Chương 75

Ở Họa Thành, Húc Họa đang ngẩn người thì Doanh Trì quay lại. Hắn thật sự bận tâm về viên thuốc mình nuốt ban nãy, nên cười nói rất miễn cưỡng, “Khôi thủ, Thiên Cù Tử đã tới đây, nàng có thể thực hiện lời hứa rồi chứ?”
Húc Họa nói: “Thực hiện lời hứa? Ta hứa cái quỷ gì?”


Doanh Trì đương nhiên nhận ra cảm xúc của nàng bỗng nhiên xấu hẳn đi. Hắn vốn cũng là người khôn khéo, lập tức hiểu được trong lòng nàng đang không dễ chịu, bèn cười nhạt nói: “Tâm trạng Khôi thủ không tốt, để bổn tôn thay Khôi thủ thả các Ma khôi bị bắt ra trước.”


Húc Họa mặc kệ hắn, đi thẳng ra ngoài Họa Thành, từ xa đã nghe thấy mấy tràng tụng liên tục: “Gi3t ch3t Khôi thủ… Gi3t ch3t Khôi thủ…”
Hơ, Doanh Trì xấu hổ cực kỳ, thấy sắc mặt Húc Họa càng xấu hơn bèn nói ngay: “Chú này có cách giải, cứu bọn họ ra xong là bổn tôn lập tức cởi bỏ pháp chú.”


Húc Họa khép mở quạt xếp trong tay, tâm trí như đang trôi dạt nơi khác. Doanh Trì đoán không được suy nghĩ trong lòng nàng, càng không biết đan dược mình vừa nuốt rốt cuộc có công hiệu gì, nhưng vô luận thế nào, miễn không phải ‘đồ tốt’ gì là được.


Hắn đành cùng Hề Vân Thanh tiến lên phá trận. Cũng may Điển Xuân Y bố trí trận này chỉ để giam giữ, cũng không phức tạp lắm. Hề Vân Thanh quan sát một lượt là có thể phá được.


Ma khôi vọt về phía Húc Họa như thủy triều, cho dù không có sức sát thương thì cũng đủ lấy thịt đè người. Húc   cảm thấy vô vị, xung quanh nàng có bao nhiêu là người, nhưng trong lòng nàng vẫn phiền muộn khó tả. Cuộc gặp với Thiên Cù Tử hôm nay khiến nàng có một loại ảo giác vừa đánh quyền vào bông.


available on google playdownload on app store


Mấy lời dày công chuẩn bị chưa hề dùng tới, tuyệt nhiên cũng chẳng có cái gì đủ trọng lượng xúi giục được người khác, thế mà y vẫn cứ làm theo ý nàng. Rõ ràng rất thuận lợi, vậy cớ gì lại khiến nàng phẫn uất một cách khó hiểu?


Có Ma khôi vọt tới cạnh nàng, giơ cả hai tay ra chuẩn bị bóp cổ nàng. Húc Họa dùng quạt xếp gõ tay hắn, hắn lập tức sững người tại chỗ.
Doanh Trì dừng lại, quạt Khôi Lũy có thể phá thuật pháp của hắn? Thì ra thứ được xưng ‘tín vật của Khôi thủ Ma khôi’ này cũng không chỉ có mỗi hư danh?!


Trước mặt là hơn mười ngàn Ma khôi cần phải gõ, Húc Họa không buồn để ý tới Doanh Trì, mang bộ mặt âm u chậm rãi đi chỉnh số tộc dân bị mất đi lý trí của mình.
Núi Dung Thiên và Họa Thành đều bận tới bở hơi tai, thế nên ở Thập Đại Vạn Sơn không hề có ai đưa tiễn.


Thủy Không Tú bị sóng dữ của Nhược Thủy đập tới mức đầu óc choáng váng, cảm thấy ngày giờ của mình gần như cạn kiệt tới nơi rồi. Nhưng chỉ trong chớp mắt sau, một bóng người lướt vào trong trận, Thủy Không Tú mắng ầm lên: “Thiên Cù Tử! Mẹ nó ngươi…”


Nửa câu còn lại còn chưa nói ra, Thiên Cù Tử đã nhấc y lên, dùng tốc độ sấm sét ném y ra khỏi khe hở được tạo ra khi chàng vào trận.


