Chương 57
Chiến trận chỉ mới bắt đầu, nhưng chiến sĩ Ma khôi lại không chịu nổi một kích.
Hóa thân của Thiên Cù Tử đứng trên đầu tường thành, thỉnh thoảng lại thay Húc Họa thi triển pháp trận chữa trị lên thần mộc Bất Hủ. Nhưng hóa thân chỉ có ba phần tu vi của bản thể, trong khi đó lại phải đối mặt với vô số ma binh tấn công dồn dập, pháp trận chữ trị chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và kỹ xảo tạm thời cầm cự, hiệu quả quá mức yếu ớt.
Trên núi Dung Thiên, chưởng viện chín nhánh đương nhiên đã biết chuyện Ma tộc tấn công Họa Thành.
Mộc Cuồng Dương vừa đỡ quyền của Phó Thuần Phong vừa hỏi: “Đi liền bây giờ được không? Ta muốn đích thân gi3t ch3t Doanh Trì.” Ở đây không ai hận Doanh Trì hơn nàng cả.
Thiên Cù Tử thoáng nhìn Tái Sương Quy, vô cùng do dự. Sư đồ ăn ý, Tái Sương Quy cũng hiểu tâm tư của chàng, nhưng vẫn chỉ ra một vấn đề: “Muốn đột phá Cửu Sát Thiên Võng thì cần hấp thu đủ ma tức. Trong tình cảnh đó mà đối phó với ma binh thì nhóm đệ tử đều không thể tung ra hết sức. Chỉ có chín chưởng viện đích thân lâm trận mới có tác dụng. Nhưng tác chiến trong phạm vi của Cửu Sát Thiên Võng là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Ngộ nhỡ bị vây khốn…”
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao Thiên Cù Tử lại do dự. Nếu chưởng viện chín nhánh bị vây khốn trong Cửu Sát Thiên Võng, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
Được ăn cả ngã về không từ trước đến nay không phải là tính cách của ông, nhưng nếu không đi cứu viện, chỉ e kết cục của Họa Thành đã là chuyện xác định. Tái Sương Quy hỏi: “Họa Thành có hứa hẹn gì không, nếu chúng ta đến chi viện, họ đồng ý sẽ dời ra khỏi thánh vực Thiên Ma?”
Lại trở về điểm xuất phát mười tám năm trước… Thiên Cù Tử lắc đầu.
Nhưng Họa Thành đã không thể chờ lâu hơn, chỉ cần Húc Họa bại trận, Ma tộc sẽ lập tức ùa vào. Khi đó tất cả Ma khôi trong thành đều sẽ bị Ma tộc bắt chiếm.
Các đầu não của Tiên tông Cửu Uyên đều cực kỳ nhức động khi nghĩ tới viễn cảnh đó.
Cứu thì phải chấp nhận mạo hiểm quá lớn. Nhưng nếu không cứu, Ma tộc chắc chắn sẽ bắt được tất cả Ma khôi. Bên này tất cả còn do dự, bên kia Họa Thành bỗng chấn động dữ dội.
Trên cổng thành, hóa thân của Thiên Cù Tử đột nhiên quay phắt người lại, ngay cả bản thể vốn đang muốn nói chuyện cũng chợt trở nên nghiêm túc. Những người còn lại đương nhiên phát hiện ra ngay, Ngọc Lam Tảo hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thiên Cù Tử trầm giọng nói: “Họa Thành có khác thường.”
Tất cả đồng thanh hỏi: “Khác thường gì?” Sau đó cả đám lại nóng nảy kêu lên: “Không ai có thể kết nối được với Huyền Quang Kính à?”
Đương nhiên là không, mặc dù có hóa thân của Thiên Cù Tử bên kia, nhưng tình huống trước mắt cũng không cho phép chàng làm thế.
Hóa thân của Thiên Cù Tử thật sự rất muốn kết nối với Huyền Quang Kính, bởi vì chàng nhìn thấy một vật khó lường!
