Chương 1
Hạ chí.
Tiết trời khô nóng, tiếng ve râm ran vang lên từ trên cành cây, máy bay hạ cánh còn mang theo cả hơi nóng.
Ôn Dụ ăn mặc nghiêm chỉnh, kéo vali ra khỏi sân bay, chắc là tài xế đã đợi cô lâu lắm rồi.
Cô vừa bước lên ô tô thì mẹ cô – bà Trần Thi Hòa gọi tới, Ôn Dụ nhìn màn hình điện thoại thở dài một hơi, cô day trán, chờ tiếng chuông thứ hai vang lên thì mới ấn nút nghe.
Mấy năm nay Trần Thi Hòa gọi cho cô rất nhiều lần, hầu như chỉ vì một chuyện: giục cô mau chóng kết hôn.
“Ưu Ưu, con xuống máy bay chưa?” Mẹ Trần không cho cô cơ hội mở miệng trước, bà không vòng vo, nói thẳng: “Con đừng hòng lừa mẹ, mẹ hỏi bạn con rồi, chuyện tháng trước mẹ nói con đã nghĩ chưa?”
Mẹ cô gọi tới thì còn có chuyện gì chứ, chắc chắn là bảo cô đi xem mắt.
Ôn Dụ hay lấy cớ vì công việc để từ chối bà mấy lần, tháng trước mẹ Trần sắp xếp một buổi xem mắt, nhưng dạo này cô phải đi công tác, công việc lại không thuận lợi, bận bịu cả ngày nên quên béng mất.
Lần này cô còn không có cơ hội từ chối.
Trước lúc thuận theo mẹ Trần, cô còn bảo: “Mẹ ơi, không phải là con không muốn đi, chủ yếu là vì mẹ ở thành phố S, con lại ở Bắc Kinh, hai mẹ con mình không có cơ hội gặp nhau, đi xem mắt rất phiền…”
“Con không cần để ý cái này.” Mẹ Trần đã sắp xếp ổn thỏa: “Dì con ở thủ đô, để mẹ nhắn tài khoản Wechat của dì cho con nhé, nhớ đấy, cuối tuần này, không được đi muộn đâu đấy.”
“….Vâng.”
Hồi đại học, ngày nào Ôn Dụ cũng cắm đầu vào học, thành tích của cô rất ưu tú, giành được nhiều giải thưởng, lúc chưa tốt nghiệp cô được đàn chị khóa trên rủ rê cùng mở một văn phòng luật sư, mấy năm nay càng ngày càng phát triển.
Ôn Dụ nhận một dự án lớn, cô tới thành phố S gần một tháng mới hoàn thành, ngoài lúc đi công tác hay là kỳ nghỉ cố định, cô chưa từng xin nghỉ ngày nào, lần này đi công tác về, cô hơi mệt, định nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng.
Thấy cô về, đàn chị không làm việc nữa, vươn vai: “Về rồi thì nghỉ phép thôi, sao mặt mày ủ rũ thế?”
“Chị đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
Ôn Dụ đặt laptop xuống, nói: “Mấy năm nay không biết mẹ em bị làm sao ấy, suốt ngày bảo em mau mau có người yêu rồi kết hôn đi.”
“Không phải là chuyện tốt hả?” Đàn chị cười, cô nàng thấy chuyện này khá thú vị, nói tiếp: “Chị bảo này, em xinh đẹp như vậy, người theo đuổi em cũng chẳng ít, sao em lại không thích ai?”
Đôi lông mi dài rũ xuống, cô ngẩng đầu, cười bảo: “Chắc là chưa gặp được người thích hợp thôi ạ.”
Ôn Dụ không muốn nói đến đề tài này nữa, cô photo tài liệu để ở văn phòng rồi cầm laptop về nhà.
Về tới chung cư, cô gạt một ngày làm việc mệt mỏi sang một bên, tắm rửa xong thì ngủ tới lúc trời nhá nhem tối, may bây giờ đang làm mùa hè, lúc tỉnh dậy lại thấy hơi trống trải.
Ôn Dụ nhìn đồng hồ, bây giờ là 6 rưỡi tối, bụng cô bắt đầu kêu òng ọc.
Cô sống một mình mấy năm nhưng tài nấu nướng… vẫn không thay đổi chút nào.
Không nấu ngon không có nghĩa là bỏ bữa, Ôn Dụ mở tủ lạnh ra, vừa nhìn đống đồ bên trong, cô từ bỏ.
Nên gọi đồ ăn về thì hơn.
Ôn Dụ đi công tác khá lâu, rau trong tủ lạnh cũng héo hết, cô thấy có quả cà chua, nhìn qua vẫn còn nguyên vẹn, vừa cầm lên mới phát hiện ở dưới đã hỏng rồi.
