Chương 15

Sau khi trao đổi bí mật, Ôn Dụ và Lương Diên càng ngày càng thân nhau hơn, Khương Tinh dần nghi ngờ quan hệ của hai người nhưng Ôn Dụ lại phủ nhận, Khương Tinh cũng không hỏi lại.


Có Lương Diên giúp đỡ, nếu như Ôn Dụ có điều gì khó nói với Dư Dạng thì cậu ta sẽ giúp cô một tay, Ôn Dụ cũng chuyển vào ký túc xá, mọi việc đều thuận lợi.
Đông chí năm nay vào ngày thứ 6, Dư Dạng không đến trường, không ai biết lý do tại sao.


Học sinh học nội trú phải học tiết tự học buổi tối còn các bạn khác thì không, tiết cuối cùng là giờ tự học, Ôn Dụ lấy bài thi của khối 12 ra làm xem kiến thức của mình ở tầm nào.


Trong lớp rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của lớp bên cạnh, tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy, đề thi này không quá khó nhưng cũng không phải quá dễ, cô làm xong một đề thì dừng bút nghỉ ngơi một lát.


Trong lớp bật đèn sáng trưng, bên ngoài trời tối đen như mực, cửa kính in lên cảnh tượng trong lớp, cô ngẩn người nhìn cửa sổ, cô nhìn về phía chiếc bàn đằng sau, trong lòng lại thấy hơi trống trải.
Có phải nhà cậu xảy ra chuyện gì không? Em trai cậu lại gây sự với cậu ư?


Ôn Dụ bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, càng nghĩ càng rối não, cô lén lút cầm điện thoại, xem tài khoản QQ của Dư Dạng một lát rồi lại cất điện thoại vào cặp.


available on google playdownload on app store


Đến lúc tan học, Ôn Dụ vệ sinh cá nhân xong, cô nằm trên giường, phòng này chỉ có cô và một bạn lớp khác, buổi tối, cô bạn kia hay gọi điện thoại buôn chuyện.
Ôn Dụ nghe thấy giọng nữ trong điện thoại, cô rối rắm mở điện thoại ra, gõ mấy chữ “Lúc nào thì cậu tới trường?”


Cô không gửi tin nhắn đi, trầm tư nhìn một lát, nghĩ ngợi rồi lại xóa dòng chữ kia đi.
YY: 【Sao cậu không đi học?】


Điện thoại báo tin nhắn đã được gửi đi, cô co mình trong chăn nhìn màn hình, 10 phút sau vẫn chưa thấy cậu trả lời, không biết có phải vì mệt quá nên lơ đễnh hay không, cô lại gửi thêm một dấu 【?】 nữa.
Tin nhắn của cô như đá chìm xuống đáy biển, mãi không thấy cậu rep.


Cô từng nghe người khác nói: yêu thầm một người tựa như binh hoang mã loạn, vừa hoảng loạn vừa rối bời.


Cô sẽ vì một câu nói của Dư Dạng mà sẽ vui vẻ cả ngày, cũng sẽ vì Dư Dạng không trả lời tin nhắn nên lại ủ rũ không vui, thế giới của cô như chỉ xoay quanh cậu, nhưng mà tất cả chỉ là vai diễn của một mình cô, vừa là biên kịch vừa là đạo diễn, sẽ không vì cô buồn rầu hay vui vẻ mà sẽ thay đổi.


Thứ 2 có tiết chào cờ.


Mỗi tiết chào cờ sẽ do một lớp phụ trách, bắt đầu từ khối 12, lần lượt từng lớp đến khối 10, tuần này đến lượt lớp Ôn Dụ, cô là người phát biểu, cô đứng ở đầu hàng, thấy thầy Lưu hớn hở nói chuyện với thầy Trương, không biết hai người nói chuyện gì mà trông hai thầy rất phấn kích, lại xen chút tự hào.


Ôn Dụ lên bục phát biểu, thầy Lưu đưa cho cô một tờ giấy, nói: “Lúc nữa em nói xong thì đọc cái này nhé, ôi lớp em đúng là xuất sắc thật đó, có tài mà giấu kĩ thật.”


Cô ngớ người không hiểu, chỉ gật đầu nghe lời thầy, cô còn chưa kịp đọc qua thì đã bị gọi lên, “Kính thưa các thầy giáo, cô giáo cùng các bạn học sinh thân mến, chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành. Tiết trời thay đổi, gió lạnh thấu xương thổi qua, mùa đông cũng tới rồi…”


Ôn Dụ đọc trôi chảy bài phát biểu trong 3 phút, đến lúc kết thúc, cô mỉm cười cầm tờ giấy thầy Lưu đưa, bắt đầu đọc.


“Trong một ngày tốt lành như thế này, em – Ôn Dụ đại diện cho học sinh lớp 11-3 xin thông báo một chuyện cực kỳ vui mừng, bạn học Dư Dạng lớp 11-3 giành được giải nhất cuộc thi người máy trí tuệ nhân tạo AI do thành phố B tổ chức, mang vinh dự to lớn này về cho trường ta, vì vậy mọi người xin hãy dành cho Dư Dạng một tràng pháo tay.”


