi, ổng kéo Chu Húc Hùng đi vào trong nhà vệ sinh.*


*“Ầm!” một tiếng đóng cửa lại luôn.*


*Qua một hai phút, thì thấy Húc Hùng mặt đỏ dữ dội, ánh mắt trống rỗng xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh, cả người y như bốc khói từ nhà vệ sinh cứng ngắc đi tới cửa, trên đường đi còn đụng ngã con búp bê đặt bên cái TV, hai cái chén cạnh bàn, đập đầu vào cái tủ giày cạnh cửa, mất hồn mất vía rời khỏi nhà tôi.     *


*“Anh này, anh làm cái gì vậy?” Tôi tò mò hỏi anh tôi.*
*“Không có gì, chỉ là chứng minh giới tính của anh một chút.” Anh tôi nghiêng người dựa vào cửa phòng vệ sinh, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cánh môi.*


*Tôi vừa lúc hình như còn thấy anh tôi kéo khóa quần lên. Tôi phát hiện ra chuyện gì ghê gớm sao? Nhưng mới một hai phút cũng đâu làm ra được chuyện gì đâu!*
*Tôi đem chuyện buổi tối nói với Hồng Tử, Hồng Tử lập tức đưa ra kết luận: “Anh của cậu ăn Hùng Hùng rồi!”*


*“Không thể nào. Anh tớ với ảnh chỉ ở trong phòng vệ sinh được một hai phút.” Tôi nói nghi vấn của tôi ra, “Chủ yếu là anh tớ còn ɭϊếʍƈ môi kìa, thật sự rất khiến người ta hoài nghi ổng đã làm chuyện gì rồi.”*
*“Chắc không phải ảnh hôn lên chứ?” Hồng Tử nói.*


*Kết quả là tối đó trong đầu tôi phát đi phát lại toàn là hình ảnh anh tôi hôn Chu Húc Hùng. Thật quá xúc động, mỹ công cường thụ trong hiện thực, y chang như lúc trước Hồng Tử nói vậy, thực hiện giấc mộng của tôi. Xem người ta xuất quỹ gì gì đó hoàn toàn không có tí cảm giác gì, vẫn có thể tiếp nhận được, nhưng giờ người đó là anh tôi a, sâu trong tâm tôi vẫn tiếp nhận chuyện ổng là trai thẳng, dù sao từ nhỏ đến lớn đều vẫn nghĩ như vậy. Aish, tôi nên làm gì bây giờ.*






Truyện liên quan