Bên trong Họa Thành, trước áp lực của Cửu Sát Thiên Võng, mây đen vây kín trời, khiến không gian vô cùng âm u. Nhưng trong giờ phút này lại có một luồng sáng rực rỡ quét ngang mọi thứ, ở hướng Tinh Thần Hải lại như phương Đông thời điểm bình minh, mặt trời xé mây chui lên.
Mặt đất run rẩy kịch liệt, khói bụi phun trào như thủy triều. Thiên Cù Tử cúi đầu, trông thấy ngay cả tường thành mình đang đứng cũng xuất hiện vết nứt.
Đó là vật gì?!
Doanh Trì đang kiềm chế Húc Họa cũng không giấu được vẻ kinh ngạc… Họa Thành vẫn còn giấu pháp bảo?! Nhưng cho dù suy nghĩ nát óc, hắn vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là vật gì mà lại có khí thế nhường này?
Tiểu ác ma đang bế quan bị quấy rầy cũng chạy ra. Nó vốn đứng trên tinh vân của Tinh Thần hải, vừa ngẩng đầu nhìn lên, miệng liền há to đến mức nhét vừa quả trứng. Nhưng cũng chỉ nhìn qua được một khoảnh khắc, mắt nó liền hoa lên, cuối cùng không nhìn thấy gì nữa.
Cũng may nó thông minh, biết mình vừa bị ánh sáng quá mạnh làm lòa tạm thời, nên lập tức lần theo trí nhớ lui về gian phòng mình bế quan ban đầu. Nó tin rằng trước khi tung ra vật này, sư tôn nhất định đã bố trí cấm chế xung quanh gian phòng này để bảo vệ nó.
Nó đã đoán đúng, mặc dù bên ngoài chấn động dữ dội, nhưng bên trong Tinh Thần Hải lại không mảy may bị ảnh hưởng.
Nó hỏi: “Thần Ma Chi Tức, đây là vật gì?!” Tuổi còn nhỏ nhưng lại có lá gan lớn kinh người, lúc này nó không quan tâm việc mắt bị lòa mà lại tò mò về vật tỏa ra hào quang vạn trượng kia.
Thần Ma Chi Tức đang ngồi vắt vẻo trên vai nó thoáng run lên, miệng câm như hến, hoàn toàn là hình tượng sợ quá nên một chữ cũng nói không nên lời.
Khi hào quang kia xé rách Cửu Sát Thiên Võng, toàn bộ Họa Thành đã được chiếu rọi rõ ràng từng ngõ ngách. Ma tôn Doanh Trì và hóa thân của Thiên Cù Tử đồng thời thấy được vật nọ rốt cuộc là cái gì!
Là một thanh kiếm!
Cho dù cách nửa tòa thành, ánh sáng của nó vẫn rực rỡ không gì sánh được, chẳng ai dám nhìn thẳng vào nó. Từng tấc ánh sáng đều là lệ khí của kiếm, chạm tới đâu là gây thương tích đến đó. Mà đây chỉ mới là lực công kích vô ý trong lúc xuất đầu lộ diện thôi!
Ánh sáng của nó nhanh như tia sét, trong nháy mắt đã tìm đến cửa thành, Thiên Cù Tử nhiều kinh nghiệm hơn hẳn tiểu ác ma, lập tức giăng thêm vô số cấm chế cấp cao quanh mình. Nhìn thấy Ma khôi rốt rít kêu gào tránh né bên dưới, chàng không khỏi mềm lòng, đành phải nói to: “Mau lùi ra sau lưng ta!”
Nhóm Ma khôi còn đang ngơ ngác giờ mới đột nhiên nhớ tới chàng, lập tức hớt hải trốn ra sau lưng chàng như đàn gà con tìm mẹ. Cấm chế trên người Thiên Cù Tử miễn cưỡng chống cự được luồng hào quang kia, nhưng trước mắt vẫn chói lòa. Chàng cố nhìn kỹ, chỉ thấy trước mặt là một thanh kiếm cao hơn mười trượng, chỉ thấy thân kiếm mà không thấy được tới chuôi kiếm.
Thanh kiếm đang dễ dàng lướt trên mặt đường thì bỗng bay lên không trung, chém ngang giữ trời. Cửu Sát Thiên Võng phát ra một tiếng *ầm* vang dội, toàn bộ thánh vực Thiên Ma đều chấn động mãnh liệt.
