Chương 33
Kỳ thi giữa kỳ diễn ra trong vòng hai ngày. Sau khi thi xong môn toán của ngày đầu tiên, Đào Khê vừa về tới phòng học thì đã nhìn thấy Tất Thành Phi cùng một đám bạn đang so đáp án, gào to đến mức như hận không thể hét lên cho cả thế giới biết.
“Câu trắc nghiệm cuối cùng mình chọn C, cậu chọn gì?”
“Chắc chắn là B, lớp trưởng cũng chọn B mà!”
“Rồi xong, đi đời nhà ma rồi!”
…
Đào Khê bịt kín hai tai chạy về chỗ ngồi. Chuyện cậu thấy phiền nhất là so đáp án mỗi khi thi xong. Bài làm xong giống như một bát nước đổ đi, so đáp án chỉ khiến người ta rước thêm lo âu vào người mà thôi. Đào Khê nằm vật ra bàn bịt tai nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Cậu vừa đọc tài liệu ôn tập cho môn thi ngày mai, vừa lầm rầm: “Không nghe say chém gió, không nghe chó sủa linh tinh” (*). Bỗng nhiên một ngón tay hơi cong lên gõ hai cái lên mặt bàn cậu.
(*) Gốc là 不听不听, 王八念经 (Không nghe không nghe Vương Bát niệm kinh): là một ngôn ngữ mạng và cũng là một meme khá phổ biến, mang ý “Mọi điều cậu nói đều là vô nghĩa, tôi không muốn nghe”. Vương bát là một từ lóng dùng để mắng người.
Đào Khê ngẩng đầu lên nhìn liền nhận ra Lâm Khâm Hòa đang đứng bên cạnh bàn cậu. Anh cúi đầu cau mày nhìn cậu, trầm giọng hỏi: “Làm bài có vấn đề gì sao?”
Sắc mặt và giọng nói của anh dường như mang theo chút lo lắng.
Đôi mắt Đào Khê sáng bừng lên, vội đứng dậy nhỏ giọng nói với Lâm Khâm Hòa: “Có vẻ như làm cũng tàm tạm ấy.”
Thực sự là hai môn Văn và Toán ngày hôm nay cậu cảm thấy khá ổn.
“Nhưng nghe mấy đứa kia so đáp án thì lại thấy lo ghê, mình sợ nhỡ đâu chỉ do mình ảo tưởng là thi tốt thôi.” Đào Khê hất cằm về phía Tất Thành Phi đứng không xa bên kia, tố cáo với Lâm Khâm Hòa xong thì lại bịt chặt tai mình.
Đôi lông mày đang nhíu lại của Lâm Khâm Hòa hơi giãn ra. Anh nhìn đôi tay đang bưng kín tai của Đào Khê một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên, bảo cậu: “Buông tay xuống.”
Đào Khê mờ mịt nhìn Lâm Khâm Hòa nhưng cũng nghe lời anh buông tay. Đột nhiên Lâm Khâm Hòa bước lại gần cậu, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc kéo gần lại. Hơi thở của Đào Khê như ngừng lại, bờ mi cậu khẽ run rẩy nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa cúi đầu, anh vươn tay lấy chiếc tai nghe không dây màu trắng của mình nhét vào tai cậu, đầu ngón tay lành lạnh của anh khẽ lướt qua vành tai. Giai điệu âm nhạc nhanh chóng vang lên trong tai cậu. Đào Khê ngẩn ngơ, cậu có cảm giác như tai phải bị người ta nhéo nhẹ. Bỗng nhiên cậu run lên như một chú thỏ nhỏ sợ hãi, trợn tròn đôi mắt nhìn Lâm Khâm Hòa không nói được lời nào.
Lâm Khâm Hòa buông tay, ngón trỏ xoa nhẹ ngón cái, sắc mặt bình thản hỏi Đào Khê: “Còn nghe thấy không?”
