Chương 92
Chuyện của Thủy Không Tú ở Ma tộc lập tức trở thành vấn đề quan trọng nhất.
Bây giờ Tiên tông Cửu Uyên có thể nói là nhà dột còn gặp mưa. Nếu như lật được mặt nạ của y, vạch trần đệ nhất cao thủ Huyền môn vốn là một kẻ khinh sư, giết cha giết huynh, thật sự sẽ đặc sắc vô cùng. Hết thảy uy tín của Tiên tông Cửu Uyên sẽ bị một mình y đập nát.
Đến lúc đó Huyền môn nhất định sẽ trong cảnh mạnh ai nấy làm, chia năm xẻ bảy. Còn Tiên tông Cửu Uyên thì e chỉ muốn giết y để thanh lý môn hộ càng nhanh càng tốt. Được như vậy chính là cơ hội trời cho của Ma tộc, bọn họ chịu buông tha mới lạ.
Đại tộc trưởng Ma tộc Lệ Không Kiêu hỏi: “Ma tôn thấy chuyện này đáng tin đến đâu?”
Doanh Trì vẫn bị thương nặng, trong cơ thể hắn giờ toàn là đao khí của Mộc Cuồng Dương, hơi động đậy liền đau thấu tim, đành phải vừa nằm vừa nói: “Theo lý thì không đáng tin lắm. Thủy Không Tú là tông chủ Cửu Uyên, động cơ mạnh cỡ nào mới có thể thúc đẩy y làm loại chuyện điên rồ như vậy? Nhưng bổn tôn tận mắt nhìn thấy thi thể của Thủy Tả Ý, thực sự cực kỳ quái lạ.”
Lệ Không Kiêu nói: “Bất kể là thế nào thì chúng ta cũng nên nghĩ cách giúp đỡ Húc Họa một tay, nhất định phải lan truyền chuyện này ra ngoài, khi đó Huyền môn tất loạn.”
Doanh Trì hơi gật đầu, rồi bỗng ôm ngực thở d0c, không nói thể nói chuyện. Lệ Không Kiêu thở dài một hơi, bảo: “Ngài cũng thế, rơi vào bẫy của nữ nhân kia mãi vẫn không tỉnh ngộ.” Miệng tuy nói vậy, song lão vẫn lấy báo bảo ra giúp hắn giảm đau tạm thời.
Doanh Trì muốn cười lại không dám, chỉ hơi nhếch khóe miệng lên, “Ta thật lòng thích nàng ấy.” Niên kỷ của hắn ít hơn Thiên Cù Tử, cha mẹ qua đời sớm nên ở bên cạnh Lệ Không Kiêu từ nhỏ, thành ra thân cận với đại trưởng lão của mình hơn nhiều.
Lệ Không Kiêu khuyên: “Đừng mơ mộng nữa, nữ nhân kia quá phiền phức. Nhìn Thiên Cù Tử đi, ngài muốn nối gót y à? Nhắc tới chuyện này, tuổi ngài bây giờ đã không còn nhỏ, vốn nên thành gia lập nghiệp từ lâu rồi. Nếu như Họa Thành đã hòa hoãn hơn với chúng ta, có thể nào thương lượng với Húc Họa, chọn một trong số Ma khôi làm Ma hậu không?”
Doanh Trì không trả lời, hắn khác Thiên Cù Tử, thật ra Doanh thị đến thế hệ này của hắn, thực lực đã yếu đi rất nhiều, không cần cố chấp truyền thừa căn cốt cho đời sau làm gì… Nhưng hắn lại không thể nói ra mấy lời nghe nhụt chí như vậy, tránh làm dao động lòng cấp dưới.
Một lát sau, hắn mới nói: “Xem thử làm sao để khuấy to chuyện này, tốt nhất là một kích tất trúng, khiến Thủy Không Tú không còn cơ hội xoay người nữa.”
Vẫn không chịu nhắc đến chuyện lấy vợ sinh con… Lệ Không Kiêu thở dài trong lòng, đúng là sắp đẹp hại người mà!
Trên núi Dung Thiên, toàn bộ chưởng viện và trưởng lão, bao gồm cả Thủy Không Tú, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm trọng. Đao tông càng khỏi nói, mờ mịt luống cuống không biết nên làm gì.
Thủy Không Tú gần như nghiến răng nghiến lợi lệnh cho ba trưởng lão Đạo tông tạm thời chia nhau xử lý công việc của chưởng viện. Trong Huyền môn bây giờ, muốn tìm Đao tu có tư chất giống như Mộc Cuồng Dương quả thật là chuyện không tưởng… Danh tiếng đệ nhất Đao tu đâu phải tùy tiện là có được!