Cùng với một nhát kiếm này, kết giới của Cửu Sát Thiên Võng bao trùm phía trên Họa Thành liền bị chém nát thành từng mảnh vụn.
Hóa thân của Thiên Cù Tử ngã sấp xuống trên tường thành, khe nứt bên cạnh toác rộng hơn, nuốt chửng vô số Ma khôi. Nhưng lúc này chàng cũng không lo được nhiều hơn, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị. Nếu hỏi thế gian còn có binh khí nào sở hữu uy lực nhường này, chàng chỉ có thể nghĩ đến một đáp án.
Doanh Trì cũng thế.
Hai nhân vật đầu lĩnh của hai thế lực lớn nhất thiên hạ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh bảo kiếm tựa như một con quái vật khổng lồ kia đâm tới. Nó căn bản không cần công pháp chiêu thức gì, càng không cần tới linh khí hay pháp bảo, nhưng kiếm khí trên thân nó lại không hề vô hại!!!
Ma binh ở gần Họa Thành nhất kêu thảm một tiếng rồi hóa thành than tro, hệt như nhúm tóc chợt bị ném vào trong ngọn lửa. Kiểu ch.ết đột ngột mà tàn khốc kia khiến toàn bộ Ma tộc sững sờ. Quỷ Dạ lãnh binh tác chiến cũng sớm phản ứng được, đã dùng lụa đen che mắt lại, lớn tiếng ra lệnh: “Lui! Mau lui lại!”
Nhưng làm gì kịp? Ai nhanh được hơn ánh sáng chứ?
Kiếm khí tựa như liệt hỏa châm vào đồng cỏ khô, trong nháy mắt đã đốt cháy đen một mảnh lớn. Bốn phía đều là tro bụi. Doanh Trì bỗng nhiên tung ra Linh Hoàng Yêu Phong, ngay nháy mắt sau cũng gần như dùng hết toàn lực khởi động trận pháp truyền tống.
Linh Hoàng Yêu Phong gần như vỡ tan ngay khi vừa xuất hiện, nó và thần hồn của Doanh Trì liên kết chặt chẽ, nên hắn không khỏi hộc ra một ngụm máu lớn. Nhưng so với sinh tử tồn vong của binh sĩ Ma tộc, thương tổn này chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn liếc nhìn Hàm Ninh và Quỷ Dạ, rốt cuộc ra lệnh: “Rút lui!”
Hàm Ninh và Quỷ Dạ đồng thời hiểu ý, cùng các ma tướng khác tiến lên hộ tống hắn vào trận. Trận pháp truyền tống tỏa sáng, đưa theo phần lớn binh sĩ Ma tộc rời khỏi Họa Thành. Bảo kiếm kia vẫn không cam tâm, đốt số tàn binh còn sót lại thành tro bụi mới hậm hực coi như thôi.
Húc Họa cầm Xá Thế Liên Đăng đi tới đứng trước mặt nó.
Máu nhỏ từng giọt xuống nơi khóe môi nàng, Xá Thế Liên Đăng nơi tay cũng tỏa ánh sáng đỏ tươi, yêu dã như máu. Mẹ nó, không cho ngươi nếm mùi một chút, ngươi sẽ mãi không biết uy lực của bà đây.
Cùng lúc đó, bản thể của Thiên Cù Tử ở núi Dung Thiên xa xôi rốt cuộc cũng thốt ra cái tên từng chấn động cả Huyền môn và Ma tộc: “Thiên Hà Thánh Kiếm!”
Sau khi biến mất khỏi pháp trận ở cửa sông Nhược Thủy trên Thập Vạn Đại Sơn, nó vậy mà lại chạy tới trốn ở Họa Thành?
Húc Họa có biết hay không? Hay đây vốn là âm mưu mà Ma khôi đang che giấu?
Mà lúc này, tựa như cộng hưởng với nhau, cửa sông Nhược Thủy trên Thập Vạn Đại Sơn cũng xuất hiện chấn động.