Đào Khê ngây thơ gật đầu. Cậu không còn nghe thấy tiếng của bọn Tất Thành Phi trao đổi đáp án nữa, cũng không nghe thấy tiếng nhạc vang lên trong chiếc tai nghe, chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập rộn ràng trong lồng ngực. Cậu không cần bịt tai nữa nhưng hiện tại lại muốn che kín gương mặt đang nóng bừng lên. Đào Khê bối rối cụp mắt, nhỏ giọng nói câu cảm ơn rồi chạy bay chạy biến về chỗ ngồi, nằm bò ra bàn đọc tiếp chỗ tài liệu và cúi thấp đầu. Lâm Khâm Hòa cúi đầu nhìn đôi tai đỏ ửng của Đào Khê rồi cũng về chỗ. Anh im lặng nở một nụ cười, cầm điện thoại đổi sang một bài hát có giai điệu vui vẻ rồi chỉnh âm lượng cao lên một chút. Quả nhiên người bên cạnh khẽ run lên.
*
Hai ngày nghỉ trôi qua rất nhanh. Tốc độ chấm bài của trường Nhất Trung Văn Hoa không phải nhanh một cách bình thường đâu, mới thi xong được có ba ngày mà đã có kết quả rồi, hơn nữa còn mới sáng sớm thôi đã dán tất cả bảng xếp hạng thành tích ở đại sảnh tầng một tại tòa nhà học tập. Đương nhiên, những phụ huynh luôn mang trong mình mối quan tâm sâu sắc về thành tích của con đã sớm gọi điện hỏi thăm chủ nhiệm lớp về điểm số và xếp hạng.
Đêm trước ngày công bố thành tích, Chu Cường tan ca thêm ở văn phòng tới tận 10 giờ. Trong khoảng thời gian này ông đã nhận ít nhất hai mươi cuộc gọi từ các phụ huynh của lớp số 1. Trong đó có một cuộc đến từ một người chưa bao giờ gọi điện cho ông – Lâm Khâm Hòa.
Buổi tối ngày hôm đó Từ Tử Kỳ ngồi trong phòng ký túc gọi điện về cho mẹ. Đào Khê ngồi làm đề, cậu giương mắt nhìn Từ Tử Kỳ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được biểu cảm từ lo lắng đến khiếp sợ rồi sang chán nản trên gương mặt cậu ta, sắc mặt thay đổi nhanh như lật bánh tráng.
“Cái gì cơ ạ? Sao lại như vậy được?!” Mặt Từ Tử Kỳ vàng như nghệ, chạy vội ra khỏi cửa ký túc.
Phan Ngạn cười khinh bỉ một tiếng, cầm điện thoại ra mở bài “Một nhành mai” lên, vẻ mặt hả hê vui sướng khi người khác gặp họa.
Đào Khê không có tâm trạng đâu mà cười trên nỗi đau người khác. Sắc mặt bình tĩnh xoay chiếc bút trong tay, càng xoay càng nhanh, cuối cùng nó bay thẳng ra ngoài luôn. Cậu căng thẳng sắp ngất luôn rồi đây này. Còn hồi hộp hơn nhiều so với cái lần chờ thành tích thi cuối kỳ của huyện Thanh Thủy.
Cả một đêm Đào Khê cứ luôn nằm mơ. Cậu mơ thấy mình không nằm trong top 50, phải sang lớp số 2 học với Từ Tử Kỳ và thấy Lâm Khâm Hòa và Dương Đa Lạc vừa đi vừa nói bước vào lớp số 1. Trong giấc mơ cậu lớn tiếng gọi Lâm Khâm Hòa. Anh quay người lại, lạnh lùng bảo cậu: “Học hành kém cỏi như cậu không xứng đáng ngồi cùng bàn với tôi.”
Lúc Đào Khê tỉnh lại cảm giác như cả người toàn là mồ hôi lạnh. Cậu rửa mặt xong, đến bữa sáng cũng không ăn mà chạy như bay đến xem bảng thành tích dán ở đại sảnh tầng 1. Trước tấm bảng có rất nhiều học sinh đang đứng chen chúc, vang lên đâu đấy những tiếng gào khóc và cả hoan hô vui mừng.
Khó khăn lắm Đào Khê mới chen chân vô được, vừa nhìn đã thấy cái tên xếp hạng nhất trên bảng thành tích: Lâm Khâm Hòa, điểm của anh cao hơn 27 điểm so với Hoàng Tình đứng thứ hai.