Thủy Không Tú chỉ cảm thấy người chợt nhẹ hẫng, trọng lực luôn đè nặng trên thân bỗng biến mất không còn tung tích. Bên ngoài cuồng phong gào thét, tuyết trắng ngập trời, không khí lọt vào phổi, lạnh buốt. Y không kịp hưởng thụ tự do đã lâu không thấy, tức khắc bổ nhào trở vào pháp trận mình vừa thoát ra, nhưng khe hở đã đóng lại. Không đủ thời gian bi thương, y lập tức thu chút nước Nhược Thủy tràn qua ngoài pháp trận theo mình ban nãy vào trong pháp bảo tùy thân.


Cũng may Nhược Thủy rỉ ra không nhiều, y lại là tông chủ Tiên tông Cửu Uyên, pháp bảo trên người chưa bao giờ thiếu.
Trên núi Dung Thiên.


Quân Thiên Tử bận rộn tới chạng vạng tối vẫn chưa thể nghỉ ngơi, thân thể Hướng Tiêu Qua thật sự quá tàn tạ. Y tông và Khí tông không ngơi tay cả ngày, mới rốt cuộc miễn cưỡng giữ được mạng cho ông. Nhưng ông đã lớn tuổi lắm rồi, có thể sống thêm bao lâu thì chẳng ai nói được.


Tới khi mọi chuyện hơi bình ổn lại, mọi người đều thở phào một hơi, Mộc Cuồng Dương hỏi: “Thiên Cù Tử đâu? Loại thời điểm này mà tên đó lại có thể không chạy tới giúp một tay?”


Cửu Trản Đăng ngược lại có chút thấu hiểu, “Đệ tử Âm Dương viện đều tới rồi còn gì? Hôm nay không biết y và Húc Họa đã nói gì với nhau, cứ thấy y hơi là lạ.”


Bất Động Bồ Đề đang bận dùng tâm quyết Tứ Đại Giai Không của Phật tông áp chế bí thuật Doanh Trì cài trên người Phó Thuần Phong.
Thế nên chẳng ai biết được, chủ nhân của Khổ Trúc Lâm đã một đi không trở lại.


Đến khi trời sắp tối mịt, Nhược Thủy đột nhiên chấn động, ngay cả núi Dung Thiên cách đó rất xa mà cũng bị ảnh hưởng.


Mấy vị chưởng viện không kịp nghỉ ngơi, tức tốc chạy tới Thập Vạn Đại Sơn. Tái Sương Quy đi đến Khổ Trúc Lâm muốn báo cho Thiên Cù Tử biết, ai ngờ lại thấy Khổ Trúc Lâm trống không bóng người. Trong lòng ông lạnh đi, có lẽ là một loại ăn ý giữa sư đồ với nhau, ông lập tức sinh ra linh cảm chẳng lành.


Mà trên Thập Vạn Đại Sơn, dưới tháp Luân Hồi, Mộc Cuồng Dương là người đuổi tới đầu tiên, trông thấy một bóng dáng quen thuộc liền giật mình há to mồm: “Tông… tông…”


Thủy Không Tú khẽ lắc đầu, nói: “Vừa rồi vô ý để tràn ra một chút Nhược Thủy, đừng đứng sững ra đó nữa, lại đây giúp ta thu dọn.”


Nghe vậy Mộc Cuồng Dương liền chạy tới, Nhược Thủy không phải là phàm vật, vừa ra khỏi Thiên Hà sẽ biến thành khí tức Hỗn Độn ngay. Mà khí tức Hỗn Độn có khả năng đồng hóa vạn vật, ảnh hưởng tới cả tam giới. Mộc Cuồng Dương dùng đao khí dồn Nhược Thủy vào một chỗ, bấy giờ các chưởng viện còn lại cũng rối rít đuổi tới.


Nhìn thấy tình hình trước mắt, Cửu Trản Đăng lập tức móc từ khư đỉnh ra pháp bảo có thể thu thập Nhược Thủy, dùng hai tay dâng tới trước mặt Thủy Không Tú.