Ôn Dụ bình tĩnh đọc hết dòng chữ trong tờ giấy, cô nhìn về phía cuối hàng lớp mình, Dư – đang được tuyên dương – Dạng lại đi học muộn, cậu đang bị thầy Lưu trách mắng vài câu, cô bật cười, cầm micro đi xuống.
Hóa ra mấy hôm nay cậu tham gia cuộc thi kia.


Tiết chào cờ kết thúc, Dư Dạng chờ các bạn khác về lớp, đi tới chỗ cô, “Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?”
Ôn Dụ: “”
Rõ ràng là…… Cô nhớ vì chuyện tối hôm thứ 6 nên cũng không động vào điện thoại nữa, thứ 7 và chủ nhật cô đều cắm đầu vào làm đề thi.


“Tôi không sạc pin, sạc của tôi bị hỏng rồi.” Cô phát hiện mình chẳng gạt ai bảo giờ, vậy mà từ lúc gặp Dư Dạng lại luyện được skill nói dối không chớp mắt.


Dư Dạng cau mày, cái người này, hỏng sạc mà hai ngày cuối tuần cũng không biết đi mua cái mới, người khác mà làm thế thì cậu sẽ cảm thấy bọn họ đúng là ngốc thật đấy, nhưng mà lại là Ôn Dụ, cậu thấy cũng hợp tình hợp lý.


“Vậy cuối tuần trước cậu làm gì?” Học sinh ở ký túc xá chỉ có thứ 7 và chủ nhật được ra ngoài.
Ôn Dụ “Ơ” một tiếng, lúc nãy cô không nghĩ xa như thế.
“Tôi không hay đi chơi, đề lần trước cậu đưa tôi vẫn chưa làm xong.”
“Ngốc quá.”
Ôn Dụ: “……”


Chuông vào học vang lên, Trương Vệ Quốc đổi tiết với người khác, cầm cốc trà bước vào lớp, viết chữ “Lâm Nam Vũ’ to đùng lên bảng.
“Các em, lớp mình có một bạn mới chuyển đến, mọi người cùng chào đón bạn ấy nhé.” Trương Vệ Quốc vỗ tay, cả lớp cũng vỗ tay theo.


Lâm Nam Vũ vỗ tay bước vào lớp 11-3, Ôn Dụ nhìn cô nàng chằm chằm, nói thầm: Cậu ấy xinh thật.
Gương mặt Lâm Nam Vũ rất xinh, là kiểu người thu hút người khác từ cái nhìn đầu tiên, dáng người cũng đẹp nữa, chân dài eo thon, chắc là cao hơn 1m7, nhưng xinh quá lại làm người ta cảm thấy khó kết bạn.


Ôn Dụ nghĩ, cô bạn này có chỗ giống Dư Dạng.
Lâm Nam Vũ nhìn cả lớp, ánh mắt dừng trên người ngồi bàn cuối cùng, cong môi bảo: “Tớ là Lâm Nam Vũ, trước đây học ở Nhị Trung, tớ chuyển tới đây là vì muốn theo đuổi một người.”


Cả lớp đều ngẩn người, chỉ có Ôn Dụ giật giật khóe môi, cô không dám ngoái đầu nhìn Dư Dạng.
Trương Vệ Quốc đang uống trà, suýt nữa bị sặc, ông vội vàng nói: “Lâm Nam Vũ, em ngồi cùng Chu Kiến Kiến nhé.”


Chu Kiến Kiến và Dư Dạng đều ngồi một mình, không có ai ngồi cùng vì mọi người không thích ngồi cùng bàn với Chu Kiến Kiến, còn lại là không dám ngồi cạnh Dư Dạng.
Lâm Nam Vũ nhìn bàn của Dư Dạng vẫn còn trống, “Sao em không thể ngồi dưới cùng ạ?”
Trương Vệ Quốc: “……”


Thầy giáo sợ học sinh yêu sớm nên để hai bạn nữ ngồi cạnh nhau, Trương Vệ Quốc còn chưa nghĩ ra lý do thì Chu Kiến Kiến khinh bỉ nói: “Em không muốn ngồi với bạn ấy đâu thầy ơi, trông không giống học sinh ngoan ngoãn gì cả.”


Chu Kiến Kiến chẳng nể nang ai, trong lúc cô ta không chịu ngồi với Lâm Nam Vũ thì Lâm Nam Vũ khoác balo đi xuống ngồi cạnh Dư Dạng.
Khương Tinh ho vài tiếng, nhỏ giọng nói: “Cái bạn Lâm Nam Vũ này táo bạo thật đó.”


“Ầy, cậu đừng làm vẻ không quen tôi chứ.” Lâm Nam Vũ lạnh lùng nói, cô nàng túm tay Dư Dạng, “Cậu ngồi trong hay ngồi ngoài?”