Có bạn cảm thán: “Lâm Khâm Hòa biến thái thật đấy, lần trước cao hơn người thứ hai 20 điểm thôi là đã thấy đáng sợ rồi, thế mà lần này còn cao hơn thế nữa!”
Bạn học khác thì chậc một tiếng: “Như này thì đúng là chẳng nể mặt hạng hai tí nào. Chẳng nhẽ có thù oán gì à?”
Lúc chắc chắn rằng Lâm Khâm Hòa là người giành được hạng nhất thì Đào Khê mới quay ra tìm kiếm tên của mình. Cậu dò từ tên Lâm Khâm Hòa dò xuống dưới, hô hấp căng thẳng đến nỗi sắp tắt thở rồi.
Xếp hạng 42, Đào Khê.
Ngay giây phút thấy tên của mình, Đào Khê như không kịp hít thở, sau đó mới đánh một cái thở phào thật dài, trái tim đập loạn đến đau nhói luôn.
Cậu có thể tiếp tục làm bạn cùng bàn với Lâm Khâm Hòa rồi!
Lúc này Đào Khê mới hoàn toàn thả lỏng, nhìn tiếp thì thấy cái tên Tất Thành Phi xếp thứ 50, may sao vừa suýt soát xếp cuối cùng.
Dương Đa Lạc, xếp hạng 51.
Đào Khê mang vẻ mặt không đổi sắc rời khỏi chỗ tấm bảng thành tích, lúc bước lên cầu thang mới không kìm được mà cười hả hê.
Buổi sáng, Lâm Khâm Hòa bước vào lớp thì đã thấy đôi mắt sáng như bóng đèn của Đào Khê nhìn về phía mình, chỉ thiếu mỗi cái đuôi ngoe nguẩy đằng sau mà thôi. Bước chân của anh hơi ngừng lại, chậm rãi bước vào.
Đào Khê ân cần kéo ghế giúp Lâm Khâm Hòa, đợi anh ngồi xuống mới vươn người qua, túm lấy cánh tay anh lắc lắc, vui vẻ khoe: “Lâm Khâm Hòa, mình có thể tiếp tục học ở lớp số 1 rồi!” Nói xong mới nhận ra bản thân hơi kích động quá, đành ngượng ngùng buông cánh tay anh ra, lùi lại một chút.
Lâm Khâm Hòa nhìn cánh tay vừa thu lại của Đào Khê, sắc mặt cũng không thay đổi, hỏi một câu: “Xếp hạng bao nhiêu?”
Đào Khê biết Lâm Khâm Hòa không đi xem bảng thành tích, hơi mím môi nói: “ 42, tốt hơn nhiều so với dự đoán của mình luôn.”
Lâm Khâm Hòa bình thản gật đầu: “Thi không tồi. Chúc mừng cậu.” Nói xong liền lôi một tập đề trong cặp sách ra để lên mặt bàn.
Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa, đôi mắt sáng ngời nay bỗng ảm đạm đi đôi chút. Cậu cảm thấy anh phản ứng quá đỗi bình thản khi nghe thành tích của cậu, không khỏi cảm thấy hơi thất vọng. Cậu bỗng nghĩ, vì có thể được ở lại tiếp tục làm bàn cùng bàn với Lâm Khâm Hòa mà cậu vui đến thế. Nhưng đối với anh mà nói, điều ấy có lẽ chẳng là gì. Với lại, liệu Lâm Khâm Hòa có không vui vì Dương Đa Lạc bị loại khỏi lớp số 1 không? Dù gì thì hai người bọn họ cũng là bạn bè có tình cảm như anh em thân thiết bao nhiêu năm. Còn cậu với Lâm Khâm Hòa chỉ quen biết nhau có hơn hai tháng.
Đào Khê không nén những suy nghĩ về câu hỏi này. Một khi đã nhắc tới Dương Đa Lạc, cậu sẽ như một con chim sợ cành cong, lúc nào cũng lo được lo mất. Sự phấn khích vừa dâng trào nay lại chìm sâu xuống đáy hồ. Cậu cụp mắt, im lặng một lúc nhưng vẫn không nhịn được mà dò hỏi Lâm Khâm Hòa:
“Mình thấy Dương Đa Lạc xếp thứ 51 đấy. Cậu có tức giận không? Nếu như không vì mình tới đây thì cậu ấy sẽ đứng số 50 rồi.”