Đồ ăn được ship đến, Ôn Dụ cầm iPad vừa ăn cơm vừa xem phim, điện thoại cô vang lên tiếng thông báo, mẹ cô gửi tin nhắn tới.
Alice: 【Wechat của dì con này, hai người add nhau đi nhé.
Ôn Dụ không tình nguyện nhắn lại: “Vâng.”
Alice: Dì con bảo chàng trai kia là tiến sĩ, đang nghiên cứu thiết bị y tế, anh tuấn lịch sự, mới từ nước ngoài về, dì con còn nói hai đứa xứng đôi lắm đấy.
Lúc trước Trần Thi Hòa bảo cô đi xem mắt cũng chẳng nói đối phương thế nào, hôm nay nói nhiều như vậy, chắc là hài lòng lắm, Ôn Dụ rep lại:【Người ta là tiến sĩ chắc không rảnh đi xem mắt đâu mẹ ơi, không phải là chú nào đó đầu trọc bụng bia đấy chứ?】
Alice: Con nói vớ vẩn gì thế, dì con với mẹ còn lừa con được à?】
Ôn Dụ bị mắng một trận, cô rep lại một nhãn dán quỳ gối cam chịu, còn add Wechat với dì cô.
—
Ngày chủ nhật, tiết trời nóng bức chói chang bỗng trở nên u ám, không khí oi bức khó chịu nhưng trời vẫn chưa mưa.
Mới sáng sớm dì họ đã chờ cô ở nhà, Ôn Dụ đang make up, bị dì cô nhìn chằm chằm, bà nói đã đặt bàn ở nhà hàng trước rồi, đi thẳng tới đó là được.
Nhìn nhà hàng xa hoa lộng lẫy trước mặt, dì họ kéo tay cô, khẽ nói: “Chàng trai kia sắp xếp ổn thỏa hết rồi, đây là lần đầu tiên dì thấy có người đi xem mắt với cháu mà chu đáo thế đó, tí nữa hai đứa trò chuyện nhiều vào nhé.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Phục vụ dẫn hai người đi tới phòng bao, vừa mới ngồi xuống thì phục vụ đã đưa menu tới trước mặt, Ôn Dụ nhìn qua, bữa cơm này bằng nửa tháng lương của cô.
Ôn Dụ hơi tò mò, cô không biết đối tượng xem mắt với mình là ai. À không phải, trừ việc biết người đó rất giàu, còn lại thì không biết gì hết.
“Dì ơi, anh ấy là tiến sĩ ạ?”
Dì họ hơi sơ ý, bà nhìn thấy ảnh chàng trai kia rồi nhưng chỉ biết phương thức liên lạc, bà nghĩ kĩ lại, hình như giới thiệu tên rồi nhưng bà lại quên mất.
Cô nhìn sắc mặt dì, biết ngay dì cô không biết mà, “Anh ấy họ gì ạ?” Nếu ngay cả tên người ta còn không biết, cô thực sự sẽ nghi ngờ không biết mình có nhầm người nhầm chỗ không đây.
“Họ Dư hay sao ấy…”
Ôn Dụ còn đang thản nhiên, bỗng cô nghe thấy họ này, cô hơi bối rối, sửng sốt vài giây, nhưng mà nghĩ lại, cô lại thấy suy nghĩ của mình rất nực cười.
Vì không muốn để dì họ nghi ngờ, Ôn Dụ đứng dậy bảo mình đi vệ sinh một lát rồi quay lại ngay, cô mới đi tới cửa thì Khương Tinh gọi tới, Ôn Dụ ấn nút nghe.
Hành lang rất yên tĩnh, tiếng cô bạn đầu dây kia đang gào thét chói tai, “Ôn Ôn, tớ nói cậu nghe chuyện này, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đi nhá.”
“Ừ…” Cô vừa trả lời xong thì Dư Dạng đi ra từ thang máy, anh đứng ở cuối hành lang, đúng lúc Ôn Dụ nhìn qua, bốn mắt hai người nhìn nhau.
Ôn Dụ sửng sốt, đại não trống rỗng, cô không nghe rõ Khương Tinh đang nói gì.
Dư Dạng bình tĩnh bước tới bên cô, hành lang không dài, Ôn Dụ ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm, mỗi bước đi của anh như đi qua cả thế kỉ, cô thấy như mình đang mơ, nhưng giấc mơ nào cũng phải tỉnh mộng.
Anh đứng trước mặt Ôn Dụ, ngoài mặt cô giả vờ bình tĩnh nhưng tay cầm điện thoại khẽ run, mà đầu dây bên kia Khương Tinh nghiêm túc bảo: “Tớ nghe Tần Cố nói Dư Dạng về nước rồi.”
“……” Ôn Dụ đáp: “Tớ gặp rồi.” Cô cúp máy, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, hồi lâu sau, dì họ thấy Ôn Dụ chưa về nên đi tìm cô.
