Chương 45: Tù binh đặc biệt
Hành động khuỵu gối vái lạy của Ma tôn Doanh Trì quả thực đã khiến Húc Họa ch.ết trân ngay tại chỗ.
Và người hắn vái lạy đương nhiên là không ai khác ngoài Thiên Cù Tử, chàng điềm nhiên đứng trước mặt Ma tôn đang quỳ rạp trên mái ngói. Húc Họa đột nhiên cảm thấy lão thất phu này trở nên cao to hơn rất nhiều. Từ lần tỷ thí lúc trước giữa bọn họ đã được bao nhiêu thời gian đâu chứ?!
Vậy mà Doanh Trì lại thành sùng bái Thiên Cù Tử đến mức này?!
Nàng hơi nhướng mày, lần đầu tiên trong đời không nắm chắc lắm tình thế trước mặt, nên do dự gọi: “Ma tôn?”
Lửa trận bốc lên trong lòng Doanh Trì quả thực muốn đốt cháy tóc tai tới nơi luôn rồi! Hắn nghiến răng gằn từng chữ một: “Hề Huyền Chu!”
Thiên Cù Tử vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như băng, bốn chữ ‘cuộc vui qua đường’ vừa rồi của Húc Họa thật sự là từng chữ như đao cứa, khiến tim chàng nhỏ máu. Chàng nhìn chằm chằm Doanh Trì trước mặt mình, trực diện đối đầu với lửa giận của Ma tôn mà không chút nao núng.
Doanh Trì quát to: “Hôm nay ngươi và ta chỉ một có thể sống rời khỏi Lưu Hoa thế gia!”
Thiên Cù Tử trầm giọng đáp lại: “Tốt xấu gì cũng chỗ quen biết, Thiên Cù Tử ta chắc chắn sẽ chọn cho Ma tôn một cỗ quan tài tốt nhất!”
Chàng vừa dứt lời, Doanh Trì bỗng đứng bật dậy, toàn thân cuồn cuộn ma tức, tung ra một chưởng về phía chàng. Ma tức tím đen dẫn dắt sấm sét và cuồng phong hội tụ, gào thét dữ dội theo đường đi của cú chưởng.
Ma tôn nổi giận thật sự, nhưng Thiên Cù Tử sợ hắn sao? Tại khoảnh khắc chân linh của Doanh Trì hội tụ, chàng đã nhanh chóng kết xong mấy tầng trận pháp, lại khởi động toàn bộ thuật pháp hộ thân của Khí tông, Đạo tông và Diệu Âm tông trên người, dễ dàng chống đỡ được đòn tấn công của Doanh Trì.
Và sau một chưởng này, Doanh Trì lại bị sa vào chiến thuật đánh dây dưa rề rà của chưởng viện Âm Dương viện.
… Thật sự không hề đáng xem chút nào…
Nhân lúc người của Lưu Hoa thế gia giao chiến với Ma tộc, Húc Họa âm thầm rút lui.
Bên ngoài Bốc Thiên cung, vệ quân Họa Thành tập kết chỉnh tề. Húc Họa phi thân nhảy lên cửa cung, Hề Vân Giai phát hiện thấy nàng ngay, sắc mặt lập tức cứng đờ, “Trưởng tộc?”
Húc Họa mỉm cười, “Vân Giai vẫn khỏe chứ?”
Ba người Hề Vân Giai, Hề Vân Thanh và Tri Vi Tử đứng thành một hàng, thần sắc đều vô cùng nghiêm túc. Hề Vân Thanh hỏi: “Trưởng tộc nhất định phải cứu Ma khôi ra sao?”
Húc Họa ôn hòa đáp: “Tộc nhân bị vây khốn ở đây, không cứu không được.”
Nhìn qua trông nàng như rất dễ nói chuyện, tựa một vị trưởng bối hiền lành trong nhà. Hề Vân Thanh chưa bao giờ gặp phải kẻ địch như vậy, không khỏi lúng túng, “Nhưng chỉ cần Ma khôi dời ra khỏi thánh vực Thiên Ma, thiết lập quan hệ hữu nghị với Huyền môn, chúng ta sẽ không cần đánh nhau.”
Húc Họa kiên nhẫn nói: “Nếu Huyền môn đồng ý quy hàng Ma khôi, dời vào Họa Thành và chấp nhận sự thống trị của Ma khôi, chúng ta cũng không cần giao chiến.”