“Vì sao tôi phải tức giận?” Lâm Khâm Hòa hỏi ngược lại ngay. Anh nhìn gương mặt ủ rũ của Đào Khê, buông đôi tay đang lấy đồ trong cặp xuống, tiếp lời, “Cậu có thể ở lại lớp số 1, cậu ta thì không. Điều này chứng tỏ cậu nỗ lực và xuất sắc hơn cậu ta, không phải vậy sao?”
Đào Khê ngớ người, ngước mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, lại nghe thấy thanh âm dịu dàng của anh: “Hơn nữa, cậu không cần so bì với bất kỳ ai. Tôi chỉ biết bằng, cậu có thể ở lại lớp số 1, tiếp tục ngồi bên cạnh tôi, điều này khiến tôi rất vui.”
Tôi rất vui.
Hô hấp của Đào Khê bỗng nhẹ bẫng. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa, cổ họng như bị một đám bông gòn lấp kín, khóe miệng dần nhếch lên nhưng đôi mắt lại hơi cay cay. Lâm Khâm Hòa vẫn luôn như vậy, anh luôn khiến cậu dễ dàng rơi nước mắt rồi lại nở nụ cười. Một trái tim cứ luôn nhảy nhót liên hồi, cuối cùng rơi vào một hồ nước ấm, bị nước ngấm đến nỗi vừa chua xót lại sưng tấy. Đào Khê cắn môi không nói thành lời. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa lấy một cái hộp bốn cạnh màu đen nhung từ trong cặp sách rồi đặt trong lòng bàn tay cậu.
“Đây là phần thưởng cho kỳ thi giữa mà tôi hứa với cậu.”
Đào Khê ngơ ra, cúi đầu nhìn hộp quà đẹp đẽ trong tay, đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve lớp nhung mềm mại, trái tim cậu như bị những sợi lông tơ gãi nhẹ. Cậu nhỏ giọng lúng túng nói: “Nhưng không phải là mình đã…” Đã yêu cầu một cái ôm trước đấy rồi sao.
“Cái đó không tính.” Lâm Khâm Hòa bình tĩnh đáp, sau đó nhẹ giọng nói tiếp, “Cậu mở ra xem thử xem có thích không?”
Đào Khê nghe lời mở chiếc hộp ra. Trong hộp là một chiếc vòng tay kết dây màu đỏ xâu một hạt Lục Tùng Thạch nhỏ như viên kẹo (*). Viên Lục Tùng Thạch được điêu khắc thành những ngôi sao nhỏ, giống như mang theo ánh sáng trong suốt màu xanh lục độc nhất vô nhị trong dải ngân hà lộng lẫy vậy.
(*) Lục Tùng Thạch là loại đá biểu tượng cho sức khỏe và sự hưng thịnh, thường được làm thành vòng tay, vòng hộ mệnh. để cầu phúc sự bình an.
Dù Đào Khê không hiểu lắm về đá quý nhưng cũng biết loại đá Lục Tùng này nhất định rất đắt. Cậu nhìn chăm chăm cái vòng tay rất lâu, lắng nghe tiếng trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, hốc mũi cảm thấy thật chua xót.
“Không thích sao?” Lâm Khâm Hòa dịu dàng hỏi.
Đào Khê lắc đầu ngay. Cậu cầm lấy chiếc vòng chuỗi hạt, định bụng đeo lên cổ tay phải, nhưng vì tay bên trái không thuận nên đeo mãi không được. Lâm Khâm Hòa vươn tay đeo chiếc vòng lên cổ tay phải của Đào Khê, sợi dây màu đỏ càng nổi bật hơn trên cổ tay trắng nõn của cậu mà viên hạt đá Lục Tùng như ngôi sao trời nhỏ quay theo quỹ đạo xung quanh cổ tay. Đào Khê nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay phải, cố gắng chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa mỉm cười.