Tiên tông Cửu Uyên giật nảy mình, không đoái hoài tới cuộc chiến giữa Họa Thành và Ma tộc nữa, dồn dập chạy tới Thập Vạn Đại Sơn.
Trên đỉnh núi, tháp Vạn Hồi đã hạ xuống chừng ba thước. Điển Xuân Y và Cửu Trản Đăng lập tức tiến lên xem xét, thần kính bên ngoài tháp vốn chuyển động liên tục bỗng tăng tốc nhanh hơn. Pháp chú bay múa trên không trung, toàn bộ thần kính run lắc dữ dội.
Thiên Cù Tử đạp lên băng quyết bao phủ xung quanh bước nhanh tới trước thần kính, đưa tay phải ra chạm vào mặt thần kính, dự định dùng linh lực tự thân cân bằng xao động trong pháp trận. Nhưng chỉ chốc lát sau, một giọng nói khô khốc trầm khàn bỗng vang lên: “Thiên Cù Tử.”
Tất cả mọi người đều như bị sét đánh, Thiên Cù Tử cũng sững sờ, “Tông chủ!”
Tông chủ Thủy Không Tú của Tiên tông Cửu Uyên đã thức tỉnh.
Lần đầu tiên cả chín chưởng viện đều lộ vẻ thất thố, pháp chú bao quanh thần kính Vạn Hồi rốt cuộc cũng chậm lại, giọng nói của Thủy Không Tú vang lên từ thần kính nghe vô cùng yếu ớt: “Ta bị nhốt trong đây bao lâu rồi?”
Các chưởng viện còn lại đều đi đến trước thần kính, nhưng không ai lên tiếng trả lời. Thiên Cù Tử chậm rãi quỳ xuống trên mặt đất phủ tuyết, nói: “Bẩm tông chủ, đã hơn năm trăm năm.”
Các chưởng viện cũng rối rít quỳ xuống, năm trăm mười tám năm trước, Thần – Ma hai phe giao chiến, Tiên tông Cửu Uyên tổn thất nặng nề. Lúc ấy phần lớn chưởng viện chín nhánh vẫn chỉ là nhân tài mới nổi. Hơn năm trăm năm trôi qua, giờ họ đều đã có thể tự mình đảm đương một cõi.
Thủy Không Tú khẽ cảm thán một tiếng rồi nói: “Thánh kiếm trong trận mất tích rồi.”
Vẫn không ai lên tiếng, xưa nay Thủy Không Tú xem trọng Thiên Cù Tử nhất, cho nên bây giờ đương nhiên nên để chàng trả lời. Thiên Cù Tu cung kính thưa: “Bẩm tôn chủ, ngay vừa rồi Thiên Hà Thánh Kiếm xuất hiện tại Họa Thành, giúp tộc Ma Khôi đẩy lùi đợt công thành của Ma tộc.”
Thủy Không Tú im lặng hồi lâu như đang tích trữ năng lượng, “Tìm được thánh kiếm trở về, có lẽ ta mới có cơ hội thoát khỏi Nhược Thủy Thiên Hà.”
Thiên Cù Tử cúi đầu chạm đất, xá một cái mới nói: “Cẩn tuân lệnh của tông chủ.”
Thủy Không Tú thoáng giật mình, hỏi: “Đã hơn năm trăm năm mà ngươi còn chưa thừa kế vị trí tông chủ ư?”
Câu này vừa ra khỏi miệng Thủy Không Tú, đại trưởng lão các nhánh đều thấy chột dạ. Mấy năm nay, nếu như không phải bọn họ âm thầm làm khó dễ, e Thiên Cù Tử đã trở thành tông chủ từ lâu. Nhưng Thiên Cù Tử lại nói: “Tông chủ Cửu Uyên vẫn còn đó, không ai có thể đi quá giới hạn.”
Thủy Không Tú thở dài, “Tính nết này của ngươi vẫn thế không đổi.” Thần kính Vạn Hồi lại bắt đầu quay nhanh trở lại, y dường như đang đánh giá những người khác quỳ trong đống tuyết, một lát sau mới nói: “Đệ tử Cửu Uyên nghe lệnh!”