Hề Vân Thanh kêu lên: “Làm sao có thể?!” Rồi ngay sau đó nàng liền sững người, vậy tại sao nàng lại cho rằng tộc Ma khôi nên quy hàng Huyền môn chứ? Nàng ỉu xìu nói: “Nhưng thực lực của Họa thành yếu hơn Huyền môn…”
Húc Họa mở quạt xếp trong tay ra nhẹ nhàng phe phẩy, khiến hương quế theo gió lan tỏa, “Dùng yếu thắng mạnh mới càng thú vị đấy. Được rồi, nhiều lần trước trận chính là tối kỵ của chiến tranh, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, bổn tạo tới đây.”
Dứt lời nàng phi thân khỏi cửa cung, vạt áo bào bay phần phật, tay cầm quạt, môi nhoẻn cười, tiếu ý lan đến trong mắt, khiến nàng đẹp một cách rực rỡ nhưng không hề lẳng lơ.
Nhưng Hề Vân Giai lại biết, đằng sau nụ cười này chính là một màn giết chóc không chút dung tình. Cứ nghĩ tới cảnh thây phơi khắp chốn ở núi Thánh Linh thì biết!
Cậu quyết định thật nhanh, quát to: “Bày trận!!”
Húc Họa ném ra một viên băng châu lên không trung, ánh trời chiều như đều tụ tập cả vào hạt châu.
Đối phó với tiểu bối thì không cần quá ác độ, một chiêu giết ch.ết là đủ rồi.
Quang trận được khởi động mà không một dấu hiệu báo trước.
Một mình Húc Họa xông lên, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được uy thế khổng lồ vô hình. Nàng bày trận loang loáng, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ngũ hành tựa như đồ chơi trong tay nàng, tiện tay hơi phẩy liền xong một trận.
Hề Vân Giai và Hề Vân Thanh được Thiên Cù Tử đích thân dạy dỗ mấy trăm năm qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy được Trận tu chân chính động thủ.
Tu vi của Húc Họa bây giờ đã không thua kém Điển Xuân Y là bao. Ban đầu Hề Vân Giai chỉ cảm thấy bản thân đang cùng đệ tử đồng môn tạo thành kiếm trận bao vây đối thủ, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền phát giác: là Húc Họa một mình kiềm chế toàn bộ kiếm trận của cậu thì đúng hơn.
Tri Vi Tử liên tục dùng pháp bảo Khí tông cản trở Húc Họa kết trận nhưng đều vô dụng, chính hắn cũng bị cuốn vào trận pháp của nàng từ lúc nào không hay.
Hề Vân Thanh bị quang trận đè ép, chỉ cảm thấy càng lúc càng khó thở, mắt bị hào quang quấy nhiễu nên chỉ thấy xung quanh trắng xóa, bóng người xung quanh dần mơ hồ không rõ. Nàng kêu lên: “Sư huynh, chúng ta phải phá mắt trận của nàng ta trước.”
Hề Vân Giai đương nhiên biết phải làm gì trước, nhưng đây chẳng phải là sân thí luyện, làm gì có thời gian suy tính từng bước một chứ. Chưa kể, cho dù ngươi có kế hoạch hoàn hảo không sơ hở, kẻ địch cũng đâu có đứng yên bất động chờ ngươi tới làm thịt.
Húc Họa đã lường trước tất cả đường bước của cậu, nên chỉ chốc lát sau toàn bộ đệ tử giăng kiếm trận đều bị kẹt vào trong trận pháp của nàng. Nàng lắc đầu, “Sân thí luyện đúng là dạy học trò chẳng đâu vào đâu.”
Môn nhân của Bốc Thiên cung đã động thủ giao chiến với bọn Niệm, Nộ từ lâu. Thực lực của Họa Thành tuy yếu, nhưng vẫn thừa sức đối phó với một đám Quái tu, huống chi còn là Niệm và Nộ trong tứ quân Ma khôi đích thân dẫn dắt đội cơ chứ?
Hề Vân Giai và Hề Vân Thanh có nền tảng vững chắc, nhưng khi đứng trước đối thủ mạnh mẽ hơn mình quá nhiều, toàn bộ nhược điểm của trường phái ôm đồm nhiều môn như Âm Dương viện đều lộ ra hết. Bất kỳ thuật pháp nào cũng không phải là sở trường, chiêu thức không đủ uy lực, thu chiêu lại chậm, rất dễ bị đối thủ bắt được sơ hở.