Thủy Không Tú nhận lấy, không ai lo lắng hỏi y đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều tập trung xử lý Nhược Thủy trước. Bây giờ không ai dám bất cẩn… dù chỉ một giọt sót lại cũng sẽ dẫn tới hậu hoạn vô tận.


Chừng một canh giờ sau (2 tiếng), tới khi tìm khắp xung quanh xong, xác nhận không bỏ sót chút gì, Mộc Cuồng Dương mới không nhịn được hỏi: “Tông chủ, làm sao ngài thoát ra khỏi Nhược Thủy được?”


Thủy Không Tú đưa bình Nhược Thủy đưa cho Cửu Trản Đăng, quay lại nhìn thoáng qua kính Vạn Hồi. Thần kính không còn nhúc nhích, cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Y trầm giọng bảo: “Trở về rồi hãy nói!”


Nhóm người ôm bụng nghi ngờ rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, Ngọc Lam Tảo như rốt cuộc ý thức được cái gì, thấp giọng hỏi: “Sao Thiên Cù Tử không tới?”
Bấy giờ tất cả mới phản ứng lại, đồng loạt quay lại nhìn tòa tháp trấn cửa sông Nhược Thủy.


Đến khi trở về núi Dung Thiên, Tái Sương Quy đã ở cửa chờ sẵn. Nhìn thấy Thủy Không Tú, ông gần như không cầN suy nghĩ gì thêm, đưa ra một cái hộp, bên trong chính là ngọc bội chưởng viện Âm Dương viện, hình song ngư âm dương trắng đen rõ ràng, cầm trong tay mát lạnh. Thủy Không Tú từ tốn nhận lấy, giữ trong lòng bàn tay hồi lâu rồi nói: “Âm Dương Viện tạm thời do ngươi quản lý.”


Tái Sương Quy thoáng sững sờ, sau đó chậm rãi nói: “Trước khi Thiên Cù Tử đi, đã giao tất cả công việc cho Hề Vân Giai.”
Ý định rất rõ ràng, Thiên Cù Tử muốn Hề Vân Giai thừa kế vị trí chưởng viện. Nhưng Thủy Không Tú chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn sang, ông liền ngậm miệng.


Tông chủ Cửu Uyên trở về, vốn là chuyện vui lớn, đáng để toàn bộ Huyền môn ăn mừng. Nhưng trên dưới núi Dung Thiên lại tràn ngập một bầu không khí kỳ dị. Thủy Không Tú ở lại Thập Phương Giới, mấy chưởng viện lăn lộn cả ngày mà không hề uể oải. Đêm khuya, Mộc Cuồng Dương xách theo hai vò rượu, lại đi tới Thập Vạn Đại Sơn.


Không bao lâu sau, những người khác cũng lần lượt đến đây.
Từ đầu tới cuối, cũng một ai thắc mắc Thiên Cù Tử đã làm gì, nhưng dường như đến tận lúc này, mọi người mới hiểu được sự mất mát trong lòng mình rốt cuộc là vì sao.


Lúc trước Thủy Không Tú cầm thánh kiếm trấn áp cửa sông Nhược Thủy, tốt xấu gì cũng có toàn bộ tông môn lấy rượu đưa tiễn. Bây giờ nhà ngươi thí thân đi trấn giữ Nhược Thủy, vì sao lại không nói một lời, im lặng mà đi như vậy?


Có phải vì nhiều năm qua, đại trưởng lão một mực đề phòng ngươi, nên khiến ngươi cảm thấy một người bạn cũng không có nổi?
Thập Vạn Đại Sơn vào ban đêm, có gió tuyết làm bạn, ngược lại cũng chẳng lạnh lẽo cô tịch gì cho lắm.


Tám vị chưởng viện ngồi quây quần dưới tháp Luân Hồi, không ai lên tiếng nói chuyện. Tuyết rơi ào ạt, chồng chất trên tóc mai và đầu vai mọi người. Mộc Cuồng Dương hùng hổ ực một hớp rượu to, tức giận nói: “Mắc gì phải sa sút tinh thần chứ, tên đó đâu có coi chúng ta là bằng hữu!”