Tất cả chưởng viện và trưởng lão đều lập tức đáp lại: “Có đệ tử!”
Thủy Không Tú trầm giọng nói: “Thần thức của ta cũng không thể chống đỡ pháp trận quá lâu, các ngươi cần phải một lòng đoàn kết, dốc toàn lực tìm cho được thánh kiếm về!”
Tất cả mọi người đồng thời vái lạy, đồng thanh đáp: “Cẩn tuân thánh lệnh của tông chủ!”
Nếu thánh kiếm xuất hiện ở Họa Thành, vậy không có lý do gì chậm trễ nữa. Chưởng viện chín nhánh nhanh nhảu rót ma tức vào người, chỉ thoáng sau đã đột phát Cửu Sát Thiên Võng, chạy đến Họa Thành.
Bấy giờ ở dưới Họa Thành, Húc Họa dùng khoa lau vết máu nơi khóe môi, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong thành, rất nhiều Ma khôi ngã lọt vào các khe nứt sinh ra bởi địa chấn, nàng không khỏi lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, đành lệnh cho Niệm, Nộ và Si: “Cứu họ lên.”
Tam quân lập tức chỉ huy binh sĩ bắt đầu công tác cứu hộ. Sau đó, thánh kiếm bên người Húc Họa đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, ánh mắt Thiên Cù Tử chưa từng rời khỏi nó, chàng nói ngay: “Nó không thể đi!”
Húc Họa phất phất tay, “Nó muốn đi đâu, ai cũng không ngăn được.”
Dứt lời, nàng quả thực không chút quan tâm tới hành tung của thánh kiếm, thản nhiên trở về Tinh Thần Hải. Thiên Cù Tử không đuổi theo thánh kiếm, đứng nhìn nó rời khỏi mặt đất, cỏ cây xung quanh đều hóa thành bột mịn.
Húc Họa nói đúng, chí ít hiện giờ không người nào có thể ngăn cản nó.
Thiên Cù Tử đi theo Húc Họa, hỏi: “Nó ẩn núp trong Họa Thành từ bao giờ?”
Húc Họa tỏ ra khó hiểu, “Hề chưởng viện hỏi lạ thật, bổn tọa làm sao biết được chuyện của nó? Ngài hẳn nên trực tiếp hỏi nó mới đúng.”
Ta muốn hỏi lắm chứ, nhưng nó chịu trả lời sao? Thiên Cù Tử nói: “Khôi thủ cần gì giấu giếm, hôm nay Ma tộc tấn công thành, nếu không phải Khôi thủ đã sớm biết nó sẽ tương trợ, sao lại có thể thản nhiên không chút bận tâm lo liệu đường lui như thế?”
Húc Họa nhún vai, “Cho dù không có nó tương trợ, bổn tọa cũng cần hoang mang.”
Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc hai người đã đến Tinh Thần Hải. Húc Họa đi lên trước, không về phòng mình mà bước tới nơi bế quan. Nàng vừa đẩy cửa ra, tiểu ác ma đã chạy vội ra, “Sư tôn!”
Nó giơ cả hai tay mò mẫm rồi ôm chầm lấy chân Thiên Cù Tử, “Mắt ta không nhìn thấy nữa.” Nhưng s0 so4ng một hồi, nó lại lẩm bẩm: “Hình như chân người to ra thì phải?”
Húc Họa vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay kéo nó tới trước mặt mình, cúi xuống cẩn thận xem xét mắt nó. Gần như cùng một lúc, Thần Ma Chi Tức cũng bay sang ngồi xổm trên vai hóa thân của Thiên Cù Tử, không gặp một thời gian, chẳng ngờ nó vẫn nhiệt tình như vậy.
Thiên Cù Tử giật Thần Ma Chi Tức đang hết cọ tới dụi lung tung xuống, đón lấy tiểu ác ma từ trong tay Húc Họa. Tiểu ác ma vừa giơ chân định đạp một cái, liền ngửi được khí tức trên người đối phương, “Hề chưởng viện?!”