“Tiểu Dụ… sao hai đứa không vào?” Dì họ cảm thấy không khí xung quanh rất kì lạ.
Dư Dạng vươn tay ra, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, “Đã lâu không gặp.”
Đã lâu không gặp.
Đúng vậy, đã rất lâu rồi.
Ôn Dụ nhìn chàng trai trước mặt, anh vẫn chói mắt như vậy, đôi mắt sáng ngời, gương mặt góc cạnh rõ ràng, chỉ là so với dáng vẻ thiếu niên khí phách hăng hái lúc trước lại càng thêm thành thục trầm ổn.
Bấy giờ dì cô mới ngớ ra, “Hai đứa biết nhau à?”
Cả người Ôn Dụ cứng đờ, cô nói: “Vâng, chúng cháu là bạn cấp 3 ạ.”
“Ôi hóa ra là bạn hả, lúc trước dì còn sợ không biết nói gì đây này.” Dì họ vỗ vai cô, cười bảo: “Tốt quá, là bạn thì cũng sẽ có đề tài nói chuyện.”
Mẹ Trần ủy thác dì họ tới đây, Ôn Dụ không thể để bà mất mặt được.
Kể từ lúc hai người ngồi gần nhau cũng đã hơn 7 năm rồi, Ôn Dụ chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ lại ăn cơm với nhau, cô không tự nhiên lắm.
Đùng đùng ——
Tiếng sấm bên ngoài truyền đến, sau một ngày ngột ngạt oi bức cuối cùng cũng đổ mưa, ngoài mặt Ôn Dụ vẫn giả vờ thản nhiên nhưng trong lòng rối như tơ vò, cô đấm vào chân mình mấy cái để bản thân tỉnh táo lại.
Ngày trước, nhiều lần cô từng mơ thấy cảnh tượng gặp lại anh, nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Dư Dạng lau bát đũa cho cô, giải thích: “Hôm 20 tháng trước tôi về nước, nhưng tiếc là cậu đi công tác, hình như cũng hơn 20 ngày rồi.”
Bàn tay Ôn Dụ đang nắm chặt, cô thả lỏng, gương mặt vô cảm nói với Dư Dạng: “Thật à, tôi còn tưởng cả đời này cũng không gặp lại Dư tiên sinh nữa.”
Lời cô nói như con dao sắc cứa vào tim Dư Dạng, ánh mắt nhìn cô có chút đau lòng, bất lực không biết làm sao.
Dì họ không biết chuyện giữa 2 người, nhưng bà biết, bạn học cũ gặp lại nhau nhất định sẽ không như thế này.
“Khụ khụ.” Dì họ khẽ vỗ vào tay Ôn Dụ, cười bảo: “Hai đứa ăn hoa quả đi.”
Dư Dạng đặt đĩa xoài trước mặt cô, dì họ mừng thầm, lại bối rối nhìn Ôn Dụ, bà đang lo cô cháu gái mình không nói gì, ai ngờ Ôn Dụ lại thẳng thừng bảo: “Tôi không thích ăn xoài.”
Anh nhìn cô, “Không phải trước đây cậu thích ăn sao?”
“Chẳng ai cứ thích mãi cái gì cả.”
Dư Dạng cúi đầu, ngón tay anh khẽ run, đáy mắt xẹt qua cảm xúc khó tả, gượng cười, “Chắc vậy.”
…
Không khí quỷ dị cuối cùng cũng chấm dứt, dì họ gọi điện cho Trần Thi Hòa, bà hỏi hồi cấp 3 Ôn Dụ có xích mích với ai hay có vấn đề linh tinh nào khác không, nhưng trước đây mẹ Trần không hay quan tâm tới Ôn Dụ, vậy nên không rõ cuộc sống trước đây của cô lắm.
Ôn Dụ vừa về đến nhà thì Trần Thi Hòa gọi điện cho cô, cô nghe tiếng điện thoại không ngừng vang lên, cuối cùng tắt máy rồi ném trên sô pha.
Cô dựa vào cửa ban công, lẳng lặng nhìn phố xá tấp nập bên ngoài, cảm thấy Bắc Kinh vừa ngột ngạt vừa xô bồ, Ôn Dụ ngắm nhìn nơi cô đang sống, rơi vào trầm tư.
Lúc trước bận rộn nhiều việc nên chẳng quan tâm ngày tháng, bây giờ ngẫm lại, hóa ra đã lâu vậy rồi.
Thời thanh xuân cô thích một người, tưởng tượng quãng đời sau này có thể trải qua cùng người ấy, nhưng thế sự khó lường, ngày ấy cô chưa từng nghĩ đến việc chia xa, cũng như hiện tại không ngờ gặp lại anh.
Nhưng thời gian trôi qua không thể trở lại, thứ đã mất đi lại không dễ tìm về.