Thiên Cù Tử an vị ở một bên, thực ra chàng không hề tán thành cách làm của Thủy Không Tú. Thật chí rất nhiều lúc, chàng còn tự hỏi vì sao Thủy Không Tú lại khăng khăng ôm địch ý lớn như vậy với Họa Thành.
Trong khi chuyện của Mộc Cuồng Dương hoàn toàn có thể giải quyết trong êm đẹp.
Nếu Mộc Cuồng Dương cho rằng Khôi thủ Họa Thành có thể cứu Phó Thuần Phong, vậy cớ gì không thể tạm thời thỏa hiệp, tìm lại mạng cho Phó Thuần Phong rồi hẵng nói?
Bụng nghĩ vậy nhưng chàng lại không thể nói ra, bây giờ chuyện đã đến nước này, ở trước mặt mọi người tỏ ý nghi ngờ quyết định của tông chủ chỉ khiến tình huống thêm tồi tệ. Bên cạnh chàng, Doãn Như Bình dường như nhận ra chàng có tâm sự, bèn nhích lại gần hơn.
Thiên Cù Tử theo tiềm thức dịch ra tránh né. Doãn Như Bình sững sờ, chàng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện.”
Doãnh Như Bình khẽ lắc đầu ra hiệu mình không sao, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm… Có phải đối phương đã biết gì đó rồi không?
Lúc Thủy Không Tú đang lệnh cho Đao tông đề cử ứng viên chưởng viện thì bỗng nhiên có đệ tử vào thưa: “Tông chủ, tộc trưởng Thủy gia phái người đến bái kiến, nói là có chuyện gấp cần bẩm báo.”
Thủy gia đương nhiên là gia tộc của Thủy Không Tú, nhưng họn họ đã rất nhiều năm không qua lại với núi Dung Thiên, giờ lại đến vào thời điểm này, quả thật kỳ quặc.
Thủy Không Tú hiển nhiên biết người Thủy gia sẽ không vô cớ mà tới, bèn nói: “Đưa người vào đây.” Dứt lời y đích thân đi tiếp kiến.
Người Thủy gia chỉ đem tới một câu: “Lăng mộ của phụ mẫu tông chủ bị người ta động vào.”
Trong lòng Thủy Không Tú trở nên nặng trĩu.
Sau khi con cháu Thủy gia ra về, y không tiếp tục bàn về chuyện chưởng viện Đao tông nữa, mà đột nhiên nói: “Thiên Cù Tử, ngươi đi mời Hướng Tiêu Qua đến Thập Phương Giới, ta có chuyện gấp cần thương lượng.”
Thiên Cù Tử đành lên tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng đi mời Hướng Tiêu Qua.
Bầu không khí trên núi Dung Thiên bỗng trở nên vô cùng cổ quái.
Hướng Tiêu Qua vội vàng chạy đến, sau khi biết được chuyện người Thủy gia tìm tới từ chỗ Thiên Cù Tử, ông cũng hiểu tình huống đã chuyển xấu.
Tại Thập Phương Giới, Thủy Không Tú đang đứng bên hồ nhìn mặt nước nửa sáng nửa tối, đằng xa có gió thổi đến, nửa ấm nửa lạnh.
Hướng Tiêu Qua hỏi: “Người Thủy gia đến làm gì?”
Thủy Không Tú đáp: “Có người đột nhập lăng mộ cha mẹ ta, đồng thời cạy mở quan tài của phụ thân và huynh trưởng ta.”
Hướng Tiêu Qua kinh hoàng, “Ai làm?”
Thủy Không Tú nói: “Mộ phần của huynh trưởng ta được đúc bằng nước thép, bởi vì ta muốn ngăn cách âm dương, khiến gã không được siêu sinh. Nhưng vẫn có người dễ dàng đào lên được, vết đao còn ngay ngắn, sắt lẻm tựa như cắt đậu hũ.”
Hướng Tiêu Qua rã rời toàn thân, hầu như không cần hỏi gì thêm cũng biết, “Húc Họa tìm đến đó rồi? Cô ta đến đó làm gì?”
Thủy Không Tú cười giễu, “Còn phải hỏi sao? Ả phát hiện thi thể sư phụ ta có chỗ khác thường, thế là muốn tìm thêm chứng cứ khác. Và bây giờ ả đã tìm được.”
Hướng Tiêu Qua trầm giọng nói: “Không… không thể để chuyện đó bị lật lên.”
Thủy Không Tú nói: “Hiện giờ muốn giải quyết chuyện này cũng chỉ có thể xuống tay từ kẻ cắn chặt không chịu buông kia!”