Nhóc con vẫn còn rất tỉnh táo, khi chưa xác định bên cạnh còn có người khác hay không, nó không bao giờ gọi cha mẹ lung tung.
Thiên Cù Tử trấn an nó: “Mắt ngươi không sao, lát nữa ta sẽ luyện hai lò đan dược cho ngươi.”
Tiểu ác ma lập tức trổ ngón nghề nịnh nọt, “Hề chưởng viện quả nhiên anh minh thần vũ, học cao hiểu rộng. Chỉ có ngài mới xứng với sư tôn phong hoa tuyệt đại, ngọc dung như tiên nhà ta!”
Thiên Cù Tử đang một bụng tâm sự vẫn bị nó chọc phải phì cười, đặt nó xuống đất rồi hỏi Húc Họa: “Thánh kiếm định đi đâu, Khôi thủ có biết không?”
Húc Họa bất đắc dĩ nói: “Hề chưởng viện, bổn tọa hoàn toàn không hề hay biết gì về chuyện của vật gọi là thánh kiếm kia, chỉ e làm ngài thất vọng rồi.”
Dứt lời nàng tiện tay nhấc tiểu ác ma lên, đi về phía phòng mình. Thánh kiếm chui lên từ nơi này, nhưng trên dưới Tinh Thần Hải không có bất kỳ hư tổn gì. Là người thiết lập pháp trận ở Tinh Thần Hải, chẳng thể có chuyện nàng không hề biết gì về sự có mặt của thánh kiếm.
Ngay sau đó, dưới Họa Thành lại có khách tới, là chưởng viện chín nhánh Tiên tông Cửu Uyên đích thân đến.
Húc Họa không thèm để ý, chỉ ném cho đội trưởng thân vệ Mộ Vân Khinh một câu: “Nếu chưởng viện chín nhánh muốn xâm nhập Họa Thành thì cứ trói hóa thân của Hề chưởng viện treo lên đầu tường thành.”
Hề chưởng viện: “…” Cảm ơn nhé, nàng đối với bổn viện tình thâm ý trọng thật.
Bấy giờ ở dưới Họa Thành, tường thành sụp đổ, cửa thành nứt toác, mấy chục dặm quanh đó bị lửa thiêu đốt thành đất hoang, chỉ có thần mộc Bất Hủ là vẫn vẫy cành khoe hoa phấp phới trong gió.
Mộc Cuồng Dương đạp một chân lên gốc cây, vẫn có thể cảm giác được kiếm khí cuồn cuộn. Nàng nói: “Có thể đúc ra một thanh kiếm như vậy, Hướng lão đầu quả không hổ là Khí thánh.”
Số người có thể làm Mộc chưởng viện tâm phục khẩu phục thật sự không hề nhiều.
Chưởng viện Kiếm tông Thu Kết Ý cũng giật mình, “Nơi này đầy rẫy kiếm khí.” Bảo kiếm sau lưng bị k1ch thích khiến y phải đưa tay sờ trấn an nó, “Không ngờ chúng ta còn có cơ duyên nhìn thấy thần binh cỡ này.”
Bên cạnh y, chưởng viện Diệu Âm tông Bái Tinh vừa ghét bỏ né tránh tro than phủ đầy trên đất, vừa dùng khăn lụa lau hai tay, “Nếu có thể lựa chọn, ta ngược lại thà không nhìn thấy.”
Thiên Cù Tử nói: “Thánh kiếm đã rời khỏi Họa Thành, Thu chưởng viện, nếu lần theo kiếm khí truy tìm, ngươi có mấy phần tự tin?”
Thu Kết Ý đáp: “Kiếm khí của nó mãnh liệt cực kỳ, chúng ta có thể thử.”
Y vừa dứt lời, chưởng viện chín nhánh đồng thời xuất phát, lần theo kiếm khí mà đi.
Bấy giờ tại Ma tộc, Doanh Trì lại vì Họa Thành mà chịu tổn thất nặng nề.
Ngoại trừ mười ngàn Ma khôi thì còn không ít ma binh góp mạng, trong khi đó Họa Thành lại không mảy may hư hao.