Trong lúc xoay người kết trận, Húc Họa bỗng trông thấy một người đứng ngoài vòng vây của trận pháp trùng điệp… chính là hóa thân của Thiên Cù Tử, vẫn mặc trường bào màu trúc xanh, áo trong trắng như tuyết, thiếu đi mấy phần uy nghi của chủ thể, nhưng lại thêm mấy phần thanh nhã ôn hòa.
Sự có mặt của hóa thân Thiên Cù Tử ở đây cũng không khiến Húc Họa lấy làm lạ. Nàng hỏi: “Chỉ có ba phần tu vi của chủ thể, không có pháp bảo bổn mệnh mà cũng đủ đối địch với ta sao?”
Hóa thân Thiên Cù Tử vận khí tung mình vào trận, “Đệ tử dưới trướng gặp nạn, vô luận thế nào cũng nên thử một lần.”
Húc Họa gật đầu, nói: “Nhưng thời gian cấp bách, bổn tọa không có thời gian bàn luận võ nghệ với Hề chưởng viện đâu nhé.”
Thiên Cù Tử thoáng thất thần, thế rồi bốn phía bỗng bị bóng đen thôn tính, chàng chau mày, trầm giọng nói: “Đại tộc trưởng Ma tộc – Lệ Không Kiêu.”
Lệ Không Kiêu hiện thân từ trong màn khói đen, lão nắm chặt pháp trượng đầu lâu trong tay, trong mắt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, “Nghe nói Hề chưởng viện đã tu được hóa thân tách rời thực thể mà hôm nay mới được gặp, thật sự khiến người ta phải thán phục.” Lời lẽ bình thản nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo cứng rắn đến tột cùng. Bọn lão không tới với thiện ý, cũng chẳng cần nhiều lời chào hỏi làm chi.
Thiên Cù Tử thoáng hiểu ra, “Xem ra lần này Ma tộc đến đây là vì hóa thân của bổn viện.”
Húc Họa túm lấy Hề Vân Thanh đã bị trói thành cái bánh chưng, nói: “Vậy Hề chưởng viện không biết rồi, Ma tôn hành sự luôn không thích thương lượng với kẻ khác.”
Thiên Cù Tử hơi mím môi, nàng đương nhiên không cần thương lượng trước với Doanh Trì. Nàng chỉ cần tiết lộ hành tung của mình cho Doanh Trì, như vậy Doanh Trì sẽ lập tức nhận được đệ tử Âm Dương viện rời khỏi núi Dung Thiên.
Mà một mình hóa thân của Thiên Cù Tử đã đáng giá để đại trưởng lão Ma tộc đích thân xuất trận rồi.
Hai bên Huyền môn Ma tộc giao chiến, Húc Họa tất nhiên có thể ung dung đánh hạ Bốc Thiên cung để cứu Ma khôi bị giam nơi đây. Thiên Cù Tử không nhìn nàng nữa, chàng chỉ dùng ba phần công lực qua cơ thể hóa thân đối kháng với Lệ Không Kiêu, lại không có pháp bảo bổn mệnh hộ thân, sẽ có được bao nhiêu phần thắng chứ?
Mà Húc Họa cũng chẳng quan tâm, nàng dẫn dắt vệ quân Ma khôi giết thẳng vào Bốc Thiên cung, cứu thoát được Ma khôi bị giam giữ xong thì lập tức bỏ đi.
Cần phải rời khỏi đây ngay, chưởng viện tám nhánh còn lại có thể sẽ tìm tới chi viện cho Thiên Cù Tử, bị bọn họ bao vây sẽ rất phiền. Song nàng mới mang Hề Vân Thanh đi tới vùng rìa của thánh vực Thiên Ma thì liền nhìn thấy nhân sĩ Huyền môn chạy đến từ bốn phương tám hướng, tụ tập bên ngoài kết giới.
Đây là…
Húc Họa nhíu mày, nhanh chóng nhận ra người cầm đầu lần này là ai… Mộc Cuồng Dương.
Tiên tông Cửu Uyên chuẩn bị tấn công Ma tộc sao?
Hề Vân Thanh ở trong tay Húc Họa bị trói không giãy giụa được, giờ thấy Mộc Cuồng Dương liền la lên: “Mộc sư thúc! Mộc sư thúc!” Nhưng bị trận pháp hộ thân trùng điệp của Húc Họa ngăn cản, giọng của nàng chẳng bay được bao xa.