Hướng Tiêu Qua lùi lại một bước, Thủy Không Tú nhìn đăm đăm vào mắt ông, nói gằng từng chữ một: “Ta biết ngươi vẫn còn tình cảm với ả, bởi ngươi luôn coi bảo khí mình tạo ra như con. Ta cũng không muốn làm khó ngươi, nhưng ả bây giờ không phải là đối thủ chúng ta có thể đánh thắng được. Muốn chế phục ả chỉ có duy nhất một cách, và ngươi biết đó là gì.”
Hướng Tiêu Qua run rẩy nói: “Ngươi muốn nói tới…”
Thủy Không Tú gật đầu, “Lúc ấy Hướng Nam dùng xương thịt tế kiếm, đã luyện hóa ả một lần thì có thể luyện hóa lần thứ hai. Kẻ này không thể không trừ, chưa kể nếu như có thể đúc lại ả, dùng ả trấn giữ Nhược Thủy, bản thể Thiên Cù Tử còn có cơ hội thoát khỏi khốn cảnh. Nhìn mặt nào cũng không có chỗ hại.”
Hướng Tiêu Qua trầm ngâm không nói, Thủy Không Tú lại tiếp lời: “Đương nhiên, ngươi cũng có thể không đáp ứng. Không có ngươi tương trợ, ta chỉ có thể chịu cảnh thân bại danh liệt. Sống đến bây giờ, ta đã nhìn thấu mọi danh lợi rồi. Chỉ là Tiên tông Cửu Uyên bây giờ sẽ không chịu nổi một kích này. Mà một Huyền môn chia năm xẻ bảy, chắc chắn sẽ bị Ma tộc tiêu diệu từng phần một.”
Y từ tốn đưa tay khoác vai Hướng Tiêu Qua, “Ông bạn già à, ngươi có đồng ý giúp ta một lần nữa không?”
Hướng Tiêu Qua lắc đầu, “Không có khả năng thành công. Húc Họa bây giờ đã hóa thần, cho dù bị chúng ta luyện thành thánh kiếm thì toàn bộ Họa Thành vẫn còn đó, vẫn có thể trở thành một thân thể khác cho cô ta sử dụng.”
Thủy Không Tú nói: “Nếu ả xông vào núi Dung Thiên, pháp trận hộ sơn sẽ có thể cầm giữ thần thức của ả. Chúng ta luyện hóa ả ở trên núi Dung Thiên, ả làm sao trở về Họa Thành được?”
Hướng Tiêu Qua chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Thủy Không Tú, y mỉm cười nói tiếp: “Mà ta dám bảo đảm, có một chuyện chỉ cần truyền đến tai ả, ả nhất định sẽ chạy đến núi Dung Thiên.”
Hướng Tiêu Qua không cần y nói gì thêm, “Đại điển hóa thân Thiên Cù Tử ký khế ước với Doãn Như Bình.”
Thủy Không Tú gật đầu, “Chính xác.”
Hướng Tiêu Qua muốn nói lại thôi, Thủy Không Tú hói tiếp: “Hóa thân vốn chẳng khác gì bản thể, Thiên Cù Tử lại là thần thức của Hướng Nam được đưa vào Hề gia, dùng máu thịt của hóa thân nhất định có thể nung chảy thánh kiếm.”
Lòng Hướng Tiêu Qua rối bời, Thủy Không Tú vỗ vỗ vai ông, “Ta đi chuẩn bị trước.”
Trong Khổ Trúc Lâm, Thiên Cù Tử vừa đưa Hướng Tiêu Qua đến Thập Phương Giới quay lại không lâu thì thấy Thủy Không Tú đến đây. Chàng thoáng kinh ngạc, chẳng phải tông chủ đang cùng Hướng bảo chủ bàn bạc đối sách ư?
Chàng tiến lên thi lễ, “Tông chủ.”
Thủy Không Tú hơi gật đầu, nói: “Ngươi tỉnh lại cũng được một thời gian rồi, gần đây nhiều chuyện lộn xộn, không rảnh lo chuyện của ngươi và Doãn Như Bình. Bây giờ Mộc Cuồng Dương làm phản, bỏ mạng cùng với Phó Thuần Phong, làm sĩ khí của núi Dung Thiên không được tốt lắm. Ta đã xem thời gian rồi, ngày kia không tệ, hay hai ngươi cứ chọn hôm đó ký khế ước đi, cũng coi như giúp sư môn thêm hỉ khí, đảo ngược xu hướng suy sụp bây giờ. Thế nào?”
Y vốn tưởng Thiên Cù Tử sẽ không có ý kiến gì, ai ngờ chàng lại bảo: “Tông chủ, về chuyện này, ta muốn chờ thêm một thời gian.”