Những lần này lại chẳng hề có kẻ nào trách cứ hắn… trận chiến này Ma tộc vốn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, ai ngờ được Thiên Hà thánh kiếm lại đột ngột xuất hiện đâu? Chưa kể thần khí bất phàm này còn nằm vùng ở Họa Thành nữa.
Ma tộc và Tiên tông Cửu Uyên đương nhiên đều có cùng một nghi vấn: Khôi thủ của Họa Thành rốt cuộc có biết trước chuyện này hay không?
Việc thánh kiếm thất lạc phải chăng có liên quan với tộc Ma khôi?
Trên người Doanh Trì đều là vết thương do kiếm khí của thánh kiếm gây ra, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn đủ khiến người khác giật mình. Năng lực của thánh kiếm quả nhiên vượt xa tưởng tượng của tất cả.
Y căn dặn trên dưới Ma tộc phải căng thần kinh ra đề phòng, đến khi xác định thánh kiếm không đuổi theo thì mới thoáng yên tâm. Quỷ Dạ hỏi: “Ma tôn, kế tiếp nên làm thế nào mới phải?”
Doanh Trì trầm ngâm nói: “Xem xét động tĩnh của Tiên tông Cửu Uyên, khi cần thiết thì xuất thủ tương trợ. Thiên Hà thánh kiếm nhất định phải trở lại cửa sông Nhược Thủy.”
Đó là đương nhiên, Ma tộc tuy không hợp với Huyền môn, nhưng không ngu xuẩn. Nếu cửa sông Nhược Thủy bị công phá, thiên hạ đều trở về thời Hỗn Độn, khi đó làm gì còn cái gì Ma tộc với Huyền môn nữa?
Biết rõ mà còn ngồi yên thì có khác gì muốn ôm nhau cùng ch.ết đâu?
Thế nhưng, Ma tộc và Huyền môn đồng loạt truy tìm, thánh kiếm như lại bốc hơi khỏi thế gian.
Thu Kết Ý lần theo kiếm khí, cuối cùng lại bị dẫn đến một nơi không liên quan. Thánh kiếm này… Nó thế mà lại cố tình lưu lại kiếm khí đánh lạc hướng mọi người, sau đó lặng lẽ lủi đâu mất!
Thì ra không phải do kiếm khí quá mạnh mà rơi rãi lung tung, nó có dụng ý rõ ràng.
Chưởng viện chín nhánh kinh ngạc đến ngây người.
Sau đó tất cả không thể không ý thức được một sự thật: thánh kiếm không chỉ đã mở linh thức, mà trí thông minh còn không hề thấp.
Bây giờ bên duy nhất biết rõ chân tướng e rằng chỉ có Họa Thành thôi.
Chưởng viện chín nhánh lại quay trở về Họa Thành, mà lần này Khôi thủ của Họa Thành quả thật là người nói giữ lời, nói được thì sẽ làm được: nàng thật sự cho trói hóa thân của Hề chưởng viện treo lên đầu tường thành đổ nát. Hề chưởng viện ngắm nhìn bản thân bị trói như kém tằm, đong đưa trong gió trên đầu tường thành: “…”
Mà người đang phe phẩy quạt xếp đứng cạnh đó mới ngay đêm qua còn nhân đêm khuya tìm đến, cùng chàng điên loan đảo phượng trong biển tình ôn nhu.
Chưa kể, nàng dường như không có vẻ gì là muốn nhận người quen.
Hề chưởng viện đành thi lễ, “Khôi thủ không cần như thế, chúng ta đến đây chỉ muốn tìm hiểu về chuyện của thánh kiếm, không có ác ý.”
Húc Họa nửa mở quạt xếp trong tay che đi đôi môi đỏ mọng, “Bổn tọa không tin.”
Vẫn là Mộc Cuồng Dương lên tiếng cãi lại: “Đủ rồi đó! Lần đầu tiên ta tới thăm Họa Thành của cô, cô không chiêu đãi thì thôi, còn dàn trận thế này là sao?”
Húc Họa nháy mắt vài cái, “Tối nay sẽ đơn độc chiêu đãi Mộc chưởng viện.”