Húc Họa dừng bước, lúc này đụng độ Mộc Cuồng Dương cũng không phải là nước cờ hay. Nàng quay đầu ra hiệu cho Niệm và Nộ dẫn người lùi lại, tránh đi nhóm tinh nhuệ chủ lực của Tiên tông Cửu Uyên.
Mộc Cuồng Dương từ trước đến nay luôn hành động như sấm rền gió cuốn, nàng dẫn đầu đệ tử các nhánh của Tiên tông Cửu Uyên, Đạo tông, Đao tông, Diệu Âm tông, Kiếm tông, Khí tông, Phật tông, Trận tông, gần như toàn bộ lực lượng của núi Dung Thiên, khí thế có thể yếu được mới là lạ.
Hai tay nàng nắm chắc đao Nhật Nguyệt Càn Khôn, dùng toàn lực chém mạnh vào Cửu Sát Thiên Võng. Một tiếng *ầm* nhức óc đinh tai vang lên, ánh lửa tung tóe khắp nơi. Mộc Cuồng Dương trầm giọng quát: “Giết vào thánh vực Thiên Ma, tru diệt Ma tộc!”
Sao câu ra hiệu của nàng, toàn bộ lực lượng Huyền môn đều đồng loạt công kích Cửu Sát Thiên Võng.
Ở một nơi khác, Doanh Trì cảm ứng được thì kinh ngạc tột độ… Tiên tông Cửu Uyên dự định bỏ mặc hóa thân của Thiên Cù Tử, trực tiếp đánh vào thánh vực Thiên Ma!
Đại tộc trưởng Lệ Không Kiêu cũng cực kỳ kinh hãi, Huyền môn vốn luôn không lạnh không nóng mà lần này lại quyết liệt như vậy.
Ma tôn và đại trưởng lão Ma tộc lập tức đứng trước hai sự lựa chọn, hóa thân của Thiên Cù Tử quan trọng hay Cửu Sát Thiên Võng của thánh vực Thiên Ma quan trọng?
Doanh Trì muốn thoát khỏi vòng vây trở về, nhưng lại bị Thiên Cù Tử đeo bám không tha, khiến hắn vừa bực vừa cuống. Mười một vị tộc trưởng còn lại bình thường chỉ bàn luận đề ra kế hoạch, quyền lực thật sự đều nằm trong tay Doanh Trì và Lệ Không Kiêu. Vậy mà trong lúc Huyền môn vây quanh Cửu Sát Thiên Võng, cả hắn và Lệ Không Kiêu đều không thể quay về.
Nhất định phải nhanh chóng diệt trừ hóa thân của Thiên Cù Tử!
Lệ Không Kiêu tăng tốc độ ra chiêu, cố tính để lộ rất nhiều sơ hở. Nhưng hóa thân của Thiên Cù Tử chỉ dùng những chiêu tự vệ, vô luận thế nào cũng không chịu chủ động tấn công. Cứ thế quần nhau một hồi, đến Lệ Không Kiêu cũng thấy ghê tởm, tức đến mức buồn nôn.
Khó khăn lắm mới đánh dính một chưởng làm y bị thương, y liều mạng nhận chưởng xong rồi lại kết trận, giữ vững tiết tấu đỡ né từ đầu tới giờ, không cho lão tốc chiến tốc thắng. Lệ Không Kiêu bắt đầu nhận ra, Thiên Cù Tử đã hạ quyết tâm bỏ hóa thân này.
Mà đã quyết định bỏ thì đương nhiên không thể thí khơi khơi không thu lại chút lợi gì rồi. Y rõ ràng muốn ngăn cản Ma tôn và lão, tranh thủ cơ hội cho đám Huyền môn kia đánh phá Cửu Sát Thiên Võng. Một khi Cửu Sát Thiên Võng bị công phá, thánh vực Thiên Ma sẽ chính là cái trứng gà không vỏ, mặc người vùi dập.
Nhưng lão bị quấn chân kiểu này, làm sao thoát thân đây?!
Lệ Không Kiêu lại tăng tốc tấn công, ỷ vào tu vi của hóa thân ít ỏi, liều mạng chịu đựng ba chiêu rồi đột phá vòng vây áp sát tới trước mặt hóa thân.