Ngọc Lam Tảo nhấc một vò rượu khác bên người nàng, đổ nửa vò xuống mặt đất trước tháp, “Mặc dù hơi trễ, nhưng cũng coi như đưa tiễn.”
Bất Động Bồ Đề buồn bã nói: “Y chưa ch.ết, tưới xuống đất làm gì?”


Cửu Trản Đăng bên cạnh nhỏ giọng thêm vào: “Chưa kể, nếu ta nhớ không nhầm, Thiên Cù Tử đâu uống rượu.”


Ờ há, thế là tám người cuống cuồng lau chùi chỗ rượu vừa bị đổ xuống trước tháp. Thu Kết Ý thực sự nhìn không nổi nữa, đám người này đúng là không đáng tin, y nói: “Lấy chút trà đưa tiễn là được.”


Nhưng chẳng ai mang theo trà, cả nhóm đưa mắt nhìn Bất Động Bồ Đề xưa nay cũng không uống rượu. Bất Động Bồ Đề thoáng im lặng, rồi nói: “Lá trà gì đó trước giờ đều luôn là y mang theo.”
Được rồi… Cuối cùng Ngọc Lam Tảo đề nghị: “Có lòng là được, tùy tiện đi!”


Mộc Cuồng Dương cũng nói: “Ừ, Thiên Cù Tử luôn rộng lượng, tất nhiên sẽ không để ý mấy chi tiết này.” Thế là cô nàng lại đổ nốt nửa vò rượu còn lại xuống trước tháp.


Thần thức Thiên Cù Tử không may mảy có dấu hiệu thức tỉnh, bởi vì không thấy thông qua thần kính Vạn Hồi trò chuyện với bọn họ. Chẳng qua pháp trận Nhược Thủy vẫn bình ổn, chứng tỏ tên này vẫn tồn tại. Ngẫm lại, không tỉnh táo cũng tốt.
… Cũng tốt.


Hôm sau, Tiên tông Cửu Uyên chiêu cáo khắp Huyền môn, tông chủ Thủy Không Tú trở về, lại lần nữa chấp chưởng tông môn.


Không ai biết thực lực Thủy Không Tú mạnh tới đâu, nhưng ít ra nhất thời cũng cầm chân được Ma tộc đang ở trong tối rình rập. Húc Họa đương nhiên cũng biết tin này, Thủy Không Tú thoát ra, như vậy chứng tỏ Thiên Cù Tử đã nuốt đan dược, tiếp nhận một phần sức mạnh của thánh kiếm, hơn nữa còn thật sự đã vào cửa sông Nhược Thủy.


Chuyện rõ ràng là thật tới đến không thể thật hơn, nhưng nói cho cùng vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến, nàng vẫn phần nào thấy như trong ảo giác mơ màng.


Về phần Tiên tông Cửu Uyên, không biết có phải cũng nghĩ như vậy hay không, mà từ đầu tới cuối chưa từng chính thức xác lập chưởng viện Âm Dương viện, mà chỉ để đại trưởng lão Tái Sương Quy tạm thay chủ trì.
Khổ Trúc Lâm nhất thời không có tân chủ nhân.


Nhược Thủy bình yên, tông chủ thoát nạn, nhưng toàn bộ Huyền môn lại như mất hết mọi âm thanh.
Họa Thành cũng không còn tiếng động.


Húc Họa giải cứu tộc dân xong, để Thái Sử Trường Lệnh đi sắp xếp. Mà pháp trận của Họa Thành bị hư hại, cũng cần kịp thời tu bổ. Doanh Trì bất an vô cùng, xem ra Húc Họa không có bất kỳ dự định nào về chuyện giải độc cho hắn.


Hắn rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Bổn tôn đã bỏ ra đủ thành ý, Khôi thủ chắc hẳn cũng nên hết lòng tuân thủ hứa hẹn chứ?”
Húc Họa hỏi ngược lại: “Hết lòng tuân thủ hứa hẹn? Bổn tọa có nói chỉ cần Ma tôn dẫn Thiên Cù Tử tới, là sẽ giải độc cho Ma tôn sao?”


Doanh Trì nín thinh, sau cùng đành phải nói: “Nói gì Họa Thành cũng ở trong thánh vực Thiên Ma, cho dù hai bên từng có chút xích mích không vui thì vẫn là đồng tông đồng nguyên. Khôi thủ vẫn chớ nên o ép người khác quá mức thì hơn.”