Ôn Dụ không quay đầu lại hóng chuyện như các bạn khác, cô nghe thấy có tiếng kê bàn ghế chói tai đằng sau, Dư Dạng đứng phắt dậy. “Thầy ơi, em bị dạ dày, em xuống phòng y tế một lát nhé.”
“……” Trương Vệ Quốc thở dài: “Ngồi xuống học đi.”


Dư Dạng nói: “Em đau lắm, không thể chịu được nữa.”
Trương Vệ Quốc xua tay: “Đi nhanh rồi về lớp sớm đi.”
“Em cũng đau quá thầy ơi.” Lâm Nam Vũ nói.


Trương Vệ Quốc không cho cô nàng đi, bảo Lâm Nam Vũ ngồi xuống, Dư Dạng xuống phòng y tế cả buổi sáng không thèm vác mặt về lớp, đến tiết Sinh cũng không thấy cậu đâu, thầy giáo nổi giận đùng đùng bảo phải nói chuyện này cho Trương Vệ Quốc.


Giờ ăn trưa, Ôn Dụ đi theo Khương Tinh tới nhà ăn, hai cô vừa ngồi xuống thì Lương Diên kéo Dư Dạng tới, cậu ta thấy Khương Tinh ăn toàn rau, chép miệng bảo: “Cậu nghèo đến mức này rồi ư?”


Tần Cố không ở đây nên Khương Tinh không thèm để ý hình thường, trợn tròn mắt nhìn Lương Diên, “Bà đây đang giảm béo, cậu lo chuyện bao đồng thế.”
“Giảm béo cái gì chứ?” Lương Diên gắp thịt kho tàu cho cô nàng, “Đòi giảm béo cũng chẳng giảm được cân nào đâu, cứ ăn đi.”


“Cậu mà nói nữa tôi sẽ khâu cái miệng cậu vào đấy.”
Ôn Dụ ngẩn ngơ nhìn mấy miếng xoài trong khay cơm của Dư Dạng, cô nhớ hễ hôm nào nhà ăn có xoài thì cậu sẽ ăn một ít, Dư Dạng thấy cô nhìn khay cơm chằm chằm, khẽ nói: “Cậu thích ăn xoài à?”


“Gì cơ?” Thích một người là sẽ muốn có điểm chung với người ấy, thấy Dư Dạng hỏi thế, cô thẳng thắn nói: “Thích.”
Mãi mới tìm được người giống mình, Dư Dạng đưa cho Ôn Dụ một nửa chỗ xoài mình lấy.


Từ hôm đó trở đi, mỗi lần Dư Dạng ăn cơm với Ôn Dụ thì đều chia cho cô một nửa đống xoài, cậu cho cô đồ mình thích, lại không biết cô thực sự thích cái gì.


Lâm Nam Vũ ngồi cạnh đấy, Ôn Dụ lại càng có ít cơ hội nói chuyện với Dư Dạng, cô thực sự rất hâm mộ Lâm Nam Vũ, không phải vì cậu ấy xinh đẹp mà là cậu ấy dũng cảm theo đuổi điều mình thích, cậu ấy để Dư Dạng biết mình tiếp cận cậu chẳng vì mục đích nào khác, chỉ vì thích cậu mà thôi.


Chưa tới một tuần sau, chuyện Lâm Nam Vũ chuyển tới truyền đi khắp trường, mọi người đều bàn tán về bạn nữ từ Nhị Trung chuyển đến đây, Ôn Dụ tới văn phòng lấy vở bài tập môn Vật lý, thấy có vài bạn đứng ở cửa lớp 11 – 6 đang nói chuyện.


“Nhà Lâm Nam Vũ có cơ nên mới được vào lớp chọn, thấy bảo trước đấy nhà cậu ta còn rót vốn vào trường mình nữa đấy, chị họ tớ học ở trường đó, bảo cậu ta kiêu căng ngạo mạn lắm, chẳng coi ai ra gì cả.”


Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Dụ nghe thấy mấy lời này, cô nhớ hồi Dư Dạng chuyển trường, bạn khác cũng bảo cậu là con ông cháu cha, sau đó có thành tích thi phân ban, cũng chẳng ai nhắc đến mấy lời đồn nhảm nhí này nữa.


Cô lại nhớ lúc mình chuyển tới học ở đây, không biết người ta có nghĩ thế về cô không nhỉ?


Ôn Dụ còn chưa về đến lớp 11 – 3 thì nghe đã nghe thấy tiếng cãi nhau, một đám người đứng ngoài cửa hóng drama, cô ôm chồng vở chen vào, vừa bước vào lớp, cô còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì thấy có người hắng giọng bảo: “Thầy Lưu tới rồi kìa.” Cả đám người chạy đi hết, cô bị người khác đụng vào, vở bài tập rơi hết xuống đất.


Thầy Lưu vội vàng đi tới, đứng ở cửa lớp quát: “Làm cái gì đấy hả, mau về lớp cho tôi.”






Truyện liên quan