“Cảm ơn cậu, mình thích lắm.” Chỉ cần là những thứ cậu tặng, mình đều rất thích, thích tới nỗi không nỡ buông tay.
Lâm Khâm Hòa nhìn sợi dây màu đỏ và viên đá Lục Tùng trên cổ tay Đào Khê. Anh từng thấy Đào Khê quá để ý tới sợi dây kết bình an màu đỏ trên tay phải của Dương Đa Lạc, cho rằng cậu thích nên anh đã lấy những viên đá Lục Tùng xâu vào sợi dây bện màu đỏ làm thành chiếc vòng tay.
Anh nhìn vào đôi mắt như chứa đầy những ngôi sao của Đào Khê, thấp giọng nói: “Tôi nghe nói Lục Tùng Thạch biểu trưng cho sự bình an may mắn. Cho nên lần thi cuối kỳ tới cậu có thể thi tốt không?”
Thực ra anh chưa nói ra, rằng Lục Tùng Thạch cũng là viên đá dành cho tháng 12. Anh không chỉ muốn chúc cậu thi cuối kỳ thuận lợi, mà còn mong cậu có một ngày sinh nhật tháng 12 bình an, may mắn và không chút âu lo.
Đào Khê gật đầu thật mạnh, hơi nâng cằm lên, vẻ mặt thỏa mãn xen lẫn tự tin: “Cậu yên tâm, giờ mình có vòng tay may mắn rồi nên nhất định lần nào cũng có thể thi tốt!”
Kỳ thực cậu muốn nói rằng, để gặp được anh, cậu đã dành hết mọi sự may mắn của cuộc đời mình rồi. Cậu không dám mong cầu sự may mắn hơn nữa.
Mười sáu năm trước, lúc mẹ cậu mang thai cậu tại làng Đào Khê Loan, bà đã vì cậu mà bện một chiếc vòng tay bình an, mong cậu một đời không bệnh tật không tai họa, có nhiều hạnh phúc và niềm vui. Nhưng cậu không thể có được sợi dây đó.
Bây giờ đây, người cậu thích tặng cho cậu một chiếc vòng tay bện đỏ xâu hạt Lục Tùng Thạch, mong ước cho cậu mãi luôn bình an, may mắn. Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa, rõ ràng hai người sát gần nhau nhưng cậu lại cảm thấy mình như dùng tất cả sức lực để nhìn anh, tựa như hai người họ bị ngăn cách bởi quá nhiều thời gian, chính là những năm tháng cậu đã bỏ lỡ mất anh.
Cậu lại nghĩ, hóa ra trên thế giới này, ngoại trừ mẹ ra, vẫn còn một người nguyện ý chúc phúc cho cậu. Mà cậu lại thích người này đến vậy. Có lẽ người ấy cũng thích cậu nhỉ?
Ngón tay trái của Đào Khê nhẹ nhàng gẩy viên đá Lục Tùng trên cổ tay phải. Cậu hít một hơi thật sâu rồi chợt hỏi Lâm Khâm Hòa: “Sau này mình có thể thi cùng một trường đại học với cậu không?”
Cậu thấp thỏm ɭϊếʍƈ môi rồi nói thêm: “Ý mình là, mình muốn vào cùng một trường đại học với cậu. Cậu thi trường nào thì mình sẽ thi trường ấy. Cho dù có khó đến mức nào thì mình cũng nhất định sẽ nỗ lực thi đỗ, có được không?” Mình có thể vì cậu mà cố gắng bước vào Nhất Trung Văn Hoa, cố gắng ở lại lớp số 1 thì cũng nhất định sẽ cố gắng thi đỗ cùng một trường đại học với cậu.
Điều cậu chưa nói ra đó là, không chỉ là một trường đại học, cậu còn muốn cố gắng bước vào cuộc đời anh, cùng nắm lấy tay anh, trọn đời này bước đi trên một con đường.
Lâm Khâm Hòa nhìn ánh mắt lo lắng đến nỗi hàng mi cũng run rẩy của Đào Khê, ngón tay anh khẽ cuộn lại cọ vào lòng bàn tay. Anh im lặng một lúc, dường như đang đưa ra một quyết định lớn lao trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Và rồi anh thấp giọng đáp: “Được.”