Tu vi chênh lệch quá lớn, đối phương lại không phòng thủ, chỉ chăm chăm tấn công, Thiên Cù Tử không còn cách nào khác, đành để hóa thân bị một lọn tóc dài của lão dùng ma khí biến rắn đâm xuyên tim. Chàng đưa tay phải nắm chạy tóc lão, vẫn liều ch.ết kết trận, vây Lệ Không Kiêu trong thạch trận.
Chàng hộc ra một búng máu, không khỏi thở dài trong bụng, hôm nay xem ra phải hao tổn gần bốn trăm năm tu vi đặt trong hóa thân rồi…
Nhưng vừa thở dài xong, chàng lại đột nhiên thấy trước mắt hoa lên, thạch trận chợt trở nên dày đặc hơn mấy phần, ngăn cản tầm mắt của Lệ Không Kiêu. Thiên Cù Tử thấy cảnh vật xung quanh xoay chuyển, thoáng cái chàng đã đi tới bên một khe suối trong cách Bốc Thiên cung hơn trăm dặm.
Chóp mũi nồng nàn hương quế, không cần ngẩng đầu lên Thiên Cù Tử cũng biết người trước mặt là ai. Chàng đưa tay phải ôm ngực, máu từ vết thương tuôn ra ào ạt. Chàng nặng nề ho mấy tiếng, gắng gượng bình ổn nhịp thở rồi mới hỏi: “Vân Thanh vẫn còn trong tay Khôi thủ chứ?”
Húc Họa đang rửa tay bên bờ suối, đáp: “Ừ, đệ tử của ngài lắm lời thật, tài nghệ không bằng người nhưng lại độc miệng hơn ai hết.” Suốt dọc đường đi, không có khắc nào mà Hề Vân Thanh ngừng rủa xả nàng cả.
Thiên Cù Tử cười khổ, “Con trẻ bị chiều hư rồi, khó tránh khỏi thiếu hụt cấp bậc lễ nghĩa, mong Khôi thủ đừng chấp.”
Húc Họa hỏi: “Bỏ qua chuyện đó đi, thương thế ngài thế nào?”
Thiên Cù Tử cúi đầu xem xét rồi đáp: “E rằng bị thương không nhẹ. Trên người Lệ Không Kiêu đều là ma độc.”
Húc Họa bước tới, cũng cúi xuống tỉ mỉ xem xét hồi lâu mới nói: “Trên người ngài có mang thuốc trị thương chứ? Tạm thời cầm máu trước đi, sau khi trở về Họa Thành bổn tọa sẽ sai người chữa trị cho ngài. Nhưng ngài cũng chớ đặt quá nhiều lòng tin vào bổn tọa, Y tu ở Họa Thành rất ít, không so được với đệ tử Y tông của Cửu Uyên đâu.”
Thiên Cù Tử *ừm* một tiếng rồi hỏi: “Tù binh của Khôi thủ đều được hậu hãi thế này sao?”
Húc Họa chỉ khẽ chậc lưỡi, chờ chàng nuốt thuốc cầm máu vào thì chợt quay đầu đánh mạnh vào ót chàng. Thiên Cù Tử giật mình, hiển nhiên không ngờ sẽ bị nàng đột nhiên tập kích như vậy, hóa thân trúng đòn liền nhắm mắt lại, mất hết ý thức.
Chủ thể Thiên Cù Tử bên kia vẫn còn ngỡ ngàng, Húc Họa rõ ràng không muốn hóa thân tiết lộ hành tung của mình. Hóa thân hôn mê, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, song tất cả cảm giác vẫn được truyền về cho chủ thể.
Bên kia Húc Họa lại không biết điều này, xưa nay nàng luôn rất chú ý giữ gìn hình tượng nữ thần của mình, nhưng bây giờ đâu có ai nhìn thấy đúng không? Nàng vác hóa thân của Thiên Cù Tử lên vai, giơ tay phải vỗ mông tù binh mới bắt được một cái.
*Bốp* một tiếng, Khôi thủ Họa Thành cảm thấy cảm xúc ở lòng bàn tay vừa êm vừa đầy, vỗ thích vô cùng.
Bắt được rồi, tâm trạng nàng bây giờ phải nói là không tồi tí nào.
Chủ thể Thiên Cù Tử đang đánh nhau với Doanh Trì thì máu huyết bỗng nhiên đông cứng, suýt chút nữa đã bị kiếm của Ma tộc chặt ngang rồi.