Chương 46: Cùng sống cùng chết
Edit: TrangQA830810
Dung Ân Ân dựa theo lời anh trai, đẩy chiếc tủ chặn lấy cửa phòng, mà một bên Dung Dật Thần không muốn em gái nhìn thấy máu tanh nên lấy tấm chăn xé ra một ít vải bông, tạm thời băng kín vết đạn bắn trên bắp đùi, để ngừa lúc di chuyển vết thương rách ra chảy máu
Lúc này dưới lầu truyền đến âm thanh cảnh giác chói tai, Dung Ân Ân tiến đến bên cửa sổ cẩn thận quan sát, kích động nói với anh trai
" Anh hai, em thấy anh Du và hai người kia "
Dung Dật Thần nghe vậy chân mày hơi giản ra, khẽ cười nói " Sớm biết ba tên đó sẽ không có việc gì "
Trên đường đi ba người gặp không ít bọn zombie hư thối, cũng may thân thủ Du Dặc nhanh nhẹn, động tác của anh Lỗi lại rất mạnh mẽ, Vương Nhược Hi miễn cưỡng cũng có thể chiến đấu, ba người từ trong nguy hiểm chạy thoát ra bên ngoài
Bất quá lúc bọn họ chạy vào trong cửa chính của căn biệt thự, không cẩn thận chạm đến còi báo động bằng tia hồng ngoại, dẫn đến Dư Nhân Dĩnh phát hiện ba người bọn họ đang đi vào
Lúc này Dư Nhân Dĩnh như con thú dữ bị chọc giận, hai mắt đầy tơ máu chạy lên sân thượng, nắm chặt lấy khẩu súng AK47 trong tay nhắm vào ba người Du Dặc, chuẩn bị chờ bọn họ tiến vào trong phạm vi xạ kích của súng trường sẽ lần lượt bắn ch.ết
" Quá liều lĩnh, Dư Nhân Dĩnh nói không chừng đang cầm súng chờ đợi bọn họ " Dung Dật Thần khó khăn dời bước đi qua, nhìn đám Du Dặc đang từ cửa chính nhảy vào
" Anh hai, chúng ta làm sao mới giúp được bọn họ ? " Dung Ân Ân nắm chặt lấy tay áo anh trai hỏi
Chân mày Dung Dật Thần nhíu lại, hiện tai chân anh bị thương rất nghiêm trọng, khó có thể bảo vệ được em gái, nhìn đến dáng vẻ lo lắng của Ân Ân, hơn nữa bọn họ vốn là đồng đội, thật không đành lòng nhìn mấy người đó gặp chuyện chẳng may
" Bọn họ ở bên ngoài nên không nghe được tiếng còi báo động, hiện tại thời gian cấp bách, chỉ có thể dựa vào chúng ta nhắc nhở bọn họ, Ân Ân đi mở đèn trong phòng lên, lại không ngừng đóng mở cửa sổ "
Dung Ân Ân có chút không hiểu rõ, lại chẳng dám hỏi nhiều, nghe lời anh trai nói sau đó làm theo
Du Dặc vừa vặn nhìn thấy cửa sổ của một gian phòng trong biệt thự, ánh đèn không ngừng chớp động, mà bên kia ban công mơ hồ có một bóng người đứng ở đó
" Anh Lỗi, chúng ta không thể đi qua " Du Dặc lạnh lùng nói
" Có chuyện gì ?" Anh Lỗi mới vừa đi ra từ đường cống thoát nước bẩn thỉu, tâm tình rất không tốt, nên giọng nói đặc biệt gay gắt
" Gian phòng bên kia ánh đèn chớp tắt, tựa hồ đang nhắc nhở chúng ta đừng qua đó, chúng ta phải cẩn thận mới tốt, chỉ sợ có súng đang mai phục chờ sẳn "
" Sợ gì, đúng là nhát gan "
Anh Lỗi ngoài miệng mặc dù nói như thế nhưng vẫn nghe lời Du Dặc, dù sao cũng bị Dư Nhân Dĩnh hãm hại qua một lần rồi
Ba người theo đường nhỏ vòng qua phía sao biệt thự, lệch khỏi phạm vi ngắm bắn của Dư Nhân Dĩnh
" Ba thằng ngu này, đột nhiên trở nên cẩn thận như vậy "
Dư Nhân Dĩnh tức giận thu hồi súng trường, đang chuẩn bị đi theo bọ họ vòng ra phía sau, đột ngột trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn
Cô ta quay lại phát hiện một con zombie, mặt của hắn giống như bị dã thú gặm cắn, tan nát tơi tả, bất quá mơ hồ có thể nhìn thấy một vài đường nét khuôn mặt gầy gò
Thượng Trí Văn, anh cư nhiên nhanh như thế biến đổi thành zombie!
Dư Nhân Dĩnh nhớ lại chuyện bị zombie cắn qua, nếu lúc đó là người còn sống quá trình biến đổi sẽ diễn ra nhanh hơn nhiều, cũng do cô không đủ cẩn thận, không đem thi thể Thương Trí Văn nhốt lại
Cô ta trầm mặt, nâng súng trường lên, nhắm thẳng Thượng Trí Văn trong miệng lẩm bẩm nói " Trí Văn , xin lỗi ..."
Thượng Trí Văn ừng ực muốn hướng về phía cô ta, nhưng bị súng để ngay ót không cách nào đi qua
" Anh trước đây ngay cả năm bước gần em cũng không chịu đứng, hiện tại biến thành zombie rốt cục đồng ý tiếp cận em, đúng là mỉa mai " Dư Nhân Dĩnh cười đến khàn cả giọng, vết cắn trên cổ vẫn còn đang chảy máu
" Em thay anh báo thù xong, sẽ biến thành zombie cùng với anh "
Nước mắt từng giọt từ con ngươi theo viền mắt chảy xuống, trong tay cò súng còn chưa bắn ra, một viên đạn đã hướng thẳng vào gáy cô ta bay sang, một kích trực tiếp lấy đi mạng Dư Nhân Dĩnh, hai mắt cô trắng dã ngã xuống đất, thậm chí ngay cả bản thân ch.ết như thế nào cũng không phát hiện được
Du Dặc núp ở ngay cửa, tay nắm chặt súng lục, thở phào nói " Hoàn hảo, chạy tới kịp lúc "
Nguyên lai Du Dặc thừa thời gian Dư Nhân Dĩnh đang dây dưa cùng zombie, lấy tốc độ cực nhanh nhảy vào cửa sổ, tìm đến chỗ cái bóng thấy trên sân thượng lúc trước, bắn ch.ết Dư Nhân Dĩnh
Anh Lỗi cũng chạy vội tới, thấy Dư Nhân Dĩnh đang bị zombie gặm cắn " Du Dặc , tên nhóc, làm tốt lắm, phải thật nhanh giết ch.ết con đàn bà này, bất quá chồng của ả đây ..."
Du Dặc nhìn con zombie kia, ho nhẹ một tiếng. " Không làm luôn à ?"
" Cái gì ?" Vẻ mặt Anh Lỗi giật mình hỏi
Du Dặc đem zombie bắn ch.ết, thu hồi súng lục nói. " Đi tìm hai anh em nhà họ Dung đi "
" Thật đáng ch.ết " Anh Lỗi hướng hai cỗ thi thể đá một cái, đi theo Du Dặc rời khỏi
Mà trên mặt đất, thi thể Thượng Trí Văn nằm phủ lên thi thể Dư Nhân Dĩnh, coi như tâm nguyện cả đời mong tiếp cận hắn của cô ta cũng đã được thực hiện ...