Thủy Không Tú không khỏi ngạc nhiên, “Chờ? Chờ cái gì?”
Thiên Cù Tử nói: “Ta không có bất kỳ ấn tượng gì với chuyện cũ, thật sự rất bất an khi vội vàng ký khế ước như thế. Thần thức bản thể ta trong Nhược Thủy Thiên Hà sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thần kính Vạn Hồi. Đến lúc đó bản thể ta có thể đối thoại với ngoại giới, ta muốn trò chuyện với bản thể tìm lại một chút ký ức, sau đó quyết định cũng không muộn.”
Thủy Không Tú chau mày, “Bây giờ cả lời của bổn tông chủ ngươi cũng chống lại sao?”
Đến giờ phút này, rốt cuộc hóa thân Thiên Cù Tử cũng thực sự nảy sinh nghi ngờ. Vốn tưởng rằng, Thủy Không Tú coi trọng mình từ nhỏ, Tái Sương Quy một lòng bồi dưỡng, trong sư môn sẽ không có ai lừa gạt chàng.
Nhưng lời nhắc nhở của Mộc Cuồng Dương trước khi chạy trốn, cộng thêm một câu không đầu không đuôi của Húc Họa sau trận giao chiến lần trước: Cho nên, nếu như thiếu đoạn ký ức kia, ngươi vốn dĩ sẽ không có khả năng yêu ta?
Cộng thêm sự nóng nảy vội vàng của Thủy Không Tú hôm nay…
Chàng cụp mắt nhìn xuống, nói: “Mệnh lệnh của tông chủ, Huyền Chu đương nhiên hẳn nên thuận theo. Nhưng ký khế ước là việc riêng của Huyền Chu, Huyền Chu vẫn hy vọng có thể quyết định sau khi hoàn toàn rõ ràng mọi chuyện.”
Thủy Không Tú cười lạnh, “Ngươi còn điều gì cần làm rõ nữa?”
Người như y, chỉ cần có kẻ hơi trái ý mình là sẽ lập tức toát ra khí tức áp đảo đối phương.
Thiên Cù Tử hiểu điểm này, đành phải nói: “Còn rất nhiều chuyện cần làm rõ, xin tông chủ thứ lỗi.”
Chàng hiểu Thủy Không Tú, Thủy Không Tú đương nhiên cũng hiểu chàng. Thiên Cù Tử không phải là kẻ dễ dàng bị người khác dồn vào đường cùng. Y nói: “Đã vậy thì hai ngày tới ngươi cứ chờ trong Khổ Trúc Lâm. Tiên tông Cửu Uyên đã nhiều biến cố lắm rồi, ngươi không thể lại xảy ra chuyện gì.”
Thiên Cù Tử khom người xác nhận, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ, tông chủ dự định giảm lỏng chàng ở đây?
Hôm sau, núi Dung Thiên truyền tin ra khắp Huyền môn: Ba ngày sau, Thiên Cù Tử chưởng viện Âm Dương viện sẽ cùng Doãn Như Bình kết làm đạo lữ!
Lúc đó Húc Họa đang ôm nhóc gai tôm dạy nhóc rằng ‘ai có sữa mới là mẹ’, mà trong tay Hề Vân Thanh lại đang cầm bình sữa.
Niệm từ bên ngoài bước vào báo: “Khôi thủ, núi Dung Thiên loan tin ba ngày sau Hề chưởng viện sẽ cùng Doãn Như Bình kết làm đạo lữ.”
Lẽ nào lại như vậy!?!
Húc Họa ném phăng nhóc gai tôm xuống đất!
May mà tiểu ác ma thấy tình thế không ổn, lanh trí nằm duỗi ngay xuống, vừa vặn đỡ được nhóc gai tôm rơi xuống lưng mình.
Hề Vân Thanh vội vàng chạy tới ôm nhóc gai tôm lên.Thằng bé ngơ ngác đảo đôi mắt đen nhánh của mình, nhờ được đỡ kịp không bị đau nên không khóc.
Lão cẩu họ Thủy kia, muốn chơi tới cùng đúng không?!
Khôi thủ Họa Thành phẫn nộ ngất trời, “Thủy Không Tú, cứ chờ bổn tọa đến vặn gãy cổ ngươi đi!”
Tiểu ác ma lấy làm lạ, “Còn Hề chưởng viện? Mặc kệ sao ạ?”
Khôi thủ nở nụ cười tà ác, “Tên đó? Hừ, lần này xem bổn tọa có vặn gãy eo hắn không!!”
Ôi chao ơi, có trẻ con ở đây mà, có thể đừng hơi tí là dùng từ ngữ bạo lực không vậy?!
- -----oOo------