Húc Họa quay đầu lại, ánh mắt nàng dường như mất đi phần nào sự rạng ngời vốn có, “Ma tôn muốn dùng vũ lực nói lý với bổn tọa?”


Doanh Trì nói: “Bổn tôn cũng không muốn thế nếu chẳng đến mức cùng đường. Nhưng Họa Thành bây giờ thiếu vắng Thiên Cù Tử, e rằng Thủy Không Tú sẽ không ra tay tương trợ. Cho dù y thèm muốn Ma khôi của Họa Thành, thì tất cả mọi người đều biết, chỉ cần dân số Họa Thành thấp hơn mức hạn định, Khôi thủ sẽ lập tức bị kéo về Nhược Thủy. Khế Ước Thần Ma mà Khôi thủ đã ký, chắc hẳn sẽ không bởi vì Thiên Cù Tử xả thân đi vào Nhược Thủy mà bị mất hiệu lực nhỉ? Dẫu Khôi thủ có thể lấy sức một mình khuynh thiên đảo địa, nhưng liệu lúc này có thể một tay bảo vệ toàn bộ Ma khôi trong thành?”


Hắn vốn tưởng đã tóm được điểm yếu của Húc Họa, nào ngờ nàng chỉ cười mỉa, “Ma tôn quả nhiên ngây thơ không thể tả.” Doanh Trì sững người, hàn ý trong mắt Húc Họa khiến nhịp tim hắn tạm dừng. Húc Họa cất giọng trầm bổng: “Ma tôn có biết thế nào là sức mạnh chân chính không?”


Doanh Trì chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ đập vào mặt, hắn không khỏi lùi lại phía sau mấy bước. Toàn thân Húc Họa bỗng b4n ra hào quang chói lòa, cùng lúc đó bầu trời rền vang sấm sét. Giọng nàng nhất thời không phân rõ xa gần, dường như không phải người trước mặt hắn đang nói chuyện, mà là toàn bộ Họa Thành đang thì thầm.


Doanh Trì chấn kinh, “Đây là…”
Sau lưng Húc Họa ẩn hiện ánh chớp, chân thân thánh kiếm xuất hiện, vừa dẫn động thiên lôi vừa chậm rãi thay hình đổi dạng.


Doanh Trì như bị sét đánh, lông tơ toàn thân dựng đứng. Húc Họa nói: “Trong truyền thuyết Bàn Cốc khai thiên lập địa, từ đó hóa khí cưỡi mây, giọng biến sấm sét, mắt hóa nhật nguyệt, máu thành sông lớn… Doanh Trì, ngươi biết thế nào là sức mạnh sao?”
Thăng thiên hóa thần?!


Doanh Trì lảo đảo lùi lại, vẻ mặt không dám tin, “Sao có thể như vậy?! Nếu nàng đã có thể lên trời hóa thần, vì sao còn mặc kệ Tiên tông Cửu Uyên bắt bớ Ma khôi?!”


Húc Họa cười khẽ, toàn bộ Họa Thành liền rầm rì cười theo, tựa như từng tấc đất, từng bông hoa từng phiến lá đều đang cười hắn, “Vì thoạt nhìn sẽ giống như đang bị ép đến đường cùng.” Giọng nàng chồng tầng xếp lớp, toàn bộ núi non, toàn bộ cây cối kia torng nháy mắt đều như một bộ phận cơ thể nàng.


Doanh Trì hiểu ra, “Nàng muốn lừa Thiên Cù Tử thay mình trấn giữ Thiên Hà Nhược Thủy?!” Dẫu bản thân là Ma tôn, hắn cũng không nhịn được cảm thán: “Quả thật vô tình. Bây giờ nàng đạt được mong muốn rồi, trong lòng thế nào? Sung sướng chứ?”


Húc Họa chậm rãi khuếch tán khí tức, tòa bộ Họa Thành liền như chia cùng nhịp thở với nàng. Mặt các hồ nước gợn sóng, cây cỏ đồng thời thả lỏng.
Lúc đó nàng nói mình là thần linh của Họa Thành, Doanh Trì chỉ cho rằng nàng cuồng vọng.