Trong phút chốc, gương mặt Đào Khê hiện lên một nụ cười thật tươi, đôi mắt cậu sáng tựa vì sao đêm, hàng mi cong vút nơi khóe mắt cũng mang theo ý cười. Lâm Khâm Hòa nhìn đôi mắt ánh lên nụ cười kia một lúc rồi ngoảnh đầu đi, cúi đầu lấy bút máy ra nghịch, đầu ngón tay khẽ vuốt ve thân bút lạnh băng. Có điều Đào Khê không định buông tha cho anh. Cậu nhích lại bên cạnh anh, gần tới mức có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người anh và nghiêng đầu hỏi:
“Vậy bây giờ cậu đang nghiêng về Thanh Hoa hay là Bắc Đại vậy? Đến lúc ấy kiểu gì hai trường này cũng tranh cậu về cho coi. Nếu là mình, trường nào cho mình học bổng nhiều hơn thì mình chọn trường ấy.”
Lâm Khâm Hòa nhìn chiếc bút máy trong tay: “Tôi chưa nghĩ kỹ.”
Đào Khê “Ồ” một tiếng, lại không kìm được mà níu lấy cánh tay Lâm Khâm Hòa lần nữa, nôn nóng hỏi: “Vậy lúc nào cậu nghĩ kỹ rồi thì nhất định phải nói cho mình trước đó!”
Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê đang ôm lấy cánh tay mình, trên đôi tay ấy đang đeo chiếc vòng mà anh tặng. Anh quay mặt đi, nở nụ cười nhẹ: “Được, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục nâng cao thành tích của bản thân, đến lúc đó mới có nhiều sự lựa chọn.”
Đào Khê ngẩn người nhưng cũng gật đầu ngay tắp lự: “Không thành vấn đề. Lần sau nhất định mình sẽ thi tốt hơn nữa!”
Sau đó Đào Khê thấy Lâm Khâm Hòa lôi một tập đề thi từ trong cặp ra đặt lên bàn cậu: “Đây là phần thưởng khác cho kỳ thi giữa kỳ. Làm xong thì đưa cho tôi.”
Đào Khê trợn tròn mắt. Chẳng lẽ phần thưởng mà Lâm Khâm Hòa đồng ý tặng cho cậu là combo ba thứ luôn đấy à?
Đào Khê hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay nói: “Ô kê luôn! Không thành vấn đề! Đề thi thôi mà, mình sẽ làm hết cho coi!”
Đào Khê không nhiều lời, rút bút ra làm bài luôn.
Có thể thi cùng một trường với Lâm Khâm Hòa thôi đã khiến trái tim cậu như bay vút lên mây xanh và như đang được đắm chìm trong những bọt khí mềm mại. Vừa nghĩ đến thôi là cậu phấn khởi đến mức hận không thể nhả ra một đống bong bóng. Cậu vùi đầu miệt mài làm đề thi, viết được một câu lại ngừng vài giây ngắm nhìn hạt đá Lục Tùng trên cổ tay trái, nhìn xong lại làm đề tiếp. Tâm tình bồn chồn lặp đi lặp lại như vậy thì bỗng cậu như ngộ ra điều gì. (*)
(*) Phúc chí tâm linh: Phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
Đào Khê bỗng quay đầu nhìn về phía Lâm Khâm Hòa đang đọc sách, chớp chớp đôi mắt: “Nếu cậu không biết mình xếp hạng thứ mấy thì sao lại mang theo quà tặng mình vậy?”
Ngón tay đang lật sách của Lâm Khâm Hòa khẽ dừng lại, anh im lặng vài giây rồi mới bình thản nói: “Cho dù cậu không thi được thì tôi cũng muốn tặng nó cho cậu.”
Đào Khê sững sờ, vành tai không kìm được mà đỏ ửng. Cậu “Ồ” một tiếng rồi vội vã cúi đầu, vừa làm tiếp đề vừa cứ mấy giây lại ngắm đá Lục Tùng như ban nãy. Chỉ có mỗi trái tim là đập loạn lên chẳng theo một quy luật nào cả.
*