Chương 2: Ra ngoài tìm khiến thức ăn

Dung gia là một căn nhà hai tầng rộng lớn, xung quanh có đầy đủ thiết bị bảo vệ, trốn trong nhà vô cùng an toàn, nhưng đáng tiếc thức ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, chỉ đủ cho hai người chống đỡ không đến một tuần.


Bị nhốt ở nhà tới ngày thứ năm, Dung Ân Ân cuộn mình thành một đoàn nhỏ, nhạy cảm ngửi được mùi cháo yến mạch. Dung Dật Thần đẩy cửa phòng đi vào, ngồi xổm xuống đem cháo yến mạch đưa tới trước mặt Dung Ân Ân, hai mắt Ân Ân sáng rực lên, bưng bát cháo yến mạch uống ừng ực một hơi, cháo bị pha loãng nên rất nhạt nhưng vào lúc này nó lại là thứ thức ăn ngon nhất.


Ân Ân uống được phân nửa bát thì phát hiện ra sắc mặt anh trai đã trắng bệch, hai mắt chăm chú nhìn mình húp cháo. Ân Ân loạng choạng đem nửa bát cháo còn lại đưa về phía anh trai.
" Anh hai, anh cũng uống đi..."
Dung Dật Thần lắc đầu đứng lên. " Anh uống rồi, Ân Ân uống hết đi".


Ân Ân nghe xong lời nói anh trai, mới yên tâm đem bát cháo yến mạch uống hết sạch.


Dung Dật Thần đóng cửa phòng lại đi ra bên ngoài, cả người không chút sức lực dựa vào tường, kỳ thực đã hai ngày nay anh chưa ăn gì, còn dư chút ít yến mạch, toàn bộ đều nấu cho em gái ăn, không thể lại ở nhà chờ ch.ết, phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn bằng không ở trong nhà cũng sẽ ch.ết vì đói.


Dung Dật Thần lấy từ trong tầng hầm ra một thanh kiếm dài, mang thêm một con dao nhỏ đặt trong túi, trên lưng đeo túi quân dụng đi ra. Qua cửa kính liền nhìn thấy ba con zombie, đạn không còn nhiều, Dung Dật Thần đành phải nghĩ cách ứng phó, mở cửa phòng chạy ra ngoài, dùng dao nhỏ cắt cổ con zombie gần cửa, cầm súng lục bắn ch.ết hai con còn lại, anh mở cửa xe đang định ngồi lên, đột nhiên nghe được giọng nói của em gái.


available on google playdownload on app store


" Anh hai, anh phải ra ngoài sao?"
Dung Ân Ân ôm thỏ bông, nhìn thi thể đầy máu trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn trắng bệch. Dung Dật Thần phất tay một cái, lạnh lùng nói.
" Nhanh vào nhà, đóng cửa lại cho kỹ, tuyệt đối đừng đi ra ngoài"


Ân Ân vùi mặt vào thỏ bông, yếu ớt nói. " Có một chú cả người đầy máu đứng ở trên ban công, thật đáng sợ ..."


Ý thức được có zombie bò vào lầu hai, Dung Dật Thần bật người chạy lên trên lầu cầm dao cắt cổ con zombie, nhìn gian phòng của em gái đã đóng cửa, con thỏ bông nằm trên tấm thảm, cho rằng em gái đã về phòng ngủ, thật nhanh ngồi lên xe jeep phóng đi.


Qua một số đường lớn bị những chiếc xe bỏ hoang chặn lại, có vài zombie lang thang trên đường, Dung Dật Thần thực sự không vòng qua được liền trực tiếp tông thẳng vào những con zombie cản đường. Nơi có nhiều thức ăn nhất đương nhiên là siêu thị, Dung Dật Thần sau khi xuống xe, thấy ghế sau tấm thảm đen đang phủ lên một vật, đành mở cửa xe chui vào, anh híp mắt lại, xốc tấm thảm đen lên.


" Ân Ân sao em trốn trong xe, không phải kêu em ở nhà đợi sao?"
Đang co người nằm, bị anh trai phát hiện ra, Ân Ân đành ngồi dậy, khó chịu xoa bóp phần eo.
" Anh hai, thắt lưng em đau ..."
Dung Dật Thần hít vào một hơi. "Không được lảng sang chuyện khác, ở đây rất nguy hiểm, không phải chỗ em nên tới"


Dung Ân Ân nhỏ giọng thì thầm." Nhưng em không yên tâm để anh đi một mình"
Dung Dật Thần vừa bực mình lại vừa buồn cười. "Không cần lo lắng cho anh, anh đối phó được, em ở bên ngoài rất dễ gặp chuyện không may, trái lại còn mang thêm phiền phức cho anh hai"
Ân Ân uỷ khuất cúi đầu "Anh hai, em sai rồi"


Dung Dật Thần đóng cửa xe, gõ lên cửa sổ một cái.
" Ngồi yên trong xe, chờ anh hai quay lại"
Ân Ân khéo léo gật đầu, nghiêng người nhìn về phía sau anh trai. " Anh hai, phía sau anh có người"


Dung Dật Thần nhanh nhẹn quay đầu lại,giơ súng bắn ch.ết con zombie đánh lén, dặn dò em gái phải chú ý cẩn thận, rồi sau đó chạy thẳng vào cửa lớn của siêu thị.






Truyện liên quan