Tới bây giờ hắn mới hiểu được hãm nghĩa của lời nàng hôm đó.
Từ một khối vẫn thạch từ không trung năm đó đến thần của Họa Thành bây giờ, nàng chưa từng nói dối, chỉ là không ai tin mà thôi.


Sấm sét từ trên trời bổ xuống, lôi kiếp khi thăng thiên hóa thần đủ để dời núi lấp biển. Húc Họa cầm thánh kiếm chân thân trong tay, vững vàng chống lại thiên lôi. Cho dù sức mạnh bị phân một phần cho Thiên Cù Tử, nhưng phần còn lại vẫn hoàn toàn đủ cho nàng vượt qua thần kiếp.


Tính toàn hoàn hảo không lọt giọt nước.
Doanh Trì đứng bên cạnh xem, cảnh tượng này e rằng về sau cả đời hắn cũng không có dịp lại chứng kiến.


Chín luồng thiên lôi, vốn dĩ có thể đánh cả Hòa Thành nát thành bột mịn, Ma khôi bên trong cũng chắc chắn không một người sống sót. Nhưng Họa Thành bây giờ có một nguồn linh mạch, nguồn linh mạch này liên tục bổ sung linh lực cho Húc Họa, pháp trận trên thần mộc Bất Hủ được kích hoạt, Tinh Thần Hải bắt đầu mở rộng vô hạn, bao trùm cả thành trì.


Thì ra sự tồn tại của Tinh Thần Hải không chỉ để che giấu sức mạnh thật của nàng. Từ sau khi lập khế ước với Sắc Vô Phi, nàng đã xác định không cách nào dời thành, trong khi Họa Thành cằn cỗi, Ma khôi yếu ớt, vốn dĩ không đủ chống đỡ đến khi nàng thăng thiên hóa thần.


Vì vậy nàng đã dùng năm trăm năm, nuôi dưỡng thần mộc Bất Hủ như nguồn sống của Họa Thành. Sau đó lại dùng máu thịt của chiến sĩ Ma tộc tạo ra linh mạch. Mà Tinh Thần Hải trông chỉ như một kiến trúc xa hoa lãng phí, lại là tấm chắn bảo vệ chân chính của toàn thành.


Có ba tầng phòng hộ này, vừa vặn có thể vào thời khắc nàng lên trời hóa thành bảo vệ cả thành trì, bảo toàn cho Ma khôi trong thành.
Chín luồng kình lôi, kéo dài tổng cộng một ngày một đêm.


Khi luồng kình lôi kết thúc, cánh lá của thần mộc Bất Hủ đã cháy khô, Tinh Thần Hải cũng đã mất hết ánh sao. Tiểu ác ma thò đầu ra thăm dò, ngoài thành không một bóng dáng, Húc Họa chẳng rõ đã đi nơi nào.


Doanh Trì ngược lại thấy rõ ràng, thân thể Húc Họa hóa thành khí, chậm rãi tan biến vào không trung.
Bàn Cốc khai thiên lập địa, từ đó hóa khí cưỡi mây, giọng biến sấm sét, mắt hóa nhật nguyệt, máu thành sông lớn…


Doanh Trì từ từ quỳ rạp xuống đất, cung kính hành lễ, “Lúc trước Ma tộc có nhiều mạo phạm, nhưng xin Khôi thủ đại nhân đại lượng, bỏ qua hiềm khích lúc trước. Từ nay về sau, Ma tộc nguyện cùng Họa thành chung sống hòa bình, vĩnh viễn không xâm phạm nhau.”


Phía trên Họa Thành, mây thu mưa ngừng, cả thành trì như có sự sống, sừng sững hùng cứ một phương. Lúc này thành trì mở miệng, chỉ nói hai chữ: “Cút đi.”
Doanh Trì bỗng như bị trúng độc, không dám hỏi thêm cái gì, lập tức bỏ đi.


Chẳng qua, vừa về tới thánh điện Thiên Ma, hắn liền rõ mình bị trúng độc gì… Nước Mắt Thần Nữ!!!
Mẹ nó! Thành thần rồi mà vẫn thù dai như thế?!!
- -----oOo------






Truyện liên quan