Mộc Cuồng Dương liếc một cái đã trông thấy Niệm, một trong Tứ quân bên cạnh Húc Họa. Mỹ nhân như Niệm, chỉ đứng đón gió thôi cũng đủ khuynh thành, hai mắt nàng liền tỏa sáng, “Lấy gì chiêu đãi?”
Húc Họa nhướng mi cười cười, nắm tay Niệm giơ lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Do Niệm quân nhà ta đích thân chiêu đãi, thế nào?”
Niệm quân tái mét mặt, nhưng mỹ nhân biến sắc kinh hoảng cũng là cực cảnh của nhân gian đấy. Mộc Cuồng Dương cười ha hả, “Được, được lắm!”
Đúng lúc đó, sau lưng nàng bỗng vang lên một tiếng hét: “Giết Mộc Cuồng Dương!”
Mộc Cuồng Dương từ từ trợn tròn hai mắt, cho rằng mình bị ảo giác vì lao lực nhiều ngày liên tục. Nhưng vừa quay đầu lại nàng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc không thể quen thuộc hơn chạy tới. Đối phương từ xa đến gần, khi ở trước mặt nàng thì đã vung thẳng ra một quả đẩm!
Quả thật là Phó đại trưởng lão đã bị phong ấn linh lực! Trong một khoảnh khắc khiếp sợ không dám tin, Mộc chưởng viện bị đánh trúng một quyền biến thành mắt gấu mèo.
Tám chưởng viện còn lại không một ai ra tay ngăn cản. Không có được một tên nào đáng tin cậy hay sao?! Mộc Cuồng Dương đưa một tay ôm mắt, gần như gầm lên: “Thiên Cù Tử! Chẳng phải y đã bị mất linh lực sao?”
Thiên Cù Tử nhìn trên dưới một lượt mới nói: “Linh lực của y đã bị phong ấn, nhưng trên người y lại có dị thuật của Doanh Trì, Cửu Sát Thiên Võng cho y vào cũng không có gì lạ, huống chi bây giờ nó lại đang bị hư hại nghiêm trọng. Ma tộc có lẽ đang sốt ruột tu sửa kết giới, không rảnh để ý tới y.”
Bây giờ là thời cơ tốt tấn công Ma tộc, nhưng so ra thì chuyện của Nhược Thủy Thiên Hà khẩn cấp hơn. Dù sao một khi cửa sông bị thất thủ, tam giới ắt vong. Chưa kể, tông chủ Cửu Uyên vẫn còn bị nhốt trong đó.
Húc họa đứng trên đầu tường thành, nhìn Phó Thuần Phong đánh Mộc Cuồng Dương cũng chỉ cảm thấy vui vẻ vô cùng, “Mộc chưởng viện, lệnh sư đáng yêu thật đấy, ha ha ha.”
Mộc Cuồng Dương bẻ quặt hai tay Phó Thuần Phong ra sau lưng, bi phẫn quát: “Các ngươi còn nhìn cái gì? Giúp ta trói y lại đi chứ!!!”
Húc Họa tựa đầu vào vai Niệm quân, cười run rẩy cả người; bản thể Thiên Cù Tử và hóa thân đều lộ vẻ không vui. Cũng không biết có phải vì oán khí của Hề chưởng viện quá ngùn ngụt hay không, mà toàn Họa Thành bỗng vang lên một âm thanh đều đều: “Gi3t ch3t Khôi thủ.” Tiếng nói càng lúc càng nhiều, dần dần chấn động cả thành.
Húc Họa: “?!”
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Ma khôi từ bốn phương tám hướng lao đến, toàn bộ đều mang vẻ mặt đờ đẫn, miệng ai cũng lặp đi lặp lại một câu: “Gi3t ch3t Khôi thủ.” Cực kỳ đều nhịp.
Chính là mười hai ngàn Ma khôi Ma tôn đưa tới!
Báo ứng ập tới không kịp chuẩn bị, Khôi thủ cũng dần dần trợn tròn mắt… Doanh Trì, ta phải gi3t ch3t cả nhà ngươi!!!
- -----oOo------